Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Hoan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 193 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Tranh Thủ Tình Cảm
ẫu thân hồ đồ, phụ thân hoan hỷ mẫu thân điểm nào nhất?” Nạp Lan Khuynh nhìn nhị di nương một cái, mới lặng lẽ nói thẳng cho nhị di nương, trong mắt mưu kế tự nhiên càng phát ra rõ ràng, nếu nhị di nương được sủng ái lại, càng lợi dụng thai nhi trong bụng nhị di nương, Cung thị mơ tưởng toàn thân trở ra, chỉ có nhị di nương địa vị nâng lên, chính mình mới có cơ hội tiếp cận thái tử.
Nhị di nương nghe xong cười liên tục, khoa trương khen Nạp Lan Khuynh thông minh.
“Lão gia, nhị di nương cầu kiến!” Trong thư phòng, Nạp Lan Diệp Hoa vừa ngồi xuống liền có người tiến vào thông báo.
“Không rảnh!” Nạp Lan Diệp Hoa đầu cũng không nâng, chuyện Lưu Châu trong lòng hắn rốt cuộc là khúc mắc a.
“Lão gia, đây là hoa quế cao ta tự tay làm, lão gia cực kỳ thích ăn, làm phiền đưa vào cho lão gia!” Nhị di nương giọng nói mềm mại theo khe cửa lọt vào, thanh âm tựa hồ mang theo ý cười ngọt ngào.
Hạ nhân đem vào, Nạp Lan Diệp Hoa thả một miếng vào trong miệng, tâm tư lay động “ Cho nàng vào đi.” Cũng không nghĩ nhiều, phân phó xuống.
Lúc hạ nhân đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài trống rỗng, không còn bóng dáng nhị di nương, bẩm báo cho Nạp Lan Diệp Hoa, Nạp Lan Diệp Hoa sủng sốt, nghĩ đến khỏng thời gian này vắng vẻ nàng, nàng sẽ tìm mọi cách tiếp cận chính mình, không ngờ nàng thế nhưng …có vẻ chính mình đa tình.
Bên ngoài, hạ nhân đi vào, nhị di nương từ chỗ nấp đi ra, khóe miệng nhếch lên, Nạp Lan Khuynh quả nhiên tiên đoán không sai a.
Thời điểm ngày thứ hai, nhị di nương cũng chưa sai người thông báo, tực tiếp đưa hoa quế cao cho hạ nhân, xoay người rời đi, thực khiến Nạp Lan Diệp Hoa kinh ngạc.
Đến ngày thứ ba, Nạp Lan Diệp Hoa trực tiếp phân phó nếu nhị di nương đến lập tức cho nàng tiến vào.
“Thỉnh an lão gia!” Nhị di nương hành lễ với Nạp Lan Diệp Hoa, thấy trên bàn Nạp Lan Diệp Hoa một mâm hoa quế cao, Lưu Châu hầu hạ bên cạnh, ánh mắt tối sầm, cưỡng chế lửa giận trong lòng, trên mặt lập tức tươi cười.
“Nô tỳ thỉnh an nhị di nương!” Lưu Châu trong tay đang cầm miếng hoa quế cao đặt vào miệng Nạp Lan Diệp Hoa, cánh tay bỗng run lên, vội vàng buông xuống hành lễ.
“Muội muội mau đứng lễ a, đều là người nhà, làm gì như người lạ.” Nhị di nương tươi cười, hai tay nâng Lưu Châu lên, cử chỉ hợp tình, mắt mgọc mày ngài, rốt cuộc hầu hạ Nạp Lan Diệp Hoa nhiều năm, giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho Nạp Lan Diệp Hoa hồi tưởng dĩ vãng.
“Thân mình chưa khỏe, sao lại chạy tới đây, gần nhất đứa nhỏ nháo ngươi?” Nạp Lan Diệp Hoa áy náy, nhìn nhị di nương hơi còng lưng, mặc dù vài ngày trước có chút tức giận, nhưng vẫn là nhớ a.
“Bẩm lão gia, hắn còn nhỏ, nào có cơ hội hồ nháo a!” Nhị di nương ôn nhu nói, tay không tự giác xoa xoa bụng, cả người phát ra ánh sáng tình thương của người mẹ.
“Nhưng ta thật nóng nảy!” Nạp Lan Diệp Hoa sang sảng cười, người làm phụ thân là vui sướng a.
“Lưu Châu muội muội cũng sắp mang thai đi, đến lúc đó hai hài tử sấp xỉ tuổi nhau, cùng làm bạn chơi với nhau a!” Nhị di nương tươi cười nhìn Lưu Châu, Nạp Lan Diệp Hoa giống như lại nhìn thấy nhị di nương ôn nhu trước kia.
“Nô tỳ trước tạ ơn nhị di nương nói lời cát tường.Có thể hoài thai đứa nhỏ lão gia là phúc lớn của nô tỳ, nô tỳ bạc mệnh, chỉ dám mượn lời nhị di nương làm cho nô tỳ dính điểm phúc khí, vì lão gia thêm một nhi tử.” Lưu Châu nói xong hướng mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, trên mặt nóng lên, vội cúi đầu.
“Lưu Châu muội muội đừng tự coi nhẹ mình, có thể là người lão gia, tự nhiên là có phúc khí rất lớn.” Nhị di nương chu miệng, như bất mãn với lời nói của Lưu Châu, trong lòng hận, bất quá một cái nô tỳ sao có thể lọt mắt Nạp Lan Diệp Hoa.
“Nhị di nương thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!” Rốt cuộc là thân phận ở nơi nào làm ra vẻ đâu, trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa, Lưu Châu không thể lấn áp nàng đi.
“Lưu Châu muội muội làm gì vậy, dù sao cũng là tỷ muội vui đùa nói thôi.” Nhị di nương sốt ruột nói.Vừa định đỡ Lưu Châu, nhị di nương bỗng nôn khan, mắt nhất thời chảy ra vài giọt nước mắt, trông có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Đêm Nạp Lan Diệp Hoa ngủ lại trong phòng nhị di nương, Nạp Lan Tĩnh nghe tin này, chính là cười nhạt, sai Lưu Thúy đưa một chiếc gương đồng đến cho Lưu Châu, Lưu Châu kia cũng là một người thông minh, nghĩ đến nàng có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Ban đêm, Nạp Lan Diệp Hoa bước vào trong phòng nhị di nương, chỉ thấy một ánh sáng từ đèn dầu phát ra, nhị di nương cầm kim thêu một cái yếm của tiểu hài tử.
“Đã trễ, ngày mai lại làm đi” Nạp Lan Diệp Hoa bất giác cất giọng, kia ánh sáng tản ra xung quanh người nhị di nương, như cẩn thận miêu tả lại hình ảnh đẹp nhất.
“Không cần đâu, còn mấy đường kim nữa thôi, lão gia sao hôm nay lại đây!” Nhị di nương cười nhẹ, lập tức cúi đầu, ôm lấy kim thêu.
“Ta ở cùng ngươi một lúc!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nhị di nương, tóc đen mềm mại, xõa sau lưng, cùng thân mình vòng quanh duyên dáng, nàng cúi đầu ôn nhu, rốt cuộc là không có quên được.
“Xong rồi!” Nhị di nương đặt chỉ thêu bên miệng nhẹ nhàng cắn đứt, lấy tay hướng bình phong, vừa lòng nhìn, mới đưa nó phóng lên.
“Ta xem nào!” Nạp Lan Diệp Hoa cao hứng, nhìn nhị di nương gật đầu cười, đưa tay cầm cái yếm, mặt trên cái yếm thêu một cái khóa tử, ngụ ý trăm tuổi, tuổi bình an.
“Ngươi khéo tay!” Nạp Lan Diệp Hoa cười cười, làm cho nhị di nương ngồi trên mép giường tựa vào người mình.
“Lão gia khen trật rồi, trong phủ người thêu còn đẹp hơn, Khanh nhi làm sao dám tự nhận khéo tay!” Nhị di nương nghiêng người tựa vào người Nạp Lan Diệp Hoa, chính là ánh mắt thay đổi, một loại phẫn hận, cùng ghen tỵ.
“Sao nói thế!” Nạp Lan Diệp Hoa cũng không giận, ý cười trên mặt càng đậm.
“Lão gia, người nói người ta.” Nhị di nương nũng nụi nói “Lão gia, sắc trời muộn rồi, người không muốn đi chỗ Lưu Châu muội muội nghỉ ngơi sao?”
“Như thế nào, ngươi hy vọng ta rời đi sao?” Nạp Lan Diệp Hoa trong mắt tràn ngập nghiên cứu tìm tòi, nhị di nương tính tình trước kia không phải vậy.
“Thiếp thân mình không thể hầu hạ lão gia, lão gia tự nhiên rời đi, bất luận thiếp nguyện ý vẫn là không muốn, lão gia không phải người của một mình thiếp” Nhị di nương cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ “Lão gia thứ tội, thiếp hồ ngôn!” Nhị di nương đột nhiên ý thức được lời mình nói, nhanh quỳ xuống hành lễ.
Tướng Phủ Đích Nữ Tướng Phủ Đích Nữ - Trầm Hoan