Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:55:13 +0700
Chương 34 - 35
“Hơn một tháng”- Sau khi nghe Dạ Lan nói, Lăng Khiếu Dương ngơ ngác lặp lại lời nàng, chỉ một câu nói đơn giản nhưng có thể dìm người ta xuống bồn nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Vừa vặn 40 ngày”- Dạ Lan đứng đó, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mất mát kinh ngạc trả lời.
Bốn mươi ngày, đầu Lăng Khiếu Dương như bị ai đánh một gậy vào, hoàn toàn đều là mộng.
Bốn mươi ngày… bốn mươi ngày, Lăng Khiếu Dương lo lắng suy nghĩ. Bốn mươi ngày trước là đêm trời đầy tuyết Hữu Hi đi tới Minh Viên.
Không nàng đã từng thề, cam đoan không phát sinh chuyện gì, nàng cam đoan không xảy ra chuyện gì cả mà. Nhưng sao thời gian lại khớp đi vậy, lại là ngày đó... Nàng lừa hắn sao? Không!! Trái tim Lăng Khiếu Dương đau thắt, môi trắng bệch, sắc mặt xanh mét.
Hắn tin nàng, nàng… nhưng nàng lại lừa gạt hắn. Lăng Khiếu Dương không biết là nên giận hay nên đau đớn, vẻ mặt vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Dạ Lan nhìn phản ứng Lăng Khiếu Dương, nghi hoặc lo lắng hỏi: “Lăng, chàng làm sao vậy, không vui sao?”- Nàng có phải xem phản ứng của Lăng Khiếu Dương dường như quá mức kích động.
Lăng Khiếu Dương không trả lời Dạ Lan, tay đỡ lấy khuôn cửa, bước chân lỗ mãng đi vào phòng, để lại mình Dạ Lan nhìn theo bóng lưng mà đau xót.
Dạ Lan nhìn Lăng Khiếu Dương đau khổ tan nát cõi lòng. Nàng không biết nên vui hay nên khổ sở, trầm mặt hồi lâu, bên môi nở nụ cười âm hiểm, xoay người rời đi
Nội tẩm, dưới ánh nến, trên giường Hữu Hi che khuất chân, ngơ ngác ngồi đó, hai mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt đầy lệ, nàng đã khóc là vì cái chết của Hoàng Bắc Thiên hay bởi vì đứa con trong bụng?
Buồn vui này nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Hai nha hoàn canh giữ bên giường Hữu Hi, một bước cũng không dám rời, sợ Hữu Hi xảy ra chuyện, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương tiến vào vội vàng thỉnh an. Lăng Khiếu Dương sắc mặt âm trầm, tay phất nhẹ bảo các nàng lui xuống, hai nha hoàn vội vàng lui ra, trong phòng tĩnh lặng.
Hắn đi tới giường, bước đi trầm trọng, nặng nề ngồi xuống bên cạnh Hữu Hi, dường như cả người cũng không còn sức.
Nhìn Hữu Hi, lửa giận trong lòng lại không thể bộ phát, trừ đau đớn không còn cảm giác gì khác. Nàng mang thai rồi, hắn vẫn hy vọng nàng mang thai đó thôi. Lý gì đây!!
Lăng Khiếu Dương đau khổ cười, từ khi nàng trở về bên cạnh hắn, hắn lúc nào cũng chờ đợi mong nàng mang thai con hắn. Hôm nay, Hoàng Bắc Thiên chết, Hữu Hi sợ rằng cũng không muốn sống, nếu như không phải trong bụng đã mang thai liệu nàng có bình tĩnh đến thế không?
Hay là đau đớn mà chết lặng. Hắn muốn nàng sống, sống cho khỏe mạnh, dù trong bụng nàng mang thai con người khác.
Chỉ cần nàng sống cạnh hắn là được.
“Nàng mang thai rồi, nàng có biết không!”- hắn gian nan nói, nói là nói nhưng lòng rất đau.
“…”
Hữu Hi trầm mặc tĩnh lặng, đắm chìm trong cái chết Hoàng Bắc Thiên, đau khổ không nguôi, đối với lời nói của Lăng Khiếu Dương nàng dường như không nghe thấy
Lăng Khiếu Dương Nhìn gương mặt tĩnh lặng của Hữu Hi, hắn tiếp tục nỉ non nói: “Là con của nàng và hắn… nàng phải sống thật khỏe.. dù là vì đứa con, nàng cũng nên sống… đúng không!
Trong mắt Hữu Hi hiện lên chút gì đó, nhưng nháy mắt lại khôi phục như cũ.
Hoàng Bắc Thiên đã chết, dù có con của hắn, nàng cũng vui vẻ không đứng dậy đi, ngón tay Lăng Khiếu Dương xoa xoa mặt nàng, giọng nói nghèn nghẹn: “Vì hài tử… mà sống có được không”
Hắn nói như nghiến nát từng chữ, trong giọng nói mang theo chút kiềm nén không bật lên mà khóc, cũng không có cách nào nói tiếp, Lăng Khiếu Dương đứng dậy, một thân đau xót đi ra ngoài phòng.
Vội vàng phân phó nha hoàn vào trông Hữu Hi, hắn lảo đảo đi về phía hoa viên. Bước chân hỗn loạn, nhìn mảnh sân vì Hữu Hi mà trồng đây hoa mai, dừng lại, tay siết chặt đem từng cành mai chặt đứt.
Cuối cùng đau khổ quỳ gối xuống nền đất lạnh lẽo, mặt vùi vào bàn tay, hắn khóc, rơi lệ không ngừng, nức nở lên tiếng, cũng không muốn để Hữu Hi nhìn thấy bộ dạng chật vật này của hắn.
Một lần rồi ngàn lần hỏi tại sao, tại sao lại muốn nàng như vậy… Cuộc sống này, Hữu Hi không làm hắn đau, mà việc Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên ở gần nhau lại làm hắn đau khổ
Mặc dù không nắm chắc được nàng sẽ ở lạ bên hắn, nhưng hắn sớm đã tìm danh y, tìm kiếm trị liệu, những lương dược đặc biệt.
Sau đó, trời lại toại nguyện hắn, phân phân hợp hợp, Hữu Hi về bên cạnh hắn, hắn mừng rỡ như điên, trong lòng chờ đợi, thề hứa, muốn Hữu Hi cả đời bên cạnh.
Từ khi nàng trở về bên hắn, hắn liền chăm sóc bảo nàng uống thuốc, hy vọng chữa khỏi cho nàng khiến nàng khỏe mạnh, khôi phục khả năng mang thai
Một ngày, một tháng, hai tháng, ba tháng... Mỗi một ngày chờ đợi, hy vọng thuốc đó có thể chữa khỏi bệnh cho Hữu Hi khiến nàng mang thai lại được. Mỗi một ngày đều như một năm dài dằng dặc.
Hắn muốn nàng mang thai con hắn, nhưng mà người tính không bằng trời tính, cuối cùng kết quả là Hữu Hi mang thai con Hoàng Bắc Thiên... hắn nhiều lần như vậy nhưng lại kém so với Hoàng Bắc Thiên chỉ có một lần sao?
Một lần đó thôi nàng liền mang thai con Hoàng Bắc Thiên, hắn dù cố gắng nhưng tất cả chỉ phí công, thật buồn cười, đúng là tiện nghi cho Hoàng Bắc Thiên.
Trời, ông trời đang trêu hắn sao? Ông trời đang trừng phạt hắn sao?
Lăng Khiếu Dương đau khổ khóc, như một đứa trẻ mất tất cả vô lực mê man.
Ở trong đêm khuya, hắn cô độc bi thương không ai bên cạnh ở trong biển mai, phát tiết nỗi đau trong lòng cùng sự không cam tâm.
Lệ từ trên gương mặt kiên cường của hắn rơi xuống, nhưng lại không thể mang đi nỗi đau. ‘
Thi thể Hoàng Bắc Thiên lẳng lặng nằm trong đống đổ nát ở Minh viên, không ai an táng. Hữu Hi kẻ mất hồn, ra khỏi vương phủ, đi về Minh viên, nàng như thế nào cũng không tin, Hoàng Bắc Thiên đã chết.
Hoàn toàn không tin.
Vô tri vô giác nàng nhớ tới đêm tuyết đó, hắn nói, hắn muốn nàng chờ hắn, tin hắn. Nhưng lời này có ý gì? Nàng đi tới trước, Lăng Khiếu Dương lo lắng theo sau, không dám quấy rầy nàng. Nàng đau, hắn cũng đau.
Hữu Hi thất thần đi, con đường quen thuộc nhưng dài một cách lạ thường, đi và đi, chung quy cảm giác thời gian đã rất lâu. Minh Viên ở ngày trước mắt, ngay dưới chân, Hữu Hi nhìn thấy hết, hốc mắt ửng đỏ, trái tim đau đớn. Tâm tình nàng bây giờ không ai biết, không ai nhận ra, trừ Hoàng Bắc Thiên đã chết trong bụng nàng còn có một đứa trẻ. Đứa trẻ!!
Hữu Hi không có nữa điểm sung sướng, trong lòng chỉ có Bắc Thiên
Thi thể vẫn đặt ở đó, cũng không ai trông coi, tùy gió thổi, nắng phơi, tùy ý hắn là cô hồn không nơi ở. Hữu Hi quỳ xuống trước, nhưng không có dũng khí xem lại thân thể đã bí thiêu cháy.
Trái tim đã rướm máu, máu chảy trong người rất đau. Vùi đầu vào tay, thương tâm khóc lên, ngẩng đầu lên, thừ người thẫn thờ, đau khổ sau đó hiện lên gì đó.
Nàng vội vàng đứng bật dậy, giống như kẻ điên chạy tới căn phòng đã bị thiêu hủy của Hoàng Bắc Thiên.
Một bó hoa hồng sáng rực, an tĩnh cắm ngay bức tường, phảng phất như cố tình để đó.
Tay Hữu Hi cầm lấy hoa, khóc cười, ngày hôm qua không có hoa này. Hoa hồng này chỉ có Hoàng Bắc Thiên của nàng có, dù trong phòng Lăng Khiếu Dương cũng có nhưng hoa hồng nàng làm cho Hoàng Bắc Thiên không giống.
Hắn đã tới đây, hắn vẫn còn sống.
Chương 35
Hữu Hi trở lại vương phủ đem bó hoa không có sự sống nhưng lại tràn đầy hy vọng cắm vào bình hoa.
Trong lòng nhớ tới lời Hoàng Bắc Thiên nói, hắn nói muốn nàng chờ hắn, muốn nàng tin hắn. Câu nói đó giờ nàng mới hiểu. Hắn muốn làm chuyện lớn, hơn nữa rất cơ mật, không phải không tin, mà biết càng nhiều thì nàng càng gặp nguy hiểm.
Dù là Hoàng Bắc Thiên chỉ giả chết lại hại nàng khổ sở thương tâm, nhưng ít nhất cũng không để nàng liên quan đến. Nàng không trách hắn không nói cho nàng biết, chỉ cần hắn có thể sống, đoạt được tự do đó là hạnh phúc lớn nhất, những thứ khác không quan trọng.
Hữu Hi kích động nước mắt rơi xuống, tay chạm vào cánh hoa hồng. Hắn còn sống là tốt, còn sống là tốt rồi.
