Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:52 +0700
Chương 35
C
hương 36: Náo Loạn Võ Lâm (kết).
Một làn khói trằng mờ mờ ảo ảo từ đâu bay lơ lửng khắp chỗ nàng. Chớp mắt một cái, phía trước những vị cung chủ không phải một Vũ Hoàng Linh một nữ ma đầu nữa, mà chính là những 50 Vũ Hoàng Linh nữ ma đầu. Họ giống y như nhau, cử chỉ giống hệt nhau, khó lòng phân biệt được đâu là thật trong 50 thân ảnh kia.
Lòng người bấn loạn. Chỉ có 1 Vũ Hoàng Linh đã không ổn rồi, nay lại có thêm những 50 người kia, võ lâm giang hồ kỳ này e rằng khó thoát kiếp “Máu Nhuộm Võ Lâm” rồi.
Đúng là như thế. 50 con người, sử dụng 50 loại sức mạnh khác nhau, một chiêu thức trước nay chưa từng có. Từ sử dụng súng, phi tiêu, dao găm, tốc độ, trảo thuật, vô số các thuật ninja đến các cổ võ được học ở nơi đây, hỏa, băng, độc,..v.v.v….[Không sử dụng Vũ Sát Âm Kì, vì chỉ có nàng thực sự mới có thể dùng]
Đông, Tây, Nam, Bắc bốn phương tám hướng đều là thân ảnh của nàng, sợi Triệt Diễm Xích không ngừng vung lên, quất xuống và bao nhiêu người tử trận.
Thân ảnh thứ nhất của nàng đấu với Cung Chủ Du Liên Cung: Du Liên cung nổi tiếng với tốc độ của sấm, nên đối với nàng có lẽ là ngang tài nàng sức. CC[=Cung chủ, viết tắt cho gọn] này liên tiếp sử dụng những chiêu đòn hiển hách, tốc độ kinh hoàng đối phó với nàng. Nàng cũng không vừa, dung tốc độ vốn đã nhanh của mình di chuyển chỉ còn lại tàn ảnh, phân tâm sự chú ý của CC đó. Rồi “Đoàng” một tiếng, phát súng nhắm trúng ngực phải mà bắn.
Sau đó, ngã người 90o về phía sau và “Đoàng” 1 tiếng nữa, phát súng ghiêm vào ngay đỉnh đầu của những tên sát thủ đang mải mê đánh với những phân thân ảnh kia. Máu bắn tung tóe, vương lên người nàng, vương lên cành cây kế đó, vương lên bức tường không xa, và thấm vào mặt đất.
Cách đó không xa là 1 phân thân ảnh của nàng nữa, phân thân ảnh này dùng Triệt Diễm xích, cứ mỗi lần vung xích lên, thu xích lại như thếm, thì một loạt người nằm rạp dưới đất không kiệp trở tay, trong đó có cả những vị CC đang đấu với phân thân ảnh khác mà không chú tâm đến. Máu động thành vũng, xác chết như rạ.
Rồi không khí nóng lên, một phân thân ảnh khác đang dung lửa đốt sạch những con người trong phạm vi 1 dặm[trong đó có những phân thân ảnh khác, nhưng không bị cháy, vì trong người vốn “Nước không xâm, lửa không phạm”]
Cách đó không xa lại là không khí lạnh tột cùng do chiêu Băng Phách của nàng dung. Mọi thứ bị đông lại, lạnh đến tận xương tủy. Và “Phập..phập…phập” những tiếng ám khí bấu sâu vào da thịt và những dòng máu đỏ loang lổ khắc các mặt bị đóng băng.
“A…Á…Á….” “Ư…..ư…” những tiếng rên la vang lên rợn người bởi những thân ảnh nằm giãy giụa dưới đất, gương mặt không ngừng bị biến dạng, những thớ thịt lồi lõm đầy máu, những tất da bị ăn mòn, máu chảy như nước. Đó chính là độc dược của nàng, 1 trong những loại độc chỉ có Độc Quỷ Vương mới có thể điều chế.
Trên không, những phân thân ảnh của nàng cũng đang quành hành bá đạo, đánh ra những chiêu thức hiểm độc, một quyền chết tươi, máu chảy như mưa. Những tên sát thủ ngu ngốc dại dột bay lên ứng phó, chỉ một cú đạp, vào đầu, ngực, lưng, ….Thì đã ngã xuống ngay lập tức vì vỡ sọ, lục phủ ngũ tận bị tán bấy, từng đốt sươn sườn sương sống bị gãy rời rạc,..
Mặt trời xuống núi, cũng chính là lúc Đại Hội Võ Lâm kết thúc, đa số các Cung mạnh đều diệt vong, giang hồ nhuộm màu máu đỏ, tất cả chỉ còn là bãi tha ma. Võ Lâm Quán chỉ còn lại đống đổ nát. Sàn đấu bị nứt đôi, đâu đâu cũng là máu, xác người chết, mùi tanh nồng bóc lên nồng nặc làm những người vô tìn đi ngang hay chứng kiến cũng không khỏi nôn mửa, bấn loạn thần kinh, sợ hãi tột đỉnh, đột quỵ chết(t/g: lãng xẹt),…v.v.v.v
-Hahahahaha……Các người đã biết hậu quả của việc chống lại ta chưa?
-Ta đã không làm Võ Lâm Minh Chủ thì không 1 ai có thể ngồi lên chiếc ghế này, nếu không muốn cảnh này tái hiện ở gia tộc kẻ đó.
-Hãy nhớ đó, Vũ Sát Âm Kì, Cung chủ Ngọc Diệm Cung….Hahahahaha
Âm thanh trong đêm tối vang lên tựa như lời của quỷ, dung nội lực vang tận khắp bốn phương tám hướng, tất cả các người dân của Lữ Minh Quốc từ đó không ai không biết “Thảm họa diệt Võ Lâm” ngày hôm nay.
Những lời nói của nàng không những chỉ có thê, nói được nàng hằng âm kí dấu ở bức tường đá nơi đặt chiếc ghế Võ Lâm Minh Chủ, ai ngồi lên chiếc ghế đó, tức là ngồi trước mặt nàng. Đã ngồi trước mặt nàng thì làm sao có thể sống được cơ chứ.
Sáng hôm sau, trời nằng trong xanh, chim hát líu lo trên cành, cảnh vật vẫn như hôm nào, sự khác biệt duy nhất chính là con đường kinh thành đông đúc ồn ào, náo nhiệt ngày nào hôm nay vắng hẳn. Bọ họ đều tránh con đường đi ngang hay gần Võ Lâm Quán, những cư dân gần đó đều đi đến nhà người thân ở,hoặc thuê phòng trọ cách xa đó, vì không một ai giám lại gần nơi lưu giữ vô số vong hồn ở đó. Những người ở kinh thành tất thảy đều ra ngoài đường với vẻ mặt sợ sệt, hốt hoảng. Những quan sai được điều đến thu dọn bãi chiến trường, mặc nhiên không một can thiệp vào chuyện giang hồ.
Trong Ngọc Diệm Trà Lầu – Trà lầu mới được thành lập nhưng nổi tiếng nhất kinh thành, là nơi dừng chân của các đấng quân vương, chư hầu, tể tướng. Là nơi dùm bửa của các sứ giả đế quốc lân cận. Đồng thời đây là nơi mua bán thông tin nổi tiếng nhất kinh thành, hầu như bí mật quân sự hay bí mật quốc gia đều được tiết lộ ở đây, tuy không truyền ra ngoài.
Không khí khá nhộn nhịp và trang hoàng, từ bên ngoài, một thân ảnh tiếng vào làm say đắm lòng người. Dáng thon thả, 3 vòng đầy đặn, vận bộ tử y thuê hoa anh túc xinh đẹp, chiếc khăn lụa che đi một phần gương mặt, chỉ còn lại đôi mắt với đôi đồng tử đen lạnh, đầy sát khí và đâu đó…một nỗi cô đơn. Thướt tha mà cao quý, quý tộc nhưng không vướng bụi trần, một nét đẹp thanh cao và quy quyền.
Đôi mắt đẹp lướt qua toàn bộ khung cảnh nơi đây, mị hoặc nhân tâm, nhẹ nhàng như nước, thanh cao như ngọc. Nàng chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, ở đó nhìn ra ngoài là một vườn hoa thơ mộng với 1 vài cây cổ thụ, hòn non bộ giả và một hồ nước xinh đẹp.
-Tiểu thư, chẳng hay người muốn dùng gì?[Tiểu nhị hỏi, không dám nhìn mặt nàng, sợ sẽ thất lễ]
-Một tách trà.[Giọng nói mượt mà êm tai vang lên]
-Vâng, thế tiểu thư có muốn thuê phòng ở đây không?
-Một phòng hạng sang.
-Ân, xin người đợi chút.
Chẳng mấy chốc sau, một tách trà thơm lừng nghi ngút khói được đặc trước mặt nàng. Vừa định đặt trà lên môi uống thì:
-“Rầm” ngươi tưởng ngươi giỏi lắm sao? Chẳng qua là chủ quán nơi đây thôi, muốn làm trái ý bổn thiếu gia à?
Tiếng lật bàn cùng giọng nói rang rảng vang lên từ một thân ảnh vận bộ trường bào màu màu nâu thẩm, thuê những chi tiết cầu kì. Gương mặt khá anh tuấn, thân người tuy không phải thuộc loại “Chuẩn men” như Vỹ Phong nhưng không đến nỗi tệ. Hắn đang gây gổ với chủ quán, cũng tức là Huyền Châu Dạ – Huyền Vũ linh thú. Nàng ta vận một bộ hồng y thêu hoa, gương mặt diễm lệ tuy còn khá trẻ.
-Trương thiếu gia, ta không phải người chốn thanh lâu, không phải người muốn ta đến thì đến, muốn đi thì đi.[Giọng nói lạnh lùng]
-Bổn thiếu gia chẳng qua thấy ngươi là một mỹ nhân nên muốn cùng ngươi thưởng nguyệt. Ngươi to gan dám cự tuyệt bổn thiếu gia? Được, hôm nay ta sẽ cho Ngọc Diệm Trà Lầu này không yên.
Ngữ tất, hắn rút thanh kiếm của mình ra, định một kiếm náo loạn nơi này, nhưng nàng đâu thế trơ mắt ra nhìn hắn phá hoại một cách công khai thế chứ. Vậy là “Keng” một tiếng, lưỡi kiếm chưa chạm đến mặt bàn thì đã chạm phải một chiếc ly, bên trong còn có cả trà. Lưỡi kiếm bật ra, tách trà bay lên cao. Bỗng “Vù” một tiếng, tách trà ấy nhẹ nhàng ở trên tay nàng không rơi một giọt nào cả.
-Trương thiếu gia, nếu có muốn trêu hoa ghẹo nguyệt thì ngươi hãy đến Ngọc Diệm Tửu Lâu, nơi đây là trà lầu, không phải nơi tùy ý làm loạn.
Tuôn một tràn triết lý, mặc cho hàng chục con mắt đang chĩa về phía nàng. Nàng đến đây đã gây sự chú ý rồi, nay còn “Mỹ nhân cứu mỹ nhân” làm cho chục người chú ý. Từng cử chỉ, lời nói của nàng cũng làm cho lòng dạ các thanh niên trai tráng, quý tộc cao sang nơi đây phải rung động.
Dáng vẻ thờ ơ bất cần, càn làm tăng thêm nét thần bí, quyến rũ của nàng.
-Ngươi…ngươi là ai mà dám can thiệp vào chuyện của bổn thiếu gia.[Tuy cũng bị lieu xiêu trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố gắng giữ uy phong của bản thân]
-Hahahah…Ta chính là Cữu Vĩ Hồ ly, chẳng qua vô tình đi ngang chốn thị phi, lo chuyện bao đồng chút thôi mà…
Nụ cười vang lên từ trong chiếc khăn lụa mỏng. Tuy không thấy được hết nhân diện của nàng, người ta có thể cảm thấy bên trong đó ẩn chứa một vẻ đẹp “Quỷ khóc thần sầu”. Giọng cười lơ đễnh, như trêu như ghẹo kẻ đối diện. Tuy thế, nhưng người ta vẫn bị che mắt bởi vẻ ngoài của nàng. Đúng thế, nàng chính là một con Cữu Vĩ Hồ chính hiệu, là hóa thân của Đắc Kỷ hại nước hại dân.
(t/g: mọi người có để ý không? Cứ mỗi lần máu đổ thì vẻ đẹp của nàng lại ngày một tăng. Giống như một con……).