A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35:Kinh Thành Đệ Nhất Tiên Nhân!
ôi tốt ở chỗ nào? Anh nói đi, tôi sửa không được sao?”
Chiều hôm sau, Nhị Lôi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.
“Vương tổng, tư liệu cơ bản của người này đã tra được.”
Nhị Lôi cũng là trợ thủ đắc lực của Vương Trung Đỉnh, so với Phùng Tuấn tuy không bằng, rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong công ty. Nhưng một số việc tư không tiện để người khác biết cùng những việc vặt vãnh, Vương Trung Đỉnh rất thích giao cho hắn xử lý.
“Người này tên là Hàn Đông, cậu ta…”
“Từ từ.” Vương Trung Đỉnh đột nhiên cắt ngang: “Cậu ta tên gì chứ?”
Nhị Lôi lặp lại từng chữ: “Hàn — Đông!”
“Đông trong đông tây hay trong mùa đông?”
“Là Đông trong đông tây.”
Vương Trung Đỉnh không hiểu nổi, tên gì không tốt? Lại cố tình đi lấy cái tên này!
“Năm nay 27 tuổi, là người ở miền bắc, làm diễn viên quần chúng đã 5 năm, đến nay không có chỗ ở cố định.” Nói đến phần sau, Nhị Lôi lén nhìn Vương Trung Đỉnh một cái, biết sẽ khiến anh phiền chán, nhưng lại không thể không nói: “Tự xưng là kinh thành đệ nhất Tiên nhân, am hiểu bói toán, đoán trước tương lai, thuật phong thuỷ, đường thành danh, và nhất là đường tình duyên…”
“Được rồi được rồi.” Vương Trung Đỉnh quả nhiên đen mặt: “Nói vào trọng điểm!”
Nhị Lôi đành phải bỏ qua đoạn này: “Thuở nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, gởi nuôi ở nhà bác trai, sau lại bởi vì một gia đình trong thôn có ba đứa con gái, mà bọn họ thì không còn trẻ nhưng vẫn muốn có con trai, liền đem hắn cho người ta làm con thừa tự, cũng là nhà cha mẹ nuôi cho tới bây giờ.”
“Vì sao lại bị cha mẹ vứt bỏ?” Vương Trung Đỉnh hỏi.
“Nghe nói bởi vì lúc sinh ra đã có sáu ngón tay, người địa phương rất mê tín, nên…”
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại biến đổi: “Cậu ta cũng bởi vì sáu ngón tay nên bị vứt bỏ?”
Cũng? Nhị Lôi sửng sốt, còn có ai cũng bởi vì sáu ngón tay mà bị vứt bỏ sao? Đừng nói là.. không đúng! Lão già ở nhà vẫn khoẻ mà!
Trong mắt Vương Trung Đỉnh lướt qua một tia nghi hoặc, rất nhanh đã trở lại vấn đề chính.
“Vậy cha mẹ nuôi, thân thích hay bạn bè của cậu ta có liên quan gì với tôi không?”
Nhị Lôi rất khẳng định nói: “Theo tôi được biết, cha mẹ nuôi và thân thích của cậu ta đều ở vùng núi Mông Cổ xa xôi, bạn bè lại không ở trong giới, hoàn toàn không có tiếp xúc gì với ngài.”
Nếu chỉ là người qua đường, sao lại đem mình trở thành quân địch giả (dùng để luyện tập trên thao trường)? Vương Trung Đỉnh trăm mối không thể giải.
“Trước mắt tôi chỉ mới tra được nhiêu đó, muốn biết tường tận hơn cũng chỉ có thể hỏi chính chủ.”
Nhị Lôi nói xong, Phùng Tuấn từ bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào. Thấy vết dây thừng hằn trên cổ Vương Trung Đỉnh, cả người không còn bình tĩnh nữa.
“Nó đang ở đâu?”
Nhị Lôi chỉ chỉ buồng trong trong văn phòng Vương Trung Đỉnh.
Bởi vì canh cánh trong lòng chuyện của Hàn Đông, đêm qua Vương Trung Đỉnh xử lý xong việc nhà liền kêu người đi qua chỗ của Hàn Đông, bí mật áp tải hắn về công ty để tiến hành điều tra thẩm vấn thêm một bước. Nhưng bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, lại không muốn lộ ra, sau một hồi cân nhắc chỉ có thể nhốt vào phòng làm việc của mình.
“Vẫn còn ngủ?” Phùng Tuấn sôi gan: “Để tôi dựng đầu nó dậy!”
Hàn Đông tối hôm qua uống không ít, lại còn cởi truồng làm phép, thể lực tiêu hao quá độ, mãi cho đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Phùng Tuấn đẩy cửa ra, ba bước chỉ còn hai, bước vọt tới bên giường, xốc chăn lên một phen.
Hàn Đông mặc độc một cái quần xịp, thân thể trắng trẻo tùy ý bày ra trên giường.
Nếu hiện tại trong tay Phùng Tuấn có một cái camera, nhất định sẽ ‘răng rắc’ hai tiếng, không cần photoshop, không cần tìm góc độ, cũng có thể chụp được ảnh giường chiếu mê người của một thằng đàn ông, Phùng Tuấn rất muốn tự chọt mù hai mắt mình.
Mặc dù trước đó Nhị Lôi đã có nói qua, bảo Vương tổng tìm được người sở hữu vóc dáng phản khoa học trong truyền thuyết rồi, nhưng Phùng Tuấn chả tin, bởi vì lúc trước có Lý Thượng phù hợp với điều kiện, Phùng Tuấn đã không còn cảm thấy kinh diễm nữa.
Nhưng lúc này đây, Phùng Tuấn thật sự hết hồn.
Không giống với người kia, rất khác biệt.
Điểm khác biệt giữa Hàn Đông và Lý Thượng căn bản không phải chỉ vỏn vẹn 18mm, mà còn là đường nét và khí chất tự nhiên mà có.
Chỉ với hai cái giò này, là có thể đem cả giới giải trí đặt lên đùi, chỉ cần lắc chân một cái cũng đủ đánh cho đám nam thần được gọi là chân dài kia ra bã!
Phùng Tuấn sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng vén lại góc chăn mới giật xuống.
Được rồi… Tôi đây tha thứ cho cậu…
Lúc trở ra ngoài, Phùng Tuấn hoàn toàn thay đổi nét mặt.
“Nếu anh có ý lăng xê, tôi sẽ bảo chị mình tự tay dẫn dắt cậu ta.”
Chị họ của Phùng Tuấn tên là Phùng Mục Chi, là người đại diện hàng đầu trong giới, rất nhiều siêu sao đều do một tay cô ta dạy dỗ ra, được người trong giới mệnh danh là ‘Quỷ Hút Máu’. Không chỉ am hiểu các phương thức áp bức trong đời tư, mà còn xuống tay không biết nhân từ, bảo đảm đủ tàn nhẫn. Trước kia nhậm chức ở Trung Đỉnh, hiện giờ đã lập được công ty cho riêng mình, từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Trung Đỉnh. Nổi danh cay nghiệt, nhưng vì tài nguyên nhân mạch phong phú và mối quan hệ rộng, các nghệ sĩ liên tục không ngừng chạy đến nhờ cậy cô.
“Vẫn chưa hiểu rõ về cậu ta, bây giờ bàn chuyện này hơi sớm rồi.” Vương Trung Đỉnh nói.
Phùng Tuấn trái lại rất nhiệt tình: “Một người làm diễn viên quần chúng suốt năm năm, không có khả năng không muốn trở thành ngôi sao.”
“Không phải tôi lo cậu ta sẽ cự tuyệt, mà nghi ngờ phẩm chất của cậu ta. Thử nghĩ xem, nếu người chứng kiến chuyện ngày hôm qua không phải tôi, mà là người trong giới truyền thông, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào?”
Kỳ thật Phùng Tuấn biết, mê tín chỉ có một phần trong văn hóa truyền thống mà thôi, cũng không phải chuyện xấu xa gì, nhưng cái vụ ‘di ảnh’ thì có hơi quá đáng.
“Có lẽ bởi vì cậu ta sống vô danh đã nhiều năm, mà anh lại là ông trùm trong giới giải trí, cho nên mới áp dụng loại phương thức cực đoan này.” Phùng Tuấn lại hỏi: “Trừ lần đó ra, cậu ta còn có tật xấu gì không?”
Vương Trung Đỉnh nói: “Tạm thời chưa thấy.”
“Vậy giao cho chị tôi đi, không tới một tháng, sẽ hoàn toàn đập nát tư tưởng lạc hận cũ rích còn sót lại trong đầu cậu ta!”
Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh lâm vào khốn cảnh rối rắm chưa bao giờ trải qua.
Có thể nói là như vậy, Vương Trung Đỉnh đã duyệt vô số người, nhưng chưa có một ai, chỉ mới gặp mặt một lần đã khiến cho hắn chán ghét tận xương tủy; cũng không có một ai, chỉ dựa vào cái túi da bên ngoài đã khiến cho hắn kinh diễm đến vậy.
Nếu dùng đồ vật để hình dung, Hàn Đông như một viên kim cương trong hầm cầu. Muốn vớt lên thì tay sẽ dính cớt, thúi là điều không cần phải nói, mà có xài được hay không lại là một chuyện!
Nửa giờ sau, Hàn Đông rốt cục tỉnh giấc.
Mệt mỏi quá đi, giống như cả đêm mới đi cày về… Hàn Đông cố sức cạy hai mí mắt ra, bởi vì đồng hồ trong phòng rất bắt mắt, thứ đầu tiên hắn thấy được chính là thời gian.
Giật mình ngồi bật dậy!
Sao trễ dữ vậy? Hắn còn định sáng sớm ra nhà ga tiễn Diệp Thành Lâm mà!
Di động… Di động đâu rồi? Hàn Đông sờ loạn một trận, kết quả phát hiện đây không phải giường mình. Giương mắt nhìn lên, vách tường cũng không phải vách tường nhà mình, nóc nhà càng không phải nóc nhà mình…
Đệt! Sao lại thế này?
Hàn Đông hai mắt đầy tơ máu hoảng sợ nhìn bốn phía, nhìn đống đồ đạc bày trong phòng, một chút cũng không giống phòng ngủ của người bình dân. Hơn nữa giường, chăn đều là đồ mới, dép lê, ly nước cũng chỉ có một cái.
Hên quá, thì ra là khách sạn…
Hàn Đông một bên cảm thấy may mắn mình không có chạy loạn khắp nơi, một bên chán nản tự tát mình một cái.
“Thực muốn chặt tay mình ghê! Mộng du còn đi đặt cái phòng xa hoa này ở!”
Tuy rằng không xảy ra việc gì, nhưng hắn cảm thấy rất hụt hẫng vì không kịp đi tiễn Diệp Thành Lâm nói lời từ biệt. Hồn vía Hàn Đông sau một trận mất mát mới trở lại, vừa định xuống giường, đột nhiên phát hiện cái xịp trên người đã đổi cái mới.
“Đậu má… Ai thay đồ cho tui? Còn cái CK đâu?”
Chiếc quần xịp của Hàn Đông đã cùng hắn đơn thương độc mã chinh chiến hết mấy cái ngã tư, cuối cùng vinh quang hy sinh, mà một thân kiên cường ăn bao nhiêu bão cát mưa sa, giờ phút này tản ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm.
Khó trách, bẩn như vậy ai dám cho trèo lên giường?
Hàn Đông nhếch miệng cười, khách sạn này phục vụ chu đáo ghê, tốn nhiều tiền một chút cũng đáng!
Khoác áo choàng tắm vào, Hàn Đông nghênh ngang đi ra ngoài.
Vương Trung Đỉnh nghe thấy tiếng bước chân, vừa định đi qua nhìn xem, chợt nghe thấy Hàn Đông gào một tiếng kinh hãi rõ to: “Đệt, thằng khùng nào đặt đồng hồ trong phòng nhiều như vậy làm cái đ*o gì?”
“…”
Hàn Đông vừa gào xong cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chậm rãi quay đầu sang, chợt xuất hiện một cái mặt lạnh băng làm cho sợ hết hồn, có người? Cẩn thận nhìn kỹ lại, nước mắt xém tý nữa chảy ròng ròng.
“Sao anh lại ở đây?” Hàn Đông nhìn thấy logo công ty lập tức đổi câu hỏi: “Sao tôi lại ở chỗ này?”
Vương Trung Đỉnh cũng hỏi: “Sao ảnh chụp của tôi lại ở chỗ cậu?”
Hàn Đông làm quái gì còn nhớ đến tấm ảnh chụp trắng đen. Trong đầu toàn là suy nghĩ về cái quần lót mới tinh cùng thân thể thơm mùi sữa tắm của mình. Người ta bị chửi là thằng khùng còn chưa nói gì, hắn đã nhào tới, một phen túm lấy cổ áo Vương Trung Đỉnh, hai mắt trợn lên, khẩu khí kiêu căng.
“Tôi tốt ở chỗ nào? Anh nói đi, tôi sửa không được sao?”
Vương Trung Đỉnh ngây người sửng sốt một lát, một tay chộp lấy cổ tay Hàn Đông trước ngực mình bẻ ngoặt ra sau khóa lại, tay kia hung hăng ghìm lấy eo Hàn Đông, không giải thích cái gì mà kéo hắn vào trong lòng.
Ngay cả rống hai tiếng “buông tay” cùng vô dụng, giãy dụa mấy hiệp cũng không làm được gì, Hàn Đông chỉ còn lại võ miệng: “Vương Trung Đỉnh, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm ra cái loại chuyện này với tôi… ặc!”
Còn chưa nói xong, đã bị Vương Trung Đỉnh đạp ra ngoài cửa.
“Tìm chị của cậu tới đây nói chuyện, việc gấp, mau mau xem bệnh cho cậu ta!”
Nói xong, Vương Trung Đỉnh xanh mặt cúp điện thoại.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang