Số lần đọc/download: 3304 / 22
Cập nhật: 2015-10-23 04:58:42 +0700
Hồi 36: Ghẹo Tiên Cô, Công Tử Mang Nhục Cứu Con Nuôi, Thái Giám Cầu Chúa
Đ
ám thủ hạ của Triệu công tử đuổi theo tiên cô, ào ạt xông tới, vây lấy tiên cô, hô to:
- Người tiên hãy dừng chân, cho công tử chúng tôi hỏi chuyện một chút.
Tiên cô đã hiểu sự tình, liền đứng lại, không lộ vẻ hoảng hết chút nào, mỉm cười hỏi:
- Các vị từ đâu tới, công tử nhà các vị là ai? Bần đạo là người ngoài vòng nhân thế, trước nay chỉ ở núi sâu học đạo, chưa từng tỏ chuyện với người ngoài, nên không hiểu công tử có chuyện gì mà muốn gặp tôi?
Triệu công tử vội tiến tới vẹt đám đông ra, đứng ngay trước mặt tiên cô vái một vái, tiên cô cũng vái trả lễ, và nghe Triệu công tử nói:
- Từ lâu đã hâm mộ tiếng thơm tiên tỉ là trang quốc sắc, lại đang độ trẻ trung, chính hường phúc trên đời mới phải, tại sao lại tìm tới ngôi đền chỉ giành cho đạo sĩ tu hành, ở chung lộn với một đám đạo sĩ quê mùa, có khác nào ngọc để ngưu vầy, há chẳng đáng tiếc lắm sao?
Tiên cô nghe vậy, không nhịn nổi cười, ráng nén tiếng cười, nói:
- Theo ý công tử, phải làm thế nào mới tốt?
- Tiên tỉ vẫn chưa hiểu ý tôi ư? Tôi chẳng phải ai xa lạ, chính là con trai Triệu công công, hầu hạ bên cạnh đương kim hoàng đế.
Không đợi hắn nói hết, tiên cô đã cười, nói:
- Bên cạnh hoàng đế còn có vị công công nào đó hay sao? Chẳng phải là thúc tổ của hoàng đế ư?
Triệu công tử nghe nói đỏ mặt, vội nói:
- Việc này tiên tỉ không hiểu được đâu, tôi chỉ nói vắn tắt một chút thôi. Gia đình tôi hiện có thế lực rất lớn trong kinh sư, là nhà phú quí đệ nhất. Hễ là quần áo mặc, đồ ăn uống, nhà cửa, đồ dùng thường ngày, thứ gì trong phủ đệ của tôi cũng là thứ sang trọng nhất. Ngoại trừ hoàng đế, không ai vượt qua chúng tôi. Theo tôi thấy, tiên tỉ xinh. đẹp thế này, chính là thần tiên trên trời, chốn nhà tranh nơi hoang sơn há có thể cất giấu người yêu kiều, mà ngôi đền của các đạo sĩ cũng chẳng phải là nơi để người cao quí dung thân.
Tiên cô nghe những lời hoa mỹ như thế, lại vái một vái, nói:
- Được rồi, tôi đã hiểu ý công tử. Những lời công tử vừa nói đại khái là tâng bốc vẻ sang trọng nhà mình, và cho rằng những người xinh đẹp như tôi đều nên dời chỗ, tới quí phủ mà trú ngụ, có đúng vậy không?
Công tứ nghe nói, bất giác vui mừng, dậm chân múa tay, miệng nói lia:
- Không sai chút nào, không sai chút nào? Tiên tỉ là một nhân vật trong đám thần tiên, ngoại trừ nhà tôi, nhà cao vườn rộng, còn nơi nào khác xứng đáng cho tiên tỉ trú ngụ nữa chứ? Ngoài ra, hễ mặc thì toàn là gấm vóc, lụa là, ăn thì toàn là sơn hào hải vị, thứ gì cũng chuẩn bị đầy đủ. Tiên tỉ chỉ cần nói ra một tiếng, lập tức có người đưa đến tận nơi, tùy ý cô thụ hưởng. Khí tượng đó chỉ có trong nhà tôi, làm gì có nhà thứ hai được vậy? Và ngoài tiên tỉ ra, còn ai khác xứng đáng hưởng phúc phận như thế? Tiên tỉ là người thông minh, hãy suy nghĩ kỹ, ở ngôi đền này, sống chung với đám đạo sĩ quê mùa, ngu dốt, có gì là tốt? Hãy theo công tử ta cùng về nhà, hưởng phú quí, an lạc, mới là tốt đẹp.
Tiên cô không thèm suy nghĩ, lập tức tươi cười, nói:
- Nếu nhà công từ quả có những điều tốt đẹp như thế, công tử chẳng cần mời, tôi cũng tìm tới. Huống hồ công tử lại ân cần mời mọc, lẽ nào tôi lại chẳng tới, ở chơi vài hôm?
Nói rồi, xoay mình, hướng về phía công tứ, đưa tay vẫy, nói:
- Ta đi thôi!
Công tử thấy cô nữa đùa nữa thật, nói cười tỉnh queo, vượt ra ngoài ý nghĩ của mình, chẳng biết cô thuận tùng hay kháng cự.
Nhưng cho dù cô có vẻ mạnh tợn, chung qui cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thuộc hạ của mình đông đảo, phòng ốc nhà mình cao rộng, cô có chắp cánh mà bay thoát được chăng? Tiên cô chẳng cần đưa tay vẫy công tử vẫn lùi lũi theo sau. Tiên cô cười, đưa tay chỉ đám thủ hạ của công tử, nói:
- Những tên này là ai vậy? Ta thấy mặt chúng, liền bực bội trong lòng, hãy để chúng ở đây đợi một thời gian, có được không?
Công tử nghe vậy, tỏ vẻ ngần ngừ, nào ngờ tiên cô vừa chỉ một ngón tay, đám người kia đã trố mắt nhìn nhau, đứng chôn chân tại chỗ, cất bước không nổi. Công tử chưa từng thấy cảnh này bao giờ, vội nói:
- Những người này đều là người bảo vệ cho tôi và cô, tại sao phải xứ ép họ như thế?
Tiên cô không đáp, chỉ đưa tay đập lên vai anh ta một cái, nói: "Đi thôi?", công tử liền cảm thấy không thể tự chủ, tự động đi theo tiên cô, thất tha thất thểu bước ra cửa.
Hai người bước vào căn phòng lớn trong đền, liền thấy một đám đạo sĩ đang ở đó bàn tán, nói đạo cô gặp được công tử, nên tỏ ra biết điều, sẽ được lập làm một vị tiểu phu nhân; nếu chống đối cậu tính mạng cô khó nỗi bảo toàn, cũng chẳng có ai thân oan cho cô. Người khác nói đàn bà, con gái ai mà chẳng tham phong lưu, ưa phú quí, đạo cô này chẳng biết ăn phải thứ gì mà lú lẫn, đòi xuất gia, nay gặp được cơ duyên này, há chẳng phải đúng ý nguyện của cô hay sao? Tiên cô cùng Triệu công từ vừa bước tới nghe lọt tai không sót một câu, cảm thấy khó chịu. Cô đang tính thi thố chút đạo thuật, trừng trị bọn người khắc bạc này một phen, bỗng từ phía trước tiến lại một đạo nhân, thấy tiên cô, liền bắt quyết niệm chú, như thể đang làm phép. Đạo nhân mỉm cười, hướng về những người bị tiên cô đưa tay chỉ, há miệng thổi một làn hơi, pháp lực của tiên cô liền mất hết hiệu lực. Tiên cô kinh hãi, vội hướng về phía đạo nhân thi lễ. Đạo nhân cũng đáp lễ, và lên tiếng trước:
- Đạo hữu cần gì phải đối phó với bọn người ngu xuẩn, vô tri này? Người tu đạo ôm lòng đại độ, có điểm nào mà không dung nổi người khác? Theo ý bần đạo, nên dung tha cho họ một phen!
Tiên cô muốn đem nguyên nhân sự việc này kể rõ cho đạo nhân biết, nhưng vướng có Triệu công từ đi đằng sau, cử động không thuận tiện, đành hướng về phía đạo nhân, gật đầu vài cái, nói vắn tắt một câu:
- Ngày khác sẽ xin nói rõ.
Nói rồi, bỏ đi liền. Triệu công tử như ngây như dại, lẽo đẽo theo sau đạo cô, chỉ nghe đạo nhân ở trong phòng vỗ tay, cười lớn tiếng:
- Tốt, tốt. Thằng khốn hôm nay gặp phải kẻ đối đầu, nếm mùi đau khổ không ít.
Tiên cô nghe vậy càng kinh hãi, tự động quay nhìn đạo nhân, nở một nụ cười, tỏ ý khâm phục ông đạo hạnh cao thâm, và mong ông giúp đỡ mình. Đạo nhân cũng gật đầu vài cái, mỉm cười mà không nói gì.
Ra khỏi đạo quán, tiên cô đẩy Triệu công tử lên trước, hét lên:
- Ngươi không dẫn đường, bắt ta đi trước mở đường hay sao?
Triệu công tử không thể há miệng ra nổi, đành đi lên trước, nhắm hướng đường dẫn về phủ đệ của mình, hấp tấp bước đi. Phía trước có tới mấy con đường ngang, không biết nên đi theo ngả nào.
Tiên cô vừa cất bước, liền cảm thấy hai chân nhẹ bẫng, phiêu phiêu như đang cười mây. Tới một nơi nọ, không thấy cảm giác đó nữa, tiên cô kinh hãi, nghĩ thầm: "Đây chẳng phải phép rút đất của tiên gia ư? Sư tôn và sư tỉ ta đều có bản lãnh này, nhưng họ ở cách xa vạn dặm, tất nhiên không thể tới đây, giúp đỡ ta. Chẳng lẽ là đạo nhân nọ bày trò hư ảo? Nhìn mặt đạo nhân thì thấy đầy dẫy chính khí, quyết không phải người thi thố đạo thuật bất nhân để giúp Trụ làm ác. Được ông ta giúp sức, cũng đỡ lắm chứ". Nghĩ tới đó thì đã đi đến cổng lớn Triệu phủ. Triệu công tử cứ lùi lũi đi trước, tiến thẳng vào cổng, không quay đầu nhìn lại tiên cô. Mấy người lính gác cổng đều đứng nghiêm, tiên cô vẫn mạnh dạn vào theo. Chúng thấy công tử không vời gọi đạo cô, ngờ rằng không phải hai người đi chung, nhưng xưa nay vốn biết công tử tinh khí hung hăng, lỡ ra công tử mời đạo cô này về chơi, mà mình ngăn cản, đố khỏi bị công tử đánh bỏ mạng. Vì thế, họ không nói gì, để mặc hai người thong dong bước vào, đi qua nhiều lớp nhà, tới một căn phòng nhỏ ở tuốt đằng sau, là nơi Triệu Cao thường tiếp khách. Tiên cô đưa tay ra, giữ công tử đứng lại, nói: "Ngừng!", công tử liền dừng chân. Tức thì từ ngoài tiến vào một vị phu nhân, cùng một đám hầu gái, xúm quanh công tử mà hỏi săn hỏi đón, sao công tử không tiến vào thượng phòng đi. Quay đầu nhìn thấy tiên cô, mọi người ồn ào khen đẹp, nói công tử đón về được một vị thiên tiên, tha hồ mà làm mưa làm gió. Từ đầu đến cuối, công tử không nói một câu, cứ ngây người ra mà đứng nhìn tiên cô, nước giãi lòng thòng, cặp mắt trắng dã, rõ ràng đang bị tà nhập. Đám gia nhân đông đảo lúc đó mới nhận ra tình huống bất ổn, không biết đường nào đối phó. Mọi người nhìn tiên cô chằm bẳm, tiên cô mới tươi cười nhìn lại, nói:
- Mấy người không nhận biết ta đâu. Ta vốn là một người xuất gia tu đạo, bình sinh không biết cái gì gọi là hưởng phúc, chưa từng nghĩ tới chuyện vinh hoa phú quí, ăn ngon mặc đẹp. Không ngờ công tử nhà mấy người bất chợt nhìn thấy ta, lên tiếng yêu cầu mời ta tới nhà hưởng thụ những gì là thiên hạ hiếm có, trên đời không hai, nào là ăn mặc, nào là nhà cửa, nào là đồ đạc, đủ thứ sang trọng. Ta đã không thèm trả lời, mà công tử của mấy người cứ lải nhải nói, ân cần mời mọc, lại chê ta là không biết điều coi thường thịnh ý của người khác. Ta nghe bùi tai, không khách sáo nữa, từ Thanh Hư Quán tới thẳng chỗ này. Những tưởng công tử sẽ mau mau đem ra cho ta coi những điều cậu đã khoe khoang, ai ngờ trên đường đi, dường như cậu ta bị quỉ ám thì phải, đã không vời gọi ta, cũng chẳng nói năng, khiến ta lâm vào tình huống nan giải, đi cũng dở, ở không xong. Coi mấy người đã tức cười chưa kìa, cứ như thể một đám tượng đất, người gỗ, đứng ngây người ra mà nhìn ta chăm bẩm. Thử ngó lại công tử nhà mấy người coi, có đúng là bị ma làm hay không? Đã không đưa ta coi những điều mình khoe khoang, lại không đáp lễ khách mời, chẳng còn đáng vẻ gì của một vị công tử.
Nói rồi, nhìn đám người kia, tỏ vẻ giễu cợt. Trong đám đông có người tinh ý, hiểu được rằng tiên cô ắt có chút pháp lực, và nhất định công tử đã đắc tội với cô, nên cô mới thi thố pháp thuật, khiến chàng ta mê man, để cảnh cáo.
Mọi người đang nhỏ to bàn bạc, bỗng từ bên ngoài có người hộc tốc chạy tới, mồ hôi ra ướt dẫm. Mọi người nhìn xem, thì ra là một tì tướng trong phủ, thường ngày vẫn theo công tử ra vào phục dịch, làm lắm chuyện bê bối, hôm nay vì có chuyện riêng xin nghỉ, không đi theo công tử tới Thanh Hư Quán. Bấy giờ, anh ta nghe được tin tức, cho biết bọn người được công tử dẫn theo đã bị một nữ đạo sĩ dùng phép thuật giữ chôn chân trong đền, không thể cử động, cũng chẳng nói năng, mà nữ đạo sĩ đó còn sai khiến công tử, buộc phải đưa cô về phủ. Vì thế, anh tì tướng vội chạy về báo tin.
Vừa tới phòng khách, thấy tình huống áp bức, anh ta liền đưa tay chỉ tiên cô, to tiếng nói với mọi người:
- Sao các vị còn chưa đi bẩm báo lão đại nhân, bắt trói ngay con yêu phụ? Công tử đã mắc phải phép tà của ả rồi đó.
Vì thế, hắn đem những điều đã nghe được kể lại với mọi người.
Trong đám đông có một cô gái lanh lợi, vội chạy đi báo tin. Tiên cô giả tảng như người vô sự, ở trong phòng đi tới đi lui. Nghe tì tướng báo cáo, cô chỉ mỉm cười nhìn hắn, gật đầu vài cái. Tì tướng này vốn là người thô lỗ, lại đang muốn lập công, liền đưa cao nắm đấm, hét lên:
- Các anh em mau lại đây, cùng bắt trói yêu nhân, đem trình diện lão đại nhân?
Mọi người nghe hô hào, lại thấy tiên cô chẳng nói, cũng chẳng hành động, cho rằng cô chẳng có chút bản lãnh nào, mới tranh nhau xông lên, hùng hùng hổ hổ, cùng nhau vây lấy tiên cô. Tiên cô cất tiếng cười vang, cây phất trần trong tay quét qua bốn phía một lượt, mọi người liền thấy chung quanh toàn là những vị Triệu công tử, tất cả đều hướng về phía đám gia nhân mà vẫy tay ngăn cản. Lúc tìm tới tiên cô, chỉ nghe tiếng cười, không thấy hình bóng. Mọi người sợ làm tổn thương tới thân thể công tử, tự nhiên không dám động thủ, chỉ hò hét loạn lên, không biết trong đám công tử đông đảo, có vị nào là Triệu công tử thật tình hay không.
Vạn nhất có công tử thứ thật trong đó, mà mình vung tay loạn đả, há chẳng đánh chết công từ hay sao? Mọi người đành dừng tay, đứng ngó.
Một lúc sau, có người báo tin đại nhân đã trở về phủ. Mọi người vội chạy ra ngoài nghênh đón. Lát sau, một đám gia nhân nam và nữ, thật đông đảo, vây quanh, đưa rước một ông lão mặt trắng, không râu, thân hình to lớn, tuổi đã cao, ồn ào tiến vào.
Tiên cô lại xuất hiện, chỉ một ngón tay, bắt đám đông công tử tiến lên. phía trước, tự mình ẩn thân phía sau, hét lên một tiếng: "Quì xuống!",toàn thể công tử vội phục xuống đất. Tiên cô lại hô:
- Sao không nói một tiếng "gia gia!"?
Đám công tử nhất tề hô: "Gia gia!". Trong giây lát, tiếng "Gia gia" vang động khắp phòng, ầm ĩ như tiếng quân reo, ngựa hí trên bãi chiến trường. Vừa tới nhà, vị Triệu đại nhân, Triệu Cao đã bị chọc ghẹo, vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ, lúng túng không biết phải làm gì. Đám gia nhân nam nữ không nhịn nổi, cất tiếng cười ha hả. Triệu Cao không làm gì được tiên cô, lại không phân biệt nổi đâu là Triệu công tử thật, đâu là giả, bực quá phát giận, cất tiếng chửi mắng om sòm. Lúc đó, trong phòng chật ních những Triệu công tử, quì gối la liệt, ngăn cản Triệu Cao không có chỗ đặt chân.
Không biết làm sao, Triệu Cao đành tìm đường thoái lui, ra khỏi căn phòng. Lập tức lại có thêm vô số công tử quì xuống cản đường.
Loay hoay một hồi, Triệu Cao cũng ra được cửa phủ. Cũng may, đám kiệu và ngựa vẫn đậu ở đó, chưa giải tán. Triệu Cao vội lên kiệu, hồi triều, tới cửa cung đình. ông ta vốn là thủ lĩnh thái giám, lại được hoàng đế sủng tín, tự nhiên là chẳng ai dám ngăn cản.
Lúc đó, hoàng đế đang ở chỗ Tây cung Hoàng hậu. ông ta vội đến chỗ đó, quì dài trước mặt hoàng đế, khấu đầu lạy bôm bốp, nước mắt như mưa, miệng kêu:
- Bệ hạ cứu mạng! Bệ hạ mau cứu tính mạng cả nhà hạ thần!
Tần Thủy Hoàng đang ở Tây cung, cùng hoàng hậu bàn luận những chuyện thần tiên từ xưa đến nay. Hoàng đế nói:
- Trẫm làm thiên tử, trị vì khắp cõi, tại sao phúc khí của trẫm không bằng các vị thần tiên? Thần tiên có thể trường sinh, trẫm tuy ở địa vị cao quí ngang với thần tiên, nhưng khi đại hạn lâm đầu vẫn không thoát khỏi xuôi tay, về trời. Nhớ lại năm xưa, trẫm nửa đời ngồi trên yên ngựa, dẹp yên thiên hạ, lập nên sự nghiệp lẫy lừng, muôn đời không có. Vậy mà về mặt thụ hưởng, đã được gì đâu chung qui cũng về chầu trời, há chẳng đáng tiếc, đáng đau lòng lắm sao?
Tây cung nhân đó nói:
- Trước đây, bệ hạ đã phái Từ Phúc dẫn theo một bọn đồng nam, đồng nữ, cưỡi bè vượt biển, tìm tới đảo Bồng Lai, cầu thuật trường sinh, sao đã lâu vẫn chưa thấy về?
Thủy Hoàng lắc đầu:
- Từ Phúc quả là một người trung thành, thật thà. Trẫm đã đem việc lớn này giao cho ông ta đi lo giải quyết, chắc chắn ông ta không làm hỏng việc đâu. Chẳng qua là tình hình trên biển khác với trên đất liền, hành trình lâu mau, không thể tính trước được. Lại thêm trên biển, mưa gió rất nhiều, sóng lớn thường xuyên nổi lên. Gặp những ngày như thế,làm sao có thể khởi hành, đành phải neo thuyền lại bên bờ, đợi trời tạnh, gió lặng, mới có thể tiếp tục lên đường. Vả lại, Bồng Lai ở chỗ nào, chỉ thấy ghi trong sử sách, chứ chưa từng nghe có người tới được nơi đó. Lần đó, Từ Phúc bẩm báo trước mặt trẫm, hứa hẹn thời gian năm năm, có thể trở về.
Nhất định ông ấy sẽ vì trẫm cầu được linh đan, tiên dược. Thời hạn có lẽ dài đấy, nhưng công việc này chẳng phải dễ dàng. Chỉ mong sao cầu được thuốc tiên, dầu chậm trễ có hại gì đâu?
Tây cung chưa kịp nói tiếp, Triệu Cao đã xồng xộc chạy vào cung, quì xuống khóc lóc. Hai vị đế, hậu ngạc nhiên, vội hỏi:
- Có việc gì khó khăn, hãy mau bẩm báo, trẫm sẽ giải quyết cho ngươi.
Triệu Cao khóc và nói:
- Đội ơn bệ hạ và nương nương sủng tín, hạ thần còn gặp phải chuyện khó khăn gì chứ! Chẳng ngờ hôm nay, thần tan chầu trở về nhà, bỗng thấy trong nhà thần có một nữ yêu tìm tới, làm nhục nghĩa tử của hạ thần, cùng với một đám gia nhân theo hầu. Xưa nay thần chưa bao giờ gặp phải một sự nhục nhã như thế. Việc này có quan hệ tới thể diện quốc gia, vì hạ thần là quan đại thần, mà trong phủ đệ có yêu nhân tới lăng nhục, còn gì là quốc gia pháp lệnh, còn gì là vẻ oai nghiêm của triều đình? Xin bệ hạ rũ lòng thương kẻ hạ thần chịu nhục, mà ngự giá tới nhà thần, bắt yêu nhân, giữ vững pháp lệnh tôn nghiêm, thì may mắn cho cả nhà hạ thần.
Triệu Cao bẩm xong, lén nhòm vẻ mặt hoàng đế, nào ngờ Thủy Hoàng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, kinh hãi, còn cất tiếng cười hà hà.