Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
guyên Ngọ cưỡi trên ghế, chờ hơn mười phút, vẫn không thấy Lâm Thành Bộ từ trong tòa nhà đi ra, hắn nhìn đồng hồ, xoay người dựa trán vào ghế, nhắm mắt lại.
Có lẽ buổi trưa ăn đồ lạnh? Đã lâu vậy, hay trôi xuống cống rồi…
Nguyên Ngọ dựa đầu vào ghế ngủ một lúc, mở mắt tỉnh dậy vì bác sỹ Lương gọi đến.
“Tôi ở dưới tầng,” Nguyên Ngọ nhận điện thoại, “Để tôi đi lên.”
Lâm Thành Bộ vẫn không ra, Nguyên Ngọ xoa cái trán bị đè, vừa lên phòng khám vừa nhắn tin cho Lâm Thành Bộ.
“Tôi đi lên trước, hết giấy thì gọi tôi.”
Nhưng Lâm Thành Bộ cũng không trả lời.
Hôm nay bác sỹ Lương nói chuyện với hắn, chủ yếu về việc đến chỗ ông bà nội, sau khi hắn nói xong, bác sỹ Lương cũng không đánh giá nhiều về mấy chuyện đó.
“Cậu đã nói cậu phải đưa chìa khóa cho bọn họ,” bác sỹ Lương nói, “Giống như một nghi thức, chúng ta có thể hiểu đây là đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện trong quá khứ phải không?”
“Đúng.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Như vậy hôm nay vẽ xong dấu chấm này rồi,” bác sỹ Lương đưa cho hắn một cốc nước, “Về sau không cần trách móc bản thân về những việc này nữa.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Muốn làm được không hề dễ,” bác sỹ Lương cười cười, “Dù sao ở tuổi đó trải qua hoàn cảnh như vậy có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cậu nên tìm hiểu nguyên nhân tại sao cậu suy nghĩ như vậy và học cách phản ứng với nó.”
“Rất khó.” Nguyên Ngọ khẽ nói.
“Tất nhiên là khó, không khó thì đã chẳng có nhiều vấn đề tâm lý như vậy,” bác sỹ Lương nói, “Vẫn là câu kia thôi, bản thân cậu muốn thay đổi thì mới thay đổi được, có đôi khi phủ định bản thân dễ hơn khẳng định nhiều.”
“Tôi hiểu…” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Từ từ sẽ được…”
“Có thể cậu từ từ sẽ làm được, nhưng không thể lấy đó làm cớ,” bác sỹ Lương nhìn hắn, “Hiểu ý tôi chứ?”
“Hiện giờ tôi có ý như vậy đúng không?” Nguyên Ngọ cười, “Tôi cảm thấy có một chút.”
“Ý thức được thì mau sửa.” Bác sỹ Lương cười nói, “Không được lười.”
Mỗi lần từ chỗ bác sỹ Lương trở về, Nguyên Ngọ đều cảm thấy tinh thần khoan khoái, nhưng duy trì được mấy ngày, sẽ có xu hướng quay về như cũ.
Việc này khiến hắn rất buồn bực, tư duy theo thói quen khiến hắn bực bội.
Điều duy nhất khiến hắn an tâm một chút, là tốc độ quay về trạng thái cũ ngày càng chậm lại dần.
Có lẽ hắn nên nghe lời bác sỹ Lương, đừng nhốt mình trong phòng, phải ra ngoài, quay lại cuộc sống bình thường, công việc, bè bạn…
Cho dù là ở riêng với Lâm Thành Bộ, có đôi lúc hắn cảm thấy mình suy nghĩ ít hơn nhiều.
Kỳ thực Lâm Thành Bộ còn tính là Jehovah, ở chung với hắn không hề bực bội, trước kia… hắn không hề để ý tới.
Ầy.
Nhưng bạn nhỏ Jehovah không chờ ở chỗ cũ như tưởng tượng của Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ đi xuống chỗ cậu đỗ xe, cũng không thấy người.
