Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Annaluong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 397 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ề đến nhà nó mới nhớ là hôm nay ông hẹn nó tới nhà ăn cơm cùng ông. Lật đật chạy vào nhà tắm rửa sạch sẽ, sửa soạn thật đẹp. Xong xuôi đâu đó, nó bước xuống nhà thì gặp ba nó và Gia Bảo đang đứng đợi, có cả hắn nữa
-Đúng là con gái, sửa soạn gì mà lâu quá đi-Bảo than thở
-Kệ em, ai biểu anh đợi đâu-nó cãi lại
-Đến nhà ông mà để em đi sau cho ông "chém" anh chết à?
-Thôi được rồi hai đứa. Chúng ta đi mau không ông lại đợi lâu-ba nó lên tiếng giảng hòa
-Dạ!-2 anh em đồng thanh.
-Ể? Anh đi đâu đây?-nó thấy hắn cùng đi với gia đình mình thì ngạc nhiên hỏi
-Đến nhà ông-hắn thản nhiên trả lời
-Ai cho anh đi.-nó chống nạnh nói với hắn
-Ba cho, ông cho, anh hai cho-hắn vừa nói vừa cười hơi....đểu đểu
-Hơ, ai là ba anh, ai là ông anh, ai là anh hai anh hả?
-Đây nè, ba nè, anh hai nè-hắn vừa cười vừa chỉ vài ba nó và Gia Bảo
-Ai cho anh nhận vơ, đây là ba tôi, là anh hai tôi. Nhá!!!
-Thì ba với anh hai em thì cũng là ba với anh hai anh mà-hắn nháy mắt cười đểu với nó
-Anh.....-nó tức đến đỏ cả mặt
-Anh sao? Ôi, em đỏ mặt kìa. Anh biết mà, thích anh rồi chứ gì.-hắn được đà tiếp tục chọc nó. Đâu phải lúc nào cũng chọc được nó đâu, phải tận hưởng chứ.
Nó tức muốn xì khói liền đạp một cái thật mạnh vào chân hắn rồi bỏ đi thẳng ra xe.
-Ai da!-hắn la lên nhưng miệng thì vẫn cười nhìn theo dáng nó đi. Cũng may nó không thích mang cao gót, không thì không biết chân hắn giờ thế nào nữa
Ba nó và Gia Bảo sau một hồi xem kịch và cười khúc khích thì cũng nhanh chóng đi theo nó ra xe.
Cả con đường từ nhà nó đến nhà ông, nó không nói một câu, mặt cứ hằm hằm tức tối làm ba người trên xe muốn cười nhưng không dám cười to, sợ nó giận lên thì khổ.
Đến nhà ông, mọi người đang chờ gia đình nó ở phòng ăn. Có đầy đủ cả 2 bác và 2 anh họ nó nữa. Vừa vào đến là nó đã xà vào lòng ông nũng nịu
-Ông ơi, con nhớ ông quá à!!!
-Ông cũng nhớ cục cưng của ông lắm-ông vừa cười hiền trả lời nó vừa véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của nó.
-Hì hì, à ông ơi, sao ông mời anh ta đến làm gì vậy?-nó vừa chỉ hắn vừa hỏi ông
-Thì nó là cháu rể ta, ta phải mời chứ.
-Không có chuyện đó đâu!!! Ai cho anh ta làm cháu rể ông chứ! Hứ-nó hét lên rồi khoanh tay kiểu giận dỗi.
-Ơ, không phải 2 đứa yêu nhau rồi à-mặt ông ngơ ngác
-Hở? Ai nói ông vậy?-nó cũng ngạc nhiên
Hai bác nó cười khúc khích nãy giờ bây giờ mới lên tiếng
-Thì không phải nó ghen con với Khanh sao?
-Ơ? Cái đó thì kệ anh ta chứ liên quan gì con đâu?-nó phụng phịu
-Ờ thì kệ anh ta, nhưng có ai đó mình rủ mãi mà không chịu qua ngồi với mình ta?-Khanh giả vờ nói....vu vơ
-Á à. Là anh nói đúng không?-nó bắt đầu "sắn tay áo".
Khanh không biết sợ, gật đầu cái rụp rồi vội vàng bỏ chạy lên phòng khóa cửa lại
-Anh hay lắmmm. Ngon thì ở trên đó luôn điiii! Hừ hừ, tức chết mà-nó tức đỏ mặt, xì khói tai.
Nhìn bộ dạng nó bây giờ cực kì mắc cười làm mọi người nín cười nãy giờ bây giờ nhịn không nổi bật cười ha hả làm nó đã tức còn tức hơn. Không biết trút giận vào ai cho đã tức vì là con cái nhỏ nhất trong nhà mà. Nhìn qua hắn thấy hắn đang cười tươi nó tức tối chạy đến đạp hắn "lọt ghế" rồi mới chịu ngồi vào bàn ăn. Bữa ăn diễn ra trong không khí hơi bị....phức tạp. Có những người thì cứ ngồi vừa ăn vừa cười còn có ai đó thì tức tối lấy nĩa đâm nhiều nhát vào miếng thịt. Còn có người thì không dám bước xuống phòng ăn luôn.
Tiểu Thư Nghịch Ngợm Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong