Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:55:13 +0700
Chương 32 - 33
“Hữu Hi mau vào gặp ta, ta muốn thấy nàng, nghe lời ta!!”- Giọng nói Hoàng Bắc Thiên mang theo chút mong chờ cùng lo lắng, sợ hãi Hữu Hi sẽ rời đi. “Hữu Hi”
“Ta…”
“Đừng trốn ta, vào mau!!”- Hoàng Bắc Thiên sốt ruột rống to, bàn tay nặng nề nện vào tường.
Nghe thấy âm thanh đó, Hữu Hi cảm thấy kinh hãi: “Hảo, ta vào, Bắc Thiên, chàng đừng tự đả thương chính mình!”
Hữu Hi nói xong đi vòng qua tưởng của Minh Viên hướng về phía cửa mà chạy, nhưng vừa chạy được hai bước, thắt lưng đã căng cứng, thân thể từ từ ngã vào một lồng ngực to lớn cứng chắc, ngăn trở nàng chạy đi.
Hữu Hi hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy gương mặt đau khổ của Lăng Khiếu Dương, trong chớp mắt sắc mặt nàng trắng bệch.
Hai tay hắn siết chặt ôm lấy nàng, đầu vùi sâu vào nơi cổ của nàng, cô đơn đau khổ nói: “Đừng đi vào, được không?”
Hữu Hi ngơ ngác nhìn hắn ở trong lòng nàng, trái tim khẽ rung lên, hắn đang cầu xin? Cầu xin nàng đừng đi vào? Không!! Không giống một chút nào với phong cách thường ngày của hắn, không giống!! Nàng nhất định đã nghe lầm, nghe lầm rồi!
“Theo ta về nhà”- Lăng Khiếu Dương ôm nàng đi về phía Vương phủ. Hữu Hi quýnh lên, rốt cuộc cũng đồng ý mở miệng nói chuyện với hắn, vội vàng nói: “Không, để cho ta gặp hắn, chỉ cần nhìn mặt thôi, ta cam đoan không xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi không cần lo lắng đâu!!”
Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ôm nàng đi về trước, Hữu Hi đau khổ khẩn cầu: “Ta thề, ta thề chỉ nhìn hắn thôi, chẳng lẽ một chút hy vọng sống còn lại của ta ngươi cũng cướp đi sao, đừng như vậy!”
Bước chân dừng lại, trong lòng Lăng Khiếu Dương vừa đau vừa mâu thuẫn, nhìn gương mặt Hữu Hi đang khẩn trương đau đớn, trái tim hắn lại co thắt lại.
Bông tuyết tung bay khắp nơi, phát ra âm thanh tinh tế nhưng làm nhiễu loạn tâm ý người khác. Hai tay hắn giữ lấy bả vai Hữu Hi, đôi mắt đen nhìn thẳng mắt nàng, môi khẽ mở ra, cuối cùng hỏi: “Nàng thề chỉ là gặp mặt thôi đúng không”
Hữu Hi tái nhợt nghiêm mặt, gật đầu, đôi mắt không chút ánh sáng, bình tĩnh nói: “Ta thề, ta chỉ gặp mặt hắn, không xảy ra chuyện gì nữa… để cho ta vào đi”
Bàn tay Lăng Khiếu Dương cứng lại, run rẩy không muốn buông ra, Hữu Hi lại dùng ánh mắt chờ đợi, khẩn cầu nhìn hắn. Tay hắn chậm rãi buông xuống, rồi lại nắm lấy cổ tay nàng. Hữu Hi rụt lại cố gắng rút tay ra khỏi tay Lăng Khiếu Dương… Hắn cũng từ từ buông lỏng nàng.
Hữu Hi liền xoay người chạy đi như sợ Lăng Khiếu Dương đổi ý, một mạch chạy tới cửa Minh Viên.
Lăng Khiếu Dương nhìn theo dáng Hữu Hi mờ mịt trong làn tuyết trắng, nhìn nàng chạy vào lòng của nam nhân khác. Trong lòng hắn lúc này trống rỗng, lạnh như băng, bông tuyết tung bay, rơi trên người hắn, rơi vào lòng hắn, lạnh đến thấu tận tim.
Tại sao hắn lại trở nên đàn bà như thế?
Bên trong Minh Viên phủ đầy màu trắng, Hữu Hi bị Hoàng Bắc Thiên ôm vào lòng, trên trời những bông tuyết bay múa, tâm tình hai người đều nặng nề. Tay Hoàng Bắc Thiên rất lạnh, không biết đã ở trong sân bao lâu, cũng không biết đã đợi bao nhiêu ngày, nắm lấy tay Hữu Hi muốn tìm kiếm chút ấm áp, nhưng tay nàng cũng lạnh lẽo.
Vẻ mặt cô đơn, than nhẹ buồn bã nói: “Bây giờ, ta không thể cùng nàng ngồi trên nóc nhà xem tuyết rơi nữa”
Hữu Hi cũng buồn buồn nói: “Có chàng bên cạnh, cứ như vậy ở cạnh nhau cũng cảm thấy rất hạnh phúc”
Tay Hoàng Bắc Thiên khẽ dùng sức, để Hữu Hi ngồi trên đùi hắn. Hai tay hắn gắt gao ôm lấy Hữu Hi, tham luyến mùi hương của nàng.
“Hữu Hi”
“Uh?”
“Nếu như ta chết, nàng làm sao?”
“Sao lại đột nhiên nói những lời này, ta không che phép chàng chết, không cho phép chàng nói những điều gở như thế”- Hữu Hi sợ hãi, bàn tay lạnh lẽo vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Hắn ôm chặt nàng, cúi đầu nói: “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng cũng phải tin ta luôn yêu nàng, có tin không!”
Hữu Hi nhìn sâu vào hai mắt Hoàng Bắc Thiên: “Chàng làm sao vậy, chàng muốn làm gì?”- Đáy lòng cảm thấy bất an.
“Hữu Hi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu, cả đời này kiếp này đều muốn ở bên nàng”
“Ta biết, ta cũng vậy, nhưng mà…”
Hoàng Bắc Thiên không cho phép Hữu Hi nói gì nữa, hắn hung hăng hôn lên môi nàng, chuyển động bánh xe lăn đi về phía phòng. Nụ hôn của Hoàng Bắc Thiên nóng rực lại mang theo chút tham lam, Hữu Hi chìm đắm trong nụ hôn của hắn quên mất việc cần hỏi, quên tất cả những nghi vấn trong lòng.
Sau khi nàng khôi phục lại lí trí, hắn hôn càng thêm sâu, làm cho nàng không cách nào suy nghĩ, không cách nào mở miệng nói chuyện. Thậm chí nàng còn cảm nhận được vi mặn của nước mắt trong miệng.
Nam nhân nàng yêu nhất, tại sao lại khóc, tại sao lại rơi lệ?
Hắn nói nhỏ: “Hữu Hi, chờ ta, chờ ta, chờ ta…”
Cuối cùng chỉ vô lực để hắn ôm, tùy ý để hắn hôn, phảng phất muốn hôn lấy nàng suốt đời. Đêm lặng lẽ kéo tới, tuyết vẫn rơi xuống, màu trắng bao trùm khắp nơi khiến đêm đen cũng phải lùi lại.
Hoàng Bắc Thiên ngủ thiếp đi, Hữu Hi từ từ đứng dậy ra khỏi phòng, lúc xoay người đi nàng không nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên đã mở mắt nhìn theo nàng rời đi. Ánh mắt nhung nhớ mang theo đau khổ, vẫn không cách nào chịu đựng nổi để nàng ra đi.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn đau lòng, nên chờ hắn ngủ, hắn không muốn nàng biết hắn cũng đau lòng, cho nên giả vờ ngủ. Kỳ thật trái tim cả hai đều rất đau.
Hữu Hi ra khỏi Minh Viên ngẩng đều nhìn trời, những bông tuyết lạnh lẽo tùy ý rơi trên mặt, lạnh đến thấu tâm can. Nàng không rõ những lời Hoàng Bắc Thiên có nghĩa gì, tại sao nói nàng chờ hắn?
Chẳng lẽ hoàng thượng hạ lệnh thả hắn? Hay hắn muốn bỏ trốn?
Không, không thể, nếu làm như vậy người nhà của hắn sẽ bị liên lụy, nhưng hỏi hắn lại không nói, chỉ muốn nàng chờ hắn, tin tưởng hắn.
Cúi đầu xoay người, tính đi về phía Vương phủ nhưng lại phát hiện một bóng người đứng cạnh bên. Từ đầu cho đến chân đều bị tuyết trắng phủ đầy, Hữu Hi lại càng hoảng sợ hơn sau khi nhận ra người trong tuyết trắng là Lăng Khiếu Dương.
Đôi mắt trong đêm của hắn chỉ có lo lắng, thâm sâu cùng thương tâm. Hữu Hi không nhịn được lại nhớ tới đêm mưa đó, hắn cũng si ngốc đứng bên ngoài đợi cả đêm.
Không biết hắn suy nghĩ gì mà lại đứng đây chờ, lúc này không có mưa, chỉ có tuyết ban tán loạn trong không trung còn lạnh hơn đêm đó.
Trong lòng Hữu Hi hoảng hốt, nhìn hắn nói không nói nên lời, hắn dùng tay ôm chặt lấy nàng. “Nàng vẫn tuân thủ lời hứa đúng không?”
Hữu Hi cắn môi, do dự không đáp.
“Nói cho ta biết, nàng không có gạt ta”- Hữu Hi do dự khiến hắn càng nóng lòng, không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Ôm nàng vào lồng ngực lạnh như băng, nàng cuối cùng cũng do dự nói: “Ta đã từng thề thì sẽ không bao giờ thất hứa”
Nghe lời Hữu Hi nói, Lăng Khiếu Dương như một đứa trẻ trở nên vui vẻ, thả lỏng nàng, nhưng lại giống như lúc nãy, dắt tay nàng đi về phía vương phủ.
Tay hắn lạnh quá, rất lạnh, lạnh đến mức khiến nàng phải rùng mình, hắn đứng chờ từ sáng sao? Tại sao? Tại sao? Hữu Hi không nhịn được tự hỏi lòng một lần rồi lại một lần nữa.
Dáng người đi trước của hắn vẫn cao lớn như cũ, nhưng không còn cáu gắt như ngày thường, bóng lưng cô đơn mang theo sự cô độc không lý giải nổi.
Trên nền tuyết trắng mịt mờ chỉ còn lại chuỗi hai dấu chân, một chuỗi dấu chân to một chuỗi dấu chân nhỏ.
Hữu Hi nhớ tới những lời Hoàng Bắc Thiên nói lúc nãy, dáng vẻ vô tâm nhưng thật ra rất cẩn thận chú ý. Nàng chạy bên ngoài tường gọi tên Hoàng Bắc Thiên, nghe Hoàng Bắc Thiên trả lời, nàng mới an tâm, tất cả đều do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Lăng Khiếu Dương thì cẩn thận che chở Hữu Hi, muốn tìm cách khiến nàng vui vẻ, nhưng Hữu Hi chưa từng mỉm cười tới hắn cũng không nói chuyện với hắn. Hắn muốn nàng làm gì nàng đều làm, hắn muốn thân thể nàng, nàng cũng không lên tiếng, yên lặng tiếp nhận.
Hữu Hi như vậy, làm cho Lăng Khiếu Dương không biết làm sao, không biết làm như thế nào mới có thể đi vào lòng của nàng. Rốt cuộc hắn có được trái tim chưa, hay nhận lại chỉ có thương tâm, hắn không biết nữa.
Là hận, hay là yêu cũng chẳng còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn giữ nàng ở bên, chứng kiến nàng vì hắn mà cười, vì hắn mà sinh con.
Ở chung một nhà thì sao, nàng thậm chí còn không nói chuyện với hắn, đối với hắn trừ lạnh lùng ra thì chỉ có chán ghét. Nàng cái gì cũng có thể cho hắn, duy chỉ có trái tim là không thể, nàng cái gì cũng không cần, nhưng lại không thể không cần Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương cảm nhận sâu sắc cảm giác đau khổ, bất lực mệt mỏi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt một tháng lại trôi qua, mùa đông rét lạnh trôi đi, niềm vui sướng đón xuân về tràn ngập, mọi nỗi buồn cũng trôi qua.
Thời gian thăm Hoàng Bắc Thiên cũng tới, Hữu Hi cố ý tới chậm vài ngày, bởi vì nàng muốn tổ chức sinh nhật cho Hoàng Bắc Thiên. Nàng vì Hoàng Bắc Thiên chuẩn bị một bình rượu nữ nhi hồng, tự mình may quần áo giày dép.
Ngày mai là sinh nhật Hoàng Bắc Thiên, nhớ tới sinh nhật trước đó trải qua không mấy vui vẻ vì bị Lăng Khiếu Dương phá hư. Lúc này lại là sinh nhật, nhưng tình cảnh thấy này, Hoàng Bắc Thiên xin lỗi chàng, đã để chàng chịu khổ.
Hữu Hi trong lòng tự trách, nằm trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi. Ban đêm, Lăng Khiếu Dương cả người đầy mùi rượu, nằm bên cạnh nàng, mùi rượu cùng cách ôm bá đạo của hắn khiến nàng tỉnh lại.
Gần đây hắn luôn thích uống rượu, trở về liền ôm nàng ngủ, Hữu Hi nhẹ cau mày. Nhưng không lên tiếng, tùy ý để hắn ôm, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, đang thiêm thiếp ngủ thì lại nghe Lăng Khiếu Dương lầm bầm nói.
“Lãnh Dạ Hủy, nàng tại sao, nàng tại sao không nói chuyện với ta, tại sao!”
Hữu Hi không nói gì.
“Ta thật sự khiến nàng chán ghét, chán ghét đến thế sao?”- Hắn tiếp tục vô thức nói. “Nàng không thương ta, thì cũng có thể hận ta… còn hơn là trong lòng nàng ta không có bất cứ ấn tượng gì để lại”- Vừa nói tay hắn lại càng siết chặt.
Thân thể Hữu Hi cứng lại, mở rồi lại nhắm hai mắt. Trái tim giật mình, nhưng không quay lại nhìn hắn. Hắn lại ngủ thiếp đi, không tiếp tục nói hàm hồ, Hữu Hi cũng thiếp đi. Ngày thứ hai tỉnh lại, hắn cũng đã rời giường không có trong phòng. Hữu Hi sau khi đã rửa mặt, tự mình mang những quà sinh nhật tới Minh Viên.
Đi được nửa đường, nhìn thấy nhiều người cắm đầu chạy tới hoảng hốt kêu to. Trong chốc lát tiếng la, tiếng hét chói tai, tiếng khóc vang lên hòa vào nhau. Người già, trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ từ bên người nàng chạy vội qua, đụng vào nàng.
Hữu Hi ngẩn ra, kéo một người lại hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao tất cả mọi người đều bỏ trốn?”
“Phía trước đang có bạo loạn, không chạy trốn thì chờ chết sao?”- Người nọ hất tay Hữu Hi chạy thục mạng.
Phía trước chẳng phải Minh Viên sao, lòng nàng nổi lên dự cảm bất an, Hữu Hi như người điên lao vào dòng người đang chạy ngược lại.
Chương 33
Phía trước khói bốc lên cuồn cuộn, tiếng đánh nhau vang lên tạo thành một cảnh hỗn loạn, tiếng mọi người kinh hoàng vừa la vừa khóc.
Hữu Hi sợ hãi thầm nghĩ, Hoàng Bắc Thiên không có việc gì, đừng có chuyện gì xảy ra. Nàng chạy đi, nhìn thấy quan binh đang khẩn trương cùng với lại một số người trong tay cầm khí giới đánh nhau.
Xa xa nhìn thấy từ Minh viên khói cuốn cuộn, phòng của bị thiêu hủy, trái tim Hữu Hi như bị nhéo một cái rõ đau, sợ hãi cùng bất an.
Mọi người tranh nhau đào tẩu, duy chỉ có Hữu Hi vẫn không sợ mình tiến lên, không hề để ý đến ánh đao xung quanh, không hề để ý đến bản thân đang chạy tới nơi không an toàn, trực tiếp chạy tới Minh Viên.
Bạo loạn xảy ra mọi người tâm tình kích động, trong mắt đỏ rực muốn giết người cùng quan binh đối kháng. Hữu Hi né tránh xuyên quan làn đao, sợ đến thét lên nhưng chân vẫn không ngừng đi tới.
Trong tâm chỉ muốn tìm Hoàng Bắc Thiên, một mũi tên dài lao thẳng muốn xuyên qua thân thể, nguy hiểm gần kề, một thân ảnh cao lớn nhanh nhẹ bay tới bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng siết thật chặt.
Mũi tên “phốc” một tiếng, đâm vào sau lưng người đó, hắn đau đớn cau mày, buồn bực hừ một tiếng. Hữu Hi quay đầu nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lăng Khiếu Dương, sắc mặt hắn tái nhợt, nói lớn với nàng: “Hồi phủ ngay, nơi này rất nguy hiểm.”
