Số lần đọc/download: 430 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:20:24 +0700
Chương 37
- Tôi không muốn sống trong nhà này nữa!
- Bà nói vậy mà nói được hả? Thằng Phong chỉ mới ba tháng tuổi, bà làm mẹ kiểu gì vậy?
- Tôi chán cuộc sống này lắm rồi!
Tiếng cãi nhau phát ra từ căn nhà tồi tàn trong một khu phố nhỏ. Hàng xóm xung quanh dường như quá quen thuộc nên vẫn tiếp tục công việc của mình. Khoảng nửa tiếng sau, một người phụ nữ tóc tai bù xù tức giận bước ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe hơi đợi sẵn. Chỉ còn lại người đàn ông cô độc đang cố gắng giúp đứa trẻ trong tay nín khóc. Vài người hàng xóm tò mò nhìn vào trong nhà, lắc đầu ra vẻ thương cảm. Người đàn ông đó là một thầy giáo nghèo, nghe nói gia đình ngày xưa cũng khá giả lắm, được học hành tử tế. Từng có thời gian kinh doanh nhưng người không gặp thời, bị thua lỗ, phải quay về dạy học. Chưa kể còn có tính thương người, thường dạy học ấy đứa nhỏ bán vé số, làm cho người vợ cảm thấy rất phẫn uất. Một tuần hết năm ngày nghe người vợ mắng chồng mình vô dụng. Tưởng rằng sau khi nhà họ đón đứa con đầu lòng, cả hai sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nào ngờ thời gian này bà ta công khai cặp kè với một người giàu có. Với sắc đẹp trời ban, việc bà ta bỏ chồng đã được cả xóm dự đoán từ trước. Thương là thương cho đứa con còn nhỏ dại kìa!
- Thầy! – Hai đứa nhóc gầy còm, đen nhẻm bước vào nhà
- Hôm nay thầy không khỏe, bữa khác chúng ta học!
- Tụi con biết, chỉ là hôm nay tụi con đứa đánh giày, đứa bán vé số được kha khá, mua cho em hộp sữa đặc. Thầy nhận cho tụi con vui!
- Mấy đứa…
- Thầy đừng buồn! – Một đứa có vẻ lớn hơn bước tới an ủi ông
Ông cảm động xoa đầu nó, sau đó từ trong túi lấy ra đưa cho nó một ít tiền, nói:
- Ngày mai giữ lại cho thầy mười tờ!
- Thầy không bao giờ mua vé số mà! Bây giờ lại mua nhiều như vậy?
Ông mỉm cười, không trả lời, quay lại với đứa con lúc này đã ngủ say trong lòng. Ông muốn thử vận may, ông muốn giữ lại mẹ cho con mình. Lúc này đây ông cần thật nhiều tiền để níu kéo cái gia đình sắp sửa đổ nát. Ông cảm thấy thật chua xót, lần đầu tiên ông mới thấy tiền bạc lại quan trọng như vậy.
- Thôi hai đứa về đi! Mà hôm nay không có cô, hai đứa ngủ ở đây đi. Chứ thầy nhìn hai đứa vật vờ ngoài công viên, thầy đau lòng quá!
- Dạ thôi thầy! Mắc công cô về bất chợt. Chiều mai tụi con lại ghé.
Người phụ nữ tóc tai bù xù lúc nãy bây giờ đã trở thành một phụ nữ ăn mặc sang trọng, ngồi trong nhà hàng cùng với tình nhân. Người đàn ông ăn mặc bảnh bao, cẩn thận gắp một ít thức ăn vào chén, dùng giọng điệu năn nỉ nói
- Đừng tức giận nữa! Ăn một chút đi!
- Em ăn không vô! Khi nào chưa thoát khỏi ông ta thì em không thể nào sống vui vẻ được!
- Nếu ngày xưa em chọn anh, không chọn hắn thì bây giờ đâu phải than thở như vậy!
- Tại người ta khờ dại, bị cái mã bề ngoài dụ dỗ mà, tưởng hắn ta tài giòi lắm, ai dè lại vô dụng như vậy. Nhưng mà không phải anh cũng đi lấy vợ ngay sau đó sao?
- Anh cần người phụ nữ đó để tiến thân. Cũng may là không phải sống đến bà ta đến cuối đời. Vừa sinh đứa con gái đã qua đời, anh mới được ở bên em thế này.
Hai người không biết liêm sỉ, tíu tít tâng bốc, âu yếm nhau. Được một lúc thì cả hai rời khỏi nhà hàng, leo lên xe, thẳng hướng về biệt thự. Ngay trong đêm đó, một âm mưu kinh khủng đã được vạch ra và thực hiện ngay lập tức.
Bà ta đứng nép vào một góc, nhìn vào ngọn lửa hung hãn từ từ nuốt trọn căn nhà tồi tàn, miệng nhếch thành một đường cong thỏa mãn. Đàn em của gã nhân tình quả nhiên ra tay thật gọn gàng, nhanh nhẹn và không để lại bất kỳ dấu vết nào. Dù gì với cái xóm nhỏ tồi tàn này, việc bà hỏa ghé thăm là một việc không có gì xa lạ. Không muốn gây sự chú ý cho đám người đang la hét, cố gắng dập tắt đám cháy, bà ta quay lưng bỏ đi, không hề ngoái đầu lại
- Thầy ơi! Thầy ơi! – Hai đứa nhỏ từ vẻ phấn khích chuyển sang hốt hoảng – Trời ơi, nhà thầy sao thế này?
- Nhà thầy tụi bây bị cháy! – Một người hàng xóm ló đầu ra nói – Ổng đang ở trong bệnh viện. Không biết sống nổi không nữa. Có ông bạn thân dạy chung trường ở trong đó với ổng đó.
- Thầy ơi! – Hai đứa nhỏ chưa kịp nghe hết câu, kêu lên một tiếng rồi chạy như điên đến bệnh viện
Hai đứa nhỏ gầy gò túm chặt lấy vị bác sĩ trực tiếp chữa trị, cầu xin ông cứu lấy thầy của mình. Hình ảnh đó làm cho vài bệnh nhân trông thấy phải rơi nước mắt.
- Các con bình tĩnh đi! Bác sĩ sẽ cố gắng mà! – Đồng nghiệp của người đàn ông xấu số lên tiếng
- Bác sĩ! Bác sĩ! Hãy cứu thầy con! Bao nhiêu tiền chúng con cũng có! – Đứa nhỏ hơn lôi từ trong túi ra mấy tờ vé số – Là giải đặc biệt, giải đặc biệt đấy ạ!
Với mười tờ vé số độc đắc trời ban, không những một mạng người được cứu sống, mà còn giúp cho hai mảnh đời bất hạnh được ăn học đàng hoàng. Người thầy giáo bất hạnh sau khi bình phục rời bỏ khu phố nhỏ, được sự giúp đỡ cuả người bạn đồng nghiệp cùng chí hướng, dựng lên sự nghiệp, từ một cửa hàng buôn bán nhỏ, thành một công ty, và bây giờ là một tập đoàn lớn mạnh. Nhưng trong ông lại chất chứa một nỗi oán thù sâu sắc. Chỉ cần một số tiền nhỏ đã có thể biết kẻ đứng đằng sau trận hỏa hoạn năm đó, ông bắt đầu lập kế hoạch trả thù từ đây.
————————————–
- Người đàn ông bất hạnh, người đàn bà cầm thú và gã nhân tình đó chắc không cần tôi nêu tên thì hai người cũng có thể đoán được. Còn hai đứa nhỏ bán vé số năm ấy chính là thằng Kim và Vinh đây.
- Ông nói dối! – Hoàng Khải hét lên – Ba mẹ tôi không phải là người như vậy!
- Tôi không cần cậu tin tôi… – Ông đưa mắt sang nhìn tôi – Em trai cô dễ dàng bị đả kích quá! Tôi nghĩ đúng hay sai chúng ta đều tự có câu trả lời.