Trên xe không có ai.
Nguyên Ngọ đi quanh một vòng, cảm giác rất thần kỳ.
Lại xoay người nhìn xuống gầm xe.
Tôi nên ở trong xe, chứ không phải thế này…
Có người phía sau bấm còi, hắn quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ màu đó rất quen mắt đi tới.
Nhưng vì sao quen mắt, hắn không nhớ được.
Xe đi đến bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống.
“Tiểu Ngọ!” Bên trong có người thò đầu ra hô một tiếng.
Nguyên Ngọ ngẩn người, nhìn thoáng qua, mất mấy giây mới phản ứng được: “Thừa Vũ?”
“Lên xe.” Giang Thừa Vũ vẫy vẫy tay.
“Thế nào lại là… ông?” Nguyên Ngọ nhìn về phía xe Lâm Thành Bộ, “Lâm…”
“Lên xe rồi nói cho ông.” Giang Thừa Vũ mở cửa xe.
Nguyên Ngọ do dự một chút, ngồi vào trong xe: “Lâm Thành Bộ đâu rồi?”
“Bệnh viện,” Giang Thừa Vũ vừa quay xe vừa nói, “Lúc nãy…”
“Cái gì?” Nguyên Ngọ giật mình ngắt lời y, đột nhiên hắn cảm thấy tay rét lạnh, “Bệnh viện? Cậu ta bị bệnh? Xảy ra chuyện gì?”
“Viêm dạ dày cấp tính[1].” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu ấy…”
“Viêm dạ dày cấp tính?” Nguyên Ngọ nhìn y chằm chằm, “Sao lại thế… Làm sao ông biết?”
“Ông không cho tôi nói hết lời được à?” Giang Thừa Vũ nghiêng qua nhìn hắn, “Làm sao tooi biết được, ngoài giờ làm việc thì trừ tôi ra cậu ta còn biết tìm ai.”
Nguyên Ngọ không nói gì, chỉ nhìn Giang Thừa Vũ.
Giang Thừa Vũ chờ một hồi, lại nhìn hắn: “Không phải, ông không sao đấy chứ?”
“Ông bảo tôi để ông nói hết câu còn gì?” Nguyên Ngọ nói, “Nói chưa xong?”
“…Không.” Giang Thừa Vũ thở dài, “Cậu ấy gọi cho tôi, nói là bị viêm dạ dày cấp tính nên gọi xe đi bệnh viện, ông đang nói chuyện với bác sỹ Lương nên cậu ấy mới không gọi, bảo tôi đến đón ông.”
“Viêm dạ dày cấp tính?” Nguyên Ngọ nhíu mày, giọng hạ xuống: “Làm sao lại bị như vậy?”
“Cậu ấy bảo buổi trưa ăn đồ lạnh,” Giang Thừa Vũ nói, “Dạ dày cậu ta vốn không tốt, buổi trưa hai người ăn gì?”
“…Kem.” Nguyên Ngọ nói.
“Bữa trưa đấy à?” Giang Thừa Vũ sửng sốt.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, “Bữa trưa.”
“Hai người trâu bò.” Giang Thừa Vũ cười cười.
“Dạ dày cậu ta không tốt sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Bệnh nghề nghiệp, trước khi đến Xuân Trĩ Kê là làm việc ở mấy cửa hàng nhỏ, ăn cơm không đúng giờ.” Giang Thừa Vũ nói, “Lâu dần thì dạ dày không tốt.”
“A.” Nguyên Ngọ đè thái dương, “Tôi không biết.”
“Ông không biết là bình thường,” Giang Thừa Vũ nói, “Trước kia cũng có nhìn người ta mấy lần đâu.”
Nguyên Ngọ không nói gì.
Giang Thừa Vũ lái xe đến đường chính xong lại rẽ phải, Nguyên Ngọ nhìn bên ngoài: “Đi đâu vậy?”
“Bệnh viện.” Giang Thừa Vũ nói, “Đang truyền nước, còn phải ở lại theo dõi, có vẻ nghiêm trọng.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
Lâm Thành Bộ đến bệnh viện gần nhất, nên đi một lát đã tới rồi, Giang Thừa Vũ đỗ xe vào bãi gửi, Nguyên Ngọ đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Đi thôi.” Giang Thừa Vũ xuống xe.
“Tôi… không đi.” Nguyên Ngọ ngồi trong xe không nhúc nhích.
“Cái gì?” Giang Thừa Vũ sửng sốt, vịn ở cửa xe nhìn hắn, “Ông không vào à?”
Nguyên Ngọ không nói chuyện, lát sau mới lên tiếng: “Ừm.”
“Không được.” Giang Thừa Vũ mê man, “Vì sao? Đã đến rồi mà ông còn chờ trên xe?”
Nguyên Ngọ nhìn y một cái, rồi đẩy cửa xuống xe: “Tôi đi về.”
“Tiểu Ngọ.” Giang Thừa Vũ gọi một tiếng: “Ông thế là không được, cậu ta nói chuyện yếu lắm, tình hình như thế mà ông không tới thăm à?”
Nguyên Ngọ quay đầu lại, nhìn Giang Thừa Vũ một hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Ừm.”
Giang Thừa Vũ há miệng không nói nên lời, lại chỉ chỉ hắn, vẫn không nói được gì, sau đó quay người đi vào bệnh viện.
“Y tá.” Lâm Thành Bộ nằm trên giường bệnh trong phòng theo dõi, nhìn ống truyền nước, “Cái này không nhanh lên được sao?”
“Không được,” Y tá nhìn cậu một cái, “Cậu đừng có tự chỉnh nhanh! Thuốc truyền nhanh quá thì còn hấp thu được cái gì nữa.”
“…Tôi cảm thấy không sao mà.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Không truyền cũng được.”
“Chủ tịch chờ cậu xem giấy tờ à?” Y tá cau mày, “Thân thể của mình còn không để ý.”
Lâm Thành Bộ cười cười, đang định nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Giang Thừa Vũ đến.
“Anh đến rồi à?” Cậu vừa nhìn thấy Giang Thừa Vũ lập tức ngồi dậy, nhìn phía sau lưng Giang Thừa Vũ, “Nguyên Ngọ đâu, anh có đến đón anh ấy không?”
“Rồi.” Giang Thừa Vũ nhìn mặt cậu, “Trong một lúc mà tiều tụy thành thế này?”
“Người đâu?” Lâm Thành Bộ phát hiện sau lưng Giang Thừa Vũ không có ai, “Anh đưa anh ấy về rồi?”
“…A,” Giang Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn ống truyền nước, “Ừ, cậu ta về rồi.”
Lâm Thành Bộ ngẩn người, cảm giác có điều gì đó không nói được thành lời, nằm lại xuống gối: “Ầy.”
Sau khi y tá ra ngoài, Giang Thừa Vũ ngồi xuống mép giường, “Có phải cậu thấy hơi thất vọng à?”
“Anh cứ nói đi.” Lâm Thành Bộ quay đầu sang phía khác.
“Cậu ta vừa rồi đến cổng bệnh viện,” Giang Thừa Vũ nói, “Đột nhiên bảo không vào, tôi thấy có chuyện gì đó.”
Lâm Thành Bộ lại quay đầu lại: “Anh ấy nói thế nào?”
“Không nói gì, cũng không vào, bảo muốn về thôi,” Giang Thừa Vũ nói, “Có phải còn chướng ngại tâm lý chưa giải quyết không, lúc đầu tôi bảo đến bệnh viện cậu ta không phản đối mà.”
“Không biết,” Lâm Thành Bộ nhíu màu, “Ba anh ấy… là mất vì bệnh, lúc nằm viện người nhà không cho anh ấy đến, có phải vì chuyện này không?”
“Không chừng,” Giang Thừa Vũ thở dài, “Tên này không biết bao giờ mới bình thường được.”
“Anh còn chờ anh ấy về kiếm tiền mà?” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Lời này,” Giang Thừa Vũ cười, “Dù cậu ta là tình địch của tôi, nhưng thời gian làm bạn của bọn tôi dài hơn làm tình địch, nếu không có cậu có khi tôi theo đuổi cậu ta rồi…”
“Anh sao lại thành thế này,” Lâm Thành Bộ cười phì một tiếng, “Lúc đầu là người có văn hóa, mà sau nói với làm đều chẳng ra sao.”
“Tôi nghĩ một chút vậy thôi,” Giang Thừa Vũ nói, “Tính tình của Nguyên Ngọ thì chỉ làm bạn thôi, không yêu đương được, ít nhất là tôi không chịu nổi.”
Lâm Thành Bộ và Giang Thừa Vũ nói chuyện một hồi cũng cảm thấy mệt, mặc dù cậu bảo với y tá là không làm sao, nhưng lần này bị viêm dạ dày cấp tính tái phát khiến cậu hơi mệt.
“Anh về đi.” Lâm Thành Bộ nói, Giang Thừa Vũ ngủ ban ngày, tầm giờ bữa tối bắt đầu xử lý công việc ở quầy bar, hiện giờ cũng vừa đúng lúc y phải quay về, “Tôi chợp mắt một lát.”
“Đói không?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Bây giờ cậu ăn được gì không?”
“Không đói, cũng không ăn nổi,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi lâu lắm mới mệt thế này… muốn ngủ một lát.”
“Vậy được rồi,” Giang Thừa Vũ nhìn đồng hồ, “Có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu tôi không nghe máy thì gọi đến phòng làm việc, để bọn họ bảo tôi.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Cảm ơn.”
“Không phải tôi bảo đừng khách sáo rồi sao?” Giang Thừa Vũ đứng dậy.
“Đừng khách sáo như thế.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ ngồi trên ghế đá bên ngoài cổng bệnh viện, hiện giờ trời lạnh, mông ngồi lâu cũng không thấy ấm, ngồi một giờ rồi vẫn lạnh.
Hắn cảm giác nếu ngồi xuống thì bản thân cũng bị viêm ruột cấp tính mất, vừa định đứng dậy ủ ấm mông, ngẩng đầu đã thấy Giang Thừa Vũ đi từ cổng bệnh viện ra.
Hắn tranh thủ ngồi xuống, cúi đầu nhìn giàu.
Giang Thừa Vũ đi rất nhanh cũng không nhìn xung quanh, đi qua băng ghế cũng không phát hiện hắn ngồi đây.
Nguyên Ngọ không muốn Giang Thừa Vũ thấy hắn còn ở chỗ này.
Từ khi xuống xe hắn vẫn đi dạo xung quanh bệnh viện, hắn sợ.
Sợ bệnh viện.
Không biết vì sao lại sợ như vậy, hoặc nói là có cảm giác kháng cự, đối với bệnh viện, bệnh nhân, hắn có quá nhiều hồi ức không tốt đẹp gì.
Lúc cuối cùng không thấy ba, Nguyên Thân lại đến bệnh viên liên tục.
Phần nhiều là liên quan đến Nguyên Thân.
Đúng vậy, mỗi tuần Nguyên Thân đều phải đến bệnh viện, Nguyên Thân phải uống thuốc liên tục, Nguyên Thân nằm trên đất đau đớn co giật, Nguyên Thân trên người lúc nào cũng có mùi vị nhàn nhạt của bệnh viện.
Hắn sợ những thứ đó.
Bởi vì mày, nên Nguyên Thân mới như thấy, ba mày bị bệnh có phải cũng do mày không?
Lời nói của bà nội luôn tổn thương hắn.
Nhiều năm như vậy hắn chưa vào bệnh viện bao giờ, hắn ở phòng tập rèn luyện, chạy bộ, hi vọng bản thân có thể cách xa những thứ này.
Giống như bây giờ hắn tự nói với mình, những thứ này không liên quan đến mình.
Nhưng vẫn không khống chế được.
Giữa trưa nếu không phải đòi ăn kem, thì làm sao Lâm Thành Bộ phải nằm bệnh viện?
Hay bởi vì mình.
Hắn hơi bực bội đứng dậy, hắn vừa đi dọc theo cửa bệnh viện định về, lại quay lại băng ghế, co chân lên.
Có người nhìn hắn, nhưng hắn không để ý, nhắm mắt lại.
Bác sỹ Lương dạy hắn rất nhiều cách để khiến bản thân bình tĩnh lại, hít sâu, suy tưởng, thôi miên bản thân… Luôn có một người phù hợp.
Nửa giờ sau, Nguyên Ngọ mở mắt, chậm rãi thở một hơi.
Bên cạnh có một người đang nhìn hắn, trước khi hắn nhắm mắt thì đã ngồi ở đó rồi, lúc này thấy hắn mở mắt mới hỏi một câu: “Khí công à? Hay thiền?”
“Thiền định.” Nguyên Ngọ bí hiểm khó dò cười cười, đứng dậy đi về phía bệnh viện.
Cố gắng đi nhanh một chút, trước khi tư thái đại sư còn đang hưng khí bừng bừng bay đi mất đi vào bệnh viện.
Đối với một người chưa vào bệnh viện bao giờ, bệnh viện là nơi khiến người ta đầu hoa mắt choáng.
Đứng ở sảnh năm phút, Nguyên Ngọ không biết mình nên đi đâu tìm Lâm Thành Bộ.
Nhưng hắn không muốn gọi cho Lâm Thành Bộ, vì cảm thấy sẽ ảnh hưởng thời gian Lâm Thành Bộ, hai là… một khi gọi điện rồi hắn sẽ không còn cơ hội rời khỏi bệnh viện.
“Anh gì ơi.” Một cô y tá cuối cùng cũng nhìn tới hắn, nhìn hắn một lượt rồi hỏi: “Anh cần giúp gì à?”
“Tôi… tìm người.” Nguyên Ngọ không để ý tới tóc tai và biểu tình mờ mịt của hắn như đến bệnh viện gây chuyện vậy, để cố tỏ ra không bị thần kinh thế là nặn ra một nụ cười, “Bạn của tôi… bị viêm dạ dày cấp tính…”
“Là đến khám gấp à?” y tá hỏi.
“Không biết, chắc là vậy,” Nguyên Ngọ nói, “Thấy bảo ở lại viện theo dõi.”
“Phòng theo dõi bên kia,” y tá mỉm cười, “Tôi dẫn anh qua.”
Lúc Nguyên Ngọ đẩy cửa đi vào, Lâm Thành Bộ đang ngồi ở trên bệnh viện, một y tá rút kim cho cậu, “Nghỉ một lúc rồi hãy đi lại.”
“Ừm, tôi cảm giác không sao…” Lâm Thành Bộ đang ngoáy tai, vừa nói vừa nhìn về phía cửa ra vào, lúc nhìn thấy Nguyên Ngọ, lập tức ngẩn người.
“Truyền xong rồi…?” Nguyên Ngọ đột nhiên cũng hơi xấu hổ, đứng ở cửa hỏi một câu.
“A,” Lâm Thành Bộ lên tiếng, sau đó lại nằm xuống, “Truyền… xong…”
“Vừa rồi cậu còn nói mình không sao mà?” y tá nhìn dáng vẻ cậu xong cười.
“Tôi… không nói… gì hết…” Lâm Thành Bộ nhắm mắt lại.
Y tá dọn đồ, “Cậu không nên hoạt động, hai ngày này còn cần truyền nước, theo dõi nữa, nếu có vấn đề gì thì bắt buộc phải soi dạ dày đấy.”
