Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 37 : Phương Viêm Tức Hộc Máu! (1)
C
ha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người không giống nhau, một đời anh hùng một đời cẩu hùng, so sánh với đại đại anh hùng tỷ lệ lớn hơn nữa. Nhậm Kiệt bị Nhậm Thiên Túng ôm, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, bất quá hắn hiện tại đã từ từ thích ứng toàn bộ, nếu có thể có cơ hội đầu thai làm người như vậy, chính mình sẽ phải sống ngoạn mục, sống thông minh.
Mà tình yêu của Lục thúc Nhậm Thiên Túng đối với lục thẩm, còn có cử động quan tâm yên lặng không tiếng động đối với mình, tất cả Nhậm Kiệt cũng ghi tạc trong lòng, nếu như không phải là sớm đã biết những thứ này, hắn cũng sẽ không như vậy.
Thật ra thì từ một loạt cử động khác thường gần đây của Nhậm Kiệt, Lục gia Nhậm Thiên Hành đã nhận thấy được, nhưng hắn cho dù suy nghĩ nhiều hơn một chút so sánh với những người khác, cũng vẫn còn có chút không chắc chắn, bởi vì Nhậm Kiệt làm việc như hoàn khố, hoang đường thậm chí gần đây có chút điên cuồng.
Cho nên hắn mới quyết định để cho Mặc Hồng gọi Nhậm Kiệt tới, hắn muốn đích thân thử một chút, lại không nghĩ rằng sẽ như thế.
- Nếu như phụ thân ngươi có thể chờ thêm ba năm, đủ để cho ngươi hoàn toàn nắm Nhậm gia trong tay, nhưng bây giờ Nhậm gia đã không thể so với ngày trước, cho nên trước khi thời cơ chưa tới, ngươi tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ngươi thay đổi.
Sau khi vui vẻ, Lục gia Nhậm Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến chuyện lo lắng nhất, trầm giọng nói.
Biết Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, hắn vui mừng nhưng lập tức nghĩ đến chuyện hắn lo lắng nhất, mặc dù vì vậy mà vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt rất có thể sẽ khó bảo toàn tánh mạng.
Nội bộ Nhậm gia, cả Minh Ngọc Hoàng Triều, thậm chí quốc gia xung quanh cũng không muốn, sẽ không để cho Nhậm gia xuất hiện một Nhậm Thiên Hành nữa,. Nếu như Nhậm gia xuất hiện thêm một Nhậm Thiên Hành cường thịnh mấy thập niên, trên phiến đại lục này chỉ sợ cũng không có quốc gia khác, gia tộc khác cũng sẽ bị ép tới không thở nổi lần nữa.
Cho nên tình huống Nhậm Kiệt phải đối mặt, còn khó hơn gấp mười lần, gấp trăm lần so với Nhậm Thiên Hành tiếp nhận Nhậm gia chủ lúc trước, tiếp quản chính là một gia tộc không ai để ý, gia tộc kế cuối trong ngũ đại gia tộc.
Mà, cũng vừa vặn là chuyện Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất.
- Lục thúc ngươi cứ yên tâm đi, hiện tại người bên ngoài mong đợi ta đấu cùng gia tộc trưởng lão hội, những người khác bận rộn làm chuyện của mình, mà ta dù sao cũng là gia chủ Nhậm gia danh chánh ngôn thuận. Ta không cần thiết tranh đoạt chính diện, ta chỉ cần tiếp tục làm gia chủ con rối hoàn khố, phách lối.
Nhậm Kiệt cười xấu xa, nói:
- Ngươi nhìn, một hồi ta liền sẽ đi giải độc cho Phương Kỳ, như vậy cũng tương đương với việc trực tiếp thừa nhận là ta hạ độc, nhưng bọn hắn có thể làm gì. Ta có thể cãi lộn trong hoàng cung, có thể danh chánh ngôn thuận dùng Miễn Tử Ngọc Bài hù dọa Cao Bằng khóc mà quỳ xuống, có thể thu thập Phó tổng quản ở cửa nhà, nhưng bọn họ nhìn vào, cũng không phải là ta theo chân bọn họ tranh đoạt quyền lực. Các phương diện hiện tại cũng hy vọng ta như thế, tiếp tục hoàn khố, tiếp tục điên cuồng, tiếp tục làm gia chủ con rối, ta đây cứ tiếp tục sắm vai nhân vật này là được.
Lục gia Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất chính là, Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, bởi vì như thế, hắn không cam lòng làm gia chủ con rối, muốn mau sớm cầm quyền, nắm Nhậm gia trong tay.
Một khi có loại ý nghĩ này, muốn ngăn cản cũng rất khó, bởi vì dù sao cố chấp, chấp nhất cũng là cá tính đặc hữu của thiên tài, nhưng một khi nói như vậy, hắn sẽ trở thành địch nhân của tất cả mọi người, cho dù chính mình cùng hắn trói ở chung một chỗ cũng không được.
- Có những lời này của ngươi, Lục thúc an tâm. Ngươi có thể hiểu được đạo lý này, Lục thúc cũng là không cần nói nhảm nhiều, ngươi cứ việc làm, trời sụp có Lục thúc đỡ cho ngươi.
Lo lắng thì lo lắng, lo lắng chính là Nhậm Kiệt không có hiểu được thế cục mà làm loạn, cảm thấy Nhậm Kiệt đã rất rõ ràng, vậy còn dư lại chính là đem hết sức mình ủng hộ Nhậm Kiệt.
- Lục thúc, chuyện tình cha ta ngươi biết không?
- Biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hỏi cái vấn đề này, chuyện của đại ca ta cũng không rõ ràng lắm, năm đó hắn đột nhiên biến mất, đột nhiên trở lại, cái gì cũng không nói với ta, thậm chí không để cho ta hỏi.
Lục gia Nhậm Thiên Túng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhậm Kiệt cũng không hỏi nhiều vấn đề này nữa, sau đó lại nói mấy câu, bởi vì thời gian phát bệnh của lục thẩm đã bắt đầu, Nhậm Thiên Túng lại phải đi trợ giúp lục thẩm khống chế bệnh tình, Nhậm Kiệt cũng không có ở lại nhiều hơn nữa. Bởi vì bệnh của lục thẩm đặc biệt, một mình muốn giải độc, hóa giải thậm chí làm gì khác, chỉ sẽ đưa đến phản hiệu quả, cho nên trước khi giải độc hoàn toàn, cũng chỉ có thể lại để cho Lục thúc hao phí chân nguyên bổn mạng không ngừng trợ giúp lục thẩm trấn áp.
Mặc Hồng vẫn đưa Nhậm Kiệt ra ngoài rừng rậm nguyên thủy, nhìn Nhậm Kiệt rời đi, hắn khom người thi lễ từ nội tâm, cho đến khi thân ảnh Nhậm Kiệt biến mất hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Bên trong thiền điện của Nhậm gia, Phương Viêm đã chờ đến gần năm canh giờ ở nơi này, đã qua cả ngày.
Giờ phút này sắc trời đã tối, Phương Viêm nhìn Cao Nhân ngồi đối diện, lại nhìn thức ăn tinh xảo trước mặt, hắn một chút tâm tình cũng không có.
Cả ngày này bị tên mập mạp chết bầm này làm cho ghê tởm muốn chết, cũng giận đến thiếu chút nữa mấy lần có ý giết người.
Trong lòng Phương Viêm không ngừng suy nghĩ, bây giờ nếu không phải ở Nhậm gia, nếu không phải là bởi vì chính mình tới có sứ mạng đặc thù, chuyện liên quan đến quá nhiều, mình nhất định đích thân xé nát tên mập mạp chết bầm này, xé cả thịt béo trên người của hắn.
Lấy tu vi của hắn, mặc dù còn chưa tới Ích Cốc, nhưng mấy ngày không ăn cơm cũng còn không có vấn đề quá lớn.
Trên thực tế hắn đã sớm bị tức no rồi, nào có tâm tình ăn cơm, nhất là mập mạp Cao Nhân vừa ăn cơm, vẫn không quên chọc tức hắn.
- Lại tức giận cũng không thể bực bội với cái bụng của mình a, vừa nhìn ngươi chính là chưa chịu khổ, chưa chịu đói, không biết thức ăn trân quý bao nhiêu.
Mập mạp ăn vài miếng, dừng lại lau một chút, giống như là đang giáo huấn một đứa trẻ không hảo hảo ăn cơm, kén chọn.
- Thật ra thì không làm gia chủ cũng không tồi, dù nói thế nào ngươi cũng có cơ hội trở thành Phò mã a, bất quá nói thật, làm Phò mã dường như không có quá ngưu bức. Nghe nói Phò mã muốn lên giường, là phải đợi Công chúa treo đèn lồng triệu kiến mới được, ngươi có cha mẹ hay không, nếu là có vậy quá không được tự nhiên, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) phải quỳ xuống hành lễ con dâu. Đúng rồi, ngươi có háo sắc hay không, háo sắc thì có thể thảm a, làm Phò mã là không thể tùy tiện cưới vợ bé, vạn nhất Công chúa giận dữ... Sách sách...
Mập mạp vừa nói, lại bưng ly rượu nhỏ lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn Phương Viêm rất là đáng thương, tựa hồ có thể hiểu được tại sao hắn ăn không ngon.
Ánh mắt kia, tràn đầy thương cảm, đáng thương, chẳng qua là rơi vào trong mắt Phương Viêm, cơ hồ chính là trong ngọn lửa tăng thêm thuốc nổ.