Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 36:Là Một Người Bình Thường!
“B
ác sĩ khoa tâm thần và tâm lý học tới cho Hàn Đông làm một bài kiểm tra dài năm tiếng đồng hồ”
Đ* mẹ! Bày đặt ngạo kiều*… Hàn Đông hùng hổ bò dậy từ trên mặt đất. Nhiệt độ ngoài hành lang và trong văn phòng kém nhau rất xa, Hàn Đông lại chỉ mặc một cái áo choàng tắm, lạnh muốn sun vòi.
(*Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu)
Chỉ đành bất đắc dĩ nhấn chuông cửa.
Vương Trung Đỉnh nhìn mặt Hàn Đông trên màn hình camera trước cửa, lạnh lùng hỏi vào bộ phát âm: “Chuyện gì?”
“Bên ngoài lạnh quá, tôi như vậy đi ra ngoài sẽ bị chết cóng đó!”
Vương Trung Đỉnh thái độ hờ hững: “Không phải cậu rất giỏi cởi truồng chạy nhông nhông sao?”
“Sao anh lại nói vậy?” Hàn Đông bày ra vẻ mặt không vui nhìn vào màn hình camera nói: “Anh muốn đùa giỡn lưu manh như thế nào cũng được, nhưng đừng có nói huỵch toẹt ra trước mặt tôi, OK?”
Vương Trung Đỉnh lười nói chuyện, trở về bàn làm việc của mình.
Hàn Đông bắt đầu liên tiếp nhấn chuông cửa, ồn ào không dứt, một lát sau lại không ấn nữa. Hai mươi phút trôi qua, lúc Vương Trung Đỉnh nghĩ người bên ngoài đã đi rồi, từ ngoài cửa đột nhiên vọng vào một câu nói âm trầm.
“Vương tổng, nếu tôi đoán không lầm thì trong nhà anh hẳn đang che giấu một đứa trẻ có phải không?”
Vương Trung Đỉnh rùng mình, chuyện này ngoài trừ Vạn Lý Tình, anh không đề cập qua với bất luận kẻ nào, kể cả Phùng Tuấn lẫn Nhị Lôi.
Mở cửa ra, Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông: “Cậu muốn thế nào?”
“Chẳng muốn gì, cho tôi vào thay quần áo thôi.”
Vương Trung Đỉnh tránh người ra cho Hàn Đông đi vào.
Kết quả Hàn Đông miệng nói thì nhanh, nhưng lúc làm lại là một tên lề mề. Mười phút sau, Vương Trung Đỉnh đi đến cửa phòng ngủ nhìn, áo choàng tắm vẫn còn nguyên trên người Hàn Đông.
“Bộ này chất liệu vải rất tốt, nhưng kiểu dáng hơi già.”
“Cái quần này màu sáng quá, rất dễ bị bẩn.”
“Đôi giày này phối với bộ đồ có chút không hợp phải không?”
“…”
Năm giây sau, Hàn Đông bị hai gã đàn ông cường tráng mạnh mẽ tha vào một góc, một người phụ trách lột đồ, một người phụ trách mặc đồ. Ba giây đồng hồ sau, Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề được ‘mời’ ra khỏi văn phòng.
Có điều, chiếm tiện nghi của Vương Trung Đỉnh xong rồi nghĩ có thể bỏ của chạy lấy người sao? Một cái cửa nhỏ cũng không có!
Hàn Đông bị hai tên vệ sĩ ‘áp giải’ tới một căn phòng vừa nhỏ vừa tối.
Thẩm vấn là người giám sát bộ phận quản lí, tên là Quan Quyền Thăng, nắm giữ tư liệu của rất nhiều nghệ sĩ trong tay, khi cặp mắt sắc bén của ông lia qua, sẽ không một ai dám nói lời dối trá.
“Nói đi, lai lịch của cậu là gì?” Quan Quyền Thăng lạnh giọng chất vấn.
Hàn Đông hỏi lại: “Ông nói lai lịch gì?”
Quan Quyền Thăng lời ít ý nhiều: “Ai ở sau lưng sai khiến cậu?”
“Người sai khiến tôi nhiều lắm, ông muốn biết cụ thể người nào?”
Hàn Đông nói nhảm ngày càng nhều, áp suất không khí trong phòng cũng ngày càng thấp, gương mặt hai người đàn ông đứng phía sau Quan Quyền Thăng ngày càng héo, như thể nhà bị dân phòng tịch biên.
Quan Quyền Thăng mặt không chút thay đổi nói: “Về hết thảy chuyện của Vương tổng.”
Nhớ tới chuyện “Vương Trung Đỉnh giấu trẻ em trong nhà”, Hàn Đông vẫn còn rất tức giận.
Lúc ấy hắn đứng ở cửa phòng làm việc, màn hình điện tử trên tường tự nhiên nhảy ra cái mặt của Vương Trung Đỉnh. Từ lúc Hàn Đông tính ra ‘nhân duyên trời định’ của hai đứa, liền không muốn nhìn thấy cái bản mặt này. Nay tâm huyết dâng trào, muốn nhìn thử xem giữa đoạn tình cảm của hai người có chướng ngại gì không, kết quả thấy được một đứa nhỏ!
Mình bị cái quái gì vậy trời? Hàn Đông rất muốn quỳ xuống đất khóc rống, mày nói mạng mày sẽ ghép đôi với một gã đàn ông chưa tính, còn mẹ nó là người đã có gia đình!
“Hỏi cậu sao không trả lời?!” Quan Quyền Thăng đập mạnh xuống bàn thẩm vấn một cái.
Hàn Đông ăn ngay nói thật: “Tôi bói ra.”
“Cậu bói ra?” Quan Quyền Thăng cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu bói cho tôi thử xem.”
Hàn Đông tùy tiện quét mắt nhìn Quan Quyền Thăng một cái, rồi tiến đến bên tai ông nhỏ giọng nói: “Quản lí Quan, ở bên ngoài ông đang nuôi một em, còn là Bạch Hổ nha…”
Sắc mặt Quan Quyền Thăng nháy mắt vặn vẹo, trong mắt toát ra khiếp sợ không thể che giấu.
“Tôi nói đúng không?” Hàn Đông cười đến thập phần xấu xa.
“Bậy bạ!” Ngữ khí Quan Quyền Thăng lạnh ngắt: “Mày là người của tà giáo nào?”
“Tôi là người của Bạch Liên giáo! Dung mama có ký hợp đồng với công ty này không vậy? Mời bả tới hốt tôi đi đi, há há há há…”
Quan Quyền Thăng đứng bật dậy, thở hổn hển hai cái rồi phất tay với vệ sĩ.
“Đi, mau kêu bác sĩ đến.”
Bác sĩ khoa tâm thần và tâm lý học tới cho Hàn Đông làm một bài kiểm tra dài năm tiếng đồng hồ, kết quả cuối cùng được đưa tới chỗ Vương Trung Đỉnh.
“Trong quá trình nói chuyện với quản lí Quan, thái độ thành khẩn, lời nói cũng là thật. Sau khi được kiểm tra, không mắc các bệnh về thần kinh, cũng không có chướng ngại tâm lý.”
Kết luận, là một người bình thường!