Số lần đọc/download: 3989 / 37
Cập nhật: 2017-12-29 18:03:08 +0700
Chương 30 - 2
- Mĩ nhân, mĩ nhân nàng đẹp lắm nga
Một tên nam nhân đang nằm trên giường lăn qua lộn lại, miệng cứ chốc lát lại rên rỉ. Trên bàn là BẢO BÌNH đang mỉm cười uống trà, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ. Đúng vậy, BẢO BÌNH nhà ta chính là đang cực kỳ vui vẻ, cô vừa chế ra loại dược này, khiến cho người uống sẽ gặp ảo giác, nhìn thấy cái mà họ muốn. Bất quá…
- Bất quá ta lại quên mất, thuốc này có tác dụng phụ chính là khiến ngươi tuyệt tự nga.
Nét cười ngày càng đậm, BẢO BÌNH nhìn tên nam nhân đang giãy giụa trên giường, một tia thương cảm cũng không có. Đáng đời ngươi, dám chọc giận bổn cô nương. Haizz… ta không có thời gian chơi với ngươi, phải đi xem mọi người ra sao đã.
Vừa bước khỏi cửa đã nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng hét quái dị. Hét, trong thanh lâu là âm tiết rất bình thường, khổ nỗi tiếng hét này rõ ràng là của nam nhân nga, còn nghe rất quen tai nữa. BẢO BẢO tò mò nhìn vào, tim thót lên một cái. Đó…đó là BẠCH DƯƠNG. BẢO hùng hổ đạp cửa xông vào, vừa vặn tên kia bị DƯƠNG DƯƠNG ột đòn hông Harai Goshi, ngã lăn trên mặt đất. BẢO BÌNH chạy tới mở họng tên kia đổ dược vào, miệng còn không ngừng nguyền rủa:
- Uống đi, cho ngươi tuyệt tự tuyệt tôn, dám đụng vào DƯƠNG DƯƠNG của ta. Đồ biến thái, đáng chết…%#@#$...
- BẢO BẢO, em…em đang làm gì vậy?
BẠCH DƯƠNG ngơ ngác nhìn người yêu vừa xông vào phòng đã đổ thuốc vào miệng tên kia, không ngừng chửi rủa. Đột nhiên, BẢO nắm cổ áo BẠCH DƯƠNG hỏi:
- Hắn có động vào anh không?
- Không…không có
- Hắn có nói gì khó nghe với anh không?
- Không...mà có, hắn…
- Còn gì nữa không?
- Hết…hết rồi
BẢO BẢO nghe xong thả BẠCH DƯƠNG ra, tiến tới cái tên đang vặn vẹo trên giường, ột cú không thương tình vào bộ phận "đặc biệt" của hắn. BẠCH DƯƠNG đơ mặt ra nhìn, mất 10s để trấn tĩnh, cậu quay sang BẢO BẢO:
- Em ghen sao?
- Ai thèm ghen, đang bực mình thôi
- Vậy còn không chịu là ghen
- Anh lảm nhảm cái gì đó?
- Không…không có gì, BẢO BẢO của anh bực mình vẫn đẹp nhỉ
Liếc nhìn tên kia một cái, BẢO quay đi giấu khuôn mặt đỏ hơn cả chữ “đỏ”. Lát sau, cô đứng dậy nói:
- Chúng ta đi xem mấy người kia đi
- Ừ, BẢO BẢO nói gì anh nghe đó. BẢO là nhất
- Kinh, im dùm cái. (t.g: thích muốn chết còn giả bộ. BB: chán thở rồi à. T.g: này, chị mày chán thở là mày tắt thở luôn đấy. BB: BD xử nó đi. T.g: nga, không chơi hội đồng, xấu * xách dép chạy *)
Đột nhiên, cách đó 2 phòng phát ra tiếng la ai oán của một…nam nhân.
- Aaaa…nữ hiệp…xin tha mạng…tha mạng...aaaa..
BẢO BẢO cùng BẠCH DƯƠNG vội chạy tới, đập vào mắt họ là một cảnh tưởng rất là…
- MÃ MÃ…cậu…cậu đang làm gì đó?
- A, BẢO BẢO cậu vào đây, cái đệm này rất êm nga.
Tình hình chính là, vị khách kia chân bị cột chặt vào hai cạnh giường, hai tay đang sống chết bám chặt lấy cái ghế để khỏi rơi xuống sán nhà lỉa chỉa những mũi phi tiêu nhọn hoắt. Mà cái đáng nói hơn chính là…bạn MÃ đang xem cái lưng của vị khách tội nghiệp kia làm đệm nhún, nhảy lên nhảy xuống liên tục khiến cho tên kia nôn tới mức lục phủ ngũ tạng cũng muốn nôn ra.
- MÃ cậu…cậu muốn giết người sao? – BẠCH DƯƠNG với vẻ mặt “không thể tin nổi” lắp bắp hỏi
- Giết người gì chứ, trên đường tới đây chúng ta đã giết bao nhiêu người rồi. Chết thêm một tên cũng có sao đâu, với lại… - NHÂN MÃ nhảy xuống, đạp lên đầu cái tên đã sớm ngất đi một cái -...tên này dám chọc ghẹo tớ, còn sỉ nhục tớ. MÃ MÃ này tuyệt đối không để yên.
- Nhưng mà, MÃ đây là kinh thành, chúng ta đang làm nhiệm vụ - BẢO BÌNH lên tiếng “nhắc nhở” (t.g: khụ khụ, BB hình như cậu cũng đâu có hiền hơn đâu. BB: câm, muốn thử thuốc à. T.g: im, muốn ta cho ngươi với BD không gặp nhau nữa hả. BB: *trừng mắt* grừ. T.g: kekeke)
- Hứ, coi như hắn xui xẻo. Mà hai người có đôi có cặp, định đi đâu đó?
- Bọn này đi xem mấy người kia thế, nào – BẠCH DƯƠNG liếc MÃ một cái nói
- Tớ đi nữa, tên này coi bộ chỉ còn nửa cái mạng, chơi không vui.
NHÂN MÃ một cước đá tên kia bay ngước lên giường, hai chân đột ngột bị bẻ ngược lại khiến cho hắn la thảm thiết một cái rồi câm luôn (chính xác là ngỏm luôn rồi).
Ba người dạo một vòng, đa số là mấy tên xui xẻo bị dính thuốc của BẢO BẢO, cũng không có gì đáng nói.
Trong lúc ba người đi “cứu thế”, tại một căn phòng nhỏ cách phòng của BẢO BÌNH khoảng hai mươi bước chân, có một nam hai nữ đang bàn chuyện “đại sự”.
- Mĩ nhân, chúng ta bắt đầu nga…á… – nam nhân vừa nói xong lập tức ăn một đạp vào giữa mặt
- Ngươi không muốn sống phải không? Có chuyện liền nói, nếu chọn cả hai chúng ta chỉ để làm mấy chuyện linh tinh thì coi như ngươi tận số rồi – một trong hai cô nương kia nói, giọng lạnh băng ân ẩn sát khí.
- Nga, hai người nhận ra sao, ta đã hóa trang kĩ thế mà – người kia làm vẻ mặt “cún con” giả vờ ủy khuất.
- Con rắn chết tiệt kia, ngươi nói hay không? – cô nương kia lên tiếng, sát khí đã ngập tràn. Nam nhân vội vàng “thức tỉnh”, nói:
- Quế Hoa cô nương, …ý quên…THIÊN YẾT đại tỉ…á lộn…đại hiệp, ngươi bình tĩnh một chút, ta dù sao cũng là vua một nước, đứng có làm cái mặt như diêm vương đòi mạng vậy chứ
- Ngươi. Muốn. Sao. Đây. Hả? – nghiến từng chữ một, sức chịu đựng hiện tại đã là maximumsize, XÀ PHU còn không mau thức thời chắc chắn sẽ được diện kiến thế nào là “diêm vương đòi mạng”.
Mồ hôi lạnh túa ra, haizz…ngay từ đầu đã biết không nên chọc tên này, không hiểu sao cái miệng cứ đi trước cái đầu. Bạn XÀ run rẩy, cười cầu hòa nói:
- Hahaha…ta nói, lần này là có chuyện quan trọng…ấy…THIÊN YẾT đại hiệp, ngươi cất chủy thủ đi, vật này rất dễ gây tai nạn nga.
- Ngươi còn không mau nói nó sẽ cho ngươi chầu trời thật đấy – MA KẾT nhàn nhã uống trà nhẹ giọng cảnh cáo.
“Ngươi đã biết còn không giúp ta, đồ vô lương tâm, sắt đá, máu lạnh,…” - XÀ PHU chửi thầm trong lòng, miệng cười nói:
- Được, được ta nói, ngồi xuống cái đã, YẾT đại ca, mời ngồi
Sau khi an tọa, XÀ PHU lập tức bỏ ngay vẻ giễu cợt, nghiêm giọng nói:
- Ta đã liên lạc với các tướng quân trấn thủ gần đây. Trong ngày mai, quân lính sẽ được điều động. Hiện tại, ta đã phái đội Ám Vệ bí mật bao vây nơi này. Các người chỉ cần cầm chân bọn chúng ở yên trong Bách Hoa Lâu, đừng để chúng nghi ngờ.
- Vậy còn tên kia?
- Tên nào?
- Nhị vương gia Thiên Ân, hắn vào đây làm gì?
- Ơ, mấy người biết rồi à. Thiên Ân vào làm nội gián, tới lúc đó nội ứng ngoại hợp, hành động sẽ dễ hơn
- Ngươi nói thật sao? Ta lại thấy, ngươi là muốn giám sát bọn ta mới đúng – MA KẾT nói với vẻ khinh thường. XÀ PHU không hề tức giận, ngược lại còn làm vẻ mặt kinh ngạc, một lúc sau mới nói:
- Hahaha…không ngờ tâm cơ của ta cũng có ngày bị người nhìn ra. Ta quả là không nhìn lầm người. Đúng, ta là muốn giám sát nhưng cũng giúp các ngươi tránh bị phát hiện. Song phương cùng có lợi đúng không?
Hai người không nói gì, liếc nhìn XÀ PHU một cái, khuôn mặt của hắn bây giờ là hoàng đế XÀ PHU của Caidoz, một chút cũng không giống cái vẻ cà lơ phất phơ từ trước tới nay. Một kẻ không dễ đối phó chút nào.
XÀ PHU nhìn hai khuôn mặt lạnh băng, lòng nghĩ thầm: “Không nói là ta không biết các ngươi nghĩ gì sao, bộ hoàng đế chỉ là tên gọi chơi thôi à”
Trong khi sự im lặng kéo dài, ở một căn phòng khác có hai nam nhân đang trứng mắt nhìn nhau “đắm đuối”. Một người nói:
- Đứng có nhìn ta kiểu đó, ta là nhị vương gia đó, muốn bị chém đầu hả?
- Chém, ngươi dám chém ta sao? Có chém cũng là ta chém ngươi trước?
- Ngươi…ta nhịn đủ rồi nha, ngươi nghĩ ta không dám chém ngươi sao? – Thiên Ân đập bàn đứng dậy
- Muốn thử sao, lão tử không ngán đâu, thử xem tên nào bay đầu trước – SƯ TỬ cũng đứng dậy, gác một chân lên bàn
- Haizz…bỏ đi, ta không thèm chấp ngươi
- Ngươi nói gì, phải là ta không chấp ngươi mới đúng
-…
# Lời tác giả: hai anh làm ơn bớt sĩ diện dùm em cái đi a~
Khoảng nửa canh giờ sao, hai người ngồi xuống vừa uống trà vừa trừng mắt liếc nhau (=.= *bó tay*). Lát sau, Thiên Ân chủ động mở miệng trước:
- Ngươi…rất thân với Chu Tước cô nương sao?
- Hơ…a là Chu Tước, dạo này nhiều việc quá ta cũng quên mất cô ấy. Chu Tước sao rồi, đã khỏe chưa?
- Cô ấy khỏe rồi, trả lời câu hỏi của ta, ngươi rất thân với Chu Tước cô nương đúng không?
- Ờ…cái này, thật ra trước đây Chu Tước từng hướng ta bày tỏ tình ý nhưng ta đã có MÃ MÃ rồi cho nên…
- Ta hiểu rồi
Thiên Ân nói nhỏ, SƯ TỬ để ý thấy khuôn mặt của hắn đang cố làm ra vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt không ẩn giấu được phấn khích cùng vui mừng. Cái tên này…
- Ngươi…thích Chu Tước phải không?
“Oanh”, bị nói trúng tâm tình khiến khuôn mặt băng lãnh của Thiên Ân từ từ chuyển sang sắc đỏ. Miệng lắp bắp trả lời:
- Phải…a không phải…mà phải…không là không phải…
- Câm, rốt cục là phải hay không phải?
- Là…là…là phải
Thật vất vả nói ra, mặt Thiên Ân cúi gằm, đỏ tận mang tai. Aizz…thật không ngờ, nhị vương gia kiêu hãnh lại có vẻ mặt này nga.
- Tưởng gì, bổn đại gia sẽ giúp ngươi
- Ngươi nói thật?
- Ngươi nhìn ta giống đang đùa lắm sao?
- Ngươi thật sự giúp ta, giúp ta đến với Chu Tước
- Đúng, ta giúp ngươi
- Yaa…SƯ TỬ, cảm ơn ngươi nga.
Thiên Ân hứng chí, ôm lấy SƯ TỬ, bạn SƯ hoảng quá la lên:
- Buông, ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra
“Rầm” cửa phòng đột nhiên bật mở, một tầng sát khí ùa vào…
(70)...uốn cafe...ai uống ko..