There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ù cô đã ra khỏi lớp nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai cô, cô là người hiểu rõ tụi nó hơn bất kỳ giáo viên nào trong trường, vì cô đã chủ nhiệm bọn nó được 2 năm rồi mà. Nó cũng như lũ bạn cùng lớp, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để ra về…về….về đâu. Nó như bừng tỉnh chuyện gì đó, dừng việc dọn đồ lại rồi ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi, nó thì làm gì có chỗ nào đi lúc này, nơi nó hay đến mỗi khi nghỉ học nhất là chỗ của Pin nhưng giờ lấy cái tư cách gì mà tới.
-          Cậu không định về sao _ Eric hỏi nó
-          Không…không có chỗ nào đi hết _ nó nói lí nhí
-          Sao vậy… _ Eric vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống
-          Cậu về đi…để tôi một mình _ nó nằm dài ra bàn
-          Đừng có ủ rũ thế….nhìn cậu giống mấy cái lá già mà chưa chịu rụng kia quá….đi theo tôi _ Eric kéo nó dậy rồi dọn hết đồ đạc vào cặp cho nó
-          Cậu làm cái gì vậy _ nó nhăn nhó
Hắn thu dọn đồ đạc xong thì thấy nó đang giằng co với Eric tính kéo nó đi để không bị cái thằng bạn kia của mình quấy rầy, nhưng nó đang giận hắn mà, có thấy mình hơi vô duyên thì phải.
-          Hai người là một cặp thì chắc đẹp đôi lắm _ Thiên Anh chống nạnh nhìn nó nói
-          Bạn cũng thấy vậy sao Thiên Anh _ Eric mỉm cười vui vẻ
-          Có giống cô với Khôi Vĩ không _ nó cười tươi nhưng nụ cười đó là giả tạo
-          Cô _ cả hắn và Thiên Anh đồng thanh nói
-          Tôi cũng nghĩ chúng tôi đẹp đôi _ nó đứng dậy nhìn Eric cười
-          Cậu….cậu … _ Eric mừng quá nói không thành lời
-          Cô đang tự lừa dối bản thân mình sao….không phải cô thích anh Ân sao…sao còn lợi dụng Eric, hay là thấy cậu ta giàu có nên cô theo đuổi muốn đào mỏ từ cậu ấy sao _ bị câu nói của nó làm cho tái xanh nhưng Thiên Anh nhanh chóng cười điệu cười đểu giả rồi nói
-          Cậu thật sự giàu có sao _ nó nhìn Eric, nhìn nó lúc này hoàn toàn khác Lệ Băng chúng ta biết _…ra là thế
Nụ cười hiện hữu trên môi nó chưa được 3 giây đã vội tắt ngấm, nó ngồi xuống thu dọn đồ đạc gọn gàng đâu vào đó rồi đứng dậy bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của ba người còn lại. Eric đưa tay ra giữ nó lại, cậu ta nhìn nó chằm chằm như thể đang tự hỏi, cô gái này là ai vậy, có phải là Lệ Băng mà cậu đang tiếp cận không.
-          Cậu đi đâu vậy
-          Không phải cậu nói muốn đưa tôi đi đâu đó sao _ nó nói
-          À….quên mất, đi thôi
Hắn đứng đơ ra đó, chỉ một đêm thôi mà làm sao nó lại thay đổi nhiều thế, lần thay đổi này còn khác xa so với lần thay đổi hôm có kết quả kỳ thi định kỳ. Chuyện này với nó quan trọng đến nỗi nó phải tự thay đổi bản thân mình thế sao, hắn đã phạm phải một sai lầm khó mà sửa chửa vậy sao. Nhìn nó tay trong tay với Eric bước đi, cái thứ đang đập thình thịch trong lồng ngực trái kia nó co thắt dữ dội, đau lắm luôn ý. Trong đầu Thiên Anh bắt đầu hoạt động lên kế hoạch để trả thù nó, nó không sợ việc cách đây mấy ngày xảy ra sao, gan nó lớn hơn cho phép của cô rồi đấy.
Nó được Eric đưa đến một quán kem ở trung tâm thành phố, không gian ở đó rất yên tĩnh, nó cảm thấy tâm hồn nó đang được lắng lại tại nơi này, nơi này có thể làm tâm hồn nó bình an hơn sao. Nó nhìn xung quanh không gian nơi nó đang ngồi để tìm câu trả lời.
-          Mời cậu _ Eric đặt xuống trước nó một tô kem lớn
-          To quá _ nó nhìn tô kem trước mặt
-          Lạnh….cô đơn….ăn loại đại là tuyệt cú mèo luôn đó
Nói rồi cậu ta múc một muỗng kem to cho vào miệng, thật khủng khiếp, hai miệng cậu ta phồng ra, vị lạnh của kem bắt đầu lan toả trong miệng kích thích các tế bào làm cậu ta tê tái. Nhắm mắt lại, cậu ta chợt rùng mình rồi nuốt chửng miếng kem xuống bụng, mở miệng to ra cho hơi lạnh toát ra ngoài, hành động dễ thương đó làm nó phì cười.
-          Cậu ngố thế….muốn rụng răng sớm hả
-          Làm thử đi _ Eric vừa run vừa nói
-          Tôi không làm đâu, không thích ăn cháo _ nó múc miếng nhỏ cho vào miệng
-          Cậu buồn chuyện gì sao _ Eric cũng từ tốn ăn
-          Ehm….vị socola bên trong viên bạc hà nè _ nó né tránh câu hỏi đó
-          Cậu giận thằng Vĩ sao _ Eric vẫn kiên nhẫn hỏi nó
-          Của cậu là vị gì vậy…cho tôi thử miếng đi _ nó múc một miếng bên tô kem của cậu ta
-          Vị đắng _ câu nói của cậu làm nó dừng việc múc kem giữa không trung nhìn cậu
-          …. _ ý cậu là gì vậy, nó nghĩ
-          Đừng né tránh cậu hỏi của tớ _ câu nói của cậu ta có sức thuyết phục lắm
-          E hèm …. _ nó rút tay về ngậm cái thìa vào trong miệng
-          Cậu thích anh Ân sao
-          … _ nó nhìn Eric hồi lâu _ ừ….nhưng chỉ là đã từng thích thôi
-          Đã từng…vậy là bây giờ cậu không còn thích anh Ân nữa
-          Không hẳn…tôi cần thời gian để quên…
-          Ừ…..vậy nếu tớ nói tớ thích cậu thì cậu nghĩ sao
Không chờ thời gian để lấy can đảm nói, cậu mạnh dạn nói thẳng với nó, cậu đã bỏ lỡ nhiều lần nói với nó rồi, cậu không muốn lần này lại vụt mất cơ hội đó nữa. Nó đã đoán trước được viện này, nhưng bảo nó trả lời câu hỏi này thì nó chưa chuẩn bị tinh thần. Nó cúi xuống múc một muỗng kem khác cho vào miệng mà không có ý định sẽ trả lời câu hỏi đó, nó còn định sẽ xem như chưa nghe thấy gì nữa kìa.
-          Cậu không cần trả lời lúc này đâu….tớ sẽ đợi, lần trước ở bãi biển mình cứ sợ mình chỉ rung động thoáng qua khi thấy cậu….nhưng giờ thì mình chắc chắn điều đó là đúng nên mình có thể đợi
-          Cậu…. _ nó nhìn cậu ta ngạc nhiên
-          Cứ coi như tớ theo đuổi cậu đi, đừng tỏ ra ngại ngùng hay gì hết, cứ tự nhiên đi….tớ sẽ làm mọi chuyện để cậu đồng ý nên đừng có lo cho tớ….chỉ cần cậu đừng….
-          Cứ coi vậy đi, coi như cậu đang tán tỉnh tớ đi….khi nào nghĩ xong tớ sẽ trả lời cho cậu _ nó cắt ngang lời cậu ta
Câu nói của nó tuy không phải câu trả lời nhưng tạm thời cũng làm cậu thấy hài lòng, không đến nỗi thất vọng như cậu nghĩ trong bụng rằng nó sẽ từ chối cậu thẳng thừng. Sau khi ăn kem xong nó lạnh từ cổ xuống tới ruột non nên không còn muốn ăn thêm thứ gì nữa, cậu ta dẫn nó đi xem phim rồi dạo phố. Dạo phố mùa này tuyệt lắm, mưa bay bay, gió nhẹ rồi mạnh dần lên làm nó với cậu cảm nhận cẩn thận cái lạnh của mùa đông là như thế nào. Đến chiều cả hai đứa nó đi đến nhạc viện để nhận hồ sơ đăng ký dự thi và thẻ dự thi để bắt đầu vòng loại như ba nó nói.
Thay vì đến bar là nơi giải toả nỗi buồn bực của mình thì hắn lại trở về nhà, ngồi xuống một chiếc ghế gần cửa sổ ngồi nhìn mưa ngoài trời lòng hắn lạnh tê tái mặc dù trong nhà có máy sưởi rồi. Sao vậy, nó căm ghét hắn đến thế sao, hắn đâu cố ý làm tổn thương nó, hắn nghĩ đó là bảo vệ nó chẳng lẽ là sai, giữ nó khỏi nguy hiểm là sai sao. Ngồi nhìn mưa hằng giờ đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đứng dậy thay đồ để đến nhạc viện. Không phải đến để dự thi, hắn không có ý định sẽ thi thố gì hết, với hắn việc thi thố tranh giành là một việc hết sức lố bịch và xa xỉ, hắn ghét phải tranh giành. Hắn chỉ đến xem dự thi thôi, dù sao mấy ngày tới cũng không phải đi học nên chẳng cần phải hạn hẹp thời gian làm gì cả, hắn có thể ở đó xem tất cả các bài dự thi chỉ với một mục đích là xem nó biểu diễn thôi. Hình như hắn bị nghiện nó đàn rồi thì phải, chỉ cần là nó thì hắn không hề bỏ lỡ một bài nào trong những lần diễn tấu ở nhạc viện, nghiện đến thế là cùng.
Ở nhạc viện
-          Chọn bài nào để biểu diễn chưa _ Linh San ngồi xuống cạnh nó ở ghế trên cao trong hội trường
-          Chưa _ nó nhìn Linh San
-          Cần gì chọn…dù sao bạn cũng cầm chắc một vé vào tới vòng trong rồi _ Tâm vừa ăn vừa nói
-          Tào lao….cái thằng này… _ Khánh cú lên đầu Tâm một cái
-          Ya…vừa phải thôi nha….đánh vậy làm tao quên hết nốt nhạc rồi _ Tâm la lên làm cả đám cười phì
-          Hì….có không mà quên đó Tâm _ nó nói
-          Bà đừng có coi thường tôi…tí tôi biểu diễ đừng có xin chữ ký tôi….tôi không cho đâu _ Tâm quay đi
-          Dỗi rồi à….nay thay đổi cả cách nói chuyện luôn…. _ nó cười
-          Nó sắp 18 tuổi nên thế đó….già rồi mà _ San chọc Tâm
-          Nhắc mới nhớ…. _ Tâm lục tìm gì đó trong hộp đựng đựng nhạc cụ của mình
-          Gì vậy…. _ nó hỏi
-          Chờ tí….đây rồi…. _ Tâm đưa cho nó một tấm thiệp _ mời bạn
-          Ô….thiệp mời sinh nhật sao….bạn già thật rồi sao _ nó cười phì
-          Xí…mấy người buồn cười quá đi à
Tâm hờn nên xụ mặt ra nhìn đám bạn, hành động dễ thương đó làm cả đám bật cười ha hả. Nụ cười của nó lúc này yên bình lắm, không giả tạo, không màu mè, cũng không tính toan, nụ cười này đã lọt vào tầm mắt của vài người đứng gần đó.
-          “ Để xem mày cười được tới bao giờ…cứ cười đi rồi tao sẽ đá mày văng khỏi cuộc thi này “ _ Thiên Anh nhếch mép cười đểu nhìn nó
-          “ Cô có thể cười mãi như thế khi bên tôi không “ _ hắn chống hai tay lên đầu gối ngồi ở ghế trên đối diện với nó nhìn
-          “ Tớ đang chờ đợi câu trả lời từ cậu đây “ _ Eric mỉm cười âu yếm nhìn nó
-    ” Thi tốt nhé…Ân đang nhìn em đấy ” _ Vương nhìn nó với đôi mắt buồn rầu
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 36
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...