Thân thể to lớn của Lăng Khiếu Dương đi vào trong tẩm, nhìn Hữu Hi ngồi trước bàn, tĩnh lặng rơi lệ. Từ đáy lòng hắn có chút chua xót, hắn tưởng rằng Hữu Hi vì cái chết của Hoàng Bắc Thiên mà vẫn thương tâm.
Hắn đi tới bên cạnh nàng, kéo ghế ngồi xuống, Hữu Hi nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đến, hắn giúp nàng lau đi nước mắt.
Giọng nói của hắn cao lên, nhưng nghèn nghẹn nói: “Nàng… phải bảo trọng thân thể… đứa trẻ… nàng đừng quá thương tâm”
Lời nói ngắt quãng, hắn chỉ muốn nói cho nàng biết, người chết không thể sống lại đừng bi thương quá mức, nên vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ, hắn tin vì hài tử nàng sẽ sống sót, chỉ là chưa bao giờ hắn đi an ủi người khác nên ngôn ngữ có chút loạn, nhìn nàng đau lòng hắn cũng không biết nên làm sao.
Hữu Hi tâm tình phức tạp, liếc mắt thản nhiên nhìn Lăng Khiếu Dương một cái, rồi hạ mi xuống, trầm mặc không nói.
Lăng Khiếu Dương thừ người ra hồi lâu, mới nói: “Thân thể của nàng có khỏe không, nếu như có thể hãy vào cung cùng ta một chuyến”
Vào cung?
Hữu Hi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lăng Khiếu Dương, hy vọng hắn nói tiếp.
Hắn nhìn nàng bất an: “Đừng lo lắng, hoàng thượng có chuyện muốn hỏi nàng, chỉ cần trả lời là được”
Hữu Hi lại hạ mi xuống, trầm mặc
“Nếu như… nàng không thoải mái… vậy…”
Hữu Hi cắt đứt lời Lăng Khiếu Dương nói: “Ta… cùng ngươi đi”
“Ta đi phân phó người chuẩn bị xe”- Lăng Khiếu Dương thở dài, đứng dậy, phân phó người chuẩn bị xe ngựa..
Bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi siết chặt, nàng rất khẩn trương.
Sau khi xe ngựa chuẩn bị xong, Hữu Hi theo Lăng Khiếu Dương xuất phát vào cung, sắc mặt nàng ngưng đọng, ánh mắt đau thương, nhìn qua đều có thể thấy nàng là vì mất đi nam nhân mình yêu mà thất hồn lạt phách.
Xe ngựa Lăng Khiếu Dương rất thoải mái, đệm rất êm và dày, đường cũng bằng phẳng, Hữu Hi ngồi trong xe không xóc mấy.
Không bao lâu xe ngựa dừng lại, Lăng Khiếu Dương xuống xe, sau đó dùng tay đỡ lấy nàng, nàng cũng không cự tuyệt vì bây giờ không phải lúc tỏ ra mạnh mẽ.
Đây là lần thứ hai vào cung, nàng không còn quan sát như trước, tâm tư đều ngưng lại đi theo sau Lăng Khiếu Dương, hoàng cung giống như mê cung, khiến cho nàng cảm giác như bị lạc.
Hai người đứng trước cung điện, Hữu Hi ngẩng đầu lên mới biết đây là ngự thư phòng.
“Nô tài tham kiến Vương gia, phu nhân”- Thái giám đứng canh ngoài cửa nhìn Lăng Khiếu Dương liền vội vàng hành lễ.
“Đi báo đi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng ạ”
Thái giam xoay người đi vào trong, Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương đứng ngoài chờ, lát sau thái giam đi ra nói với hai người: “Phu nhân xin mời đi”
Trái tim Hữu Hi siết lại, Hoàng Bắc Thiên không chết nàng quả thật cao hứng, nhưng trong lòng vẫn vậy không thể nào vui lên, ngược lại còn như có tảng đá lớn đè lên làm cho nàng khó khăn đứng lên.
Hoàng đế triệu kiến nàng, nàng đoán hoàng đế muốn dò xét xem nàng biết gì không, nói như vậy hoàng đế đối với cái chết của Hoàng Bắc Thiên có chút hoài nghi. Nàng là người thân cận nhất với Hoàng Bắc Thiên, dĩ nhiên muốn dò xét từ nàng.
Hít một hơi thật sâu, Hữu Hi đi vào, Lăng Khiếu Dương chờ bên ngoài.
Xuyên qua ngoại điện, Hữu Hi tiến vào trong, chỉ cần hé mắt cũng thấy hoàng đế một thân vàng óng ánh. Nàng đi đến giữa điện quỳ xuống hành lễ, âm thanh nghèn nghẹn mang theo sự chua xót, cúi đầu nói: “Dân phụ khấu kiến hoàng thượng”
Hoàng đế giương mắt nhìn Hữu Hi, trầm giọng nói: “Đứng dậy đi”
“Đa tạ hoàng thượng”-Hữu Hi đứng dậy, lui ra một bên, cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương.
“Tinh thần ngươi hình như không tốt lắm”- Hoàng đế nói xong liền hô: “Người đâu, ban ngồi”
Hoàng đế ra lệnh, có người đem ghế đặt phía sau Hữu Hi.
“Dân phụ không dám mạo phạm, đứng là được rồi”
“Trẫm cho ngươi ngồi, ngươi phải ngồi”
“Tạ chủ long ân”- Hữu Hi đành phải ngồi xuống.
Hoàng đế nhìn mặt Hữu Hi vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trẫm biết giao tình của ngươi và Hoàng Bắc Thiên không cạn, hắn chết đi ngươi chắc chắn cũng rất đau khổ”
Trong chớp mắt, Hữu Hi rơi lệ, cúi đầu khóc, mặt đầy nước, thương tâm không thôi, rồi bối rối lau đi nước mắt: “Dân phụ thất lễ, xin hoàng thượng tha tội.
“Chuyện ngươi và Hoàng Bắc Thiên trẫm cũng có biết một ít, thương tâm là không thể tránh được, trẫm sao lại trách ngươi”
“Hoàng thượng thánh minh”
Hoàng đế đột nhiên vòng vo hỏi: “Vương đệ mấy ngày nay đối với ngươi có tốt không?”
Hữu Hi khó hiểu nhìn hoàng thượng vì sao lại hỏi như vậy, do dự một chút, thản nhiên đáp: “Ăn cơm không lo, đa tạ hoàng thượng quan tâm”
“Ngươi đối với vương đệ ngay cả một chút yêu thích cũng không có sao?”
Hữu Hi tự mình nhận xét hàm nghĩa trong câu nói của hoàng đế, nàng không cho rằng hoàng đế lại nhàn rỗi đến mức đi quan tâm cuộc sống tình cảm của huynh đệ.
Chuyện nàng và Hoàng Bắc Thiên, Lăng Khiếu Dương; hoàng đế chắc chắn biết rõ, sao lại phải hỏi câu này, Hữu Hi vẻ mặt đau khổ, lắc đầu.
“Như vậy ngươi yêu Hoàng Bắc Thiên”
“Vâng ạ”
“Yêu đến mức nào”
“Chết cũng không rời”
“Trầm nghe nói, các ngươi sinh tử có nhau, bây giờ hắn chết ngươi vẫn còn sống? Tình yêu của các ngươi trẫm cho rằng không vĩ đại như thế”
“Hoàng thượng ta…”
“Sao nào”- Hoàng đế thúc ép hỏi.
Hữu Hi trong nháy mắt lại rơi lệ, lòng đau như cắt, sắc mặt tái nhợt, gương mặt nhỏ nhăn nhăn lại, nghẹn ngào nói: “Hoàng Bắc Thiên chết đi, dân phụ cũng không sống nổi, từng thề hứa với nhau, hôm nay mỗi người xa cách vĩnh viễn, nếu không phải trong bụng còn mang thai con Bắc Thiên, ta đã đuổi theo hắn...”
Hữu Hi đau khổ là thật, Hoàng Bắc Thiên không chết nàng biết, dù là diễn trò, cũng không có khả năng công lực thâm hậu như vậy. Nàng đau lòng khó chịu, trong lòng tích lại sự bị thương, làm cho nàng khóc như mưa, nức nở khóc, nói không nên lời, tâm tình nàng ai có thể hiểu, nàng đau không ai biết, loại đau khổ này mang theo chút mâu thuẫn.
Hoàng đế rõ ràng đã nhìn ra, hoài nghi Hoàng Bắc Thiên không chết
Đúng vậy, nàng cùng Hoàng Bắc Thiên có giao tính như thế, Hoàng Bắc Thiên chết mà nàng lại sống bình yên, thì còn gì để nói, nhưng với lý do đứa con trong bụng mà sống thì quá đủ!
Hoàng đế quan sát Hữu Hi, tự nói gì đó với bản thân, Lăng Khiếu Dương lại vọt vào, sau khi hành lễ xong liền nhìn sang thấy Hữu Hi đang khóc đến đau lòng, cau mày nhìn hoàng đế nói: “Hoàng thượng…!”
“Nàng, mang thai con Hoàng Bắc Thiên sao?”- Hoàng đế không tin nhìn Lăng Khiếu Dương
Lăng Khiếu Dương lạnh mặt, không kiềm chế nói: “Hoàng thượng những điều nên đã hỏi xong chưa? Đây là gia sự của thần đệ, không có việc gì nữa, thần đệ muốn rời đi”
“Ngươi”- Hoàng đế nhìn thấy trong mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên tia đau đớn, không dám tin với địa vị của vương đệ, làm sao lại như vậy? Để phụ nữ của mình mang thai con nam nhân khác, hắn dĩ nhiên vẫn chấp nhận?
Là không thương hay là quá yêu?
“Hoàng thẩm thẩm”- Bên ngoài điện một giọng nói giòn tan thu hút lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài nhảy nhảy chạy về trước, tươi cười đáng yêu khiến người khác chỉ muốn cắn.
“Thái Hòa, ai cho con tới đây, không có quy củ gì hết, bà vú đâu?”- Hoàng đế nghiêm mặt khiển trách.
Thái Hòa không sợ, sau khi hành lễ xong, liền quay sang nhìn Hữu Hi, chạy tới nắm tay nàng: “Hoàng thẩm thẩm, ai khi dễ người vậy, nói Thái Hòa nghe người vào cung liền tới xem người”
Hữu Hi lau khô lệ, thân đứng lên, nhìn Thái Hòa trước mắt, hài tử này hình như rất thích nàng, nếu như vậy…, giọng nói cô đơn, đau thương: “Hoàng thẩm thẩm không khóc, Thái Hòa thật thông minh”- Tay nàng sờ lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thái Hòa.
“Phụ hoàng, hoàng thúc, có thể để Thái Hòa mượn thẩm thẩm một lát không, Thái Hòa muốn chơi với Hoàng thẩm thẩm”- Hai tròng mắt to tròn quỷ quái nhìn Hữu Hi, sau đó nhìn Lăng Khiếu Dương, không nhìn hoàng đế, phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Hoàng thẩm thẩm đang bệnh, phải về nhà nghỉ ngơi” Lăng Khiếu Dương quả quyết cự tuyệt.
“Hoàng thẩm thẩm, một lát thôi có thể không?”- Thái Hòa năn nỉ, nếu ai không đáp ứng nàng liền khóc ọi người xem, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía hoàng đế, âm thanh mang theo chút khóc lóc: “Phụ hoàng…”
Hoàng đế không muốn để Thái Hòa ủy khuất, đành nhìn Hữu Hi nói: “Ngươi tâm tình không tốt, cùng đi chơi với Thái Hòa, giải tỏa tâm trạng đi”
Lăng Khiếu Dương cau mày, phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Thái Hòa, Thái Hòa đắc ý quay lại làm mặt quỷ.
Cũng không quản xem Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương có nguyện ý không, trực tiếp kéo tay nàng ra ngoài, Hữu Hi đành phải đi theo. Thái Hòa mang nàng tới tẩm cung.
Thái Hòa dường như rất tâm đầu ý hợp với Hữu Hi, đem bao nhiêu trò chơi biểu diễn trước mặt Hữu Hi.
Sau đó dặn nữ tỳ lui ra, bản thân ngồi bên cạnh Hữu Hi, nháy nháy hai mắt: “Thẩm thẩm, hoàng thúc đối với người không tốt sao?”
“Tại sao hỏi như vậy”- Hữu Hi nhìn Thái Hòa, cảm giác tiểu hài tử này căn bản suy nghĩ đã lớn, rất tinh quái,
Vẻ mặt ngây thơ, dịu dàng nói: “Thái Hòa ở ngoài nghe nói thẩm thẩm mang thai em bé người khác, nhất định là hoàng thúc đối với thẩm không tốt, thẩm mới không đồng ý giúp hoàng thúc sinh em bé”
Hữu Hi trong lòng phiền loạn, nói không rõ tâm tư của mình: “Thái Hòa còn nhỏ, có một số chuyện Thái Hòa không rõ, khi lớn lên tự nhiên sẽ hiểu”
“Thẩm thẩm rất thích cha của em bé sao? Cho nên mới vì hắn sinh em bé?”- Việc này Thái Hòa rất tò mò, cũng mang theo chút tâm sự bản thân, nàng từng hỏi phụ hoàng, sao lại sinh nàng ra, phụ hoàng trả lời, là bởi vì yêu mẫu phu nàng.
Nhưng phụ hoàng cũng cùng các phi tử khác sinh em bé, vì yêu sao, sau mẫu thân nàng không thích cùng các phi tử khác nói chuyện, Hữu Hi là phụ nữ duy nhất nàng thích.
Nghe Thái Hòa nói, Hữu Hi trong lòng chua xót, đau đớn như bị xé ra từng mảnh, chịu đựng không khóc, đau lòng nói: “Phải, ta thích phụ thân của em bé, chỉ là hắn chết rồi thẩm thẩm không gặp được nữa.”
“Thái Hòa cảm thấy mẹ cũng giống như vậy, thẩm thẩm chắc rất khổ sở”- Sự non nớt trên mặt Thái Hòa mờ đi, trầm mặc rồi nói: “Nhưng thẩm thẩm, hoàng thúc cũng thích ngươi, vậy có phải cũng muốn cùng người sinh em bé?”
Trong nhất thời Hữu Hi không biết nói sao, làm sao trả lời đây, có đôi khi người lớn cũng không thể hiểu.
Cuối cùng chỉ trả lời cho quá chuyện: “Ta chưa từng nghĩ qua”
“Thẩm thẩm, hoàng thúc rất đáng thương, thúc ấy không còn mẫu thân, đáng thương giống như Thái Hòa”
“Thái Hòa còn phụ hoàng, không vui sao!”- Hữu Hi biết tình thương mẹ không thay thể được, cho nến chỉ có thể giải thích cho Thái Hòa bớt đau.
Dù thích tiểu Thái Hòa có thiện ý nhưng nàng không quên, phụ thân của Thái Hòa còn cả Lăng Khiếu Dương tạo nên tấm bi kịch nhà Hoàng Bắc Thiên.
“Thẩm thẩm, ta biết, mọi người ai cũng xem ta là tiểu hài tử, ta còn biết nói gì, trừ phụ hoàng, ta thích nhất là hoàng thúc, thúc ấy hiểu ta nhất, không bao giờ coi ta là tiểu hài tử, ta cùng hoàng thúc là bạn tốt, ta cùng hoàng thúc có rất nhiều bí mật, để ta nói người nghe”
Hữu Hi gượng cười, đối với Lăng Khiếu Dương nàng không có hứng thú muốn biết.
Thái Hòa tỏ vẻ thần bí, ghé vào tai Hữu Hi lén lút nói: “Thẩm Thẩm, người biết không, lần trước rơi xuống hồ nước là ta cố ý, ta thấy hoàng thúc không vui hỏi hắn làm sao vậy, hắn nói ta biết muốn ta giúp, ta mới giúp hắn. Cho nên hoàng thúc mới mang người vào cung hiến vũ sau đó cứu Thái Hòa. Phụ hoàng mới chấp nhận cho thẩm thẩm đi gặp nam nhân cái gì Thiên kia”
Nghe Thái Hòa nói xong, Hữu Hi cứng lại, hồi lâu không phản ứng, Thái Hòa rơi xuống nước là cố ý. Lăng Khiếu Dương mang nàng tiến cung là có dụng ý.
Hiến vũ chỉ là lấy cớ. Mục đích chỉ muốn nàng tận dụng tặng phẩm của hoàng đế để gặp Hoàng Bắc Thiên.
Nhưng tại sao...?
Tại Sao?
Hữu Hi ngàn lần hỏi.
Hắn không sợ hoàng đế biết sao, không sợ Thái Hòa xảy ra chuyện sao, lại dám cùng một tiểu hài tử như vậy đi nói dối một chuyện động trời?
Hắn điên rồi sao?
Không, nàng lo lắng cái gì, lo gì chứ!!
“Thẩm thẩm, đây là bí mật của Thái Hòa và hoàng thúc, Thái Hòa chỉ nói cho thẩm nghe, hoàng thúc sao lại ngốc như thế, muốn người mình thích đi gặp nam nhân khác? Nếu là ta, ta sẽ không ngu như thế”- Thái Hòa vẻ mặt ngây ngơ, từ từ đánh giá nóc nhà.
Trong mắt Hữu Hi hiện lên gì đó, nhìn Thái Hòa một cái, hạ mắt xuống, trầm mặc không nói. Lòng loạn lên, tay xoa bụng mình, đau khổ nhắm mắt lại, cảm giác bản thân rơi vào bóng tối, giãy dụa trong đau khổ.
“Thái Hòa!!”- Bên ngoài truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của Lăng Khiếu Dương.
Thái Hòa cười hì hì nói: “Hoàng thúc sốt ruột rồi, Hoàng thẩm thẩm, người mau đi đi, nếu không hoàng thúc lại đánh vào mông Thái Hòa”- Trong lòng lại thầm nói, hoàng thúc Thái Hòa giúp người, hoàng thúc thật ngốc, ngay cả một nữ nhân cũng quản không xong, nếu không nhờ Thái Hòa ta nghĩ thì còn lâu nhá, sau đó cầm lấy điểm tâm bỏ vào miệng, cười âm hiểm.
Hữu Hi thất thần ra khỏi tẩm cung Thái Hòa, vừa ra ngoài đã thấy dáng vẻ lo lắng của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, kéo tay nàng, lạnh lùng nói: “Đi về nhà”
Vừa nói hắn vừa xoay người đi, cũng không quay lại mà bước đi nhanh rất nhanh. Hữu Hi vẫn như cũ đi sau, nhìn theo bóng lưng hắn, nàng nghĩ mọi chuyện đều do trùng hợp, không ngờ đều nằm trong tay hắn.
Trách không được, hắn lại đột nhiên mang nàng vào cung, khéo cứu được Thái Hòa công chúa, khiến hoàng đế cảm kích, sau đó tạo cơ hội khiến nàng nhận được tặng phẩm.
Hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Nàng còn tưởng trời cao nghe thấy lời cầu khẩn của nàng, thật chất chỉ là Lăng Khiếu Dương nghe thấy lời cầu xin của nàng