Không!! Hữu Hi lắc đầu, sốt ruột hô to: “Minh Viên cháy rồi, Bắc Thiên ở trong đó, hắn sẽ gặp nguy hiểm mất”
Trong lúc đang nói chuyện, một loạn dân giơ cao lưỡi dao sắc bén bổ tới Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương nhấc chân đá người kia té xuống đất, sau đó ôm Hữu Hi nhanh chóng đi đến nơi an toàn.
Từ trong một ngõ nhỏ, quân binh trấn áp loạn dân tuôn ra rất nhiều. Đội quan binh vây lấy bảo vệ Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, thủ lĩnh hô lớn: “Vương gia mau rời khỏi đây”
“Không, Bắc Thiên hắn còn ở Minh Viên. Hắn không thể xảy ra chuyện được!”- Hữu Hi giãy dụa, hét to, sắc mặt khẩn trương trắng bệch, nàng không muốn đi.
Đối với sự cố chấp của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn, một tay giữ lấy nàng đặt lên vai khiêng về Vương phủ, mặc cho Hữu Hi tùy ý đánh vào vai hắn nhất định cũng không buông nàng xuống.
Vương phủ trong chốc lát bị quan binh bảo vệ, phòng ngừa loạn dân tập kích vương phủ.
Lúc ôm Hữu Hi về phủ, Lăng Khiếu Dương đem Hữu Hi đẩy vào giường, nắm lấy bả vai nàng, hét to lên ra lệnh: “Nàng ở đây, không cho phép đi bất cứ đâu”
“Không, cho ta ra ngoài”- Nàng sao có thể yên tâm Hoàng Bắc Thiên, nơi đó đã cháy thành biển lửa, Bắc Thiên, Bắc Thiên, Hữu Hi đau lòng la lên, lệ rơi đầy mặt.
“Ah”- Ngay lúc Hữu Hi giãy dụa muốn lao ra khỏi phòng, thì một tiếng kinh hô từ cửa của nội tẩm vang lên
Hữu Hi quay đầu lại nhìn nhìn Dạ Lan đứng đó chỉ thấy nàng che miệng, vẻ mặt hoảng sợ đau lòng: “Lăng, chàng,… chàng bị thương”
“Nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, ngoài kia đang rất loạn”- Lăng Khiếu Dương cau mày, mặt trắng bệch nghiêm nghị phân phó.
Dạ Lan đau lòng nói: “Vâng, thiếp biết, nhưng thương thế của chàng”
“Gọi quản gia tới đây”- Lăng Khiếu Dương chỉ đơn giản ra lệnh.
“Hảo, ta đi ngay”- Dạ Lan hoảng loạn bối rối mở cửa phòng đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương kéo mạn giường xuống.
“Ngươi muốn làm gì”- Hữu Hi giãy dụa, dường như biết rõ ý định của Lăng Khiếu Dương, hai mắt đẫm lệ mang theo chút tức giận không cam tâm.
“Khiến cho nàng thành thật một chút”- Lăng Khiếu Dương nói xong, không để ý đến Hữu Hi đang phản kháng, trực tiếp trói chặt tay chân của nàng.
Hữu Hi đang muốn lớn tiếng nói, Lăng Khiếu Dương đem miếng vải trên giường xé ra nhét vào miệng Hữu Hi, khiến nàng không thể mở miệng.
Hữu Hi phẫn hận nhìn Lăng Khiếu Dương, trong lòng lại thêm lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên, đau khổ bật khóc, chi chi ô ô mắng Lăng Khiếu Dương buông nàng ra.
Lăng Khiếu Dương không để ý tới, xoay người, lúc này Hữu Hi mới nhìn thấy trên lưng hắn vẫn cắm một mũi tên. Trong đầu nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, nàng né tránh đám người thì Lăng Khiếu Dương đột nhiên lao tới ôm nàng, chẳng lẽ lúc hỗn loạn đó hắn đã bị thương?
Lúc hắn khiêng nàng về, nàng vẫn không phát hiện ra hắn vì nàng mà bị thương. Hữu Hi đang nghĩ thì Lưu An tới, hắn nghe Dạ Lan nói Lăng Khiếu Dương bị thương, lập tức chuẩn bị vài thứ rồi tới Nghĩa Hàn Lâu.
Lăng Khiếu Dương ngồi trước bàn, dường như rất đau, Lưu An cầm ly rượu trong tay đặt một con dao nhỏ trên bàn.
Nhìn mũi tên trên lưng Lăng Khiếu Dương, hạ giọng nói: “Vương gia kiên nhẫn chịu đau một tí”- Lưu An nói xong, dùng con dao cắt quần áo sau lưng Lăng Khiếu Dương, lộ ra bờ lưng rộng mà kiên cố, da thịt bóng loáng dính chút máu, mũi tên vùi sâu vào da thịt hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Hữu Hi nhíu mày, quên đi cả giãy dụa, chỉ nhìn Lưu an nắm lấy mũi tên rút ra, nàng không nhịn được sợ hãi nhắm chặt hai mắt.
Bên tai nghe thấy tiếng kêu đau của Lăng Khiếu Dương, sau đó nàng mới mở mắt ra, nhìn thấy mũi tên bị rút ra, dính máu của Lăng Khiếu Dương đặt trên bàn.
Lưu An dùng rượu rửa sạch vết thương của Lăng Khiếu Dương, dùng kim sang dược vẩy lên, trán Lăng Khiếu Dương vì đau mà chảy mồ hôi.
Dạ Lan nắm chặt tay Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt đau lòng. Miệng vết thương xử lý tốt rồi, Lưu An lui ra, Dạ Lan tìm quần áo sạch sẽ giúp Lăng Khiếu Dương mặc vào.
Hữu Hi như người tù bị trói, ngồi trên giường, nhìn Dạ Lan giúp Lăng Khiếu Dương làm mọi thứ. Còn mình kêu lên thả nàng ra, nhưng không ai nghe hiểu, cũng không ai để tâm.
Trái tim bị hành hạ dày vò, Bắc Thiên chắc không xảy ra chuyện, Hữu Hi miễn cưỡng bản thân đau lòng bật khóc. Tại sao, đột nhiên lại có bạo loạn, Minh viên bị thiêu, nếu như Hoàng Bắc Thiên gặp chuyện không may nàng cũng không sống nữa.
Bạo loạn cuối cùng cũng dẹp xong, dưới chân thiên tử xảy ra chuyện, hoàng đế tức giận hạ lệnh tra rõ mọi việc.
Xung quanh Minh Viên nhà dân cũng bị hủy, trên đường hỗn loạn, chết vô số. Lăng Khiếu Dương sau khi xử lý xong vết thương liền vào cung cùng các đại thần thương thảo.
Hữu Hi trong lúc đó chỉ vô vọng đợi chờ, trái tim sốt ruột chờ, hy vọng Lăng Khiếu Dương mau thả nàng ra, nói cho nàng tin tốt. Nàng không biết Hoàng Bắc Thiên thế nào rồi, có bị thương không, chân Hoàng Bắc Thiên đi đứng không tiện, lửa cháy lớn, đao kiếm khắp nơi làm sao trốn thoát.
Lòng như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an, không cách nào giãy dụa thân thể đang bị trói. Sau một hồi, nước mắt Hữu Hi ngừng rơi, ngơ ngác nhìn cửa, ngóng trông, cầu khẩn có người cứu Hoàng Bắc Thiên.
Lúc trời tới, thân ảnh Lăng Khiếu Dương mới xuất hiện trước mặt nàng, nàng ngồi dậy, lo lắng nhìn hắn, hy vọng hắn nói cho nàng ít tin tức.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, tháo miếng vải trong miệng nàng, nàng có thể nói rồi, cũng không dám hỏi.
Sợ hãi, nỗi sợ bao trùm nàng.
Cuối cùng nàng không kiềm được, run rẩy hói, nói ta biết: “Hắn còn sống hắn không sao, có đúng không”- Giọng nói Hữu Hi run rẩy.
Lăng Khiếu Dương mở miệng tính trả lời, nhưng không nói gì.
“Nói cho ta biết”- Hữu Hi lo lắng rống lên, trong mắt kiềm không nổi mà lệ rơi.
Hắn do dự cuối cùng đáp: “Minh Viên không bị thiêu hủy, chỉ tìm thấy những thi thể đã cháy khô có hình dáng giống với hắn. Ai cũng cho là Hoàng Bắc Thiên, trong phòng trừ Hoàng Bắc Thiên ra không còn ai, chỉ có điều toàn bộ gương mặt diện mạo đều thiêu cháy không phân biệt nổi nữa”
Trái tim cứng lại, Hữu Hi đau đến nói không nên lời, nước mắt rơi xuống, trợn to hai mắt, không chịu chấp nhận lắc lắc đầu khóc nói.
“Không, không, không phải là hắn, không thể là Hoàng Bắc Thiên, hắn sẽ không bỏ lại ta như thế này”
“Dạ Hủy, đừng như thế”- Lăng Khiếu Dương tháo hai tay, hai chân đang bị trói của Hữu Hi, đôi mắt âm trầm.
Hữu Hi ôm lấy Lăng Khiếu Dương bật khóc, cầu xin.
“Thi thể ở đâu, thi thể ở đâu vậy? Mang ta đi, mang ta đi gặp hắn”- Nàng nhớ tới những lời kì lạ mà Hoàng Bắc Thiên từng nói. Nàng không tin, Hoàng Bắc Thiên bỏ rơi nàng.
Lăng Khiếu Dương không làm sao cự tuyệt Hữu Hi, mang nàng đi tới Minh Viên, khắp nơi đều là mùi khét mùi xác chết. Không khí chết chóc bao trùm lấy Hữu Hi, làm cho nàng không nhịn được tự ôm lấy mình.
Từng bước chân sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy tin tức Hoàng Bắc Thiên. Nhìn Minh viên trở thành tro bụi, trái tim run rẩy đau đớn, Hữu Hi không thích nơi này, nhưng nó khiến nàng nhớ lại từng kỉ niệm giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên.
Xung quanh đều cháy khét, không có thứ gì không bị thiêu, thiêu hủy đi cả hắn. Nàng không thể gặp Hoàng Bắc Thiên nữa sao? Trái tim sợ hãi đau đớn, nỗi đau lan tới tứ chi.
Hôm nay là sinh nhật hắn, chẳng lẽ lại thành ngày giỗ của hắn, không, không thể. Hữu Hi khóc đến thất thanh, không cách nào ngụy trang để bản thân kiên cường được nữa, hai tay siết chặt vào nhau.
Nhìn cách đó không xa, có một vật đang đắp vải trắng muốt, chẳng lẽ là… sợ hãi bao lấy nàng, không dám đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm miếng vải trắng, đầu ngơ ngác.
Gác đêm nhìn thấy Lăng Khiếu Dương tới, vội vàng hành lễ hỏi an, cây đuốc trong tay chiếu sáng mọi thứ. Thân thể Hữu Hi run lên, đến gần, cũng không dám hất miếng vải trắng lên, nhưng cũng kiềm lòng không nổi muốn nhìn thấy hắn.
Tay vươn ra mà run rẩy, trái tim đau thắt lại.
“Không muốn thì đừng nhìn”- Lăng Khiếu Dương nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, không muốn nhìn nàng đau khổ. Ở Minh Viên trừ Hoàng Bắc Thiên ra còn ai, sợ Hữu Hi không chịu nổi đả kích này, trái tim hắn sợ hãi, sợ Hữu Hi không chịu nổi.
Hữu Hi giãy tay khỏi Lăng Khiếu Dương, trái tim mãnh liệt xốc vải trắng lên. Một khối cháy đen không nhận rõ được mặt, Hữu Hi nhìn thật kỹ
“Không”- Hữu Hi tê tâm liệt phế hô lên, nàng không cách nào thở được.
Nàng nhìn thi thể cháy đen tuy không nhận ra mặt nhưng từ những đặc thù trên cơ thể lại giống Hoàng Bắc Thiên. Một người đang sống sờ sờ đột nhiên ra đi như thế.
“Bắc Thiên”
Hữu Hi không cách nào suy nghĩ được gì cả, trống rỗng, trái tim nhảy lên, thân thể ngã xuống. Lăng Khiếu Dương vội vàng ôm Hữu Hi về vương phủ, vừa tới nơi liền cho gọi Lưu An tuyên thái y tới.
Sau khi ra lệnh liền lo lắng đi tới Nghĩa Hằng Lâu, Dạ Lan từ trong đi ra. Nàng cười cười: “Lan Nhi đang tìm chàng đây”- Nói xong ngờ vực hỏi: “Muội muội làm sao vậy?”
Lăng Khiếu Dương cau mày, không quan tâm tới nàng, nhưng Dạ Lan cũng đi theo vào. Lăng Khiếu Dương đem Hữu Hi đặt trên giường, nhìn Dạ Lan: “Khuya rồi nàng đi ngủ đi”
“Vâng, thiếp đi đây”- Dạ Lan trong lòng buồn bã đi ra ngoài, Lưu An cũng mang một vị công công vội vàng đi vào.
“Nô tài tham kiến vương gia”- Vị công công cúi đầu hành lễ
Lăng Khiếu Dương quay đầu nhìn công công, giọng nói lo lắng buồn bực cất lên: “Ngụy công công muộn như vậy còn có việc gì?”
Ngụy công công vội trả lời: “Vương gia, hoàng thượng muốn ngài cùng Hủy phu nhân tiến cung”
Lăng Khiếu Dương cau mày, nhìn Hữu Hi bất tỉnh như thế. Nàng đang bất tỉnh thế này làm sao tiến cung, hơn nữa hoàng thượng triệu vào cung làm gì. “Người đang hôn mê xem ra không thể vào cung”- Lăng Khiếu Dương nói.
“Vậy đành phải làm phiền Vương gia vào cung một mình, hoàng thượng đang chờ”
Lăng Khiếu Dương trong lòng bực mình nhưng không thể phát ra, nhìn Hữu Hi vì thương tâm mà bất tỉnh, hắn làm sao yên lòng.
Dạ Lan mở miệng nói: “Vương gia, ngài yên tâm đi đi, nơi này có quản gia cùng thiếp chiếu cố chắc không có việc gì. Ngụy công công cũng nói đây là chuyện khẩn cấp, Vương gia nên đi đi.”
Bạo loạn đúng là không phải chuyện đùa nhưng hoàng đế lại muốn Hữu Hi thì chuyện không đơn giản như thế.
Lăng Khiếu Dương suy nghĩ một lát rồi phân phó: “Lưu An, phân phó nha hoàn chăm sóc nàng, đừng để nàng xảy ra chuyện không may, tìm đại phu đến xem bệnh, bổn vương đi một lát rồi về ngay.”
“Vâng, nô tài đã hiểu”- Lưu An trả lời
Lăng Khiếu Dương lo lắng nhìn Hữu Hi, lúc này mới theo Ngụy Công công rời đi.
Lăng Khiếu Dương vào cung cùng hoàng đế nói chuyện, lần này bạo động tất cả mọi người đều rất chú tâm. Nhất là Minh Viên nơi giam Hoàng Bắc Thiên bị cháy, càng gây sự chú ý, hoàng đế có suy nghĩ muốn Hữu Hi tiến cung hỏi vài câu.
Đáng tiếc Hữu Hi bất tỉnh, đành phải hỏi Lăng Khiếu Dương khi Hữu Hi nhìn thấy thi thể Hoàng Bắc Thiên có phản ứng gì. Rồi sau đó lại nói chuyện bạo loạn, Lăng Khiếu Dương cuối cùng mới rời cung, hoàng đế ra lệnh muốn hắn hôm nào đó đem Hữu Hi vào cung để hỏi vài câu.
Trong lòng nhớ tới Hoàng Bắc Thiên, Lăng Khiếu Dương một khóc cũng không chần chừ quay về vương phủ. Vừa tới Nghĩa Hằng Lâu đã thấy Dạ Lan đứng ở cửa. Trên mặt có chút vui vẻ nhưng cũng mâu thuẫn và thương tâm, gió lạnh khiến gương mặt nàng đỏ bừng.
“Sao lại đứng ở cửa?”- Hắn thản nhiên hỏi.
Dạ Lan đứng dưới mái hiên, đèn lồng chiếu xuống càng tăng vẻ đau thương, hốc mắt ửng đỏ, muốn nói gì đó nhưng dường như quá khó không thể mở miệng.
Lăng Khiếu Dương lo lắng cho Hữu Hi, tự mình vào phòng, Dạ Lan ôm cổ hắn, lệ rơi xuống, cúi đầu nói: “Lan Nhi muốn chúc mừng Vương gia, nhưng lòng Lan Nhi rất khó chịu, như vậy có phải rất mâu thuẫn không?”
“Nàng… đang nói gì vậy”- Lăng Khiếu Dương khó hiểu, hỏi.
“Hủy Nhi mang thai rồi, đã hơn một tháng.”
“Cái gì?”- Lăng Khiếu Dương đẩy Dạ Lan ra, vẻ mặt kinh hãi, không biết là vui hay giật mình
Có thai hơn một tháng, Lăng Khiếu Dương như người mê sảng thầm nghĩ