Số lần đọc/download: 544 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Chương 37
M
inh Hoàng vội vã chạy lên phòng học lớp nó.
-Cô giáo Phương, cho em hỏi bạn Thoại My có ở trong lớp ko vậy?
Cô Phương bước ra ngoài, từng lời nói cử chỉ cũng đủ khiến hắn cuống lên vì lo rồi:
-Thoại My à…?? Không có em ạ! Không có mặt từ lúc đầu giờ rồi, học sinh bây giờ là thế đấy…suốt ngày….
Chưa để cô nói hết câu, Hoàng đã chạy đi một mạch, phone cho Vũ và Bảo.
- Alo…!! Ra hoa viên gấp!!!
________________________
5 phút sau, bộ ba đã tụ hội đầy đủ ở hoa viên.
-Chuyện gì thế Minh Hoàng??_ Vũ xỏ tay vào túi rồi hỏi.
-Thoại My có chuyện rồi!! – Hoàng nói, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ nhưng vẫn chứa chấp trong đó sự lạnh lung.
-Chuyện gì vậy?? – Bảo và Vũ cùng đồng thanh, hơn lúc nào hết bộ 3 cảm thấy lo lắng đến thế.
-Không còn thời gian để giải thích nữa.. đi tìm con nhỏ ở bãi sau thôi!! Vừa đi vừa nói!!
Nói rồi Hoàng kéo cả bọn đi một cách vội vã.
___________________________
-Đây là chiếc giày của Thoại My mà…!! – Vũ kêu lên khi thấy chiếc giày của nó nằm dưới đất.
Hoàng gật đầu, ánh mắt xa xăm:
-Thì đúng vậy… lúc đó tôi nghe tiếng kêu cứu, chạy ra thì tất cả đã như thế này rồi đây…!! Sau đó lên lớp tìm thì không có … tôi nghi là con nhỏ đã gặp chuyện chẳng may rồi!!
Bỗng…. Cả 3 người – Vũ, Bảo, Hoàng đều sửng sốt, không nói nên câu khi nhìn từ phía chiếc giày đó là những cánh hoa hồng đen được rải đều thành lối đi – dường như đó là chủ ý của ai đó.
-Black Rose..!! – Bọn hắn khẽ nói cùng lúc và sau đó bước theo dấu hoa.
Vũ cố gắng đi thật nhanh, trong lòng hắn cứ như có hàng trăm, hàng ngàn hòn than đang đốt cháy vậy. Hắn không hiểu cảm giác bây giờ của hắn nữa, nhưng dường như.. Thực sự Vũ đang rất hoang mang, lo sợ.
Cả bọn đi một đoạn thì dừng lại tại nhà kho. Không ai bảo ai mà cùng xông vào….
-Thoại My!!!!!
Vũ vội vàng chạy lại, cởi trói cho nó rồi hoảng hốt kêu lên:
-Con nhỏ bị đánh trọng thương rồi!!! Đưa về biệt thự thôi!!!
Bảo bước lại giúp Vũ. Còn riêng Hoàng, hắn nhìn xung quanh để ý đến hiện trường xung quanh sau đó mới tiến lại phía nó.
-Đúng là Black Rose….!! Bọn họ đã ra tay rồi… nhưng tại sao lại là với Thoại My?? _ Hoàng nói, rút ra một vật tự tay nó.
Đến lúc này Bảo và Vũ mới nhận ra trên tay nó có một bông hoa hồng đen.
-Qủa đúng là như thế thật rồi..!!! Nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải đưa nhỏ My về biệt thự đã.. còn điều tra vụ việc này thì tính sau, ok?? – Vũ nói rồi bế xốc nó lên.
Trong cơn hôn mê, đôi mắt nó khép hờ không nhìn thấy được gì mà chỉ cảm nhận được hơi ấm từ một con người nào đó. Cảm giác thật bình yên làm sao. Đôi môi nó … nhẹ mỉm cười.
“Ánh mắt ấm áp nay như đã quen thuộc quá
Bao đêm trôi qua nghĩ suy vẫn chưa nhận ra
Thật lòng trái tim khẽ rung trước anh rồi
giấu che đi bao nỗi niềm riêng……..”
______________________________
Về tới biệt thự hoàng tử.
-Bác sĩ Trần tới chưa vậy??? – Vũ sốt sắng hỏi.
Bảo gật đầu;
-Uhm!! Tôi gọi rồi, bác ấy đang trên đường đến!!
Vũ thở dài nhìn nó. Nhưng rồi hắn cũng chợt nhìn lại mình.. Từ bao giờ hắn đã biết quan tâm, biết lo lắng ột người?
Không gian vẫn cứ im lặng, tất cả như chùng xuống thì cả bọn chợt nghe tiếng chuông cửa. Có lẽ là bác sĩ Trần.
…………
-Sao ông tới lâu thế hả?? Gọi gần 30 phút rồi mà bây giờ mới đến?? – Vũ quát lên, hắn đang rất nóng tính.
-Dạ thưa cậu… đường tắc nên tôi tới hơi muộn… cậu thông cảm…. – Ông bác sĩ nói với vẻ khúm núm.
Bảo vỗ vai Vũ, nhăn trán nói:
-Bỏ đi Thiên Vũ! Việc quan trọng bây giờ là Thoại My… cậu hiểu chứ?
Vũ hừ lên một tiếng, rồi lầm gầm nói:
-Ông xem cô ấy bị làm sao?.
- Dạ cậu…!!
Ông ta xem xét một hồi rồi nói:
-Cô ấy bị đánh gãy sống mũi và tôi cũng băng lại cho cô ấy rồi! Còn nữa, vùng đầu cũng bị chấn thương, có thể là do bị va đập nên dẫn đến tình trạng hôn mê. Nhưng bị nhẹ nên chỉ khoảng vài tiếng đồng hồ nữa thì có thể tỉnh dậy, bây giờ các cậu pha gói thuốc này cho cô ấy uống sau đó thì tôi sẽ mang thuốc điều trị đến sau….!
-Được rồi….!! - Vũ nói rồi cầm lấy bịch thuốc và đi lấy nước.
-giờ ko còn việc của ông nữa, ông có thể về!! – Bảo nói rồi tiễn bác sĩ Trần.
Căn phòng chỉ còn lại Hoàng và nó. Hắn khẽ nắm lấy tay nó, thì thầm vào tai dù ko biết nó có nghe được hay không:
-Sẽ không sao đâu!! Cố lên, Thoại My!!
Thiên Vũ vừa định bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Bàn chân hắn chợt ngăn lại không cho hắn dời chuyển. Có lẽ hắn ko nên đi vào chăng? Đầu óc hắn hơi bấn loạn nhất thời … “ Có khi nào Minh Hoàng lại thích Thoại My ko…?? Mà nếu đúng là cậu ấy thích con nhỏ đó thì sao chứ…?? Tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như thế này??”
Bỗng, Hoàng khẽ đặt môi hôn nhẹ lên trán nó. Vũ ghì chặt tay lại, hắn không chắc là hắn vẫn đang bình tĩnh.
Rồi từ đâu, Bảo bước lại:
-Cậu sao vậy Vũ? Sao ko lấy thuốc cho Thoại My uống đi???
Vũ giật mình quay lưng lại, hắn cười gượng:
-Cậu đưa vào hộ tôi, tôi có việc một chút!!!
Bảo nhún vai không hiểu gì rồi bưng ly thuốc vào phòng.
-Minh Hoàng này!! Vừa rồi, Thiên Vũ làm sao thế nhỉ???
Hoàng giật mình, đáp:
-Vũ – cậu ấy sao cơ?
-Thì tay cầm ly thuốc mà cứ đứng trơ trước cửa phòng chứ sao? Mặt thì cứ như người mất hồn ấy, chẳng hiểu cậu ấy làm sao nữa…!! Mà thôi … cho Thoại My uống thuốc đã!! – Bảo nói rồi lấy đút từng thìa thuốc cho nó.
Minh Hoàng khẽ bóp trán: “ Chẳng lẽ Vũ đã thấy những hành động vừa rồi của mình sao…?? Nhưng… Nếu Vũ đã thực sự như thế thì…. Không lẽ cậu ấy cũng đã …??”
Bảo thấy thế liền quay sang Hoàng:
-Cậu sao vậy? Có cần gọi bác sĩ ko??
Hoàng lắc đầu:
-Không... không sao đâu!!! Tôi chỉ hơi mệt một xí thôi…
Bảo lại đần người ra lần 2: “ Hai người này sao hôm nay khó hiểu thế nhỉ?? Chậc, pó tay!”
__________________________________________________ __
12 giờ trưa … Lúc này Vũ mới bước lại vào phòng nó.
-Thoại My sao rồi?? – Vũ cất tiếng hỏi.
- Uhm… vẫn chưa tỉnh! – Bảo đáp.
Rồi tất cả lại trở về im lặng, không ai nói với ai câu gì, tất cả nhìn về phía nó, trông chờ nó tỉnh dậy.
Bỗng….
-Thiên…Thiên Vũ… - Đôi môi nó khẽ mấp máy…
Bộ 3 cười rạng rỡ:
-Thoại My!! Cô tỉnh rồi hả…??
Nhưng không.. Nó vẫn mê man và vẫn lẩm bà lẩm bẩm: “ Thiên Vũ..Thiên Vũ”
-Sao nhỏ My lại gọi tên cậu nhỉ?? – Bảo nói rồi nhìn chằm chằm vào Vũ.
Vũ lắp bắp, đưa mắt nhìn xung quanh che dấu cảm xúc gì đó:
-Sao…sao..sao mà..tôi.. tôi biết được chứ!! Tôi đâu có phải là con nhỏ đó đâu mà tôi biết…
Hoàng khẽ cười, đầu óc hắn bây giờ lại là một dấu chấm hỏi? “ Tại sao lại gọi tên Vũ vào lúc này?”
Riêng Vũ, hắn lại cảm thấy lòng vui vui, dễ chịu đến lạ thường. “ Thoại My gọi tên mình ư?”
Rồi… Đôi mắt nó từ từ mở … Đôi môi cũng khẽ cười theo….
-Thoại My!!! Cô tỉnh thật rồi chứ???
Nó lấy tay sờ nhẹ lên trán rồi gượng dậy:
-Tui.. tui làm sao thế này….?? Sao tui lại….??
-Cô không nhớ gì à??_ Bảo hỏi bằng giọng dịu dàng.
Nó lắc đầu, đáp:
-Chuyện gì…?? Đã có chuyện gì xảy ra… tui.. tui chỉ nhớ là mình ra Bãi sau để gặp ai đó… sau đó thì…. À….Black Rose… tui.. tui nhớ cái tên này…
Rồi bộ ba thay nhau kể lại sự việc cho nó nghe. Nó dần nhớ nhớ ra điều gì, nhưng xem chừng vẫn còn choáng váng và mệt mỏi lắm.
Chợt….
Hihihi…hahahaa…
Nó nhăn nhó khó chịu khi thấy ba bọn hắn cứ nhìn nó mà cười..
-Sao vậy…?? Sao các anh lại cứ cười thế… bộ tui…
Nó chưa dứt lời thì Vũ đã nói:
-Hhaha.. cô đúng là đồ Rùa Mèo… xem cái mặt cô kìa… bác sĩ băng bó hết ý!!
-Sao cơ? – Nó trề môi nói, tay cố với lấy chiếc gương. Trời đất quỷ thần ơi, gã bác sĩ băng mũi cho nó mà trông cứ như là con mèo ấy. Đủ mỗi bên má 3 sợi râu luôn mới ác chứ.
Bảo lấy nước cho nó uống – chỉ một ly nước thôi mà nó cũng cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều rồi.
Nó khẽ cúi người tìm dép thì Vũ liền hỏi:
-Cô tìm cái gì thế?
-Dép… chẳng phải là tui cần đi nấu ăn sao??? – Nó nói và cứ tiếp tục mò mẫm.
Vũ xua tay, đẩy nhẹ nó lên giường lại và nói như thể ra lệnh nhưng chứa chan trong nó vẫn là chút tình cảm gì đó:
-Cô cứ ngồi nghỉ đi… nấu ăn nấu uống cái gì cơ chứ?
-Ơ….. – Nó nói chẳng nên lời – mặt nghệch ra khó hiểu.
-Để bọn tui mua đồ về ăn, cô đang bị đau nên được miễn giảm!! Hiểu chưa???
-Oh thế hả?? yeah!! – Đang bệnh nhưng nó vẫn hò reo lên, trông chẳng giống đau chút nào cả.
-Cô bị như vầy là do tụi tui nên mới thế… chứ lần sau thì ốm lê ốm lết cũng ráng mà dậy nấu ăn nghe chưa!! – Vũ lăm le, mặt nhìn gian xảo đến khó tả.
-Để tôi với Hoàng đi mua đồ ăn cho, cậu ở nhà nhớ lấy thuốc cho Thoại My uống nghen!! – Bảo nói rồi kéo Hoàng ra, nãy giờ Hoàng chưa nói được lời nào với nó hết, hắn cũng nghệch ra một lát rồi cũng mau chóng đi theo Bảo.
Căn phòng trở nên im lặng hơn. Vũ không biết nói gì, nó cũng vậy. Rồi như nhớ ra điều gì, hắn rạng rỡ hỏi:
-Ê!!! Thoại My… lúc nãy.. cô có nhớ cô đã gọi tên ai hok??
Nó chớp mắt:
-Sao cơ…??
-Ý tui là lúc nãy, cô đã gọi tên một người, cô có nhớ j hok?? –Vũ hỏi dồn.
Nó cười, tay sờ trán:
-Chã nhớ!!
Vũ méo miệng:
- Lúc đó cô đang hôn mê thì tự dưng.. Thiên Vũ.. Thiên Vũ…!! Đó – cô đã như thế đó..!! Mà ko nhớ gì luôn hả???
Nó trề môi, lòng thầm nghĩ: “ Thường ngày anh nói người khác ngốc nhưng thực tế thì anh còn ngốc hơn ý, lúc đó tui đang bất tỉnh thì sao mà làm chủ được bản thân, nói cá gì thì sao mà tui biết được??” Nhưng với bản tính nghịch ngợm, ưa chọc phá người khác của nó thì nó lại làm bộ như là nhớ ra:
-À…nhớ rồi.. tui biết tại sao rồi??
Vũ vội vã hỏi, nắm lấy tay nó:
-Sao?? Sao??
Nó giật mình, ngường ngượng vung tay ra:
-Bỏ tay tui ra đã cái nà…!!
Vũ giật tay lại, khẽ gãi đầu cười hì hì.
Rồi nó nói tiếp:
-Lúc đó…. Lúc đó… tui đang nằm mơ … mơ thấy.. mơ thấy….
-Mơ thấy cái gì cơ?? Lại còn úp úp mở mở nữa… - Vũ nói, coi bộ hắn đang nóng lòng trông thấy.
Nó vừa cười khúc khích, vừa nói:
-hehehehe … tui mơ… thấy một con bò… mà cái mặt giống anh nên mới gọi Thiên Vũ.. Thiên Vũ …hahahahahah
Vũ tức như muốn sôi gan:
-Cô…cô thật là….
Nó nhún vai, mặt trơ tráo:
-Đó là tại anh cứ tò mò đấy chứ bộ… thực ra tui đâu có muốn kể!!!
Vũ giơ nắm đấm trước mắt nó đe dọa:
-Cẩn thận đó, Thoại My!!
Nó lè lưỡi, khẽ hếch mặt qua một bên:
-Tay anh bẩn quá… chắc nhiều vi khuẩn à nha…!!
-Cô muốn chết … - Vũ chưa kịp nói hết câu thì nó đã ôm đầu rồi ngất lịm đi. Có lẽ này giờ đùa giỡn nhiều quá trong khi đầu đang bị chấn thương nên nó mới như vậy.
Vũ vội vàng đỡ lấy nó, kêu lên:
-Thoại My…Thoại My…..
Rồi hắn đặt nó nằm xuống giường, thở dài khẽ nói:
-Chắc tại nãy giờ cô nói nhiều quá đấy mà…. Thôi… ráng nghỉ đi cho lại sức nhé Rùa!!