Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:29 +0700
Chương 37
Cận Băng Tâm vừa rời khỏi, Hiên Viên Hạo Dạ liền cảm thấy lửa trong người mình sắp áp không được, phải tìm một chỗ phát tiết. Ánh mắt đỏ lên nhìn nhìn Tô Mộ Tuyết cách đó không xa, trong lòng còn chút lý trí. Tuyệt không thể để nữ nhân này thực hiện được, hắn muốn lợi dụng Tô Mộ Tuyết có được sự giúp sức của Tô Thanh Hiệp, nhưng giờ Tô Mộ Tuyết còn chưa cập kê, nếu chạm vào nàng, người trong thiên hạ sẽ nhìn hắn như thế nào? Còn có thể lấy lý do làm cho Tô Mộ Tuyết nhớ đến mình, muốn rời đi, nhưng thân thể lại không nghe sai sử.
Ánh mắt Tô Mộ Tuyết cũng dần dần mê ly, nàng nóng quá, thân thể còn chưa thành thục rung động. Hoa khôi ở Lệ thành đã dạy nàng, nàng loáng thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra? Tất cả là Băng di an bài đi! Nếu là Dạ hoàng tử, sớm muộn gì cũng vậy, tim đập nhanh, Tô Mộ Tuyết nghĩ đến đây liền nhắm mắt chờ mọi chuyện xảy ra.
Mùi thơm mê hoặc người, không ngừng quanh quẩn xung quanh hai người. Lý trí bị mùi thơm tra tấn không còn mấy. Trước mắt Hiên Viên Hạo Dạ không ngừng biến ảo tư thế nam hoan nữ ái, hỏa thiêu trên người càng mạnh nhưng hắn vẫn không dám động.
Ánh mắt Tô Mộ Tuyết mê ly, thấy Hiên Viên Hạo Dạ bất động thật lâu không chịu nổi đi đến trước mặt Hiên Viên Hạo Dạ, ngồi vào trong lòng hắn, đầu không ngừng chui vào lòng Hiên Viên Hạo Dạ. Hiên Viên Hạo Dạ vẫn là không dám lộn xộn, vạn nhất, vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao bây giờ? Tô Mộ Tuyết thấy Hiên Viên Hạo Dạ vẫn bất động, đứng lên, muốn khiêu vũ làn điệu hoa khôi dạy nàng. Nàng nhất định phải làm nữ nhân của Dạ hoàng tử, nhất định phải vượt qua Tô Mộ Tịch. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng có thể trở thành nữ nhân của Dạ hoàng tử nàng liền có biện pháp lên làm hoàng hậu. Chỉ cần nàng lên làm hoàng hậu, sẽ không ai dám hoài nghi nàng không phải nữ nhi của Tô Thanh Hiệp, càng không ai dám hoài nghi nàng không ưu tú bằng Tô Mộ Tịch. Tâm tính vì bị Cận Băng Tâm giáo dục từ nhỏ mà vặn vẹo, làm nàng không muốn buông tha, thầm nghĩ dù làm thế nào cũng phải vượt qua Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tuyết vừa đứng lên, Hiên Viên Hạo Dạ thở sâu, ngửi được mùi hương dụ người trên thân Tô Mộ Tuyết, hạ phúc kêu gào càng lợi hại hơn. Một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất vô tung, ôm lấy Tô Mộ Tuyết đi vào giường trong nội thất.
Lý trí của hai người đều không còn, cử chỉ như điên rồ, chỉ biết dây dưa gắn chặt lẫn nhau. Chốc lát đã thoát hết quần áo trần truồng, Hiên Viên Hạo Dạ sốt ruột đặt Tô Mộ Tuyết ở dưới thân, đi thẳng vào chủ đề. Dù sao Tô Mộ Tuyết cũng là xử nữ, hạ thân như bị người dùng dao phá mở thống khổ thân ngâm. Nhưng lý trí người trên thân nàng đã sớm không còn, nào còn biết thương hương tiếc ngọc, chỉ lo tiến tới thật mạnh.
Cận Băng Tâm tại cách vách nghe được tiếng thân ngâm, cương một chút, đứng lên đến đại môn, đừng cho ai thấy mới tốt, bằng không mọi người đều xong. Cận Băng Tâm biến mất tại hành lang, Thư Ngọc cười lạnh từ chỗ tối đi ra, rất nhanh tiêu sái đến cửa phòng Tô Mộ Tuyết. Nghe được tiếng thân ngâm tu nhân bên trong, biểu cảm trên mặt quái dị, đứng dậy đi đến phòng bếp. Đi tới cửa, sờ sờ khóa cửa nhìn kỹ, Thư Ngọc liền nhổ cây trâm duy nhất trên đầu xuống, nhắm ngay khóa mắt, dễ dàng mở cửa. Sợ người ở bên trong không nghe thấy, còn cố ý gõ vài cái lên cửa, gõ xong liền dùng sức đẩy cửa phòng bếp, làm cửa mở thật to.
A Bảo đang lui mình ở bên trong, nghe được tiếng vang mở mắt, thấy cửa mở. Trong lòng vui vẻ, Tô Mộ Tuyết đồng ý thả nàng đi ra sao? Vậy nàng phải nhanh nhanh đi hầu hạ hai nữ nhân kia, bằng không còn bị nhốt ở trong này nữa. Đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người, đi đến phòng Tô Mộ Tuyết. Đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng động không tầm thường. A Bảo là một tiểu nha hoàn không có cơ hội tiếp xúc với ngoại giới, đương nhiên không hiểu chuyện nam nữ. Còn tưởng Tô Mộ Tuyết bị bệnh, sốt ruột đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Thư Ngọc ở chỗ tối thấy động tác của A Bảo, nhãn tình sáng lên, lấy ra hòn đá nhỏ đã sớm chuẩn bị trong lòng, dùng mười thành lực đạo đạn đến A Bảo trên đùi. Thình lình bị đau khiến A Bảo thất thanh kêu to, bình thường A Bảo không là một cô nương dịu dàng, lúc này tiếng kêu đau càng lớn hơn nữa. Tiếng kêu này, đương nhiên truyền ra ngoài. Cận Băng Tâm canh giữ ở cửa nhất thời nóng nảy, không biết làm như thế nào mới tốt, tiếp tục canh giữ hay là vào xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không đến nửa khắc, Vương Hương Tú cùng một vài phu nhân nghe được tiếng đuổi tới cửa Trà Tuyết viên, thấy Cận Băng Tâm vẻ mặt khó xử đứng ở nơi đó. Vương Hương Tú mang theo người tới đẩy Cận Băng Tâm ra chuẩn bị đi vào, không ngờ, Cận Băng Tâm lập tức nhảy tới, ôm lấy chân Vương Hương Tú, cuống quít nói: “Phu… Phu nhân, nhị… Nhị tiểu thư không ở trong vườn, ngài, ngài đừng đi vào.” Dù như thế nào cũng không thể để những người này đi vào. Nếu nhìn thấy Dạ hoàng tử cùng Tuyết Nhi đang… Không chỉ Tuyết Nhi, ngay cả Dạ hoàng tử cũng có khả năng gặp phiền toái, giao hợp với tiểu thư chưa tới tuổi cập kê, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ… Lúc này, lại hối hận ý tưởng vừa rồi không thôi, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể nghĩ biện pháp không cho người khác biết chuyện gì xảy ra ở Trà Tuyết viên.
Nhưng mà, dù tâm kế của ngươi có lợi hại như thế nào, cũng đánh không lại người không phân rõ phải trái. Quân Mạc Sầu vốn tìm Hiên Viên Hạo Dạ một buổi tối cũng không tìm được, lúc này thấy nữ nhân lả lơi này càng không có hảo cảm. Rút roi bên hông dùng sức đánh vào lưng Cận Băng Tâm: “Cút ngay, ngươi là ai mà dám chắn đường chúng ta…” giờ tâm tình nàng không tốt, đang muốn xem náo nhiệt đây.
Lưng Cận Băng Tâm đau xót, tay liền buông lỏng. Vương Hương Tú hung hăng đạp nàng một đạp, mang theo người đi vào. Mấy ngày hôm trước Tịch nhi đã nói trước với bà đêm nay Trà Tuyết viên xảy ra chuyện, để bà mang nhiều phu nhân đến đây. Bà không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Tịch nhi nha đầu kia đã nói như vậy khẳng định là có đạo lý.
Đoàn người đi đến cửa phòng Tô Mộ Tuyết, liền thấy A Bảo ôm chân ngã trên mặt đất, mà trong phòng lại truyền đến tiếng động làm sắc mặt các phu nhân một so với một càng khó coi, đều biết chuyện gì xảy ra. Không ngờ Tô gia thứ nữ lại không có tự ái như vậy, trong ngày thành thân của đại ca lại loạn giao hoan với nam nhân.
Sắc mặt Vương Hương Tú xanh mét, dù thế nào bây giờ trên danh nghĩa nữ nhân kia vẫn là nghĩa nữ của bà, sao lại không biết liêm sỉ như vậy? Giống như tiện nhân nương của nàng. Lập tức, ánh mắt trầm xuống, cũng tốt, dùng chuyện này ép nàng cùng Cận Băng Tâm rời đi Tô gia. Vương Hương Tú nghĩ như vậy, mắt hiện lên dị quang, để Ngọc Dung đi thông báo cho Tô Thanh Hiệp chuyện xảy ra nơi này.
Một đám phu nhân đều đỏ mặt ngượng ngùng mở miệng, để nữ nhi nhà mình rời đi nơi này. Mà nội thất, mùi hương đã tiêu thất, hai người trên giường đã ** xong, cuối cùng khôi phục chút thần trí. Tô Mộ Tuyết còn không kịp thẹn thùng kêu đau đã nghe bên ngoài có tiếng vang, gấp đến độ chôn mình bên trong chăn không dám thò đầu ra, bên ngoài sao lại có nhiều người như vậy? Có phải Băng di giở trò quỷ hay không?
Hiên Viên Hạo Dạ đẩy chăn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Nhưng hắn càng lo lắng, tại sao có thể như vậy? Nếu việc này để Quân gia biết, Quân Mạc Sầu bà điên kia không biết sẽ nháo thành bộ dáng gì nữa. Vội vàng suy nghĩ, lại quên mặc quần áo.
Hiên Viên Hạo Dạ vừa nghĩ đến Quân Mạc Sầu, mà tính Quân Mạc Sầu vốn nôn nóng, gặp mọi người bất động nhịn không được. Rốt cuộc trong phòng Tô Mộ Tuyết đã xảy ra chuyện kỳ quái gì mà mọi người ngượng ngùng không dám đi vào. Cô nương này tính tình cũng thẳng, từ nhỏ ở trong quân cùng phụ thân, mẫu thân lại chết sớm, cho nên đối với chuyện nam nữ vẫn là một tờ giấy trắng, đương nhiên không có khả năng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Quân Mạc Sầu chờ sốt ruột, không đợi chúng phu nhân lên tiếng ngăn cản, rất nhanh vén mành liền vào nội thất.
Vừa thấy nam tử trên giường thân mình xích lõa thì cho dù có ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra. Quân Mạc Sầu luôn luôn bưu hãn cả ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, thẳng tắp giống cọc gỗ. Đám người Vương Hương Tú đứng ở ngoài mành, sốt ruột không biết làm thế nào mới tốt? Đi vào, bên trong có nam nhân thân mình trần truồng, Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết không biết xấu hổ, mặt mũi các nàng lại không chịu nổi. Không vào, sẽ không biết gian phu này là ai, Quân đại tiểu thư cũng đã đi vào, nếu có chuyện gì Quân Vô Thường cũng không phải dễ chọc.
Lúc một đám người bối rối ở cửa, Quân Mạc Sầu đã chậm rãi phục hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo Dạ. Đi đến bên cạnh Tô Mộ Tuyết kéo lấy chăn, chăn vừa rời khỏi liền nhìn thấy thân mình đầy vết ứ thanh của Tô Mộ Tuyết, còn ngửi được mùi là lạ. Dạ dày không ngừng quay cuồng, ghê tởm muốn nôn. Rút ra roi bên hông dùng sức quất mấy roi trên thân thể vốn đầy ứ thanh của Tô Mộ Tuyết, Tô Mộ Tuyết bị đánh kêu to liên tục. Nghe tiếng kêu, lúc này đám phu nhân ở cửa đều vào, nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ đang mặc quần áo còn có Tô Mộ Tuyết cả người đầy dấu vết hoan ái, đều hiểu được chuyện gì xảy ra. Gian phu này, thì ra là Dạ hoàng tử!
Quân Mạc Sầu đánh mấy roi, thu lại roi mang theo máu: “Roi này, là tặng cho ngươi đồ không biết liêm sỉ.” Nói xong, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo Dạ đứng ở một bên như không có chuyện gì liên quan đến mình: “Hiên Viên Hạo Dạ, chuyện hôm nay, xem như ngươi giỏi, chạy đến quý phủ người ta ngủ với nữ nhi người ta. Nhưng mà, ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện ngươi thương nghị với cha ta coi như xong, muốn ta gả cho ngươi á, bổn cô nương chê ngươi bẩn!” Nói xong, liền thẳng lưng rời khỏi. Nàng vốn không muốn gả cho Hiên Viên Hạo Dạ, biết tương lai hắn sẽ ba vợ bốn nàng hầu. Nhưng mà, biết cùng nhìn thấy là hai việc khác nhau, nàng thật sự cảm thấy dùng chung một nam nhân với nữ nhân khác rất bẩn.
Hiên Viên Hạo Dạ nắm chặt tay, không nói một lời, giờ hắn có thể nói gì? Vốn đã bị bắt gian tại giường, giờ điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là rời đi nơi này giải thích với Quân Vô Thường. Nam nhân có mấy phụ nhân vốn không tính cái gì… Hơn nữa hắn bị Tô Mộ Tuyết tính kế. Nhất định không có việc gì, Quân Vô Thường nhất định sẽ gả Quân Mạc Sầu cho hắn, phụ hoàng cũng nhất định sẽ không biết chuyện hôm nay.
Tô Mộ Tịch ở Manh tịch viên nghe xong Thư Ngọc hồi bẩm, cười uống ngụm trà, đứng dậy rời khỏi phòng mình, mang theo Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm đi tới Trà Tuyết viên. Muội muội xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm tỷ tỷ sao có thể không tới?