- Kế hoạch của ba rất hoàn hảo. Cho Phong tiếp cận con, kết thông gia, lợi dụng sự tin tưởng, chiếm đoạt cổ phần. Đó chỉ là về vật chất, còn về tinh thần thì tàn khốc hơn. Chia rẽ con và Thanh Phong, Hoàng Khải và Phúc, ba và dì. Con nghĩ rằng ba sẽ không dừng lại ở đó. Ba chính là muốn đuổi cùng giết tận… – Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng có hàng ngàn con sóng đang gào thét
- Hahaha, nếu cô là con tôi, chắc chắn sẽ rất được tôi cưng chiều. Cô nói không sai, kế hoạch tôi rất hoàn hảo, nhưng người tính không bằng trời tính. Tôi lại không ngờ thằng Phong lại yêu cô. Từ lúc nào nó đã trở thành vật cản cho kế hoạch của tôi. Nếu không nhờ hai đứa Kim và Vinh, e rằng không thể tách cô khỏi nó được.
- Bước tiếp theo của ba con không tài nào đoán được. Vậy thì đành đi một bước tính một bước – Tôi đột ngột đứng dậy, nắm tay Hoàng Khải lôi đi – Cảm ơn ba đã kể cho chúng con nghe. Chúng ta về!
Hoàng Khải đã trở thành một con rối vô tri vô giác mặc cho tôi kéo đi xềnh xệch. Tôi đau lòng nắm chặt bàn tay đang run rẩy, ướt đẫm mồ hôi của em trai. Lúc này đây phải có một người mạnh mẽ để chống đỡ, và người đó chỉ có thể là tôi. Dù sự thật tàn khốc như thế nào thì ngoài việc đau lòng cho người mẹ quá cố của tôi, trong tôi không hề có chút thương xót gì cho ba và dì. Nhưng Hoàng Khải thì khác, hai người đó chính là tượng đài vững chắc trong lòng nó, bây giờ tất cả đã vỡ vụn không còn một vết tích.
- Chị Vy! Làm sao đây? Em làm sao đối mặt với mẹ… – Hoàng Khải níu người lại, ánh mắt ngập tràn thống khổ
- Dì mãi mãi là mẹ của em, chúng ta có thể ghét bỏ người ngoài, nhưng không thể ghét bỏ ba mẹ mình. Như chị đây, chị không thương ba, nhưng không có quyền phán xét ông. Không ai sinh ra được lựa chọn ba mẹ ình, em phải chấp nhận sự thật này.
- Nhưng hai người họ đã ra tay giết người. Giết người đó…
- Khải! Em hãy nghĩ theo một chiều hướng khác, nếu họ không ra tay thì sẽ không đến được với nhau, như vậy sẽ không có em. Nếu họ không ra tay, chị đã không thể gặp Thanh Phong, không thể có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, không thể có Hy Hy. Vậy chẳng phải chúng ta đều là một phần trong tội lỗi của ba và dì sao? Chị biết nói vậy là rất miễn cưỡng nhưng lúc này đừng trách họ nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể đối mặt trả nợ cho họ mà thôi.
- Chị Vy! – Hoàng Khải ôm chầm lấy tôi, bật khóc
Đây là lần đầu tiên tôi thấy em trai khóc. Lúc còn nhỏ ngay khi đánh lộn với đám con nít trong xóm, bị ba lôi về đánh cũng không thấy nó rớt một giọt nước mắt. Lớn lên thất bại trong tình yêu, mất tất cả trong một đêm, khi nó ngồi tâm sự với tôi, tôi cũng không thấy nó rơi lệ. Đứa em trai này, một khi đã khóc, nghĩa là đã quá đau, đã tổn thương quá lớn rồi. Tôi không hiểu sao lúc này tôi lại có thể bình tĩnh đối mặt với mọi việc như vậy, là do bản năng của một người chị, hay vì những loại đả kích này tôi đã quá quen rồi. Tôi chỉ có thể cảm thấy trong tim mình có một lỗ hổng, càng lúc càng lớn toạc ra, làm cả người tôi lạnh toát. Bây giờ tôi đã có câu trả lời tại sao tôi và Thanh Phong mãi mãi không thể bên nhau. Nếu anh có cố quên ba tôi là người ra tay muốn giết chết anh và ba của anh, thì những người xung quanh sẽ ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh nhắc nhở anh. Yêu con gái của kẻ thù, tôi tưởng những chuyện đó chỉ có trên phim ảnh thôi. “Thanh Phong, khoảng thời gian hơn ba năm nay anh đã quá mệt mỏi rồi. Là do em không hiểu anh, chỉ biết trách móc anh. Nếu em biết sớm hơn, có lẽ sẽ ngoan ngoãn rời bỏ anh mà không níu kéo.”