Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 35
L
Á THƯ THỨ HAI TIFFANY viết cho mẹrất dài, và khó mà diễn đạt trôi chảy. Nàng không thể viết ngay vì còn phải chuẩn bị bữa sáng đầu tiên cho cả nhà. Có món trứng ăn bánh mỳ mới nướng xong, được lấy ra đúng lúc, và thịt bò Andrew tự nguyện nướng ở sân sau để không phải nhóm lò sưởi và làm bếp bị nóng lên. Ngay cả khi Hunter táo tợn nói rằng món trứng này chưa phải là món ngon nhất anh được nếm trong bếp, ám chỉ đến điều ngu ngốc mà nàng làm đêm qua, cũng không phá hủy tâm trạng của nàng được.
Nhưng dù sao thì nàng thấy xấu hổ. Một chút thôi. Nàng còn ngượng hơn khi nàng nhìn thấy Hunter sáng nay và nhận ra nàng đã mong gặp anh đến thế nào. Đêm qua nàng đã chơi với lửa, và ngọn lửa sẽ vượt tầm kiểm soát nếu nàng không thể dập tắt những cảm xúc không đứng đắn mà anh khuấy động trong nàng.
Spoiler
Nhưng nàng có quá nhiều thứ phải lo nghĩ trong một ngày để mà vương vấn chuyện đó. Sau bữa sáng nàng phải bắt đầu bữa tối luôn, vì sẽ phải quay thịt. Nàng đến gặp Mary trước để chắc chắn nàng không biến nó thành thảm họa lần nữa.
Tiffany vẫn đang cố để không phải nói với mẹ Hunter rằng nàng không biết nấu ăn, và nàng đã nghĩ ra một cách nhờ bà giúp mà không cần trực tiếp phải hỏi.
“Tôi sẽ làm món thịt quay hôm nay. Có nhiều cách nhưng tôi không biết bà có công thức yêu thích nào để tôi làm thử theo không?”
“Nhiều lắm, nhưng không đứng ở cạnh bếp thì không tả được. Tôi không thật sự nấu ăn cho gia đình, cô biết đấy, cha của Zachary, ông Elijah cũng có đầu bếp riêng, và bà ấy đi đến đây với chúng tôi. Khi bà nghỉ việc, tôi định nấu ăn cho cả nhà. Tôi cũng học nấu ăn từ mẹ tôi mà. Nhưng Zachary lại thuê một đầu bếp khác, và, à – thì, thật sự là tôi cũng làm việc ở ngoài bãi chăn thả rồi.”
“Bà – bà làm việc với gia súc ư?” Tiffany không tin nổi.
Mary mỉm cười. “Chăn gia súc không phải là công việc nặng nhọc gì đâu cưng. Mà tôi lại có nhiều thời gian với Zach hơn, tôi lại thích được ra ngoài nữa. Tôi không tham gia phối giống, nhưng dắt lũ bê con về với mẹ chúng thì rất vui. Lúc nào đó cô nên để một thằng nhà tôi chỉ cho cô.”
Tiffany quyết định không cần đáp lại lời đề nghị buồn cười này, và nàng đang bị lạc đề. Nàng cần các công thức nấu ăn, không phải các mẹo dắt gia súc. Cuốn sách hướng dẫn nàng mua chỉ nói những điều căn bản, như là có nhiều lựa chọn để làm khác một món ăn bằng cách cho thêm cái này, hoặc cái nọ, nhưng không nói phải cho vào bao nhiêu nguyên liệu. Tất nhiên cuốn sách khuyến khích người ta thử nghiệm, nhưng nàng không có thời gian khám phá. Nàng muốn món ăn của nàng ngon ngay từ lần đầu tiên làm nó, chứ không phải là sau năm bữa thất bại.
“Vậy bà thật sự không có gợi ý gì cho món thịt quay tối nay sao?”
“Mẹ tôi thích quay thịt trong một cái nồi có thành dày[1], thêm một ít lá nguyệt quế, rồi... à, mẹ tôi thường ướp thêm một ít rượu vang đỏ, khoảng nửa tách rượu.”
Vậy ra đó là lý do có rượu trong chạn thức ăn! Nhưng Mary bỗng nhiên cau mày suy tư, “Lão Ed có nồi nướng riêng đấy, nhưng có lẽ lão đã mang theo rồi. Cái nồi mẹ tôi để lại ở trên tum ấy. Chắc cô nên mang nó xuống, hay cô mang theo nồi riêng của cô?”
Tiffany nhìn chằm chằm vào bà. Mang theo cái nồi nướng đi á? Liệu nàng có nhận ra cái nồi nướng thành dày nếu nàng nhìn thấy nó không? Có lẽ Andrew biết. Nàng có thể sai cậu bé lên tum để lấy xuống. Nhưng cho dù nàng đã có được một công thức cho bữa tối nay, thì nàng lại chưa có gì cho ngày mai.
Nàng lắc đầu để trả lời cho câu hỏi về lò riêng của nàng và nói, “Tôi sẽ thử bỏ thêm rượu vào. Bà còn công thức nào muốn cho tôi biết nữa không?”
“Tôi đã nói là mẹ tôi đã dạy tôi và bà thật sự nấu ăn tuyệt vời, nhưng nó đều đang ở đây.” Mary chỉ vào đầu bà.
“Có khi bà viết ra vài món cho tôi được không?”
Mary khúc khích. “Thật khó để tả một nắm tay cái này và một nhúm cái kia gia vị. Chỉ toàn là ước lượng thôi, cô biết không. Chỉ hơi quá tay một chút là có thể làm hỏng một món, cho quá ít thì cũng làm cho nó thất bại. Nhưng tôi sẽ có thể đi lại được trước lễ cưới. Lúc đó tôi có thể chỉ cho cô.”
Cái đám cưới chết tiệt ấy. Và chuyện đó không giúp gì được cho nàng lúc này. Thật ra thì... “Có lẽ bà nên xem xét chuyện ước lượng những cái nhúm và nắm tay gia vị đó ra giấy,” nàng mỉm cười. “Thử nghĩ xem đó có phải một món quà tuyệt vời cho các cô con dâu tương lai của bà không.”
Nàng đã làm Mary ngạc nhiên. “Chết tiệt, cô gái, đó quả là một ý kiến hay. Tôi sẽ xem có thể xoay sở được chút nào không rồi cô cũng có thể sao chép lại cho mình.”
Tiffany đứng lên để đi, hài lòng vì nàng sắp có cái nàng cần – hy vọng là sẽ sớm thôi. Nhưng rồi nàng nhớ đến bức thư gửi cho mẹ mà nàng mới bắt đầu. Nếu nó có thể cho nàng kết quả nàng mong muốn, cho phép nàng trở về nhà, thì Mary là người duy nhất làm cho nàng cảm thấy áy náy.
Với ý nghĩ đó, nàng hấp tấp nói, “Còn một món quà nữa có thể còn tốt hơn đấy, bà Mary, ít nhất là cho cô con dâu mà bà đang mong đấy. À, nếu là tôi thì tôi có thể sẽ nghĩ đến chuyện đó.”
Mary nhổm lên. “Đó là cái gì?”
“Kết thúc mối thù với gia đình cô ấy trước lễ kết hôn. Đó sẽ là một cử chỉ cao thượng, bà không nghĩ vậy sao?”
Mary rớt lại xuống gối. “Rõ ràng là thế. Thật xấu hổ. Mấy thằng con tôi lẽ ra đã có thể là bạn thân với con nhà Frank. Quỷ tha ma bắt, chúng tôi thật sự đã sống gần đến mức có thể hét lên để gọi nhau.”
“Vậy sao phải chờ đến đám cưới mới kết thúc nó? Sao không chỉ kết thúc nó luôn đi?”
“Cô tưởng tôi chưa thử sao? Rose cũng muốn chiến tranh kết thúc. Chúng tôi đều muốn. Chỉ là rất vô lý khi chúng tôi phải tiếp tục mối thù mà chúng tôi không hề bắt đầu.”
“Rose ư?” Tiffany phải đấu tranh để không đỏ mặt, vì đã hỏi điều mà nàng đã biết. “Vợ của frank Warren. Tôi nói chuyện với cô ấy mỗi lần gặp nhau trong thị trấn. Một cô gái trẻ thân thiện, không bao giờ có vẻ ta đây đến từ thành phố lớn cả. Cô ấy hòa nhập được ở đây vì thực sự muốn thế, cô ấy và Frank trông rất hạnh phúc, luôn ôm ấp nhau, cười đùa” – bà thì thầm – “kể cả hôn nhau giữa chốn đông người nữa. Rồi tôi nghe cô ấy đột ngột đổi thái độ và phàn nàn về cuộc sống ở trang trại sau ngày Frank bị bắn. Cho đến một ngày cô ấy bỏ đi, mang theo đứa con gái nhỏ của họ. Không thể hiểu nổi. Cho đến hôm nay, tôi vẫn không hiểu được. Nhưng ít nhất sự đình chiến vẫn còn kể cả sau khi cô ấy ra đi.”
“Có lẽ -- có lẽ bà ấy nhớ cuộc sống thành thị quá nhiều.”
Mary thực sự khịt mũi. “Không, cô gái đó yêu nơi này, thực sự rất yêu, và cả người đàn ông của mình nữa. Tôi không ngạc nhiên khi cô ấy sắp đặt chuyện hôn ước, và cả chuyện đình chiến nữa, đúng hơn là đòi hỏi nó.” Và rồi bà lại thì thầm. “Tôi nghĩ cô gái đã làm cho Zach hơi sợ hãi khi tự đi đến đây. Cô gái phẫn nộ gào thét, làm cho Zach rối trí. Nhưng tôi đã từng chứng kiến trước đây cô ấy đã làm thế. Cô ấy không ngại húc đầu vào lũ đàn ông khi họ cãi cọ về nguồn nước. Tôi biết chuyện đó làm cô ta tức điên lên vì họ không chấp nhận chia sẻ. Tôi cũng vậy. Tôi chỉ chưa bao giờ dám làm điều mà cô ấy làm đêm hôm đó. Cô gái đó rất mạnh mẽ và can đảm. Không trách được, với mái tóc đỏ như thế...” Mary nói, nhìn đăm đăm vào mái tóc dài của Tiffany.
[1] Dutch oven