Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 36
C
ảm thấy hết sức kỳ quái, Tu Hồng Miễn đưa nàng làm cái gì? Dọc theo đường đi hắn đều không có nói chuyện, nàng chỉ có thể điên điên khùng khùng nói một mình, cảm giác miệng khô lưỡi hanh.
Trở lại Dư Điệp cung, nói nhiều thật sự là phiền, liền ngậm miệng không nói, ai nói kẻ điên nhất định phải nói chuyện?
"Ái phi vì sao không nói rồi hả?" Bộ dạng Tu Hồng Miễn làm như tuyệt không phiền.
Không hề để ý hắn, cảm giác được hai tỷ muội Bích Thanh trốn ở bên ngoài nghe lén, ở trong lòng vụng trộm cười cười, này hai cái hài tử không lớn, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời hoàng thượng sẽ đối một kẻ điên nói lời ngon ngọt?
"Ái phi không nghĩ muốn nói chuyện hay vẫn là không dám nói rồi hả?" Tu Hồng Miễn nhìn nàng, "Ngươi là làm sao mà biết rượu lý có độc?"
Thân thể nàng cứng đờ, hắn biết! Nguyên lai hắn là biết! Xem ra nàng làm điều thừa, thật sự là ngu dốt a, lại vẫn vì hắn hoảng hốt lớn như vậy, nguyên lai căn bản là không có ý nghĩa.
"Ngươi làm gì?" Hạ Phù Dung nhìn hắn bắt đầu mở miệng, "Chán ghét ngươi."
Tu Hồng Miễn nhìn"Ngươi muốn giả ngây giả dại tới khi nào?"
Trái tim của Hạ Phù Dung đều nhanh nhảy ra ngoài, hắn biết rõ? Không đúng, hắn khẳng định là thử nàng, bởi vì chuyện trong rượu có độc khẳng định là cơ mật, mà nàng lại cố ý làm vỡ cái chén mà hắn đưa, khó bảo toàn không bị hắn hoài nghi.
"Ta muốn uống nước ~~" đánh chết cũng không thừa nhận, ngươi cũng không có biện pháp, hừ.
Tu Hồng Miễn chau mày, nhìn chằm chằm nàng không nói gì.
Hạ Phù Dung thoải mái để cho hắn xem, nhìn xem cũng sẽ không mất miếng thịt."Uống nước uống nước uống nước ~~" đây là nói thật, hôm nay nói một ngày, khát nước đã chết.
Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương có muốn uống trà hay không? Nô tỳ pha trà cổ xưa cho nương nương." Là tiếng của Bích Quỳnh.
Hạ Phù Dung nhảy dựng chạy tới mở cửa cho nàng, vừa thấy chỉ có một mình Bích Quỳnh, nói vậy Bích Thanh đã bị Bích Quỳnh kêu đi, nếu là nàng ở đây liền thật sự muốn làm cho nàng bị điên rồi, Hạ Phù Dung hướng Bích Quỳnh cảm kích cười.
Nàng ngại ngùng miết môi, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, kỳ thật nàng rất không sai, một mực yên lặng ở một bên làm chuyện của mình, chưa từng có nghĩ tới muốn tranh công, cũng chưa từng có oán giận quá cái gì.
Hạ Phù Dung uống xong trà, càu nhàu một lúc, sau đó tiện tay "Sát" một tiếng chén trà vỡ nát trên mặt đất, "Hô hô, bể vỡ bể vỡ, tuổi mới bình an ~" nàng lại một bắt đầu nhảy dựng vỗ tay cười rộ lên.
Tu Hồng Miễn quay đầu hỏi Bích Quỳnh, "Nàng từ lúc nào bắt đầu như vậy?"
Bích Quỳnh không chút hoang mang quỳ xuống nói, " Bẩm hoàng thượng, Dư phi nương nương nghe nói thái hậu thọ yến, vẫn lo lắng thời gian quá ngắn, không biết đưa lễ vật gì, ngày đó một cái không cẩn thận, lỡ tay đem cái chén làm vỡ, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, ngày sau tỉnh lại cứ thấy cái chén sẽ ném đi. Nô tỳ từng đi mời thái y, thái y nói nương nương là cấp hỏa công tâm tạo, lại vẫn đề nghị đừng cho nương nương lại chịu kích thích."
Đáp án quá hay! Vừa mới rồi trong lòng Hạ Phù Dung vẫn vi nàng toát mồ hôi, sợ nàng khẩn trương mà nói bậy, không nghĩ tới nàng thông minh như vậy, nói đầy đủ cả tình lẫn lý, ngay cả mình tìm khắp cũng không ra một tia sơ hở.
Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Là thái y nào trị liệu?"
"Bẩm hoàng thượng, là phó thái y."
"Uh, người hầu hạ nương nương cho tốt." Tu Hồng Miễn nói xong bãi giá rời đi.
"Nô tỳ cung tiễn hoàng thượng." Bích Quỳnh quỳ đợi cho Tu Hồng Miễn đi xa mới đứng dậy.
Thấy đã không ai, Hạ Phù Dung tiến lên ôm lấy Bích Quỳnh, "Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết, Bích Quỳnh ~ ngươi thật thông minh a...! Thật cám ơn ngươi ~"
Bích Quỳnh bị ta khen ngợi đến đỏ cả mặt, "Nô tỳ chỉ là đem những gì nên nói thì nói cho hoàng thượng nghe mà thôi."
Nhìn biểu tình Bích Quỳnh như vậy, cảm thấy một trận cảm thán, đứa nhỏ này khẳng định rất ít bị người khen ngợi đi. Nhớ rõ khi mình khen ngợi Tiểu Cúc, Tiểu Cúc chỉ kiêu ngạo mà cười; khi nàng khen ngợi Bích Thanh, nàng sẽ ngây ngốc cười, cực kì vui vẻ; chỉ có nàng, Bích Quỳnh, sẽ thẹn thùng đến đỏ mặt.
"Bích Quỳnh, các ngươi tới lâu như vậy, ta còn không có nghe ngươi nói qua gia thế của ngươi a, các ngươi hai tỷ muội tại sao lại đến trong cung làm việc?" Hạ Phù dung cảm thấy được nàng hẳn là người có thể tín nhiệm, liền bắt đầu cùng nàng tán gẫu.
Nàng vẻ mặt cảm động nhìn Hạ Phù Dung, nói chuyện thanh âm đều có chút run rẩy, "Nương nương là bắt đầu tin tưởng nô tỳ sao?"
Hạ Phù Dung cười cười, "Ta không dám nói tin tưởng, nhưng ta sẽ thử cố gắng."
Nàng vui vẻ đến nỗi nước mắt chảy xuống, không giống như khi mới gặp Tiểu Cúc, nước mắt nàng để cho lòng Hạ Phù Dung chua xót.