Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 33
- Thay đi rồi tôi đưa cô về nhà _ hắn đưa cho nó một chiếc đầm
- Cảm ơn
Nó không khỏi thắc mắc liệu có phải hắn mua chiếc đầm này cho nó không, chiếc đầm vừa khít với thân thể nó. Nhưng dù chiếc đầm có đẹp cũng không làm tâm trạng nó vui lên được, những chuyện vừa xảy ra trong tích tắc đó làm sao nó có thể quên ngay được chứ. Nó bước ra nhìn hắn, trên tay ôm bộ đồng phục bị cắt rách, hắn đứng dậy lại gần nó lấy bộ đồng phục đã rách phi thẳng vào thùng rác. Nhìn bộ đồng phục bị vứt bỏ hai mắt nó trào nước mắt, nó ước có Ân ở bân cạnh lúc này, chỉ có anh mới biết cách an ủi nó để nó nhanh quên nỗi đau. Hắn kéo nó vào lòng ôm lại, tay vuốt vuốt mái tóc dài của nó cúi xuống thì thầm vào tai nó.
- Tôi sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cho cô….tin tôi nhé
Nó oà khóc như một đứa trẻ, giống y như một đứa trẻ con vậy khi bị té không ai đỡ dậy thì sẽ không sao nhưng nếu có người đỡ dậy rồi an ủi đứa trẻ đó sẽ oà khóc làm nũng, nó lúc này cũng y hệt như thế.
Sau khi nó với hắn đi, Pin đã giải quyết tụi xã hội đen ở đó một cách nhanh gọn, tay của tên cầm đầu bị anh bẻ gãy không thương tiếc. Biết anh chưa thoả mãn cơn tức giận trong lòng mình, đàn em của anh đã nhanh chóng đánh hội đồng tên cầm đầu đó bầm dập. Pin ngồi xuống nhìn tên có biệt danh là “ Long ruồi “, miệng cong lên thành nụ cười tuyệt mỹ.
- Chính thức từ giây phút này….tụi mày bị xoá xổ khỏi cái thế giới này
- Anh Pin….em xin lỗi, xin anh….làm ơn xin anh tha cho…. _ tên Long vội ôm chân anh lại khi anh đứng dậy
- Luật là luật….người của tao bọn mày đụng vào thì chỉ còn một con đường để đi duy nhất thôi _ anh vung chân hất văng tên Long đó ra
Anh bước ra trước, không lâu sau đàn em của anh cũng theo sau mà bước ra, khi anh vừa lên xe và chiếc xe nổ máy quay đầu đi thì một tiếng nổ lớn vang lên làm sáng rực một vùng trời. Chuyện gì đã xảy ra ở đó không ai biết, họ chỉ thấy ngọn lửa vùng lên hừng hực như đang muốn nuốt chửng tất cả vậy.
***
Sáng hôm sau nó đi học với tâm trạng không tốt lắm, tối qua khi hắn đưa nó về nó đã không ngủ được một phần vì nó nhớ đến cái cảm giác bị xỉ nhục lúc đó, một phần nó nhớ đến câu nói của hắn khi nó ở nhà hắn nữa. Đi bộ ngang qua một cửa hàng tivi nó chợt dừng chân lại khi thông tin thời sự vang lên mà nó nghe được khiến nó sững người.
“ Không ai biết lý do là gì nhưng đại ca khét tiếng “ Long ruồi “ đã phá sản trong vào một đêm, toàn bộ tài sản của anh đã bị ngân hàng niêm phong. Gia đình anh nhận được tin báo anh đã chết trong một vụ cháy lớn ở khu vực X, những gì họ thấy còn xót lại sau vụ nổ lớn ở đó chỉ là tàn tro. Người dân gần đó cho biết họ chỉ nghe có tiếng vang lớn ở phía nhà của anh Long, khi họ bước ra thì đã thấy ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ ngôi nhà rồi, sáng rực cả một vùng. Gia đình anh không nhận được gì mà ngược lại họ còn bị đuổi ra khỏi nhà, do toàn bộ tài sản đã bị ngân hàng tịch thu và niêm phong….v….v…. “
Không đợi nghe hết tin thời sự đó, nó vội bỏ chạy, cái tên “ Long ruồi “ nó nghe rất rõ, sau khi nó đi chuyện gì đã xảy ra ở đó, tại sao gia đình của tên đó chỉ sau một đêm mà trở thành ăn mày hết vầy nè. Nó thở hồng hộc khi đứng trước cổng trường, nhìn xung quanh nó khẽ rùng mình liệu nó có bị bắt đi như hôm qua nữa không, muốn gọi điện cho Pin để hỏi nhưng nó sợ anh sẽ nổi giận. Hình ảnh anh tức giận đêm qua in hằn rõ nét trong tâm trí nó, anh thật sự đáng sợ như thế sao.
- Băng _ Vương lên tiếng
- …. _ nó giật mình quay lại nhìn anh
- Em không sao chứ….tối qua….
- Tối qua…. _ nó khẽ run nhưng chỉ mình nó biết _ em không sao
- Làm anh lo quá _ anh ôm nó rồi xoa xoa đầu nó như một con cún
Suốt tiết học nó toàn nghĩ lung tung, nghĩ về Pin, nghĩ về tên Long kia và nghĩ về hắn nữa. Từ sáng đến giờ hắn không hề có biểu cảm nào hết, rõ ràng tối qua hắn còn ân cần với nó lắm mà. Nó bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra không lý do, có khi nào nó là kẻ cuối cùng biết chuyện không. Nó không có tâm trạng ăn uống gì vào giờ ăn trưa, nên nó đã bảo Eric đi trước, nó sẽ xuống sau nhưng thật ra là nó lẻn lên sân thượng để có khoảng thời gian yên tĩnh lúc này.
- Anh không tin em sao…em đã nói tối qua em ở nhà rồi mà, anh có thể gọi về nhà để xác định chuyện đó _ đó là giọng của Thiên Anh nó nghĩ
- Không phải tôi với em đã nói rõ mọi chuyện rồi phải không….em đã trở nên độc ác như vậy từ bao giờ vậy….đây đâu phải là Thiên Anh mà tôi biết _ đó là giọng của hắn nó đứng sau cánh cửa nhận xét
- Em đã làm gì mà anh nói thế chứ
- Đừng nói dối tôi…tôi biết rõ người con gái tối qua là em
- Đã nói là không phải rồi mà _ nó muốn đẩy cửa bước ra để có thể đánh vào cái bản mặt của cô ta một cái nhưng liền dừng lại khi hắn nói
- Em ghét cô ấy đến vậy sao….cô ấy đâu có làm gì hại đến em tại sao em phải hết lần này đến lần khác kiếm cách hại cổ….tôi muốn em biết rõ một chuyện để không còn hiểu lầm giữa hai ta nữa….tôi thích Lệ Băng vì vậy tôi không cho phép em lại hại đến cô ấy
- Anh điên rồi….anh chỉ đang khích lệ em giết cô ta thôi _ Thiên Anh hét lên trong tiếng khóc
- Tôi nghĩ em hiểu những gì tôi nói….tôi chỉ có thể bảo vệ em khỏi tay của người đó lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu….đến giờ phút này thì người đó đã biết rõ toàn bộ thông tin về em rồi….đừng làm điều gì ngu ngốc nữa, đó là lời khuyên chân thành đó
Nó nghe thấy tiếng bước chân về gần cánh cửa nên vội quay lưng bỏ chạy, nhưng tiếng nói chuyện ở trên nó vẫn nghe rõ.
- Anh đừng có thách tôi….tôi sẽ giết cô ta cho anh thấy _ nó giật mình khi nghe từ “ giết “ thoát ra từ miệng cô ta một cách quá nhẹ nhàng
- Em đừng có làm tôi điên lên….tôi không biết tôi sẽ làm gì anh đâu _ giọng nói của hắn đầy lòng tức giận
- Anh đang làm tôi đau đó
- Á….
Tiếng của Thiên Anh hét lên sau đó nó nghe tiếng “ phịch “ có lẽ là hắn đẩy ngã cô ta. Nó vội vàng bỏ chạy khi nghe thấy bước chân ngày càng gần hơn, vừa chạy vừa nhìn ra sau khiến nó bước hụt một bậc thang mà ngã nhào xuống sàn. Nén cơn đau lại nó vùng bỏ chạy thật nhanh như thế nếu hắn bắt gặp thấy nó thì nó sẽ chết vậy.
Nó tránh né hắn suốt buổi chiều cho tới khi tới nhạc viện, nó cố không nhìn vào mắt hắn, cũng cố không nói với hắn câu nào. Hôm nay ở nhạc viện không học mà toàn bộ học sinh tập trung xuống hội trường lớn để nghe thông báo từ hội đồng giáo sư trong trường. Lớp nào rồi cùng lớp đó, khoa nào ngồi với khoa đó nên việc ngồi gần hắn là chuyện không mấy ngạc nhiên với nó lúc này, có tránh cách mấy cũng gặp.
- Các em giữ trật tự nào ….. sau đây hiệu trưởng của chúng ta sẽ thông báo một chuyện trọng đại sắp diễn ra tại nhạc viện của chúng ta _ giáo sư Ly lớp nó nói
- Chào toàn thể các học sinh của nhạc viện WORST _ ba nó bước lên bục kèm theo là tiếng vỗ tay ầm ầm của học sinh
- Ta sẽ nói ngắn gọn thôi, rồi sau đó sẽ nhường chỗ cho các giáo sư khác….thật ra thì ta đoán tất cả mọi người ngồi ở đây điều biết đến kỳ thi đại nhạc hội lần thứ 12 sắp diễn ra vào tháng 3 sắp tới tính từ thời điểm này cho đến lúc đó thì chưa đầy 3 tháng nữa sẽ được diễn ra, đúng….nhạc viện WORST của chúng ta vinh dự được chọn để đăng cai đại nhạc hội lần này _ ba nó dừng lại nhường cho tiếng vỗ tay và hò hét của đám học sinh ngồi dưới
- Và ta cũng muốn đánh giá thực lực của các em một cách chính xác và công bằng, vì thế các cuộc thi khảo sát các vòng tại nhạc viện sẽ khắc nghiệt hơn các bài kiểm tra ở lớp….ta cũng xin thông báo cụ thể thời gian bắt đầu cuộc thi khảo sát ở từng nhạc viện, chính thức thứ 2 tuần sau sẽ thi vòng loại đầu tiên, vậy chỉ còn một ngày để các em chuẩn bị…những gì các em trình bày sẽ được đánh giá một cách công bằng….và không ai khác ngoài ta sẽ là chủ khảo chính từ vòng đầu tiên cho tới khi kỳ thi đại nhạc hội chính thức diễn ra.
Nó lẳng lặng bỏ ra ngoài lúc nào không hay khi ba nó nói xong nhường chỗ cho các giáo sư khác nói. Bây giờ cuộc đua mới thật sự bắt đầu sao, nó nhìn vào bên trong rồi quay lưng lại, chuyện nó quan tâm lúc này không còn là cuộc thi nữa mà là sự thật, sự thật về người tên Pin mà nó biết và về cái chết của cái tên “ Long ruồi “ tối qua nữa. Nghĩ là làm nó nhanh chóng chạy ra ngoài để đón taxi đến quán bar, mong rằng sẽ gặp anh ở đó rồi nói chuyện rõ ràng. Từ lúc nó bỏ ra ngoài cho đến khi nó lên taxi và đi thì hắn đã theo gót nó rồi, khi nó vừa vào bên trong bar thì hắn cũng dừng xe rồi chạy vào sau. Khi đi gần tới cánh của phòng Pin nó loáng thoáng nghe được câu chuyện giữa anh và một tên đàn em.
- Thế nào rồi _ giọng của Pin
- Dạ xong rồi thưa anh
- Sạch sẽ chưa
- Dạ rồi
- Được rồi…ra ngoài đi
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 34