“Tôi… không trốn… bác sỹ bảo tôi là bị nhẹ thôi không cần soi.” Lâm Thành Bộ nói.
Y tá dặn dò hai câu xong đi ra, Lâm Thành Bộ hé mắt một đường nhỏ nhìn Nguyên Ngọ: “Sao anh tới đây? Giang Thừa Vũ bảo anh về rồi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ đến bên giường, xoay người nhìn cậu, “Sắc mặt thế này không cần giả vờ đâu.”
“A.” Lâm Thành Bộ ngại ngùng cười cười.
Nguyên Ngọ nhìn cậu cười cũng miễn cưỡng, trên mặt không có tí huyết sắc nào, bờ môi tím lại, thực sự vẫn rất yếu.
“Sao anh lại đến đây!” Lâm Thành Bộ hỏi lại, mặc dù mệt, nhưng vẫn không dằn được cảm xúc kinh ngạc xuống.
“Tôi vẫn ở… cổng.” Nguyên Ngọ ngồi xuống ghế nhỏ bên giường.
“Vậy sao anh không vào?” Lâm Thành Bộ giật mình nhìn hắn, “Là đang… chuẩn bị tâm lý sao?”
Nguyên Ngọ cười cười không nói chuyện.
“Giang Thừa Vũ vừa đi chưa được bao lâu.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi thấy cậu ta đi rồi mới vào,” Nguyên Ngọ nói, “Bây giờ cậu thấy thế nào?”
“Rất… tốt…” Lâm Thành Bộ kéo dài giọng, nghĩ nghĩ lại phì một tiếng, “Anh cứ thế nhìn tình địch ở riêng với tôi vậy à.”
“Tình địch?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Giang Thừa Vũ thành tình địch của tôi bao giờ thế?”
“Tôi nói với anh, anh phải tin đấy,” Lâm Thành Bộ nhếch mép hướng phía hắn, “Sớm muộn hai người cũng thành tình địch, thật.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm một lúc: “Giờ cậu ăn cơm được không?”
“Không thế.” Lâm Thành Bộ nói xong ngẫm ngẫm lại sửa miệng: “Có thể.”
“Rốt cuộc là được hay không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Bác sỹ bảo nếu không nôn thì ăn đồ ăn lỏng là được.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi muốn ăn cháo trứng gà…”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì, một lúc sau: “Cậu chờ một lát.”
“Anh đi mua cho tôi à?” Lâm Thành Bộ nói theo một câu, không nhịn được mà cười, một lát sau nhỏ giọng nói: “Anh làm cho tôi thì tốt hơn…”
Mấy phút sau Nguyên Ngọ quay về, trong tay không có gì.
“Không biết đi đâu mua sao?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Thế…”
“Bác sỹ bảo cậu hôm nay không được ăn gì.” Nguyên Ngọ nói.
“Cái… đệt.” Lâm Thành Bộ sửng sốt, ngồi dậy, “Anh đi tìm bác sỹ à?”
“Ừm, tôi vừa hỏi người bị viêm dạ dày cấp tính thì ăn cơm thế nào, người ta bảo tối nay không được ăn.” Nguyên Ngọ híp mắt một chút, “Nghĩ là tôi à?”
“…Vậy thì tôi.” Lâm Thành Bộ không cam tâm, “Tối nay nằm viện, sáng sớm mai phải ăn, cháo trứng gà.”
“Bác sỹ bảo cậu cứ về nhà theo dõi, đúng giờ tới truyền nước là được,” Nguyên Ngọ nhếch khóe miệng, “Không cần nằm viện.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm nửa ngày không nói gì.
“Ừm?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Tôi không biết!” Lâm Thành Bộ đổ người xuống gối, “Anh làm cháo trứng gà cho tôi, không làm tôi không khỏi! Anh tự xem đi!”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa