Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Ám Kim Sắc, Màu Sắc Tử Vong.
ôn Vũ xuyên quá đám khói đen nặng nề, đối mặt với đám thiên binh thiên tướng lại như không thấy.
Những thiên binh thiên tướng này đều chỉ là ảo giác, nói theo ngôn ngữ cổ đại thì gọi là “chướng nhãn pháp nhi”, còn nếu dùng ngôn ngữ hiện đại thì gọi là “hình chiếu”, tuy nhiên Địa Công tướng quân Trương Bảo có thể sử dụng “chướng nhãn pháp” này đủ để bao trùm khắp ngọn núi rộng lớn này, quả thực vô cùng lợi hại.
Lúc này Trương Bảo đang đứng ở đỉnh núi, trên người mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ làm phép, khói đen bay đầy trời, đại quân Hoàng Cân chiếm ưu thế. Nàng đang đắc ý liền thấy trong đám khói đen có một tướng của quân địch đột nhiên lao ra, trên người phát ra hồng quang, trên đỉnh đầu có hai chữ màu hồng “Kỵ tướng” và “Cự lực” cùng nhau xuất hiện.
- A?
Trương Bảo vô cùng hoảng sợ, sao lại có một tướng địch có thể xông qua phạm vi “Yêu thuật” của mình, hơn nữa … lại còn là nam nhân, lại có thể sử dụng cùng lúc hai võ tướng kỹ, điều này quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Yêu thuật” của nàng quả thực là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ, trước kia rất ít khi gặp phải địch thủ, đều thành công giết được vô số quan binh, chỉ khi đụng phải hai người Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển thì mới bị thất thế. Lần này quân Hoàng Cân bị Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển cùng hiệp lực với chư hầu khắp nơi đuổi theo mới chạy tới phía Bắc.
Quân Hoàng Cân bỏ chạy đã mệt, đang nghỉ ngơi thở gấp trên núi, không ngờ lại đụng phải quân Công Tôn Toản, hơn nữa lại có người có thể phá được “Yêu thuật” của nàng, thực không tin được. Nam nhân này chỉ có hồng sắc trung cấp võ tướng kỹ, làm sao có thể phá được “Yêu thuật” kim sắc của ta? Trương Bảo vô cùng luống cuống.
Lúc này Tôn Vũ đã xông qua trận khói đen, giơ cao đại chùy, nện thẳng về phía Trương Bảo, lớn tiếng hét:
- Yêu nhân, xem chùy!
Trương Bảo vô cùng hoảng sợ, trong lúc cấp bách ngã lăn một vòng, may mắn tránh thoát một búa này. “Yêu thuật” của nàng mặc dù là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ, nhưng khả năng tự thân tránh thoát cũng rất khó khăn, một khi bị Tôn Vũ tới gần nhất định sẽ là dê treo trên miệng cọp.
Trương Bảo lăn mấy vong về phía sau, hô lớn:
- Tỷ tỷ, cứu ta!
Tỷ tỷ muội muội gì chứ, Tôn Vũ thực đau đầu, Tam quốc này tất cả đều là nữ nhân, ngày nào cũng nghe người khác gọi tỷ tỷ muội muội, đầu của hắn quả thực muốn nổ tung, hắn cũng không thèm nói gì, lại vung chùy đập thẳng tới.
Loại thủ đoạn vùi hao dập liễu này tuy không tốt đẹp gì, nhưng “hoa” hiện tại là người mặc đạo bào, tóc tai rối bời, không nhìn rõ dung mạo, giết người cũng không có cảm giác tội lỗi, Tôn Vũ trong lòng coi nàng là một nam nhân, cho nên không xem nàng như một nữ nhân mà đối xử.
Mắt thấy đại chùy sắp đánh trúng Trương Bảo, Tôn Vũ thầm nghĩ, không thể dễ dàng như vậy chứ? Theo kịch bản, Thiên tướng quân chắc chắn sẽ tới.
Vừa nghĩ tới đây, trên đỉnh núi đột nhiên có một tia chớp bắn tới, tia chớp này cực nhanh, ánh sáng lóe lên, bay thẳng tới trước mặt, cũng may Tôn Vũ đã có chuẩn bị trước. Trong lúc cấp bách liền nhảy sang bên cạnh, ánh chớp này vừa vặn bắn thẳng vào chỗ mà Tôn Vũ vừa ngồi trên ngựa.
“Hí” Bạch mã bị đau hí lên một tiếng, sau đó té ngã trên mặt đất, nhìn qua chắc là hấp hối sắp chết.
- Không phải chứ, sấm sét cũng tới ư?
Tôn Vũ trong lòng thầm kinh hãi, đây nhất định không phải là “Chướng Nhãn pháp”, mà thực sự là một tia sét, ngựa của mình trực tiếp bị sét đánh, vậy nhất định không thể là giả.
Ai lại có thể gọi cả sấm sét vậy chứ?
Tôn Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
Cách đó không xa có một tiểu đạo cô tiên phong đạo cốt đang đứng trên một tảng đá lớn, thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, khoảng chừng 18 tuổi. Tóc nàng là màu bạch kim, rối tung bay lượn nhưng cũng không hề che khuất mặt, một khuôn mặt với ngũ quan cân đối rất xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm, nổi bật nhất chính là sắc thái bình tĩnh không hề gợn sóng, giống như một Đại La Kim Tiên đắc đạo.
Trên đầu nàng buộc một chiếc khăn vàng, trên trán có một tờ vẽ biểu đồ Thái Cực. Trên núi gió thổi nhẹ, nàng mặc một áo bào màu vàng hơi đỏ bay phấp phới, trên đầu phát ra ánh sáng bạc từ từ dâng cao.
Ta ngất mất, nữ nhân này sao lại muốn thành một hiệp nữ tóc trắng chứ? Nhuộm đầu toàn tóc trắng để dọa người sao? Tuy nhiên … xem khí thế của nàng cũng không giống loại sắp đi về cõi tiên. Tôn Vũ liền tỉnh ngộ, nắm chặt lấy chùy trên tay, duỗi tay chỉ thẳng vào tiểu đạo cô nói:
- Ngươi chính là Thiên tướng quân Trương Giác?
Tiểu đạo cô nhẹ nhàng đáp:
- Đúng vậy, bần đạo chính là Trương Giác.
Thanh âm của nàng rất êm tai, dịu dàng giống như cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng an ủi lòng người, khiến người ta cảm thấy thật an bình.
Tiểu đạo cô Trương Giác thở dài nói:
- Ta vốn dĩ không muốn ra tay, nhưng thấy ngươi sắp làm muội muội ta bị thương, lại còn muốn giết mấy vạn tín đồ Hoàng Cân của ta, đành phải đắc tội.
Tôn Vũ trong lòng âm thầm cảnh giác, chiêu tia sét vừa rồi của Trương Giác là võ tướng kỹ gì? Ta vừa rồi suýt trúng chiêu của nàng.
- Các ngươi mau lui binh đi, ta không muốn tạo sát nghiệt.
Trương Giác nói khẽ:
- Ta muốn phản lại triều đình bất nhân tàn bạo chứ không muốn đối phó với anh hùng thiên hạ. Ta nghe nói đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của tướng quân Công Tôn Toản nhân nghĩa yêu dân, ta không muốn đối địch với Công Tôn gia.
Ách, lời này nghe thật động lòng, Tôn Vũ thầm nghĩ. Những lời này ngươi nói với chúng ta giả bộ như nhường một bước, những chuyện nhàm chán này ta không thèm quan tâm. Hắn là người từ tương lại tới, kỳ thật cũng không có thành kiến gì với khởi nghĩa Hoàng Cân, hắn biết rõ đây là tầng lớp nhân dân đứng dậy phản kháng lại giai cấp thống trị, không thể nói là cường đạo, nếu xét về tiến trình lịch sử thì có thể coi như có chút chính nghĩa.
Vì vậy Tôn Vũ cũng thở dài:
- Phía Bắc chính là Trác huyện, là địa bàn Công Tôn gia. Quân Hoàng Cân các ngươi mau lui binh đi, ta cũng không muốn ra tay với các ngươi. Đối với khởi nghĩa Hoàng Cân của các ngươi, ta cũng không ac cảm gì, cũng không coi các ngươi là giặc cướp, chỉ cần các ngươi không làm nhiễu loạn dân chúng, không xâm phạm Trác huyện của chúng ta, vậy cũng chẳng liên quan gì đến ta?
Tóc trắng của Trương Giác tung bay bất đắc dĩ đáp lại:
- Quân ta bị quan binh vây kín giết sạch, phía nam đã tập kết vài đội quan binh. Thuộc hạ của ta vô cùng mệt mỏi cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, Trác huyện nằm ở biên giới phía Bắc, vừa vặn phù hợp làm chỗ nghỉ ngơi và hồi phục của quân ta, ngoại trừ Trác huyện chúng ta cũng chẳng còn chỗ nào khác đi được.
- Đây có phải là … không thương lượng gì nữa chăng?
Tôn Vũ nắm chặt đại chùy trong tay.
Trương Giác cũng thở dài, cánh tay nàng lúc đầu luôn giấu sau lưng, lúc này đã giơ ra trước người, tay phải nàng cầm một thanh đào mộc kiếm, tay trái lại cầm một quyển sách.
- Các ngươi đã không chịu lui binh vậy chớ trách bần đạo vô tình.
Trương Giác vung kiếm gỗ trong tay phải lên, tay trái run lên, quyển sách kia liền bay ra trước mặt.
- Trời xanh đã chết, trời vang đứng lên, tuế tại giáp tử, thiên hạ sẽ đại cát!
Trương Giác thì thào nói, quyển sách trong tay trái đột nhiên bay lên, một ánh sáng màu vàng từ trên người nàng bắn ra bốn phía.
- Quả nhiên là kim sắc, ta phải cẩn thận mới được.
Tôn Vũ âm thầm gọi NM01 kêu nó kích hoạt tế bào của hắn, tùy lúc nhanh chóng chạy đi, tuy vậy trước khi đi nhất định phải nhìn võ tướng kỹ của Trương Giác rốt cục là cái gì.
Tuy nhiên kim sắc vẫn chưa phát ra hết, kim quang trên người Trương Giác càng ngày càng đậm, đậm đến mức chói mắt như ánh mặt trời, nhưng trong ánh sáng đậm đó lại đột nhiên đen hơn một chút, dần dần chuyển hóa thành màu vàng trầm.
Tôn Vũ âm thầm kinh ngạc, hắn đột nhiên nhớ tới trước đây Quan Tĩnh đã giới thiệu về các cấp võ tướng kỹ cho mình, võ tướng kỹ chia thành năm cấp, lục, hồng, lam, kim, ám kim. Người có võ tướng kỹ ám kim trong thiên hạ chưa hề thấy qua.
- Không thể nào! Trương Phi, Quan Vũ mới chỉ là kim sắc võ tướng kỹ. Trương Giác này có tài có đức gì mà lại là ám kim?
Tôn Vũ vô cùng hoảng sợ, ắn có cảm giác chân mình hơi run rẩy, tùy lúc có thể chạy trốn đi.
Ánh sáng màu vàng thẫm dần dần ngưng tụ trên đỉnh đầu Trương Giác, kết lại thành một hàng chữ to.
Tôn Vũ tập trung nhìn, là bốn chữ “Đại Hiền Lương Sư”
Ôi trời, không đùa chứ, tên võ tướng kỹ mà cũng có bốn chữ, lại có quá hoa lệ thế nữa. Tôn Vũ thầm kêu thảm, giống như mình đã chọc phải điều tối kỵ gì đó, không chỉ là võ tướng kỹ ám kim, ngay cả tên cũng quá khác thường rồi.
Trương Giác trợn mắt lớn tiếng nói:
- Chư quân nghe đây, nếu không thể có một ngày tươi sáng, vậy mọi người cũng không cần chịu đựng, chi bằng hãy tạo nên một đất nước hiền lương. Ta chính là đại hiền lương sư, phàm nhân dưới kia, còn không mau rút lui?
- Phất!
Tay phải nàng cầm kiếm gỗ đào bằng một ngón tay, một ánh chớp từ mũi kiếm bay ra, bắn thẳng về phía Tôn Vũ.
Xì, việc này cũng quá khoa trương rồi. May mắn Tôn Vũ đã tức thì chuẩn bị chạy trốn, vì thế Trương Giác vừa nhấc tay, Tôn Vũ đã bổ nhào về phía trước. Khi tia chớp kia bắn thẳng về vị trí của Tôn Vũ lúc trước, liền nghe thấy một tiếng “oành” vang lên, mặt đất liền bị khoét thành một hố nhỏ.
Tôn Vũ thấp giọng mắng:
- Đây cũng không phải là Tam quốc thực sự, tại sao lại huyễn hoặc như vậy.
Không ngờ NM01 lại thấp giọng nói bên tai hắn:
- Chủ nhân, trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” có miêu tả tia sét của Trương Giác, vậy đây cũng tạm coi là Tam quốc đi.
- Ta ngất, tên người máy dở hơi nhà ngươi câm miệng cho ta.
Tôn Vũ lăn một vòng sang bên cạnh, rất nhanh sau đó lại có một tia sét bắn tới vị trí vừa rồi của hắn, khói trắng bay lượn lờ, cát bay đá rơi, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một hố lớn.
Không thèm chơi với ngươi, ngươi căn bản không phải người, Tôn Vũ vung chân chạy xuống núi, phía sau hắn ánh chớp bay đầy trời, cảnh tượng cuối cùng chính là ánh chớp lóe lên đánh trúng vào sườn núi khiến đá bay tán loạn.
Trương Giác đuổi tới bên vách núi, lớn tiếng nói:
- Các đệ tử Hoàng Cân mau chóng lui quân, để vi sư ta một mình đối phó là đủ.
Giặc Hoàng Cân khắp núi cùng quay đầu hướng về phía Trương Giác hành lễ, hưng phấn hô lên:
- Đại hiền lương sư hiển thánh!
Sau đó bọn họ như thủy triều lui về phía sau, Trương Bảo cũng thu lại “Yêu thuật”, Trương Lương cũng thu lại “Hoàng Cân”, rõ ràng để lại toàn bộ đám quân Công Tôn Toản cho một mình Trương Giác đối phó.
Trên đỉnh núi Trương Giác toàn thân phát ra ánh sáng vàng, trên đỉnh đầu bốn chữ vàng thẫm “Đại hiền lương sư” hiện lên trước mặt quân Công Tôn như một tờ giấy màu vàng.
- Âm dương ngũ hành, càn khôn nhập tụ, xem uy lực chí bảo của ta “Thái Bình Yếu Thuật”
Hóa ra quyển sách trong tay Trương Giác là chí bảo “Thái Bình Yếu Thuật”, cuốn thần thư này đang phóng ra kim quang, nàng vung kiếm gỗ đào lên, trong miệng thì thầm:
“Mau! Mau! Mau”
Trên trời một trăm ánh sét cùng đánh ra bắn thẳng về phía đám quân Bạch Mã Nghĩa Tòng.
“Oanh! Oanh! Oanh”
Có tia sét bắn vào mặt đất khiến đất đá bắn lên.
Có tia chớp bắn vào tàng cây khiến cho cây cối gẫy rạp
Có tia chớp lại bắn vào thân người khiến cho tướng sĩ kia lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Cả ngọn núi sấm sét vang dội, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Bạch Mã Nghĩa Tòng bị những tia sét này dọa hoảng sợ, tất cả đều chạy loạn khỏi núi giống như những con côn trùng.
Tôn Vũ cũng tăng tốc chạy, vừa chạy xuống núi vừa né tránh tia sét, vừa la lớn:
- Không khoa học! Bạch Mã Nghĩa Tòng, mau rút lui với ta, đừng đứng đây đánh nữa.
Phía dưới núi Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Triệu Vân cũng đã sợ tái mặt, địch nhân sử dụng tia sét như thế nào? Công Tôn Toản mau chóng phất lệnh kỳ, hạ lệnh đánh chiêng thu quân. Sau đó quân Công Tôn chạy tán loạn xuống núi.
Tôn Vũ chạy bộ xuống núi, xoay người nhảy lên ngựa của Triệu Vân, cùng Triệu Vân cưỡi chung một con ngựa, lại duỗi tay bắt lấy dây cương của Công Tôn Toản hô lớn:
- Còn gõ chiêng gì nữa, trên núi đều là tiếng sấm sét, không thể nghe được đâu, quân Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng không phải ngốc nghếch, họ sẽ tự biết chạy.
Mọi người lập tức quay ngựa chạy như điên, đằng sau tiếng sấm sét vẫn vang lên, tia chớp bay loạn, chỗ Công Tôn Toản vừa đứng nay bị một tia chớp đánh tới khiến cát bụi bay mù mịt.
Tôn Vũ vừa chạy vừa thở dài:
- Ta coi như đã được thưởng thức ám kim võ tướng kỹ … Vô cùng … vô cùng không khoa học.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++