Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ai Phục
Sinh Hiểu Thanh
Hàn Tín bị Ngũ Hoa Đại trói giật cách khuỷu, đẩy lên gác. Chân còn chưa vững, Hàn Tín đã bị khăn đen bịt mắt khiến như bị mù, như đột nhiên rơi vào vực thẳm không đáy. Đại tướng quân tung hoành nơi sa trường giờ chẳng khác nào con dê con lạc đường sa bẫy, sắp trở thành bữa ăn ngon cho bầy lang sói. Đáng buồn thay Hàn Tín, ông không chết nơi sa trường, không chết dưới lưỡi kiếm của Bá Vương, lại bị mụ đàn bà độc ác và bọn tiểu nhân thả sức hãm hại. Sự phẫn nộ bừng bừng của đại tướng quân cuối cùng trào lên họng:
“Lã Hậu, vì sao ngươi lại trốn trong góc tối tăm?”.
Không gian xung quanh tĩnh lặng. Hàn Tín nghe thấy từng giọt nến đang nức nở, nghe thấy tiếng răng đang run lập cập. Thế là phá lên cười: “Ha ha ha, con mụ độc ác, chính là ngươi đang run rẩy”.
“Hàn Tín, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn cứng đầu...”, Lã Hậu từ sau cầu thang đi ra, nụ cười gian giảo, vẻ mặt và lời nói lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Nói thì răng nghiến lại, không nghe rõ tiếng, môi trên và môi dưới đều run cầm cập. Âm mưu baonăm giờ sắp thành hiện thực. Sự căm hận bao năm phải chôn kín đáy lòng giờ đã thành ngọn lửa thiêu đốt, mụ run lên bởi sự vui sướng điên cuồng.
Để bình tĩnh lại, mụ bồi thêm một câu: “Đại tướng quân, suốt đời ngươi giỏi mai phục, nhưng nay lại trúng kế mai phục của ta”.
Hàn Tín cười vang: “Đây mà ngươi cũng gọi là mai phục ư? Sao có thể đọ được với mai phục mười mặt ở Cai Hạ của ta? Mai phục núi, mai phục sông, mai phục trời, mai phục đất, mai phục mây, mai phục cỏ, mai phục cây, mai phục lau sậy, mai phục người, mai phục quỷ. Đó là ma trận, và nó to lớn biết bao, hùng vĩ biết bao! Ha ha ha. Ngươi có xứng không?”.
Lã Hậu cười nhạt: “Ta không biết mai phục mà ngươi lại dễ dàng rơi vào tay ta vậy sao?”.
“Ta đã biết từ lâu ngươi có ý trừ ta, nếu không thì ngươi làm sao soán đạt nổi giang sơn nhà Hán?
Nếu nói ta hôm nay nhẹ dạ cả tin Tiêu Hà thì không bằng nói ta cố ý chọn cách sa bẫy này để báo đáp ơn tri ngộ. Tiêu Hà dưới trăng truy đuổi Hàn Tín năm ấy...”. Ai đó bỗng òa khóc. Hàn Tín quay đầu sang trái nói: “Tiêu thừa tướng đó sao?
Sau khi ta chết, ngươi nên hết sức phù tá Hoàng thượng...”. Tiếng khóc to hơn. Lã Hậu hạ giọng:
“Đồ vô dụng!”. Tiêu Hà vội vàng lấy ống tay áo che miệng. Mụ ta mắng Thừa tướng như mắng đứa trẻ con. Hàn Tín chưa từng sợ Lã Hậu, hét lên: “Con mụ tàn bạo, muốn giết, muốn róc thịt thì làm đi!”.
Lã Hậu nói: “Ngươi đang ở trong tay ta, còn sợ chạy sợ bay đi đâu được nữa, ta vội gì. Trúng kế mai phục của ta mà không dám nhận, hèn vậy sao?
Hôm nay ta để ngươi chết minh bạch. Buổi tối của mười hai năm trước, ta vào trướng ngươi, nhớ không, ngươi chẳng những không nghe theo ta mà còn sỉ nhục ta. Từ đó ta nuôi chí giết ngươi, để cho ngươi một bài học. Đàn ông chớ có phản bội tình nghĩa của đàn bà...”.
“Phì... ngươi dám há mồm nói ra điều đó mà không sợ tướng sĩ nhổ vào mặt ư?”.
“Hàn Tín, ngươi thật nghĩa khí, người đàn bà của Lưu Bang ngươi không động tới. Ngươi kính trọng Lưu Bang, ở đâu, làm gì cũng vì ông ta, một lòng giúp ông ta bình thiên hạ. Hoàng thượng rõ ràng là đối với ngươi cũng không tồi, tặng kim bài miễn chết cho ngươi. Tấm kim bài ấy thật có thể giúp ngươi tránh khỏi cái chết ư? Hôm nay ta bịt kín mắt ngươi khiến trên không thấy trời, dưới không thấy đất, không thấy quỷ, không thấy người, chết trên thang gác, chết dưới lưỡi kiếm. Ngươi nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi đã rơi vào bẫy mai phục của ta”. Lã Hậu đắc ý cười như điên.
“Ta đâu trúng mai phục của ngươi. Ha ha ha...”.
Cái cười khinh mạn của đại tướng quân khiến bọn võ sĩ đứng bên sợ dạt ra. Trng cung đình âm u ớn lạnh, Lã Hậu sai người đốt hàng chục cây đuốc mang tới. Trước mắt Hàn Tín như có một vạt ánh sáng, trong đầu vụt hiện lên những năm tháng oai hùng nơi trận chiến Nam Bắc đại giang mà ông đã từng trải qua, những đau khổ thất bại và những chiến thắng oai hùng. Bây giờ, người mà ông nghĩ đến nhiều nhất là Hoàng thượng. Không có Hoàng thượng, Hàn Tín này mãi mãi chỉ là hạng áo vải, một “đứa trẻ dưới háng,” chỉ có thể là kẻ thao lược và chí lớn suông, vĩnh viễn không bao giờ có thể là đại anh hùng, đại tướng quân Hoài Âm Hầu.
Nhưng chết trong tay Lã Hậu thực không cam lòng. Mụ hãm hại trung thần, kết bè đảng, mượn việc công báo thù riêng. Cuối cùng thì mụ muốn gì? Sau chuỗi cười sằng sặc, đại tướng quân đắm mình trong suy tư.
Nhưng Lã Hậu không để ông yên mà nghĩ, mụ rít lên: “Đại tướng quân, ta thừa nhận mai phục mười mặt Cai Hạ là kiệt tác của ngươi, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận hôm nay ta dụ được ngươi vào bẫy cũng đích thực là “đắc ý tác” của ta”.
Hàn Tín ngẩng cao đầu, nói: “Ta xuất thân nghèo khổ, bán thịt chó, chịu đủ đói rách và tủi nhục nên bây giờ, tuy đã nhận bao ân sủng của Hoàng thượng nhưng trong ta, cuối cùng vẫn còn sót chút máu thấp hèn chảy trong huyết quản. Ta đã không nghe lời khuyến cáo của Ân sư Úy Liêu, sau khi công thành danh toại không dám rút về quê ở ẩn mà vẫn để rơi vào vòng danh lợi, càng lâu càng không thể tự rút chân ra. Ta cũng không học người thầy tốt bạn hiền là Trương Lương, khi thiên hạ thái bình thì tránh xa quân vương, cáo lão về quê. Ta đã từng có rất nhiều cơ hội giành giật và thay thế Lưu Bang, song ta đã vì ngu trung mà lạc đến bước này. Có câu nói Cuộc đời mỗi người là một cuốn sách. Trong sách của ta, mỗi chương mỗi đoạn đều do ta tự viết. Cho nên ta đã trúng kế mai phục của chính mình. Bi kịch của đại anh hùng chỉ có thể do chính đại anh hùng đó tạo ra, tiểu nhân làm gì nổi”.
Nói xong. Hàn Tín thấy cái chết đã lởn vởn quanh mình, lại cười vang, tiếng cười vọng khắp cung đình rộng lớn, tiếng cười như xé nát lục phủ ngũ tạng bọn đao phủ, khiến tên nào tên nấy mặt bệch ra, càng lui lại xa hơn.
Lã Hậu bị kích động, hét lên: “Ngươi nói láo. Kết cục của ngươi hôm nay hoàn toàn do ta dày công tính toán. Chém hắn đi! Bay đâu, mau chém hắn đi...”.
Khấu Tử bàn luận: Hàn Tín là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi nhà Tần mất, để tranh giành thiên hạ, hai phe Lưu Bang - Hạng Vũ lại tiến hành cuộc chiến tranh dài bốn năm, và trong cuộc Hán - Sở tranh hùng này, Hàn Tín là một nhân vật then chốt có vai vế, có quyền uy. Chính sự Trong vận trù màn trướng, ngoài quyết thắng ngàn dặm của ông đã khai sáng cơ nghiệp bốn trăm năm của triều Hán. Hàn Tín đặc biệt sở trường dùng kế mai phục, được liệt vào hạng nhất trong lịch sử quân sự Trung Quốc.
Trong trận chiến ở Cai Hạ, ông chỉ huy mai phục mười mặt, trở thành trận đánh trứ danh và mẫu mực mang tính giáo khoa, dẫn đến việc Sở Bá vương phải tự vẫn ở Ô Giang. Chỉ một trận đánh trứ danh và mẫu mực mang tính giáo khoa, dẫn đến việc Sở Bá vương phải tự vẫn ở Ô Giang. Chỉ một trận mà định được thiên hạ.
Nhưng số phận Hàn Tín cũng là một bi kịch điển hình. Thiên tài không thể tự cứu được mình, nhất là không tránh nổi mũi tên ngầm của kẻ tiểu nhân. Hàn Tín đã trúng ngụy kế của Lã Hậu, mụđàn bà hiểm độc, mà chết thảm khốc. Lã Hậu là vợ Lưu Bang, giết được Hàn Tín, họ Lã đoạt được quân quyền, làm điên đảo cơ đồ nhà Hán. May thay, nguyên huân khai quốc Trần Bình, Chu Bột đã san phẳng được họ Lã, mới làm cho triều Hán trở thành một triều đại thịnh vượng trong lịch sử Trung Quốc.
Người đời sau hết sức coi trọng giai đoạn lịch sử này. Các tác phẩm văn học phản ánh đề tài này cũng nhiều. Bị hạn chế bởi nhược điểm cá tính và lịch sử, bi kịch anh hùng Hàn Tín khiến người ta bùi ngùi thở dài.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay