Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 36
L
ần này thì khác. Cơn ác mộng không diễn ra, mà đã thay đổi một ít. Cái khác biệt chủ yếu hẳn là việc ông không cùng với Josy chạy đến biển đang ầm ào. Lúc đầu, Viktor chẳng hề nhận ra người đi cùng ở bên cạnh ông. Ông suy nghĩ không ngừng trong giấc mơ về câu hỏi ai có thể là người phụ nữ trẻ đấy, người đang ngồi cạnh ông ở phía trước của chiếc xe và đang dùng tay gõ liên hồi vào bảng đồng hồ. Cho đến cuối cùng ông nhận ra cô ấy và muốn gọi to tên của cô ấy.
Anna.
Nhưng ông không thốt lên được từ ấy, vì có một bàn tay đặt lên miệng ông và ngăn không cho ông nói.
Cái gì...?
Viktor kinh hãi nhận ra rằng cơn ác mộng khủng khiếp ấy đã được thay thế bằng một hiện thực còn đáng sợ hơn nữa. Ông nằm trên xô pha. Nhưng ông không còn ngủ nữa. Ông tỉnh giấc, và bàn tay trên miệng ông là có thật.
Tôi không thở được, Viktor nghĩ thầm và muốn dùng tay ông để chống lại kẻ đang tấn công. Nhưng thuốc ngủ và cơn bệnh là những kẻ tòng phạm câm lặng của cuộc tấn công. Giống như bị một trọng lượng vô hình kéo xuống, Viktor gần như không thể cử động đôi tay được.
Tôi chết ngạt. Bây giờ thì đã đến lúc rồi. Halberstaedt nói đúng.
Với một cố gắng kinh hồn, Viktor quay phắt cả người ông sang một bên và dùng chân đá loạn quanh ông. Đầu tiên, trọng lượng ở phần trên của cơ thể ông còn nặng hơn nữa. Nhưng rồi chân ông chạm phải một cái gì đó mềm mại, và cuối cùng ông nghe được một tiếng rắc và một tiếng kêu trầm và nhỏ. Bàn tay bất thình lình không còn ở trên miệng ông nữa, và Viktor ho từ những lá phổi đã được giải thoát. Cái trọng lượng đấy cũng biến mất.
“Anna?” Viktor gọi to tên cô ấy và vẫy tay như một người sắp chết đuối trong khi ông cố bò khỏi xô pha.
“Anna?”, ông gào lên.
Không có câu trả lời.
Tôi đang mơ. Hay đây là hiện thực?
Bây giờ nỗi kinh hoàng bò ra từ dưới sương mù của thuốc ngủ và từ phía sau bức tường của cơn sốt.
Cứu tôi! Ánh sáng! Tôt cần ánh sáng!
“Aaannaaaaa!!”
Viktor nghe chính mình hét lên và trong lúc đấy có cảm giác giống như một người lặn đang chậm chạp trở lên mặt nước.
Cái công tắc bật đèn khốn kiếp ở đâu?
Giờ thì Viktor đã đứng lên và hốt hoảng tìm trên tường. Cuối cùng ông tìm thấy công tắc điện, và bốn chiếc đèn trần khiến căn phòng khách sáng chói mắt không tự nhiên. Khi mắt đã quen, ông nhìn quanh.
Không có gì cả. Tôi chỉ có một mình. Không có ai cả.
Ông chậm chạp đi đến cửa sổ, nhưng nó đã được đóng kín. Khi vừa mới đến cạnh bàn làm việc thì một cánh cửa được đóng đánh sầm lại ở phía sau ông. Ông quay phắt người lại. Ông nghe bên ngoài có người chạy chân trần lên cầu thang.
“Cứu tôi!”
Hai từ mà người khách không mời của ông đã nói với ông chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ bây giờ thoát ra khỏi chính miệng của ông. Nỗi kinh hoàng đã trở lại, cái mà vừa rồi đã nham hiểm đột kích ông. Sau một giây sợ hãi, ông loạng choạng bước ra cửa.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Có thật là cô ta không? Hay tôi chỉ mơ thôi?
Trên hành lang, Viktor giật ngăn kéo dưới của cái tủ com mốt ra và tìm khẩu súng. Mất tiêu!
Ở trên lầu có tiếng chân rầm rầm trên lối đi.
Ông hốt hoảng lục tung cái ngăn kéo thêm một lần nữa và cuối cùng tìm thấy cái hộp nhỏ đã được mở ra một nửa ở góc trong cùng, nơi ông đã giấu nó dưới những chiếc khăn tay bằng vải lanh của ông. Với đôi tay run rẩy, ông xé mảnh giấy gói ra và nạp hai viên đạn vào trong thứ vũ khí dễ cầm ấy. Rồi được adrenalin kích động, ông chạy lên cầu thang.
Ông đến được bậc trên cùng khi cánh cửa vào phòng dành cho khách ở đầu kia được đóng sầm lại. Ông chạy vội vã trên hành lang.
“Anna, cái gì...”
Hơi thở của ông ngưng lại khi ông giật phắt cánh cửa vào phòng dành cho khách ra và chĩa khẩu súng đã lên đạn về phía chiếc giường. Suýt tí nữa thì ông đã bắn. Nhưng gì ông nhìn thấy đã bất ngờ cướp đi mọi sức lực ra khỏi cơ thể đã kiệt quệ của ông.
Không thể thế được! Hoàn toàn không thể!
Ở đây có một cái gì đó hoàn toàn không ổn. Và ông không biết đó là cái gì. Ông chỉ biết một điều: căn phòng mà Anna còn ngủ yên bình cách đây vài tiếng và bây giờ ông đã nghe cô ấy chạy vào trong đó hiện đang trống rỗng. Và cũng còn không tìm thấy cô ấy ở bất cứ nơi đâu trong nhà.
Khi Viktor kiểm soát thêm lần nữa tất cả cửa ra vào và cửa sổ nửa tiếng sau đó, cơn một mỏi của ông đã biến mất. Cơn lạnh run người và sốt đã rửa sạch chất tác dụng của thuốc ngủ. Và Anna đã làm đủ để cho ông không thể ngủ lại được nữa. Cô ấy đã tấn công ông và đã chạy trốn ra khỏi nhà giữa cơn mưa bão. Và còn trần truồng nữa! Vì tất cả quần áo của cô ấy và ngay cả chiếc áo choàng tắm của cô ấy vẫn còn nằm vương vãi trên sàn trong phòng dành cho khách. Cô ấy không mang theo gì cả.
Trong lúc Viktor pha cà phê đậm cho mình, cùng những câu hỏi cứ luân phiên thay đổi nhau trong đầu ông như những người chạy trong một cuộc chạy đua tiếp sức.
Anna muốn gì ở ông?
Ông có mơ lần tấn công này hay không?
Nhưng tại sao rồi cô ấy lại biến mất?
Cô ấy là ai?
Ông tiếp sức cho mình bằng hai viên Tylenol và một viên Aktren vào lúc bốn giờ rưỡi sáng. Và lúc đấy, ngày chỉ mới vừa bắt đầu cho ông.