Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: Perfect Girl Evolution (Final Step)
hời gian còn lại đến ngày tuyển phi: 1 ngày
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác.
“Á..á..á.........” Tiếng thét chói tai làm kinh động Thanh Lâm Các.
Nhu nhi đang ở trong phòng bếp chợt giật nảy mình. Cô bé vội vàng bỏ tất cả mọi thứ chạy đến phòng Bất Diệp – nơi vừa phát ra tiếng hét. Kéo mạnh cửa một cái, cô bé lao nhanh vào trong, kêu lên:
“Có chuyện gì thế tiểu thư?”
Trong phòng là hai vị cô nương. Một người là Đại tiểu thư Phong phủ– Phong Lữ, còn người kia thì ai-cũng-biết-là-ai rồi đấy.
“Cái quái gì thế này, thứ này mà tỷ cũng trát lên mặt được sao?” Bất Diệp kinh hãi cầm run run hộp phấn trên tay. Nàng chỉ dám cầm bằng hai ngón thôi, còn mấy ngón kia được dùng để ngụy trang cho cái mũi đáng thương. Khiếp, phấn gì mà mùi hắc thế này, lại còn sền sệt nữa. Bôi cái này lên mặt chắc chết quá.
“Xem muội kìa, có ra dáng một tiểu thư không hả. Đó là phấn chứ là gì?” Phong Lữ bật cười mắng yêu.
“Phấn?, muội cứ tưởng đây là phân chim chứ... Thôi.. không đùa nữa, có thật tỷ định dùng mấy thứ đồ trang điểm này không?” Vừa bịt mũi, Bất Diệp vừa nói làm giọng nàng cứ nghèn nghẹt.
“Đúng, không dùng thứ này thì dùng cái gì.” Phong Lữ thắc mắc nói.
Vứt hộp phấn sang một bên, Bất Diệp thở dài. Kĩ thuật trang điểm thời này quả thật quá tệ. Cứ tưởng sẽ giống như các tình tiết nàng xem trên phim truyền hình, chấm nhẹ miếng giấy màu hồng lên môi một chút, là một nụ hoa đào sẽ nở ra. Ai dè....thế người ta mới thường nói...đừng tin vào những gì trên phim....
Sau khi đã hoàn thành phần lớn những bước biến đổi Phong Lữ, nàng tiến đến bước cuối cùng: “Biến đổi ngoại hình”. Do đó, hôm nay, nàng mới gọi Phong Lữ đến đây để kiểm tra. Nhìn vào đống đồ trang điểm đó, mắt nàng như muốn rời ra. Phấn thì đặc sền sệt, hăng hắc, giấy hồng cực đậm, chỉ cần chấm lên môi một chút là biến thành quả ớt. Còn cái chì kẻ mắt thì....Càng nói càng thấy nản....
Lại nói đến vấn đề trang sức. Đúng là thợ kim hoàn thời này tay nghề kém khủng khiếp. Hạt ngọc trai đẹp như vậy mà mài thế nào thành hòn đá. Ráp xì, quá thô, mất hết đi vẻ đẹp vốn dĩ. Hzaii, nàng không ra tay là không được.
“Bỏ đi, muội sẽ lo vấn đề này. Đừng phí tiền mà mua những thứ này nữa ” Bất Diệp gạt đống đồ ra một bên. Ánh mắt chán nản.
“Muội nói sao?” Ngạc nhiên, Phong Lữ không hiểu liền hỏi.
“Muội nói là muội sẽ lo vấn đề trang điểm cho tỷ, cả y phục, trang sức, tất cả mọi thứ muội sẽ lo tất. Tỷ không cần lo lắng về điều đó. Muội không thể để tỷ sử dụng những thứ này được” Bất Diệp liếc mắt. Nếu trát thứ này lên mặt, chắc lúc sau nàng sẽ không nhận ra Phong Lữ mất.
“Hả, muội lo tất?. Đừng đùa ta Diệp nhi. Để mua mấy thứ đó cần rất nhiều tiền đấy” Phong Lữ tưởng Bất Diệp đang trêu mình nên nàng vui thích đùa lại.
“Muội không đùa. Chỉ cần đưa uội 100 lượng bạc, muội sẽ mua tất cho tỷ.”
“100 lượng bạc, muội mua ở đâu mà có cái giá đó, muội biết một đôi hài thêu gấm giá bao nhiêu không? 1000 lượng, 1000 lượng đó?” Phong Lữ lần này thực sự ngạc nhiên. Muội muội của nàng đang nói như thật vậy.
“Cái đó tỷ không phải lo. Muội sẽ tự có cách. Cứ như vậy đi,an tâm mà nghỉ ngơi ” Bất Diệp ánh mắt lóe lên tia bí hiểm.
Phong Lữ lạnh cả xương sống. Cứ lần nào Bất Diệp có ánh mắt này là y như rằng có chuyện xảy ra. Nếu nàng không nghe theo, chắc nàng cũng khó sống với muội muội của mình.
“...Được..được rồi, nhớ phải làm cho tốt đấy, không thì mẫu thân sẽ hỏi tội cả hai tỷ muội ta đó”
“Yên tâm đi. Muội đã ra tay gạo xay ra cám”... Bất Diệp bẻ tay kêu rôm rốp. Lâu không động đến “thứ đó”, nàng nghĩ đã tới lúc phải sử dụng rồi...Quà tặng vô giá mà nữ tử bạch y đã đưa cho nàng......
Tại Thái Ninh cung.
“Mẫu hậu, người có thấy dạo này Hoàng huynh rất lạ không?” Phiến An công chúa lên tiếng thắc mắc. Dù nàng không hay để ý đến chuyện của hoàng huynh, nhưng sau khi mấy vị phi tử của huynh ấy tìm đến cầu viện, nàng mới nảy sinh nỗi tò mò.
“Lan phi đến tìm con phải không?”Thái Hậu ánh mắt không chút ngạc nhiên, điềm tĩnh uống một ngụm trà.
“Sao mẫu hậu biết?” Phiến An ngạc nhiên. Không phải mẫu hậu cũng có tai mắt ở cung của nàng đấy chứ?
“Bởi vì nàng ta cũng đến tìm ta. Đương nhiên ta phải biết” Thái Hậu mỉm cười. Bà sao lại không hiểu con gái của mình đang nghĩ gì chứ?
“Ra là vậy. Kì thực Lan phi đã đến tìm con, nàng ta cầu xin con hãy khuyên bảo hoàng huynh hãy bỏ đi thánh chỉ vô lý đó” Phiến An công chúa bất đắc dĩ nói. Nàng chả quan tâm đến chuyện hoàng huynh không tiếp phi tử của mình, nàng chỉ tò mò tại sao hoàng huynh lại làm thế thôi.
“Không có thánh chỉ nào là vô lý cả. Hoàng huynh con ra thánh chỉ đó, ắt hẳn phải có lý do.” Thái Hậu ánh mắt hiện lên ẩn tình.
“Lý do? Có lý do gì để một người phu quân không tiếp nương tử của mình chứ” Phiến An công chúa tức giận.
“An nhi, ta đã nói rất nhiều lần, con đừng bao giờ coi những vị phi tử kia là hoàng tẩu của mình, cũng đừng bao giờ coi những người đó là nương tử của huynh con. Chỉ một người mới có được chức danh đó: là hoàng hậu.” Thái Hậu nhíu mày.
“Tại sao lại bất công vậy? Họ đều là phi thiếp của hoàng huynh mà” Phiến An không bằng lòng.
“Con nghĩ những vị phi tử kia phục vụ cho hoàng huynh con là vì tình yêu sao? Họ chỉ muốn có được tiền tài mà thôi. Bỏ phí đi tuổi thanh xuân để có được danh vọng, loại nữ nhân đó không bao giờ có thể đạt được ngôi vị hoàng hậu.”
“Thế nên mẫu hậu mới bằng lòng với quyết định của tiên hoàng: để hoàng huynh tự tìm kiếm thê tử của mình sao?” Hiểu ra lý do mẫu hậu không phản đối hoàng huynh ra chiếu chỉ đó, Phiến An thở dài.
“Đúng vậy. Nếu hoàng huynh con có thể tìm thấy một người tâm đầu ý hợp với nó, cho dù vị cô nương đó có thuộc tầng lớp tiện dân đi chăng nữa, ta vẫn bằng lòng”
“Vậy còn con thì sao? Con có được tự quyết không?” Phiến An công chúa nhí nhảnh.
“Còn phải xem xét. Nếu con cứ trốn ra ngoài cung chơi một lần nữa, ta sẽ gả con đi ngay lập tức” Thái Hậu giả vờ tức giận.
“Sao mẫu hậu biết? Con đã trốn rất kín đáo mà” Phiến An công chúa giật mình.
“..Con và hoàng huynh con rất giống nhau. Đều thích trốn ra ngoài cung chơi. Nhưng con đừng để như hoàng huynh của mình, tâm ý đã bị ai đó cướp đi rồi”
Phiến An công chúa mắt tròn mắt dẹt nhìn Thái Hậu. Mẫu Hậu của nàng thật sự đã nhìn ra cái gì vậy?
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng