Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2018-05-25 23:11:35 +0700
Chương 37: Bồng Lai Biệt Hữu
B
ả vai... ngứa quá. Tôi giật nhẹ, không bằng lòng mà lẩm bẩm một tiếng:"Kì Nhiên, đừng có ồn ào nữa. Em mệt lắm.."
Trở mình một cái, tôi tiếp tục ngủ.
"... Đừng khều mặt em nữa. Mười phút, không, năm phút thôi, cho em ngủ năm phút nữa thôi... A —!"
Một cơn đau từ sau lưng ập đến cuối cùng cũng khiến cho tinh thần đang mê man của tôi tỉnh táo lại. Tôi.. không phải là đã chết rồi sao?
Đây là đâu? Tôi bật dậy, sau lưng chợt truyền đến tiếng "Xì xì — " sắc bén cùng với cơn đau như xé cả cơ thể.
Tôi quay đầu lại, đó là cả một vật thể trắng như tuyết... Ấy ~... Đúng ra là một con tiểu hồ ly đang mở to đôi mắt đen tròn lẳng như hai hòn bi chăm chú nhìn mình. Đôi mắt tựa như ngọc lưu ly đen bóng, trong suốt sáng ngời không lẫn một tia tạp chất lẳng lặng dừng trên người tôi, khiến cho tôi thoáng chốc nhớ đến đôi mắt xanh chôn dấu tận đáy lòng.
Nhìn xung quanh một chút, đây giống như là một căn thạch phòng cổ xưa vô cùng bình thường, công dụng lớn nhất chính là cung cấp cho nhân vật chính sự khởi đầu một cuộc phiêu lưu vô dụng, giúp người đó xưng bá võ lâm. Đúng là đến chết cho tử tế cũng không được, tôi là nhân vật chính đó ư?
Ai, quả nhiên là định luật vách núi muôn đời bất biến, mà tôi lại tuyệt đối là một nhân chứng hùng hồn.
"Đây là đâu nhỉ?" Tôi thật là điên mất rồi, thế vậy mà lại nói chuyện với một con hồ ly (Tạm thời cho là vậy)
Mà càng thêm điên là con hồ ly kia ấy thế lại kêu xì xì hai tiếng rồi ngẩng đầu ra ý bảo tôi nhìn phía sau.
Tôi hơi giật mình trừng nó một lúc lâu, sau không khỏi thất thần mà tự cảm thán:"Trời ạ! Giữa núi sâu lại đụng phải hồ ly tinh sao? Hay là hồ bán tiên? Về sau tiến hoa chắc là thành một mỹ nữ xinh đẹp nhỉ? So với mình thì vẫn là tốt hơn rồi, hấp dẫn khác giới thôi mà! Có điều mỹ nữ cũng không tồi, ít ra có thể đẹp mắt..."
"Xì — " Con tiểu hồ ly đại khái là bất mãn với việc bị tôi gạt qua một bên nên bất mãn kêu một tiếng.
Tôi vội hoàn hồn, khụ ~, toàn nghĩ mấy điều vớ vẩn không thì phải? Quay đầu lại, tôi nhìn thấy trên bức tường sau lưng có một tấm bia đá khắc chữ, mặt trên dùng lối chữ Thảo ghi bốn chữ — "Bồng lai biệt hữu".
Bồng lai biệt hữu? Nhìn bề mặt của bia có vẻ đã tồn tại mười mấy năm rồi, xem ra hẳn là do người xưa tạo nên, chỉ không biết là lúc trước xây căn thạch phòng này thì lối vào còn dùng được không nữa.
Đang cúi đầu trầm tư, bất chợt nhìn đến quần áo rách nát dính chặt với vết máu trước ngực, tôi không khỏi kinh hãi. Đúng vậy! Tôi chẳng những rơi xuống vách núi, rõ ràng trước khi rơi xuống có người hung hãn đâm mình một kiếm, cơ thể bây giờ sao đến một chút trở ngại cũng không có. Dù rằng một kiếm kia không đâm phải nơi trọng yếu thì động mạch cũng phải bị thương, máu sao có thể đông nhanh như vậy?
Nhột quá... Tôi ngạc nhiên phát hiện con tiểu hồ ly nhảy lên đầu vai cẩn thận liếm miệng vết thương của mình. Điều kì quái chính là nơi da thịt bị thương được đầu lưỡi nó chạm đến ấy vậy mà không có cảm giác đau đớn bao nhiêu, ngược lại, miệng vết thương vốn loang lổ máu dần dần khép miệng, kết vảy.
Khó tin quá. Thật sự là hồ bán tiên sao? Tôi hưng phấn ôm chầm lấy nó vào ngực, kiên quyết cọ vào bộ lông trắng bóng mượt của nó tranh thủ — chiếm tiện nghi. Chết là một chuyện, chủ yếu là một đám vết thương đau khiếp người sau khi tôi tỉnh lại kìa, vậy chẳng bằng bổn cô nương trực tiếp ngã chết còn sảng khoái hơn. Thật, ít nhiều gì thì con tiểu bạch hồ này, ha, thế mà so với thuốc Kì Nhiên thì vẫn tốt lắm.
Đai khái là bị tôi ôm chặt quá lâu, tiểu bạch hồ giãy lên nhảy xuống, một đôi mắt đen nhánh nhìn từ trên xuống dưới... tò mò đánh giá tôi. Khụ ~ hồ đại tiên, nhìn ta như vậy để làm gì thế? Ngài mới là động vật quý hiếm đó!
Miệng vết thương tuy không chảy máu, nhưng thân thể dù sao vẫn vô cùng suy yếu, thêm vào đó, cho dù đánh chết tôi cũng không quên được trong chính cơ thể mình vẫn còn mang một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào — huyết cổ.
Lê tấm thân mỏi mệt dạo một vòng trong thạch phòng này (một gian thạch phòng hợp với một gian khác, nhưng thật ra rất giống với cổ mồ của Tiểu Long Nữ), kết quả là phát hiện một sự thật vô cùng đáng tiếc, tôi... bị nhốt ở bên trong rồi.
Con người tôi tương đối thích ứng được với mọi tình cảnh, nếu tạm thời không ra được, vết thương lại không tốt, tôi cũng ổn định ở trong này. Dù sao sớm muộn gì thì tiểu hồ ly cũng mang đến rất nhiều hoa quả cho tôi ăn, mà cũng chẳng rõ là nó chui vào chui ra từ nơi nào nữa.
Lúc bình thường buồn chán vô sự thì tôi lại đùa nghịch với tiểu hồ ly đến tán loạn cả phòng. Cũng không biết làm sao nó có thể hiểu lời tôi nói, nhưng dù sao tôi với nó, một người một hồ chơi trốn tìm trong thạch phòng cũng vui, vui đến quên cả trời đất.
Vào buổi tối, nó lại ngậm mang đến một ít thảo dược, đa số đều có ích cho vết thương của tôi. Vì trong khoảng thời gian đi theo Kì Nhiên, tôi cũng học được rất nhiều về y thuật tại thế giới này nên dễ dàng nhận ra đâu là thứ mình cần. Ánh sáng xen trong thạch phòng không phải là lửa, chỉ là ánh sáng của những viên minh châu mà tôi tuyệt đối không thể lấy mang đi bán được khảm vào vách tường, vậy nên, tôi không thể không dùng phương pháp nguyên thủy nhất — lấy đá đánh lửa. Vết thương cũng ngày một tốt hơn.
Tôi cứ vui vẻ hạnh phúc, ngây ngô trải qua bảy ngày như thế, cũng có đôi khi không tránh được mà nhớ đến Kì Nhiên và Bộ Sát, trong lòng lại nhói lên đớn đau. Trong chớp mắt khi rơi xuống, tôi như nghe được tiếng Kì Nhiên thốt lên bi thương. Chàng tận mắt chứng kiến tôi chết đi... có lẽ là khổ sở lắm chăng? Chàng.. liệu có thực hiện lời hứa sẽ sống thật tốt không?
Dù Kì Nhiên nói rằng, vì nụ cười của tôi mà đã quên đi những buồn thương đang lấp đầy mình, nay nghĩ lại, bỗng cảm thấy có lẽ tôi mới thực sự là căn nguyên cho nỗi đau của chàng. Mạnh mẽ chen vào thế giới của chàng, tùy ý mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chàng, để rồi vô tình vứt đi thứ tình cảm ấy..
Ngày đó, tôi không muốn suy nghĩ, cũng không thể hi vọng, vì tôi nghĩ rằng mình sẽ không sống được.
"Xì — " Tiếng kêu của con tiểu hồ ly kéo những dòng suy tư của tôi về, đôi mắt đen bóng tràn đầy lo lắng.
Tôi vuốt nhẹ bộ lông trắng tinh của nó, cười khẽ:"Đừng lo, ta không sao đâu."
Con tiểu hồ ly vui vẻ kêu hai tiếng, chợt đẩy một hòn đá gì đó đến trước mặt tôi, ý bảo tôi giữ lấy.
Tôi thấy khó hiểu nhặt lên, đó là một hòn đá màu đỏ, nho nhỏ, vừa vặn có thể nắm trong lòng bàn tay, sáng bóng, nhẵn nhụi như gương, nhìn vừa giống đá vũ hoa, vừa giống đá cuội, dễ thương khác thường.
(đá vũ hoa: một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh)
Tôi không khỏi bật cười:"Tiểu Ngân (tôi đặt tên cho nó — Ngân Nguyệt), ngươi đưa ta hòn đá làm gì? Đừng nói là tín vật đính ước đấy nhé?"
Tiểu Ngân bất mãn kêu vài tiếng, đôi dồng tử đen sẫm trừng tôi cứ như đang nén giận vì tôi phá hỏng mất tâm ý của nó vậy. Không còn cách nào khác, tôi tùy tiện nhét nó vào ngực, buông thõng tay bất đắc dĩ than:"Được rồi! Ngân đại ca! Ngân đại hiệp! Ta đầu hàng còn chưa được sao? Lão ngài cũng đừng trừng mắt nhìn vậy, cảm ơn ngươi.. A —!"
Cơn đau như xé, giày vò bật ra từ ngực, sau đó nhanh chóng tràn ra toàn thân.
Huyết cổ.. lại tái phát nữa ư?
Tôi hét lớn một tiếng, lại thấy không thể đứng được nên đành quỳ xuống rồi ngã rạp ra giường. Sau đó, cuộn mình một vòng ngã trên mặt đất.
Cơn đau như hàng vạn con kiến đục khoét xương mình lan ra khắp người, bám riết lấy tôi như muốn phá tung đầu và cơ thể hết lần này đến lần khác... Tôi không chịu được khóc nấc lên lần nữa, la hét, khua vào bất cứ thứ gì có thể.
"Kì Nhiên, em đau quá! Cứu em! Cứu, cứu em với!"
"Bộ Sát, thuốc giải —! Muội muốn thuốc giải!"
"Cha ơi.Anh ơi Băng nhi đau quá! Băng nhi không muốn sống nữa."
"Kì Nhiên ——!"
..
Tôi đau đến tê tâm liệt phế, đau đến mức một chút ý chí muốn sống cũng không còn. Một khắc ấy, tôi thật sự không hi vọng có ai có thể cứu mình, chẳng qua là mong chờ một vòng tay, một chút ấm áp.
Vì thế, tôi lần lượt gọi lên những người trong tận sâu đáy lòng, những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Nhưng ngoài tiếng vang bao trùm cả căn phòng trống rỗng, lạnh giá lại không có bất cứ điều gì khác, cái gì.. cũng không có.
Lúc tỉnh dậy, toàn thân bắt đầu đau nhức, rã rời, ngay cả sức mở mắt cũng không. Tôi bất giác cười giễu trong lòng, tình cảnh này thật giống quá!
Trên tay ươn ướt một mảng, tôi chậm chạp lúc lâu mới miễn cưỡng mở mắt. Quả nhiên, Tiểu Ngân đang liếm tay tôi hết lần này đến lần khác, nơi có vô số những vết trầy vụn vặt đã kết vảy. Nhưng mà... đồ ngốc, miệng vết thương ở trong cơ thể ta, ngươi làm sao có thể chữa lành được chứ?
Tôi vuốt sống lưng nó, nó kinh ngạc kêu lên một tiếng thật vui sướng, chạy đến liếm mặt tôi. Nhưng Tiểu Ngân ơi, vẫn thật sự cảm ơn ngươi đã ở bên vào thời khắc ta cô đơn nhất.
Con ngươi đen láy của nó hơi hơi vằn tia máu, có lẽ. là do đã khóc chăng? Thật cũng không khỏi quá mức rồi.
Nằm cả ngày trong thạch phòng, lại ăn những thứ hoa quả Tiểu Ngân mang đến, cơ thể cuối cùng cũng dần dần hồi phục. Chỉ có điều không biết lần sau khi huyết cổ tái phát lại là lúc nào nữa?
Đến nửa đêm khi đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng cảm thấy có cái gì đó đang kéo quần áo của mình. Tôi dụi dụi dôi mắt còn đang lèm nhèm đứng dậy bực bội:"Tiểu Ngân, hơn nửa đêm rồi ngươi còn làm cái quỷ gì vậy? Không biết là tối qua ta lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ sao?"
Tiểu Ngân có vẻ đã miễn dịch với lửa giận của tôi, chỉ kiên quyết dẫn tôi đi qua hết gian thạch phòng này đến gian thạch phòng khác, còn tôi cũng đành phải đi theo nó. Dường như đã đi được một lúc, ngay tại lúc tôi sắp không kiên nhẫn được nữa thì Tiểu Ngân kêu lên một tiếng rồi chạy vào trong một gian phòng.
Tôi đương nhiên là vào theo, sau đó... sau đó lập tức ngẩn cả người.
Tôi trước giờ vẫn nghĩ rằng căn thạch phòng này tối tăm ngột ngạt, nhưng giờ khắc này đây, cả căn phòng như bừng lên dưới ánh sáng lấp lánh. Chuyện gì đã xảy ra?
Ánh trăng tựa như rót xuống căn phòng nhưng lại khiến cho căn phòng vốn giản dị, đơn sơ nay trở nên xa hoa tráng lệ vượt xa chốn thiên thượng nhân gian.
(nguyên văn: "mĩ luân mĩ hoán" - thành ngữ chỉ sự xa hoa tráng lệ, xuất phát từ câu "Mĩ tai luân yên, mĩ tai hoán yên" trong điển tích "Lễ kí - Đàn cung hạ" )
Tôi có lẽ đã ngây ngẩn rất lâu, dường như ngoại trừ ngày đầu tiên, tôi chưa từng đặt chân đến gian phòng này lần nữa, dù tôi quả thật là không biết đường. Vì vậy, Tiểu Ngân hẳn là không muốn đưa tôi về nơi này chứ? Vì sao thế này?
Tiếng kêu của Tiểu Ngân kéo sự chú ý của tôi về, tôi bình tĩnh lại, nhìn ánh trăng trong phòng như dần dần rơi lả tả khắp nơi, rồi thấy một góc phòng dưới ánh sáng theo thời gian từ từ thay đổi vị trí, tiếp đó.. rọi lên tấm bia đá có khắc chữ "Bồng lai biệt hữu".
Ngay sau đó, tôi quả thật là kinh ngạc đến lặng người. Tấm bia đá dưới ánh trăng bắt đầu chậm rãi chuyển động, và rồi, một trận gió mạnh thổi đến khiến tôi và Tiểu Ngân không thể đứng thẳng được, hai bên thạch phòng cuối cùng hé ra hai cánh cửa.
Hơn nữa, ngọn gió kia, một lạnh một nóng, không! Nói đúng ra là một bên mát rượi, một bên nóng rực, hai dòng khí quyện vào nhau trong căn phòng, lồng vào như vòng xoáy rồi những giọt nước mưa kì diệu bắt đầu nhỏ xuống lạ lùng.
Tiểu Ngân cắn ống quần tôi kéo về hướng cửa mát lạnh, tôi rõ ràng là biết, cửa ra "Cổ mộ" chắc chắn là cửa này rồi. Nhưng tôi lại quay nhìn về hướng không hề chuyển động kia nóng rẫy như có thể hòa tan con người trong nháy mắt.
Thật không nghĩ đến việc dưới vách núi cao ấy lại đúng là có nham thạch nóng chảy. Nếu thật ngã xuống, tan thành tro bụi là không nghi ngờ. Càng không nghĩ đến chính là trong khoảnh khắc ngã xuống từ vách núi, tôi lại rơi đúng lúc cửa căn thạch phòng này mở ra.
Vận khí thật sự là tốt đến không ngờ, tôi bắt đầu cân nhắc đến việc sau khi trở về hiện đại mua xổ số chơi thử mới được.
Về phần thiết kế của cánh cửa này, tôi thật không rõ nữa, chẳng lẽ là do bên trong có quang phổ kế? Khi chiếu ánh sáng đạt đến một mức nhất định có thể khởi động cơ quan? Mà nếu ban ngày cửa có thể mở, không chừng là liên quan đến ánh sáng mặt trời.
Tiểu Ngân lại kêu to vài tiếng, do tiếng mưa nên cũng không thể nghe được rõ ràng. Tôi cúi nhìn bộ dáng ướt đẫm đến run lẩy bẩy của nó mà trong lòng không khỏi ấm áp.
Nó không mang tôi đến gian phòng này, chỉ sợ là tôi cũng không hy vọng rời đi được đâu? Cũng không biết là nó một thân.. Ấy...Việc đó, một con hồ li, nán lại nơi này bấy lâu, có lẽ sự cô đơn tịch mịch đến không cùng và nỗi đau khổ đều đáng sợ chăng? Vậy nên nó mới mong tôi ở lại.
Tôi cúi người ôm nó, vuốt xuôi bộ lông hỗn độn, nhẹ nhàng bảo:"Đêm nay ta không đi, ngày mai sẽ rời khỏi."
Dứt lời xoay người bước đi, mưa gió phía sau dần dần dừng lại, ngoại trừ cái lạnh khắp cả căn phòng thì giồng chưa từng có bất kì điều gì xảy ra.
Chạng vạng ngày thứ hai.
Ba lô trên lưng, tôi bước ra khỏi cánh cửa đá hiu gió lạnh, phía sau mưa rền gió dữ không ngừng nhưng lại như không cùng một thế giới với tôi. Tôi chậm rãi quay đầu nhìn Ngân Nguyệt đang đứng run run bên rìa cửa đá, đôi mắt nó dường như.. thật sự ửng đỏ lên.
Tôi cười khẽ, thấp giọng nói:"Tiểu Ngân, tạm biệt."
Dứt lời, tôi xoay người đi mà không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Tạm biệt Tiểu Ngân!
Lại nói lời tạm biệt với một người bằng hữu nữa, lại biết rằng chúng ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội tương phùng.
Tôi bất chợt dừng chân lại, xoay đầu nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyệt còn đang đứng run lẩy bẩy cạnh cửa rồi chợt nở nụ cười chân thành:"Này! Ngân hồ ly, có muốn cùng ta đi thưởng ngoạn thế giới bên ngoài không?"