I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 070
hương 70: Đệ nhất tài tử Giang Nam
Vế đối vừa đưa ra, xung quanh lặng ngắt như tờ, tuy là một vế đối nhưng đã đưa ra trước mặt danh sĩ không biết bao nhiêu lần. Hiện tại nghe thấy vế đối này, tất cả lại vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Khẩn trương vì đưa mắt nhìn khắp Giang Nam rộng lớn như vậy chưa ai có thể đối được, còn nếu để tài tử ở nơi khác đến đối được thì mặt mũi toàn bộ tài tử Giang Nam đều mất hết. Hưng phấn vì rất muốn biết vế đối của nó là gì.
Lục Tiểu Thanh trong lòng vui nở rộ, đây, đây, đây không phải là vế đối ngày xưa mình bảo treo ở trước cửa kỹ viện sao, nay lại lấy ra để làm khó ình. Ha ha, ông trời chiếu cố ta rồi, cũng tạo cơ hội cho Tiểu Thanh đứng đầu. Tự mình phân vân, thấy xung quanh mọi người trừng mắt với mình thì Tiểu Thanh cười nhẹ, chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng lay động, rồi gấp quạt lại chỉ về phía bốn người Lý Quân Hiên chậm rãi nói “Si, mi, võng, lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ sang bên.” [1]
[1] Si, mi, võng, lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ sát bên: Yêu, ma quỷ, quái, Tứ tiểu quỷ, Quỷ Quỷ sang bên.
Oàng, chấn động, nháy mắt mọi vật yên tĩnh, Dương đại tài tử lăn lông lốc tới bên Tiểu Thanh, kích động nắm tay Tiểu Thanh nói: “Tuyệt ột câu ‘Si, mi, võng, lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ sang bên’. Vế đối này làm ta mấy tháng không biết vị của thịt, ăn không ngon, ngủ không yên. Hôm nay cuối cùng cũng đã biết vế đối còn lại. Đối hay lắm, đối hay lắm, Dương mỗ cam bái hạ phong, cam bái hạ phong”
Dương đại tài tử còn chưa nói xong, thì tiếng hoan hô vang lên như sấm. Tài tử ở khắp nơi xem náo nhiệt, Quách nhị thiếu gia ở trên, Minh Đại Sinh đại tài tử, Lão Đỗ, Liễu đại thiện nhân và tất cả mọi người có mặt đều kích động vỗ tay vui sướng.
Lão Đỗ cười ha ha nói: “Hóa ra vế đối này có thể đối như vậy, thật sự là bội phục, bội phục”
Người xem xung quanh đều sùng bái nhìn Tiểu Thanh, chỉ có bốn người hiểu rõ, ở bên cạnh cười ha ha nhìn Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên vừa cười vừa nói; “Tiểu Thanh giỏi thật, dám so sánh chúng ta với si, mi, võng, lượng.”
Ngô Lệ Hoa bất đắc dĩ nói: “Nhìn khắp Giang Nam có ai dám đem Quận vương và Quận chúa so sánh với tiểu quỷ không? Ta nghĩ chắc cũng chỉ có đại ca là một. Không biết nên khâm phục nàng nghe qua là nhớ hay thật sự có đại tài? Mà có người tài hoa nào lại không biết chữ không? Ta thực sự bị nàng làm cho hồ đồ rồi!”
Lý Quỳnh gật đầu nói: “Ta đồng ý, kết luận của ta là Đại ca là đệ nhất quái thai.”
Hồng Ngọc mỉm cười nói: “Tấn vương gia và Kình Quận vương có nói dù cho đại ca có làm phát sinh chuyện gì, cũng không làm cho bọn họ thấy kỳ quái, vì nàng là Lục Tiểu Thanh”
Lý Quân Hiên nhướng mi hỏi “Nàng và Vô Diễm rất thân thiết sao?”
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, Đại ca và Kình Quận vương rất thân thiết”. Ngày thường Hồng Ngọc là người ít nói nhưng cũng là người hiểu chuyện, nắm bắt ý tứ của người nói. Trước kia thấy Tấn Vương đưa Tiểu Thanh cho Lý Quân Hiên chiếu cố thì biết người này phần lớn là có quan hệ tốt với Tấn Vương. Giờ lại nghe Ngô Lệ Hoa nói đến Quận vương, Quận chúa thì trong lòng cũng suy đoán được hai người này cũng là người trong hoàng thất, liền không giấu diếm. Chứ chẳng như Tiểu Thanh, dù nghe thấy cách Lệ Hoa xưng hô cũng vào tai này ra tai kia, có nghe mà không có để ý.
Lý Quân Hiên khẽ cười nhìn Tiểu Thanh đang đắc ý dào dạt đi về phía mình không nói gì. Vênh váo đắc ý ngồi xuống, Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Lý Quân Hiên và ba người còn lại nói: “Nhìn đi, bây giờ đã biết chưa, ta là người tài giỏi, cần gì mà cầm kỳ, ta khinh không thèm thể hiện, không thì làm sao lại có cơ hội cho bọn họ kiêu ngạo.”
Lý Quân Hiên cười ngắt lời Tiểu Thanh: “Đừng huênh hoang vội, cứ từ từ tính xem làm thế nào qua ải này đã, nàng định thi như thế nào?”
Tiểu Thanh bất mãn trừng mắt thấy Lý Quân Hiên không cho nàng tiếp tục khoác lác, liền nói: “Nên qua thế nào thì làm như thế”
Lý Quỳnh xem thường nói; “Tiểu ca, hiện tại có trong tay vị trí thứ nhất, dựa theo thành tích trước mắt, người chỉ cần đứng đầu phần thi họa thì sẽ nắm gọn ba ngàn lượng trong tay.”
Tiểu Thanh vừa nghe tới đó thì tinh thần rung lên, phấn khích lẩm nhẩm: “Chỉ là vẽ vời thôi, ai không biết, nhưng cảnh giới thì còn có điểm khó, ta tuy có biết quốc họa là lối vẽ tỉ mỉ, nhuộm màu, thoải mái thể hiện ý tưởng, nhưng cụ thể thế nào, thực hiện ra sao thì đúng là hao tâm tổn trí, chẳng lẽ cho bọn họ vẽ tranh hai bút, hoặc là phác họa sao? Sợ là bọn họ không hiểu. Không thì học cách Đường Bá Hổ vẽ Thu Hương vậy.”
Quay đầu nhìn các nữ tử bên cạnh, lại đảo mắt ra đám đông không hề có nữ giới, âm thầm lắc đầu nói: “Thực hiện thì đúng là không có khả năng, thời Đường còn chưa cởi mở, dám chắc là không ai dám khỏa thân trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ ta tự học thành tài, chẳng lẽ chưa kịp thể hiện đã đứt gánh giữa chừng? No, đây cũng không phải là phong cách của ta, aiz, chẳng thèm quản nữa, xe tới núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không thẳng, hừ, ta bắt nó phải thẳng”
Khi hạ quyết tâm thì lần tỷ thí thứ tư cũng bắt đầu, Lý Quân Hiên, Lý Quỳnh, Hồng Ngọc, Ngô Lệ Hoa 'hữu tình vô hạn' duy trì tư thế cụp mắt xuống, chỉ có Tiểu Thanh ngẩng đầu, ưỡn ngực thong thả trình diện. Giữa sân đã kê bốn cái bàn gỗ lim lớn, trên mặt bàn là giấy Tuyên Thành, bên cạnh là giá bút, nghiên mực, chén nước, tẩy... Bên cạnh bàn gỗ lim là ghế dựa và ly trà.
Trận đấu lấy thời gian là nửa canh giờ làm hạn định, đề tài vẽ sơn thủy, sau một tiếng chiêng, Dương đại tài tử, Quách nhị thiếu gia, Minh Đại Sinh đại tài tử lập tức vùi đầu vào vẽ tranh, không dám lãng phí một chút thời gian nào. Hiện tại tranh không phải là vấn đề trước mắt mà là vinh quang của danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam. Cái gọi là danh lợi, danh lợi, thì danh luôn luôn ở phía trước lợi, chỉ có một kẻ quái thai đem đặt lợi ở phía trước danh, đạo nghĩa ném sang hai bên, đặt tư lợi ở trung tâm.
Lúc này, Lục Tiểu Thanh đang nhàn nhã ngồi trên ghế, bê ly trà lên uống từng ngụm, mắt nhìn lên trời, biểu tình bí hiểm. Bên cạnh mọi người cũng yên lặng, thấy Tiểu Thanh đang tự hỏi thì không khỏi âm thầm sốt ruột, đoán mò là hắn đã nắm chắc thắng lợi nên mới nhàn nhã thế. Các loại ý tưởng và biểu tình đều tập trung vào cái kẻ đang nhàn nhã như Lã Vọng buông cần (2) - Lục Tiểu Thanh kia.
[2] Lã vọng buông cần hay là Lã Vọng câu cá: Khương Tử Nha hay còn gọi là Thái Công Vọng hoặc Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu truyền sử sách muôn đời
Về sau, trong dân gian truyền tụng câu: Lã Vọng câu cá. Sự tích này còn được dùng để chỉ những người có tài đức không muốn bon chen, chưa chịu ra giúp đời.
Chỉ có bọn Lý Quân Hiên là buồn cười mà lại không dám nói gì nhìn Lục Tiểu Thanh, Lý Quỳnh hỏi nhỏ: “Tiểu ca sẽ vẽ cho chúng ta xem cái gì đây?”
Ngô Lệ Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Thanh đáp: “Không biết, vừa kinh hách lại thêm phần kinh hỉ.”
Uống trà trong tay, Lục Tiểu Thanh buồn rầu nói: “Không biết, vừa kinh hách lại thêm phần kinh hỉ”. Lý Quân Hiên cười mà không nói, tiếp tục quan sát Tiểu Thanh đang ngẩng đầu nhìn trời.
Uống thêm ngụm trà nữa, Tiểu Thanh buồn rầu nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng ta bắt nó thẳng thế nào đây? Phác họa? phác họa bằng bút lông chỉ sợ là thành mảng mực đen xì. Bút phác họa? còn chưa nhìn thấy nha. Trời ạ, nếu sớm biết xuyên không về đời Đường thì ta đã học thêm chút bản lĩnh của người cổ đại, không đến nỗi hôm nay cần dùng mà không biết gì. Haizzz, rốt cuộc ta nên vẽ cái gì đây? Không đúng, rốt cuộc ta có thể vẽ cái gì đây?”
Tiểu Thanh nhíu mày trừng mắt nhìn trời, bên ngoài thì vẫn bình thản nhưng trong lòng thì đang nói: “Nhìn ta thì cũng thấy thoải mái lắm, nhưng thực sự ta sao có thể thoải mái được chứ? Đúng rồi, ta còn nhớ một chiêu, yes, chiêu cứu mạng đó, cứ lấy để dùng đã.”
Vui vẻ cúi đầu xuống, đập vào mắt là một gương mặt phóng đại ở trước mắt, hai con mắt trắng dã đang nhìn mình chằm chằm. Dọa người a, cái gì vậy? Lục Tiểu Thanh nhanh nhẹn phản ứng, tay đẩy chân đá, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm rồi trước mặt hết vật cản. Tiểu Thanh lúc này mới tập trung nhìn, không phải là lão Đỗ chủ tịch thì là ai, bây giờ hắn đang một tay ôm mắt trái, một tay xoa chân đau kêu suýt xoa.
Tiểu Thanh chưa nghĩ đã nói: “Kêu cái gì? Ta đâu có đánh ông.”
Lão Đỗ nghiến răng nhịn, buông tay, bên hốc mắt trái đã xanh xanh tím tím, bây giờ là hơi xanh, chắc ngày mai sẽ biến thành gấu trúc. Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Sao lại thành gấu trúc, ta có đánh ông ta đâu, mới chỉ đẩy thôi mà.”
Lão Đỗ mang bộ dạng rút gân trừng mắt vào chén trà trong tay Tiểu Thanh, hận không thể đoạt lại hung khí mà đập đi nặn lại. Tiểu Thanh nương theo ánh mắt của lão Đỗ, haizzz, đúng là mình vô tội, vừa rồi phòng thủ phản kích nên quên mất trong tay vẫn đang cầm chén trà, vừa xong chén trà là nguyên nhân gây ra dấu vết gấu trúc. Hắc hắc, ai bảo ngươi tự nhiên lại đi dọa người làm gì, ta vốn nhát gan, vô thức tự vệ. Tiểu Thanh hắc hắc cười mỉa hai tiếng rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn.
Hóa ra lão Đỗ thấy Tiểu Thanh bất động, thấy thời gian trôi qua quá nửa, nên sốt ruột, tiêu sái xuống thông báo với Tiểu Thanh một tiếng, không ngờ lời còn chưa nói ra đã trúng một chén trà, đúng là làm người tốt thật khó.
Mà Tiểu Thanh cũng thấy thời gian trôi qua quá nửa, ba người bên cạnh trên giấy cũng đã đầy màu sắc, nên không kịp xin lỗi hay cảm tạ lão Đỗ, phân công “Ông mau cho người mang tới cho ta một chậu nước, nhanh, chậu càng lớn càng tốt”
Lão Đỗ thấy Tiểu Thanh ăn nói thận trọng, tuy không biết Tiểu Thanh muốn làm gì, nhưng trong lòng ái tài nhiều hơn oán giận nên trừng mắt liếc Tiểu Thanh một cái rồi chạy nhanh đi phân công người chuẩn bị. Tiểu Thanh thấy một lão nhân hơn bảy mươi tuổi còn có thể chạy nhanh như vậy thì trong lòng không khỏi thầm bội phục.
Trong chốc lát có hai tiểu đồng mang tới một thau nước đầy, hoàn hảo, không phải là thau nước dùng để tắm rửa, thau nông như vậy chắc là dùng để giặt quần áo.
Hồng Ngọc nhìn thấy thì nghi hoặc hỏi: “Đại ca định làm gì vậy?”
Lý Quỳnh ha ha cười nói: “Có thể không vẽ được nên muốn gội đầu cho tỉnh táo một chút..”
Lý Quân Hiên cũng chưa từng nhìn thấy ai dùng chậu nước để vẽ, thấy Lý Quỳnh nói vui thì đáp: “Có lẽ nàng có biện pháp độc đáo, chúng ta xuống dưới xem sẽ biết” Ngô Lệ Hoa cũng gật đầu tán thành, hai mắt cũng đang dán vào thau nước của Tiểu Thanh.
Lão Đỗ phân phó ổn thỏa, cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ nên đứng bên cạnh xem Tiểu Thanh. Mọi người xung quanh cũng chưa từng thấy ai vẽ bằng thau nước nên đều dài cổ quan sát. Chỉ có mấy người trên đài là còn ra vẻ e thẹn ngồi tại chỗ, nhưng ánh mắt thì mở to hết cỡ quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh cau mày cân nhắc cách thực hiện, cũng không để ý lão Đỗ bên cạnh, nhanh tay lấy nghiên mực hắt mạnh vào thau nước. Mực nước rơi vào trong nước bắt đầu hòa tan, theo nước dao động, từ trong tâm tản ra gợn sóng xung quanh, màu nước hoặc đậm hoặc nhạt, lan trên nước thành vệt gần vệt xa.
Tiểu Thanh chờ đúng thời điểm, cầm giấy Tuyên Thành thả xuống nước. Giấy vừa thấm nước thì thấm luôn các vết mực, mà Tiểu Thanh cũng không để giấy Tuyên Thành ở dưới nước lâu, hai tay cầm hai góc giấy nhấc lên khỏi thau nước. Giấy Tuyên Thành vốn trắng như tuyết, bây giờ nét mực loang lổ, màu mực hoặc đậm hoặc nhạt nổi lên trên giấy.
Tiểu Thanh đặt giấy lên bàn, phơi nắng, sau đó vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý nhìn tác phẩm của mình rồi xoay người ngồi xuống ghế uống trà.
Lão Đỗ bình tĩnh đứng, thấy Tiểu Thanh không có động tác gì tiếp theo, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Lục Tiểu Thanh giương mắt đang muốn trả lời, vừa thấy mực nước đầy mặt và đầu cổ của lão Đỗ, quần áo lại càng nhiều vết, bộ dáng vừa buồn cười, vừa chật vật thì ngẩn ra. Nhớ lại lúc mình quăng nghiên mực vào thau nước thì ông ta đứng gần nhất nên ho nhẹ một tiếng, nói: “Như vậy là xong”.
Lão Đỗ đi quanh hai vòng, rồi lắc đầu, trên giấy Tuyên Thành ngoài màu đen ra thì cũng không thấy gì khác, cái gì mà sơn hay thủy, chỉ thấy đen giống như đít nồi, là cái gì chứ? Còn Tiểu Thanh cũng không để ý xem lão Đỗ có nhìn ra được cái gì hay không, vẫn nhàn nhã bưng trà, quay người hướng về ba phía còn lại xem họ vẽ.
Tại nơi dành cho khách quý, Lệ Hoa vỗ vỗ hai má nói: “Đại ca vẽ cái gì vậy? Sao chỉ thấy một mảng đen xì, không thành hình gì cả”
Lý Quân Hiên trầm tư một lát lắc đầu nói: “Hiện tại thì không nhìn thấy gì cả, nhưng thủ pháp của nàng thật là nhanh nhẹn.”
Hồng Ngọc và Lý Quỳnh cũng không rõ, thân dài quá cổ, trợn to mắt, dùng sức muốn nhìn xem cái tờ giấy đen xì đó có hình gì. Mọi người xung quanh cũng châu đầu ghé tai, chỉ trỏ bình luận tác phẩm của Tiểu Thanh, không hiểu gì cả vì họ chưa từng thấy ai dùng cách đó để vẽ.
Không lâu sau, nửa canh giờ qua đi, ba người kia cũng đã hoàn thành tác phẩm của mình. Lúc này, ba người trên đài chủ tịch vẫn chưa nhìn ra Tiểu Thanh vẽ cái gì. Một đoàn bốn người đến xem tác phẩm của Dương đại tài tử trước.
Bức họa của Dương đại tài tử thật phóng khoáng, bút pháp tỉ mẩn, dùng nét bút để miêu tả, hình ảnh núi non trùng điệp, nét bút khi đậm khi nhạt, làm người ta nhìn vào có cảm giác khí thế, thật là một tác phẩm đẹp. Liễu Đại Thiện Nhân gật đầu nói “Dương đại tài tử vẽ sơn thủy là Giang Nam nhất tuyệt, hôm nay xem ra thật đúng, Hoa lão thấy có đúng không?”
Hoa lão tóc đen đáp lời: “Quả nhiên là tác phẩm đẹp, nét bút hữu thần, khó mà có được hào khí như vậy, đó chính là tinh túy của vẽ tranh”
Bốn người lại xoay sang nhìn bức họa của Quách nhị thiếu gia, Quách nhị thiếu gia vẽ theo lối tỉ mỉ, sóng nước cuồn cuộn, một con thuyền xuôi theo dòng, xa xa núi non ẩn hiện, sơn thủy tụ họp thật tiêu sái.
Hoa lão mỉm cười nói: “Thật là bút pháp thần kỳ, một con thuyền nhỏ điểm mắt rồng, làm cho bức tranh thật phiêu diêu, tiêu sái.”
Mấy người tán dương một phen, đến trước bức họa của Minh Đại Sinh, bức họa được vẽ theo lối tỉ mỉ mà thoải mái, tùy ý tiêu sái, vừa mềm mại vừa khoáng đạt, nên mạnh thì mạnh, nên nhẹ thì nhẹ, một bức Giang Sơn họa đồ, như bay như khắc.
Liễu Đại Thiện Nhân vui vẻ nói: “Hay, hay, bức họa này kết hợp cả hai phong cách thật uyển chuyển, tay nghề cao, tay nghề cao, Hoa lão, ngài nói xem, trong bốn người chúng ta thì ngài am hiểu về hội họa nhất”
Hoa lão nghiền ngẫm nửa ngày sau nói: “Thật sự là sóng sau đè sóng trước a, bức họa này, bút, thần kết hợp, ý cảnh sâu xa, so với hai bức vừa rồi thì cao hơn một bậc a, xem ra phần thi họa này phân nửa phần thắng thuộc về Minh Đại Sinh tài tử.”
Không ngờ lão Đỗ lại nói: “Không vội, chúng ta đến xem bức họa của Lục công tử đã. Ta nhìn nửa ngày mà không ra” Vừa nói vừa bước về phía Lục Tiểu Thanh, ba người kia cũng sớm thấy tranh đáy nồi của Lục Tiểu Thanh, nên cùng đi lại phía đó, ba người dự thi cũng đi theo.
Lục Tiểu Thanh đi theo phía sau bốn giám khảo xem náo nhiệt, bây giờ thấy họ nói về tranh của mình thì cười hắc hắc nói: “Tranh của ta không để ở trên bàn để xem” Vừa nói vừa kéo Dương đại tài tử ra phía trước, ý nói anh ta cầm một góc rồi cùng treo tranh lên. Dương đại tài tử mỉm cười, đưa tay hỗ trợ.
Bốn giám khảo và Quách nhị thiếu gia, Minh Đại Sinh cùng lên xem, bức tranh vốn đang đen như mực, khi được treo trên không trung thì mặt trời chiếu qua, toàn bộ bề mặt giấy bỗng trở nên sống động. Mực nước đậm nhạt không theo quy tắc tạo thành những đường cong uốn lượn, nhìn tựa như tầng tầng lớp lớp núi cao, mây bay tầng tầng xen vào giữa những đỉnh núi.
Những đường nét uốn lượn tự nhiên hiện ra trước mắt, giống như mây trôi, lại giống như nước chảy, nước mềm mại, núi hùng vĩ kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Khắp cả bức tranh, có đậm có nhạt, tự nhiên tạo thành.
Bảy người trừng mắt nhìn, lão Đỗ xoa xoa mắt nói: “Đây là phương pháp gì vậy? Sao lại kỹ càng đến thần kỳ, quả thực là quỷ phủ thần công.”
Lão Hoa không kìm được, vươn tay sờ lên lẩm bẩm nói: “Lù khù vác lu mà chạy, đại âm hi thanh, không cần nhất bút nhất hoa, lại tạo thành thủy mặc tự nhiên như vậy, tầng tầng lớp lớp, hòa lẫn, bức họa này đúng là tuyệt phẩm, tuyệt phẩm a.”
Lão nhân đầu bạc không hiểu gì, khó hiểu hỏi: “Tôi không thấy những gì ông nói là sao?”
Liễu Đại Thiện Nhân vội nói: “Phong lão, về cầm thì ngài là đệ nhất Giang Nam, nhưng ngài không hiểu Họa, tranh này từ ý cảnh đến đường cong đều là bút pháp thần kỳ. Ngài xem xem, nhìn tranh này có thấy dấu vết do con người tạo ra không? Đây hoàn toàn là thủy mặc tự thành, lại thêm ánh mặt trời chiếu lên làm cho người ta thấy như thật. Cảm giác tre già măng mọc thật mênh mông, có thể dùng mực nước tạo thành bức tranh như vậy thật là phi thường”
Phong lão cái hiểu cái không gật đầu, Tiểu Thanh âm thầm nghi hoặc tự hỏi: “Chẳng lẽ ta thực sự có thiên phú về vẽ tranh? Dùng phương pháp nhúng nước này thực sự thần kỳ vậy sao? Chẳng lẽ ta thật sự là thiên tài? Vì sao thầy giáo dạy vẽ hồi tiểu học lại nói tranh ta vẽ linh ta linh tinh, khó nhìn? Chẳng lẽ trình độ thưởng thức của hai ngàn năm sau lại cách xa nhau như vậy?”
Nghĩ vậy còn quay đầu lại nhìn kết quả của mình, sau đó nhíu mày trầm ngâm: “Vẫn là đen như đít nồi, chẳng lẽ bọn họ có thể nhìn xuyên qua giấy, có thể nhìn thấy sơn thủy ở đằng xa?” Dừng một chút lại hắc hắc cười nói: “Đang nghĩ xem làm cách nào để thuyết minh tranh cho tốt, giờ thì hình như họ còn biết thuyết minh hơn ta, làm ta tiết kiệm nước miếng, ha ha, xem ra ba ngàn lượng này thuộc về ta rồi, ha ha ha ha”
Vừa nghĩ vừa đắc ý, tay đang giơ lên giữ tranh liền hạ xuống, oạch, một góc tranh bị rách, Hoa lão cả giận nói: “Ngươi làm gì vậy? Hạ tranh xuống mà cũng không cẩn thận, ngươi có biết bức họa này quý giá thế nào không? Ngươi tự nhiên lại làm rách một mảnh, thật không thể tha thứ.” vừa nói xong liền đi lên, gạt tay Tiểu Thanh ra, đau lòng vuốt ve chỗ bị rách.
Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên, giương mắt thấy mấy người còn lại cùng có chung biểu hiện giận dữ thì không khỏi lui về phía sau mấy bước. Có lầm không vậy, tranh là do ta vẽ nha, sao ta lại không có quyền làm rách chứ? Thấy lão Đỗ âm thầm chìa tay ra trước mặt, Tiểu Thanh biết điều đưa nốt mảnh tranh bị rách trong tay ra, khụ khụ, đây là có tranh quên người.
Ở khu vực khách quý, Lý Quỳnh không dám tin hỏi: “Không phải chứ, như vậy họ cũng nhìn được tranh vẽ gì sao?”
Ngô Lệ Hoa day day mi tâm bất đắc dĩ nói: “Cách xa như vậy nhìn không rõ lắm, không biết tranh của đại ca vẽ có gì mà mấy người kia phản ứng như vậy? Sao ta nhìn mãi cũng chỉ thấy đen như đáy nồi? Đẹp ở đâu chứ?”
Lý Quân Hiên hơi trầm ngâm: “Bức họa chắc có chỗ hơn người, nếu không các vị kia sẽ không khen ngợi như vậy, ta nghĩ là do mực nước hòa vào trong nước, tạo thành cảm giác đậm nhạt, thêm sóng nước thường tạo thành những đường nét cong in lên giấy. Nhưng khoảng cách xa quá ta không thấy rõ là có phải như vậy hay không.”
Hồng Ngọc và Lệ Hoa kinh ngạc nhìn Lý Quân Hiên, người này thật là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra nguyên lý, nhưng cũng không chắc có đúng hay không. Mà Lý Quỳnh thì trước đã biết bản lĩnh của ca ca nên khi nghe thấy nói thế chỉ gật đầu, không ngạc nhiên, không sợ hãi.
Đứng ở giữa sân, Tiểu Thanh thấy bảy người một bên nhìn chằm chằm vào bức họa của mình mà bàn luận sôi nổi, không ngừng khen qua rồi lại khen lại, trời cũng đã về chiều, quay đầu nhìn mâm bạc phía sau mấy vị chủ tịch thì nuốt nước miếng. Huých huých mấy người kia rồi hỏi: “Xin hỏi mọi người đã thảo luận xong chưa? Ta đang chờ tuyên bố người giành giải nhất!”
Bảy người nhất thời im lặng, Liễu Đại Thiện Nhân hắc hắc cười: “Cái này phải tuyên bố, cái này phải tuyên bố.” Vừa nói vừa đi về hướng đài chủ tịch, Lục Tiểu Thanh vội vã theo sau, lão Đỗ phía sau lưu luyến không rời bức họa, cuộn tròn lại mang theo rồi cũng đi lên đài.
Đứng trên đài chủ tịch, Liễu Đại Thiện Nhân húng hắng cổ họng lớn tiếng nói: “Phần thi Họa, tất cả chúng ta đều nhất trí thông qua, Lục công tử giành thắng lợi” Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh vẻ mặt tươi cười liên tục hướng bốn phương tám hướng vẫy tay, mọi người chung quanh thấy Tiểu Thanh bộ dạng tuấn tú, tác phong lại hoạt bát, lại có tài hoa như thế nên đều đứng lên hoan hô.
Liễu Đại Thiện Nhân nói tiếp: “Hôm nay thi tài cầm, kì, thư, họa. Đến đây đã thi xong bốn mục, trải qua các phần thi, danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam thuộc về Tiểu Lục công tử.” Dứt lời liền hoan hô.
Lục Tiểu Thanh cười ha ha liên tục vẫy tay, cung kính nói: “Đa tạ, đa tạ”. Nàng thấy người hoan hô thì nhiều, mà lại sợ người đằng sau không nhìn thấy nên trực tiếp trèo lên ghế của Liễu Đại Thiện Nhân, chắp hai tay luôn miệng nói: “Đa tạ, đa tạ, đa tạ đã ủng hộ, đa tạ đã ủng hộ”
Liễu Đại Thiện Nhân không nói gì, chỉ đứng nhìn Tiểu Thanh đang đắc ý vênh váo, quay đầu nhìn qua ba vị chủ khảo bên cạnh, cả ba đều tự động dịch ghế sang một bên, chống tay quay mặt nhìn về hướng khác. Lão không khỏi cười khổ nhìn Tiểu Thanh chả khác gì Tôn Ngộ Không thoát khỏi núi Ngũ Hành Sơn, đem mặt mũi của văn nhân quăng sạch.
Đắc ý xong, Lục Tiểu Thanh nhảy xuống khỏi ghế dựa, tủm tỉm cười hỏi Liễu Đại Thiện Nhân: “Ba ngàn lượng bạc của ta đâu?”
Quay về đời Đường làm lưu manh Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc