Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
.5
Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn thương bản thân.
Kiếp trước, Tưởng Nhược Nam từng đọc được một bài viết về những điều mà người đàn ông ghét trong một cuốn sách. Tác giả của bài viết đó liệt kê ra mấy chục điều, có những điều nàng nhớ không rõ nữa, nhưng điều đầu tiên trong danh sách ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng, đó là, đàn ông ghét nhất phụ nữ luôn hỏi những câu đại loại như rốt cuộc anh có yêu em không, và yêu nhiều như thế nào… một cách không mệt mỏi.
Hôm nay, mang nó ra để đối phó với hoàn cảnh ngặt nghèo trước mắt thật không còn gì có thể tuyệt hơn nữa. Bởi vì nàng biết, với một người đàn ông phong kiến thường xuyên nhắc tới “Nữ luận ngữ” và tam tòng tứ đức, có tranh cãi về vấn đề một vợ một chồng, nam nữ bình đẳng gì gì đấy, chỉ phí lời mà thôi, đối mặt với tình huống này, phương pháp hiệu quả nhất chính là nhanh chóng khiến đối phương chán ghét mình, để hắn chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện kia nữa.
Quả nhiên, Cận Thiệu Khang nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến Vu Thu Nguyệt thì thu lại nụ cười trên môi, có chút không vui, nói: “Sao đột nhiên lại nhắc tới nàng ấy?”
“Chỉ là thiếp muốn biết thôi!” Tưởng Nhược Nam nũng nịu đáp. “Trước kia Vu Thu Nguyệt vì muốn mọi người ghét thiếp đã làm nhiều việc xấu như thế, không phải chàng vẫn còn thương cô ta, quan tâm tới cô ta đấy chứ?”
Cận Thiệu Khang rút tay khỏi người nàng, “Chuyện này mẫu thân đã trừng phạt nàng ấy rồi. Ta tin sau này nàng ấy sẽ ngoan ngoãn hơn, nói gì thì nói nàng cũng là chính thất, nàng ấy không thể thắng được nàng.”
Tưởng Nhược Nam thấy hiệu quả thật tuyệt, lại bồi thêm cú nữa, “Hầu gia, Vu Thu Nguyệt đó thích nhất là vờ tỏ ra đáng thương, nhưng thực ra cô ta rất xấu xa, chàng đừng bị cô ta lừa.” Nói rồi nhướn mày lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thiếp biết cô ta xinh đẹp, Hầu gia đương nhiên thích cô ta rồi, nhưng cũng không thể chiều hư cô ta, khiến cô ta không còn biết chừng mực gì cả!” Ra sức nói xấu một người phụ nữ khác trước mặt đàn ông, có lẽ mọi đàn ông đều không thích, và sẽ khiến hắn ta nghĩ rằng bụng dạ người phụ nữ này thật hẹp hòi, hà khắc.
Sắc mặt Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, nàng vẫn còn chưa nói xong? Thì ra mọi sự ẩn nhẫn trước đây của nàng đều chỉ là giả vờ cho hắn nhìn mà thôi, đến bây giờ, hồ ly đã lòi đuôi ra rồi!
“Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, điều không nên nhất chính là đố kị! Ăn nói như thế chỉ khiến người khác ghét thôi! Nàng là chính thất, từng lời ăn tiếng nói càng phải giữ gìn hơn để làm gương cho người khác. Nàng phải biết, trước mặt ta Thu Nguyệt chưa từng nói một câu không hay về nàng!”
“Vì vậy thiếp mới nói cô ta giỏi vờ vịt mà, cô ta rõ ràng hận thiếp muốn chết, nhưng vẫn có thể nhìn thiếp cười. Chàng phải biết cô ta giảo hoạt thế nào!”
Cận Thiệu Khang thấy lòng chán ghét, sự thân mật dịu dàng vừa rồi bốc hơi sạch sẽ, hắn lạnh mặt, xoay lưng về phía nàng, bộ dạng như không muốn nói chuyện nữa.
“Hầu gia, Hầu gia, chàng đừng ngủ, chàng phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc là đối tốt với thiếp hơn hay là với Thu Nguyệt hơn…” Tưởng Nhược Nam giật giật áo hắn không tha.
“Khuya rồi, ngủ đi!” Cận Thiệu Khang lạnh lùng giật vạt áo khỏi tay nàng, không nói thêm gì nữa.
Tưởng Nhược Nam nhìn tấm lưng lạnh lùng của hắn đắc ý cười cười, quay người nằm xuống ngủ. Nàng biết, đêm nay nàng có thể yên tâm ngon giấc được rồi.
Tốt nhất là từ nay về sau hắn càng thêm chán ghét nàng, đừng bao giờ đến Thu Đường viện nữa!
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Tưởng Nhược Nam bị đánh thức bởi một loạt những âm thanh sột soạt. Nàng bỗng mở bừng mắt, thấy trời mới mờ sáng, còn Cận Thiệu Khang bên cạnh đã bước qua người nàng mà xuống giường từ bao giờ rồi.
Tưởng Nhược Nam ngồi dậy, thấy Cận Thiệu Khang đang tự mặc y phục. Nàng bèn hỏi: “Có cần thiếp gọi bọn Ánh Tuyết vào không?” Cận Thiệu Khang đang định gật đầu, nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, giơ tay ra hiệu cho nàng, im lặng. Hắn đi đến bên giường nhìn chiếc khăn bằng gấm màu trắng kia trầm tư một lát.
Tưởng Nhược Nam cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn chiếc khăn, đương nhiên trên ấy chẳng có gì.
Thấy hắn quay người đi như tìm kiếm gì đó, thấy cái kéo trên bàn, bèn đi tới cầm lên.
Tưởng Nhược Nam ngẩn người nhìn, không biết hắn định làm gì. Lẽ nào định cắt chiếc khăn để xả giận? Không ấu trĩ tới thế chứ…
Hắn giơ cánh tay trái ra, nhanh chóng vén áo lên, tay phải cầm kéo vạch một phát lên đó, những giọt máu tươi thi nhau túa ra.
Tưởng Nhược Nam kinh hãi, “Á” lên một tiếng.
“Hầu gia, chàng đang làm gì thế?”
Cận Thiệu Khang vẻ mặt hết sức điềm tĩnh trừng mắt lườm nàng một cái: “Đừng hét!” Sau đó khom người để những giọt máu trên tay nhỏ lên chiếc khăn, một giọt, hai giọt, những giọt máu thấm vào chiếc khăn gấm rồi lan dần ra như một đóa hoa mai đỏ đang kỳ nở rộ.
Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn tạo chứng cứ giả cho nàng!
Nhưng…
“Hầu gia hà tất phải làm thế? Chúng ta cứ nói thật với mẫu thân là được mà?”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười nhạt một tiếng, đáp: “Để đám người dưới biết nàng vào phủ một tháng rồi mà vẫn chưa làm vợ ta, nàng không mất mặt sao?” Nói rồi, lại tìm một miếng vải sạch, lau lau máu ở vết thương.
Hắn làm vậy là vì nàng? Tưởng Nhược Nam nhìn cánh tay vẫn đang rỉ máu của hắn, thầm lẩm bẩm, nhưng không rõ trong lòng có cảm giác gì.
“Hầu gia, để thiếp giúp chàng băng lại, trời nóng thế này, vết thương rất dễ bị mưng mủ.” Nàng bước xuống giường, đi đến bên nhìn vết thương của hắn, không sâu lắm, rồi lại nhìn chiếc kéo, lưỡi kéo cũng không có dấu hiệu bị gỉ.
Tưởng Nhược Nam vẫn mang rượu ra để khử trùng cho hắn, rồi bôi thuốc, lấy khăn quấn chặt. Hắn rụt tay lại, bỏ ống áo xuống, điềm đạm nói: “Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, năm xưa khi ở ngoài biên ải phía Tây, những vết thương như thế này không đáng quan tâm.”
Nói xong, lại ngước mắt nhìn nàng: “Nàng có thời gian thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, đừng học mấy thói ích kỷ nhỏ nhặt của những kẻ thiếu hiểu biết.”
Tưởng Nhược Nam thấy hắn nói đầy hùng hồn như thế thì không nhịn được đáp: “Hầu gia, phụ nữ nhìn thấy chồng mình ở cùng người phụ nữ khác, không ai là không nhỏ nhen cả, chỉ là có người nhịn được, có người không nhịn được mà thôi.”
Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao người ta nhịn được nàng lại không nhịn được?”
Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Tại sao thiếp phải nhịn?” Nói rồi lại nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, nằm xoay lưng lại phía hắn.
Bên tai vọng tới bước chân hắn đi ra ngoài, đột nhiên, hắn dừng lại, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Chính bởi vì nàng có Thái hậu chống lưng?”
Tưởng Nhược Nam chẳng buồn cử động. Mặc kệ hắn. Nàng nghe hắn hừ một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài, cao giọng gọi Ninh An về Sở Thiên các.
Người đàn ông phong kiến này, Tưởng Nhược Nam nằm trên giường bực tức nghĩ, nói gì với hắn cũng vô ích! Hắn vốn coi việc năm thê bảy thiếp là bình thường, là đương nhiên, hơi tỏ ra đố kị một chút thì phạm tội to tày trời!
Lẽ nào bản thân nàng phải ở với hắn cả đời sao? Lần này tránh được, vậy còn lần sau thì sao? Ngộ nhỡ có thai rồi, còn phải sinh con cho hắn nữa ư?
Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng thấy bất bình thay cho bản thân.
Thánh chỉ ban hôn chết tiệt, lẽ nào không có cách để ly hôn ư?
Nhưng, trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối. Nàng không thử một lần, sao biết là không thể?
Vì hạnh phúc tương lai của bản thân, nhất định nàng phải thử một lần!
Nghĩ đến đây, nàng lật người ngồi dậy, gọi bọn Ánh Tuyết vào rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, hôm nay nàng phải vào cung.
Không lâu sau, Trương ma ma bên Thái phu nhân đến, thấy tấm khăn trinh tiết trên giường thì cầm lên, nhìn vết máu trên đó, Trương ma ma nở một nụ cười hài lòng.
Chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đến Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân nhìn thấy tấm khăn trinh tiết rồi, bà rất vui.
Bà cầm tay nàng trò chuyện một lúc, đại khái mong nàng sớm sinh người nối dõi cho Cận gia. Vu Thu Nguyệt bên cạnh mặc dù vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể nhận ra, nụ cười của cô ta quá gượng gạo.
Tưởng Nhược Nam còn cố ý nhìn cô ta cười đầy đắc ý mấy lần, thấy sắc mặt Vu Thu Nguyệt hết trắng lại xanh, lòng nàng vô cùng dễ chịu. Bây giờ, nàng lại thấy cảm kích “con khỉ” đó, nếu không phải hắn nghĩ ra trò với chiếc khăn, e rằng lúc này Vu Thu Nguyệt đã là người nhìn nàng mà cười đắc ý rồi! Mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Từ chỗ Thái phu nhân đi ra, Tưởng Nhược Nam bèn vào cung.
Theo quy định thì phụ nữ đã kết hôn rồi không được tùy tiện ra ngoài, nhưng nàng có ý chỉ của Thái hậu, vì vậy Thái phu nhân cũng không tiện ngăn cấm.
Đến Từ Ninh cung, Thái hậu vừa dậy, ngồi trước bàn trang điểm để A Diệp chải đầu cho mình.
Thái hậu thấy nàng lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi tới: “Nhược Lan mau chọn giúp ta xem hôm nay nên cài trâm nào?”
Tưởng Nhược Nam bèn đi tới, chọn một chiếc trâm khảm hình đuôi công nạm vàng trong chiếc hộp nữ trang bằng gỗ khắc hoa văn trước mặt, cẩn thận cài vào búi tóc phía sau của Thái hậu.
Thái hậu sờ đầu rồi nhìn trái nhìn phải trong gương, vẻ mặt rất hài lòng nhưng miệng lại nói: “Chiếc trâm này nhìn thì đẹp, nhưng ta cài lên trông có sặc sỡ quá không?”
Tưởng Nhược Nam cúi người xuống, ghé sát vào Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, da người trắng thế này, lại rất xinh đẹp, đừng nói là một chiếc trâm khổng tước, cho dù chiếc trâm khác sặc sỡ hơn cũng cài được!”
Chỉ một câu nói mà khiến Thái hậu vui vẻ ra mặt, bà quay đầu cười với A Diệp, nói: “Hôm nào ta phải tới hỏi Cận lão phu nhân mới được, có phải ở nhà bà ấy ngày nào cũng cho Nhược Lan ăn mật ong không, ăn nhiều tới mức miệng Nhược Lan cũng ngọt lịm cả đây này.”
“Thái hậu, con nói thật mà, không phải cố ý làm người vui đâu!” Tưởng Nhược Nam cười đáp. A Diệp bên cạnh thấy Thái hậu vui nên cũng phụ họa mấy câu, Thái hậu cười mãi.
Lúc này bên ngoài thông báo Lưu thái y đến.
“Mỗi ngày bắt mạch ba lần, Lưu thái y lúc nào cũng rất đúng giờ, thật là làm khó cho hắn.” Thái hậu quay đầu dặn A Diệp chuẩn bị ít tiền thưởng.
Lưu thái y mình mặc quan phục bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam cũng không bất ngờ mà khẽ mỉm cười. Nụ cười nhìn như rất vui vẻ.
Y đến trước mặt Thái hậu thỉnh an.
Tưởng Nhược Nam cười hỏi: “Lưu thái y, hôm nay sao Lưu viện sử không đến?”
Lưu Tử Căng đáp: “Mỗi ngày bắt mạch ba lần thì hai lần do ta làm, một lần vào buổi tối mới do Lưu viện sử làm, căn cứ vào kết quả của lần bắt mạch ấy để điều chỉnh đơn thuốc.”
Tưởng Nhược Nam hiểu ra, việc này cũng gần giống với việc thường xuyên đo đường huyết. Nếu có vấn đề thì lúc nào cũng phát hiện được ngay. Những thái y này thật cẩn thận và chu đáo.
Đợi Lưu Tử Căng chẩn mạch xong, Tưởng Nhược Nam đưa mấy bài thuốc bằng thực liệu mà trước khi đến đây nàng chuẩn bị.
“Lưu thái y, đây là phương pháp trị bệnh bằng thực liệu dành cho bệnh nhân tiêu khát mà vị đại phu kia đã chỉ cho tôi, phiền ngài cầm về để Lưu viện sử xem qua, xem có thể dùng được không?”
Lưu Tử Căng đón lấy nhìn nhìn, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mướp đắng và bí ngô lại có thể trị bệnh tiêu khát sao?”
Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Cả hai thứ đó đều có khả năng làm giảm lượng đường trong máu, hơn nữa còn rất an toàn, dùng lâu cũng không có tác hại gì.”
Lưu Tử Căng nhìn các thực đơn được ghi kín mấy trang giấy, cười nói: “Những thứ này thật khiến hạ quan được mở mang tầm mắt! Lát nữa ta sẽ đem đến cho Lưu viện sử xem.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Hầu phu nhân viết những thứ này chắc hao tốn không ít tâm tư nhỉ?”
Câu nói ấy khiến thiện cảm của Tưởng Nhược Nam dành cho hắn bỗng nhiên nhiều hơn, thầm nghĩ, người này thật thú vị!
“Chỉ cần có lợi cho Thái hậu thì cho dù phải hao tốn bao nhiêu tâm tư cũng đáng thôi.” Tưởng Nhược Nam đáp.
Thái hậu nghe rồi trong lòng đương nhiên rất vui, lập tức lấy một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh ngọc bích trong suốt thưởng cho nàng, Tưởng Nhược Nam được thưởng, lòng rất vui.
Lưu thái y chẩn mạch xong thì lui xuống, trước khi đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam ngập ngừng định nói gì đó lại thôi. Tưởng Nhược Nam biết hắn có chuyện muốn nói riêng với mình, bèn quay sang bẩm Thái hậu một tiếng, rồi đi ra ngoài đuổi theo hắn.
Ra ngoài điện nàng lớn tiếng gọi hắn lại.
Bên ngoài điện, những đóa hoa ngọc lan to bằng miệng bát nở rực rỡ. Từng bông, từng chùm trắng như tuyết, hương thơm ngọt ngào vấn vít trong không khí.
Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc ngọc lan quay đầu lại, hướng về phía Tưởng Nhược Nam hành một lễ: “Không biết Hầu phu nhân gọi hạ quan lại có chuyện gì?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Vừa rồi tôi thấy Lưu thái y như có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào là tôi nhìn nhầm sao?”
Lưu Tử Căng đột nhiên phì cười, làn da trắng mịn như ngọc thoáng ửng đỏ, Tưởng Nhược Nam nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đàn ông mà có làn da đẹp như thế kia để làm gì chứ…
Da trên người của Tưởng Nhược Nam mặc dù đẹp hơn da mặt, nhưng nếu đem so với Lưu Tử Căng thì còn kém xa.
Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi mắt sáng ngời thấp thoáng ý cười, “Phu nhân nhận ra sao?”
Ngươi thể hiện rõ ràng như thế, sao có thể không nhận ra được? Tưởng Nhược Nam thầm lẩm bẩm.
Lúc này, ánh mặt trời sáng sớm ló ra khỏi những tầng mây, giây phút ấy, ánh sáng bao trùm, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, toàn thân chìm trong thứ màu sắc diễm lệ, rực rỡ. Hắn đứng dưới gốc cây ngọc lan hương thơm ngào ngạt, thanh cao dịu dàng như tiên giáng trần, vô cùng thoát tục.
“Phu nhân, hạ quan muốn cảm tạ phu nhân, hai hôm trước, xá muội, xá muội…” Nói đến đây, làn da trắng ngần của Lưu Tử Căng lại thoáng ửng hồng.
Tưởng Nhược Nam nghe y ấp úng, chợt hiểu ra, buột miệng nói tiếp: “Lưu tiểu thư có thứ ‘hàng tháng’ ấy rồi sao?”
“À… Phải…” Lưu Tử Căng không ngờ nàng lại nói to như vậy, há hốc miệng nhìn nàng, mặt y càng đỏ hơn, thêm ánh mặt trời chiếu xuống, diễm lệ lạ thường.
Tưởng Nhược Nam nghe thấy Lưu Tử Đồng đã có kinh nguyệt, trong lòng rất vui, không để ý tới sự bất thường của Lưu Tử Căng, do dự một lát rồi nói: “Tính ra thì cũng đã được mấy hôm rồi sau lần tôi đến phủ cạo gió cho tiểu thư, hai hôm nữa tôi lại đến, có lẽ không lâu sau, bệnh tình của Lưu tiểu thư sẽ khỏi.”
Hai hôm nữa sẽ lại tới nhà y? Lưu Tử Căng bất giác thấy vui vui trong lòng.
“Được như thế thì cảm tạ phu nhân quá.”
Tưởng Nhược Nam xua tay, “Lưu thái y không cần khách khí, đều là việc tôi nên làm, có thể giúp đỡ được cho Lưu tiểu thư tôi rất vui.”
Lưu Tử Căng nói khách sáo thêm vài câu nữa, thấy không còn sớm bèn cáo từ lui ra.
Quay vào nội điện, nghe thấy Diệp cô cô hạ lệnh truyền dùng bữa. Lại nghe Thái hậu lên tiếng: “Hôm qua Hoàng thượng nói, sáng nay khi tan triều sẽ tới dùng bữa sáng với ta, đợi người đi.”
Tưởng Nhược Nam nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Hoàng thượng lúc nào cũng nghĩ đến Thái hậu, thật là một người con hiếu thuận!”
Câu nói này của nàng khiến Thái hậu rất vui.
Một lát sau, Hoàng thượng mặc một bộ y phục khá thoải mái bước vào, nhìn như vừa thay triều phục xong đã tới đây ngay.
Hắn vừa đi vừa cười, nói: “Thái hậu, nhi thần không nói suông chứ?” Ngẩng đầu thấy Tưởng Nhược Nam, trong lúc bất ngờ đã buột miệng hỏi: “Tưởng Nhược Lan, sao ngươi lại ở đây?” Nói kiểu gì vậy? Tưởng Nhược Nam trong lòng hơi bối rối, có phải ta tới thăm ngươi đâu?
Bối rối thì bối rối, vẫn phải hành lễ, đây chính là cái lợi của việc làm Hoàng thượng, dù khiến người khác mất mặt thế nào, người ta vẫn phải tươi cười hành lễ với hắn.
Thái hậu nghe những lời của Hoàng thượng thì tỏ ý không vui, “Là ai gia gọi Nhược Lan vào, sao nào, Hoàng thượng có ý kiến gì ư?”
Người mà Hoàng thượng phải lấy lòng cũng chỉ có mình Thái hậu.
“Thái hậu nói gì vậy, nhi thần chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Nói rồi bước tới ngồi cạnh Thái hậu, trong lúc quay đầu liếc xéo Tưởng Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp cô ta chứ? Cô ta có chỗ nào tốt đâu? Lại không phải quá đẹp, đừng nói gì đến ngoan ngoãn, thật là kỳ lạ quá sức!
Tưởng Nhược Nam quay mặt đi, chỉ thấy lạnh run trong lòng.
Thái hậu sao có thể thực sự giận con trai mình chứ, nên ngay lập tức lại trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế.
“Con nói con đến dùng bữa cùng ta, nên ta đã đặc biệt sai người làm canh gà nhân sâm để con bồi dưỡng, gần đây con vất vả vì quốc sự, tiều tụy đi không ít.”
Tưởng Nhược Nam thầm phỉ phui trong lòng, e rằng không phải hao tâm tổn lực vì quốc sự, nhớ đến đám oanh yến mình gặp hôm trước, trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh một nhóm phụ nữ tranh cướp một người đàn ông, khó khăn lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Đợt lũ lụt đó dù phiền toái nhưng cũng không làm khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm.”
Hai mẹ con trò chuyện mấy câu, Thái hậu bèn lệnh cho người mang bữa sáng lên.
Một đám cung nữ thái giám bưng khay đĩa lướt vào, bày đầy một bàn lớn, đủ các loại đồ ăn sáng khiến Tưởng Nhược Nam nhìn mà hoa mắt.
Riêng cháo thôi cũng có năm loại rồi, bánh bao thì bảy, tám loại, còn đủ các món ăn nhẹ, các loại thịt cùng nước hoa quả…
Thật quá xa xỉ, hai người họ làm sao mà ăn hết được? Tưởng Nhược Nam thầm cảm thán trong lòng.
Thái hậu đứng dậy, Tưởng Nhược Nam vội bước tới đỡ bà. Cảnh Tuyên Đế thấy vậy khóe môi nhếch lên giật giật, cũng biết thể hiện sự ân cần cơ đấy…
Thái hậu và Hoàng đế cùng ngồi xuống, Thái hậu ngồi xong, quay đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cùng ăn không?”
Tưởng Nhược Nam vội vàng lắc đầu: “Nhược Lan đã ăn sáng rồi ạ.” Ngồi ăn cùng bàn với Hoàng đế làm sao mà tiêu hóa cho nổi!
Một tiểu thái giám dùng kim bạc thử độc trên từng món ăn xong, A Diệp và thị nữ bên cạnh Hoàng đế bắt đầu gắp thức ăn cho hai người.
A Diệp chỉ vào một bát nấu thứ gì đó mà trắng trắng dính dính, bên trên thả vài cánh hoa cúc tươi rói cùng bát cháo với các loại hạt màu sắc, nói với Thái hậu: “Thái hậu, đây là gạo thơm do nước Minh Nguyệt tiến cống, rất nhiều tinh bột, rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?”
Thái hậu vừa nghe thấy bèn có hứng, vội bảo được.
Nhưng Tưởng Nhược Nam nghe thấy từ “ngon”, bèn chau mày.
Bên này, A Diệp thấy Thái hậu hứng thú, bèn múc một bát đầy, hy vọng Thái hậu có thể ăn nhiều một chút.
Hoàng đế thấy Thái hậu muốn ăn, trong lòng rất vui, cũng bảo thái giám múc một bát cháo loại đỏ cho mình.
Trong chiếc bát ngọc màu trắng đựng thứ cháo dinh dính màu xanh xanh đỏ đỏ, tỏa ra thứ hương thơm hấp dẫn, Thái hậu đột nhiên thấy ngon miệng, cầm thìa ngọc bên cạnh lên, nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy hương thơm xộc thẳng vào họng, ngọt mà không ngấy, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Thái hậu ăn uống ngon lành, Hoàng đế thấy Thái hậu ăn uống vui vẻ, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn. Gần đây Thái hậu luôn chán ăn, khiến hắn rất lo lắng.
“Truyền lệnh của ta, sau này trong cung Từ Ninh của Thái hậu sẽ chỉ dùng loại gạo này!” Thấy Thái hậu thích ăn, Hoàng đế bèn mang hết gạo được tiến cống tặng cho người.
Thái hậu thấy Hoàng đế hiếu thuận nên trong lòng rất vui.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, loại gạo này Thái hậu không nên dùng thường xuyên!”
Thái hậu sững người, buông chiếc thìa ngọc trên tay xuống, bỗng thấy không còn ngon miệng nữa.
Hoàng đế lập tức chau mày, không vui, nói: “Vì sao?” Hai mẹ con hắn đang vui vẻ dùng bữa, cô ta nói chen vào làm gì! Lẽ nào cô ta cho rằng được Thái hậu sủng ái thì có thể khoa chân múa tay trước mặt hắn sao?
A Diệp thấy lâu lắm rồi Thái hậu mới được vui vẻ ăn được nửa bát cháo, lại vì những lời của Tưởng Nhược Nam mà dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy không vui: “Tiểu thư Nhược Lan, khó khăn lắm mới có thứ khiến Thái hậu thích ăn.”
Tưởng Nhược Nam bước đến bên cạnh Thái hậu, cầm bát cháo trước mặt bà đi rồi gọi đổi sang bát khác, múc một ít cháo kiều mạch, đặt trước mặt bà.
“Thái hậu, Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hai người nói: “Ta biết Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thảo, muốn Thái hậu thường xuyên được ăn thứ mình thích, nhưng gạo nếp lại quá nhiều tinh bột, thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng nếu dùng thường xuyên thì không có lợi cho bệnh của Thái hậu! Đồ ăn thức uống của Thái hậu thiên về thô không thiên về tinh, những loại gạo thô như kiều mạch ăn vào sẽ giảm được lượng đường trong máu, là thứ mà Thái hậu nên ăn!”
Thái hậu bán tín bán nghi, hỏi: “Có chuyện này sao?”
Cảnh Tuyên Đế buông đũa trên tay xuống, nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, cười nhạt một tiếng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói thật hay giả thế, ngươi thì hiểu gì? Làm bộ làm tịch thế chẳng qua chỉ muốn được sủng ái thôi phải không?” Hoàng đế có phải ai cũng đáng ghét như thế không? Tưởng Nhược Nam tức giận ngùn ngụt, nhưng lại không dám phát tác, nàng nhìn Hoàng đế, chậm rãi đáp: “Hoàng thượng, người có thể chứng minh được lời của ta là sai không?”
Cảnh Tuyên Đế nhất thời á khẩu, trong lòng vô cùng căm tức, bèn dùng uy nghiêm của bậc thiên tử, đứng dậy mà chỉ thẳng vào mặt nàng mà hét: “Tưởng Nhược Lan to gan, dám ăn nói hỗn xược với trẫm như thế! Tưởng trẫm không dám trị tội ngươi sao?” Nói thật, hắn đã sớm thấy nàng không thuận mắt rồi.
Cái gì, như vậy mà cũng bị trị tội? Tưởng Nhược Nam rùng mình, thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, lưng toát mồ hôi lạnh. Mẹ nó chứ, nói không lại người ta thì dùng thân phận chèn ép…
“Hoàng đế, đừng dọa Nhược Lan!” Thái hậu lên tiếng.
“Thái hậu, chính vì người luôn nuông chiều, sủng ái cô ta khiến cô ta không còn biết kiêng dè gì hết. Hôm nay trẫm phải cho cô ta biết thế nào là phép tắc!”
A Diệp thấy Hoàng đế nổi giận thật sự cũng có chút hoảng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Tưởng Nhược Lan: “Tiểu thư Nhược Lan, mau quỳ xuống xin Hoàng thượng tha tội đi!”
Tưởng Nhược Nam bất đắc dĩ phải quỳ xuống, nói thật, nàng vẫn chưa có gan để đối đầu với Hoàng đế. Nhưng trong lòng nàng rất không phục, lửa giận bốc lên bùng bùng, nàng thật sự không kiềm chế nổi nữa mới ngẩng phắt đầu, nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói: “Hoàng thượng muốn trị thần phụ vì tội gì? Là vì tấm lòng quan tâm tới Thái hậu của thần phụ ư? Lễ nghi của thần phụ sai chỗ nào, xin Hoàng thượng hãy nói rõ, để thần phụ tâm phục khẩu phục!”
Lại dám ăn nói với hắn như thế, rõ ràng là đang khiêu chiến! Cảnh Tuyên Đế cúi xuống nhìn nàng, lông mày nhướn nhướn.
Nhưng nàng sai ở đâu chứ? Thật sự không tìm được chỗ sai của nàng.
Cảnh Tuyên Đế không thể trả lời được những chất vấn kia, tức giận tới mặt biến sắc!
Tưởng Nhược Nam không dám khiến hắn mất mặt tới không thể xuống nước được, vội vàng xuống nước: “Hoàng thượng, thành phần trong gạo nếp phần lớn dễ bị phá hủy, trong đó tinh bột dễ được dạ dày hấp thụ nhất, ảnh hưởng đến bệnh tình của Thái hậu, vì vậy không tốt nếu dùng nhiều hoặc dùng lâu dài. Việc ăn uống của Thái hậu nên là ăn ít và ăn thành nhiều bữa, những thứ thích ăn thì tuyệt đối không được ăn nhiều, những thứ không thích ăn lại phải cố ăn nhiều một chút. Ta biết đây là một quá trình rất khó chịu, cũng biết Hoàng thượng quan tâm tới Thái hậu, vì vậy cho dù mạo phạm thiên tử cũng không thể không lên tiếng! Nếu những lời thần phụ có chỗ nào không phải, mong Hoàng thượng hãy nể tấm lòng chân thành của thần phụ mà đừng trách phạt!”
Nói xong bèn dập đầu trước Hoàng đế.
Hoàng đế nghe lời nàng nói, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, khi nghe đến câu cuối cùng “tấm lòng chân thành” suýt thì phì cười thành tiếng.
“Tưởng Nhược Lan, dùng bốn chữ ‘tấm lòng chân thành’ đó vào ngươi xem ra cũng thật thiệt thòi cho chúng!”
Tưởng Nhược Nam cúi gằm đầu lén bĩu môi, thầm chửi rủa hắn một trận, cái gì mà long với chẳng rồng, rõ ràng là một con côn trùng, một con rệp!
“Được rồi, Tưởng Nhược Lan một lòng nghĩ cho ta, ta thấy con cũng dọa nó đủ rồi đấy!” Thái hậu thấy Hoàng đế thay đổi sắc mặt thì vội vàng dàn hòa.
Hoàng đế nhìn Tưởng Nhược Nam đang quỳ bên dưới, đáp: “Tưởng Nhược Lan, về những lời ngươi nói trẫm sẽ hỏi Lưu viện sử, nếu có nửa lời giả dối, thì mặc kệ tấm lòng của ngươi có chân thành hay không, trẫm cũng sẽ trị tội khi quân của ngươi!”
“Thần phụ không dám!” Tưởng Nhược Nam chỉ hận không thể chồm lên nhổ hai bãi nước bọt vào đôi giày thêu chỉ vàng trước mặt mình.
Thái hậu và Cảnh Tuyên Đế lại ngồi xuống bàn ăn.
Thái hậu nếm một thìa cháo kiều mạch mà Tưởng Nhược Nam vừa múc cho bà, bất giác chau mày: “Khó ăn quá.” Cảm giác thật không được trôi chảy như khi ăn món cháo bằng gạo nếp kia.
Thực ra món cháo kiều mạch mà Ngự thiện phòng nấu cũng đã rất vừa miệng, rất quện rồi, chỉ là Thái hậu xưa nay quen “mặc áo gấm ăn ngọc thực”, lại thích những đồ mềm nhuyễn, vì vậy mới không thích cảm giác lạo nhạo của cháo kiều mạch đem lại.
Bà cố gắng ăn hai miếng, sau đó Thái hậu đặt chiếc thìa ngọc trên tay xuống, giống như đã mất đi cảm giác ngon miệng vậy, Hoàng đế thấy thế, bất giác trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, như đang thầm trách nàng chẳng làm được việc gì, chỉ biết phá hoại thôi.
Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu có vẻ không muốn ăn nữa, trong lòng bỗng lo cuống lên, cơ thể Thái hậu vừa mới bình phục, cần bổ sung nhiệt lượng và dinh dưỡng, không ăn gì sao mà được? Ngộ nhỡ Thái hậu có chuyện thật, Hoàng đế nhất định sẽ đẩy trách nhiệm cho nàng, lúc ấy chắc không vui rồi!
Nghĩ đến đây, mắt nàng đảo đảo, trong lòng đã có chủ ý.
Nàng đi đến bên Thái hậu, dùng thìa ngọc đảo khẽ cháo kiều mạch trong bát, vừa cười vừa nói với bà: “Thái hậu, người đừng thấy cháo kiều mạch xấu xí mà chê, thực ra tính cách của nó rất kiên cường đấy ạ!”
Thái hậu nghe xong lập tức thấy hứng thú: “Kiều mạch còn có tính cách?” Bên kia, trong mắt Hoàng thượng cũng để lộ những tia sáng hào hứng, nhưng miệng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, “Vớ vẩn!”
Tưởng Nhược Nam phớt lờ hắn, chỉ coi hắn như không tồn tại, tiếp tục cười, nói với Thái hậu: “Thái hậu, người có biết không? Kiều mạch có thể sinh trưởng ở nơi thổ nhưỡng cằn cỗi, không cần phải chăm bón nhiều, trồng muộn nhưng thu hoạch sớm. Kiên cường giống như cỏ dại vậy, nhưng lại có ích lợi hơn cỏ dại rất nhiều, kiều mạch là một trong những loại lương thực được người nông dân yêu thích nhất đấy ạ!”
“Thật không?” Rất hiếm người chịu trò chuyện với Thái hậu về phương diện này, bà nghe vô cùng hào hứng. Ngẩng đầu lên, cười tươi tắn nhìn Tưởng Nhược Nam, như đang chờ đợi nàng nói nhiều hơn nữa.
“Kiều mạch không chỉ có tính cách kiên cường, mà nó còn là một đại phu nữa!” Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu vui vẻ ngồi nghe nên càng hứng thú nói, nàng dần dần quên cả nỗi sợ hãi với Hoàng đế, khoa chân múa tay, hai mắt sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong nội điện.
“Trong sách y có viết ‘Tốt cho dạ dày, lợi khí lực, tốt cho tinh thần’, lại còn viết ‘giúp nhuận tràng, lợi khí lực, kỵ phong hàn’! Thân và lá của nó có thể cầm máu, còn ngăn ngừa trúng gió. Hạt thì tốt cho dạ dày, chống ra mồ hôi trộm. Quan trọng nhất là, Thái hậu, nó vô cùng có lợi cho bệnh tiêu khát của người, nếu dùng nó thường xuyên, sẽ giúp người giảm bớt lượng thuốc phải uống.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Thái hậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi.
Cảnh Tuyên Đế ngồi bên cạnh đột nhiên nói xen vào: “Tưởng Nhược Lan, ngươi biết những thứ này từ bao giờ?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dạng đắc ý nói: “Hoàng thượng, trước kia ta thường xuyên chạy ra ngoại thành chơi, mặc dù khiến nhiều người chán ghét, nhưng cũng không phải uổng công vô ích. Ít nhất thì việc đó đã giúp ta gặp được rất nhiều người, hiểu rất nhiều chuyện, giúp ta mở mang tầm mắt, những kiến thức vừa rồi đều do ta được nghe người khác nói cho biết đấy!” Nàng sinh ra và lớn lên trong một xã hội bình đẳng, ít nhất thì bề ngoài là như vậy, nên không có được sự mẫn cảm trong việc phân biệt thân phận sang hèn như những người cổ đại. Lúc để tâm, nàng còn nhắc nhở bản thân phải biết tiết chế, nhưng lúc này khi được người ta hỏi về sở trường của mình, thì sự tự tin và kiêu ngạo vốn chôn giấu bao lâu nay bỗng bộc lộ hết sức tự nhiên.
Lúc này, nàng mặt mày tươi tỉnh, hai má ửng hồng, đôi mắt đen như hắc ngọc sáng lấp lánh, đôi môi đầy đặn lúc khép lúc mở, trên môi nở nụ cười tự tin, khuôn mặt hết sức bình thường của nàng nhờ đó cũng trở nên sinh động và có sức sống hơn, khiến nó có sự hấp dẫn đặc biệt khác hẳn với bất kỳ người phụ nữ nào nơi hậu cung.
Cảnh Tuyên Đế nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nhận ra Tưởng Nhược Lan hình như cũng… không xấu lắm.
Thái hậu dùng thìa đảo đảo cháo kiều mạch trong bát, cười nói: “Mọi người đều nói ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’, thì ra câu nói ấy còn có thể áp dụng cho lương thực, kiều mạch nhìn thì có vẻ lổn nhổn thô thô, nhưng không ngờ lại có nhiều lợi ích thế. Cũng giống như con người vậy, có những người nhìn thì không xinh đẹp bắt mắt, nhưng lại khiến người khác yêu mến!”
Cảnh Tuyên Đế nghe xong, vô thức liếc Thái hậu một cái, thầm nghĩ, Thái hậu nói vậy là cho hắn nghe sao?
Tưởng Nhược Nam đang cao hứng, quay người lại cười nói với Thái hậu: “Thái hậu, loại kiều mạch này chỉ có hạt là nhìn xấu xí thôi, nhưng hoa của nó thì lại rất đẹp!” Nàng mỉm cười, nhớ lại kiếp trước đã từng đọc một bài thơ, nàng bắt đầu đọc lại bài thơ đó bằng một giọng điệu rất chậm rất nhẹ.
“Thu tuyết nhứ dương liễu. Thu tuyết tú kiêm gia. Vãn hạ hà xứ tuyết. Liên huề kiều mach hoa… Thái hậu người nghĩ mà xem, đấy là một cảnh tượng xinh đẹp biết bao, thật chẳng thua kém gì hoa thược dược, mẫu đơn!”
Cùng với giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng của nàng, trước mặt mọi người như hiện ra một mỹ cảnh, từng bông hoa kiều mạch trắng như tuyết, gió thổi qua, cánh đồng hoa trắng muốt ấy dập dềnh lượn sóng, và giữa màu trắng đó, một cô gái có đôi mắt đen sáng lấp lánh đang cười rạng rỡ như hoa…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mọi người gần như chìm đắm vào trong bức tranh đẹp và sinh động đó, khóe miệng bất giác mỉm cười.
“Nghe tiểu thư Nhược Lan nói thế, nô tỳ thật muốn đi xem loại hoa kiều mạch này đẹp đến thế nào.” A Diệp vẻ mặt say sưa nói với Tưởng Nhược Nam.
“Đâu chỉ mình ngươi, đến ta cũng muốn đi xem nữa là! Cái miệng này của Nhược Lan ấy à, thật có thể khiến người chết cũng phải sống lại!” Thái hậu kéo tay nàng cười nói.
Tưởng Nhược Nam thấy đã thu hút được hứng thú của Thái hậu dành cho kiều mạch, trong lòng vô cùng phấn khích. Bên tai lại vang lên giọng nói đầy hồ nghi của Hoàng đế: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại còn biết làm thơ?”
Tưởng Nhược Nam giật thót mình một cái, hỏng rồi, nhất thời quên béng đi mất, quên rằng thế giới nàng đang sống không giống như thế giới trước, thơ từ chỉ cần tùy tiện đọc một bài cũng đều trở thành người sáng tác! Nếu nói Tưởng Nhược Lan đột nhiên biết làm thơ thì cũng thật quá hoang đường! Ngộ nhỡ nổi tiếng, chẳng phải sẽ rất phiền phức ư? Những thứ mà nàng có thể nhớ được, nhiều nhưng không đủ. Nếu không phải bài thơ này được in trong sách dưỡng sinh, cảnh tượng lại miêu tả đẹp như thế, câu từ đơn giản, thì chắc nàng cũng không thể nhớ nổi.
Trong lúc bất lực nàng đành phạm tội khi quân: “Hoàng thượng, dạ Nhược Lan tối mù như thế nào người còn không biết ư? Bài thơ này sao có thể do ta làm được, là ta nghe người khác đọc, cảm thấy hay nên mới ghi nhớ thôi!” Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải khi quân lắm.
“Ồ. Nghe ai đọc bài thơ rất hay, đúng là nhân tài!” Hoàng đế có thói quen hỏi là phải hỏi cặn kẽ triệt để, không dễ đối phó chút nào.
Tưởng Nhược Nam đành trả lời qua quýt: “Vô tình nghe người ta đọc, cũng không hỏi danh tính, chẳng nhìn rõ dung mạo, sau này không gặp lại người ấy nữa!” Trả lời thế này đủ để bịt miệng hắn rồi chứ?
“Ồ?” Hoàng đế nhìn nàng, đôi mắt đào hoa diễm lệ, lóe sáng vô định, ánh mắt ấy như chứng thực, như có thể nhìn thấu tâm can nàng, khiến Tưởng Nhược Nam bỗng run sợ.
Đột nhiên, đôi môi góc cạnh rất rõ ràng của hắn khẽ cong lên, trên môi xuất hiện một nụ cười không rõ ràng: “Muốn tìm người này không khó, chỉ cần chép bài thơ này lên và cho dán khắp nước, ta không tin không tìm được tác giả của bài thơ, ở Đại Lương chúng ta, nhân tài chưa từng bị vùi dập bao giờ!” Nói xong hắn đứng dậy, bước hai bước đến, nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói xem có phải vậy không?”
Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy một thứ áp lực vô hình đang bao trùm lên người nàng, bất giác nàng cúi gằm đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lòng hối hận tới mức muốn đâm đầu vào tường, ai bảo mình thích làm màu, giờ thì hay rồi, tự cầm đá đập chân mình! Ngộ nhỡ tới khi ấy Hoàng đế không tìm được tác giả của bài thơ, liệu có trị nàng tội khi quân không đây?
Nhưng giờ đã trèo lên lưng hổ khó xuống, đành phải tiếp tục cố gắng, thần phật khắp trời đất này phù hộ hoặc biết đâu trên thế gian này có người có linh cảm tương thông với nàng thì sao.
Nàng nghiến răng đáp: “Hoàng thượng anh minh.” Con rệp chết tiệt, cứ phải truy xét tới cùng để làm gì? Người ta đọc thơ nghe là được rồi còn hỏi tới nguồn gốc…
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, xoay người ngồi vào vị trí của mình. Tưởng Nhược Nam đột nhiên thấy áp lực nhẹ hẳn, thầm thở phào trong lòng.
Nàng quay đầu tiếp tục khuyên Thái hậu dùng cháo kiều mạch: “Thái hậu, ngoài những ưu điểm mà con vừa nói ra, thì kiều mạch còn có một ưu điểm nữa!” Nàng ghé tai Thái hậu nói nhỏ: “Nó còn có lợi cho sắc đẹp - giảm béo!”
Thái hậu mắt sáng lên, quay đầu nhìn nàng: “Thật không?”
Tưởng Nhược Nam gật mạnh, xem ra phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng đều có khát vọng về cái đẹp như nhau.
“Đáng tiếc mùi vị của nó…” Thái hậu mặc dù đã bị nàng thuyết phục nhưng nghĩ đến cảm giác lạo xạo trong miệng, bà vẫn do dự.
Tưởng Nhược Nam kiên trì: “Thái hậu, kiều mạch nấu cháo thì không ngon lắm, nhưng nghiền ra làm thành bánh mì, làm thành mì sợi ăn vừa mượt vừa mát rất ngon đấy ạ!”
“Thật không?” Hai mắt Thái hậu lại sáng lên.
“Thật hơn cả trân châu.”
Cảnh Tuyên Đế ngồi bên cạnh thấy Tưởng Nhược Nam dỗ dành Thái hậu ăn thứ mà bà không thích ăn như dỗ dành một đứa trẻ, hết viện điển cố lại đọc thơ, bao nhiêu bản lĩnh thể hiện cả, cuối cùng cũng thành công.
Thái hậu bị Nhược Lan nói tới mức nuốt nước bọt, lập tức lệnh cho Ngự thiện phòng nấu một bát mỳ kiều mạch mang lên.
Cảnh Tuyên Đế dùng bữa cũng đã tương đối, thấy không còn sớm, bèn đứng dậy cáo lui, trước khi bước ra cửa không kìm được quay đầu nhìn một cái, thấy Tưởng Nhược Nam đứng đằng sau Thái hậu, vừa bóp vai cho bà, lại thỉnh thoảng cúi người ghé tai bà thì thầm gì đó, hai mắt sáng long lanh, vô cùng linh động. Còn Thái hậu miệng luôn mỉm cười, hình như rất vui vẻ trước những lời của nàng.
Cảnh Tuyên Đế quay đầu đi, mỉm cười, đột nhiên hiểu ra tại sao Thái hậu vẫn luôn sủng ái Tưởng Nhược Nam như thế…
Cảnh Tuyên Đế đi chưa bao lâu, Ngự thiện phòng cho người mang mỳ kiều mạch lên. Dùng nước gà làm nước dùng, nấu cùng thịt bò, thêm hành mùi rau thơm, còn cả ít rau nấu kèm xanh mơn mởn, màu sắc thật hết sức hài hòa, hấp dẫn. Thái hậu bỗng thấy hào hứng, ăn hết cả bát mỳ kiều mạch lớn, thậm chí còn dặn A Diệp, sau này mỗi ngày đều ăn một bát mỳ kiều mạch.
A Diệp thấy Thái hậu ăn ngon miệng như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích Tưởng Nhược Nam.
Dùng bữa xong nghỉ ngơi một lát, Tưởng Nhược Nam lại dùng đồng bạc mình mang theo và ít dầu thuốc cạo gió cho Thái hậu. Thái hậu và A Diệp hoàn toàn tin tưởng Tưởng Nhược Nam, nên không hề tỏ vẻ nghi ngờ việc nàng cạo gió.
Tưởng Nhược Nam vừa cạo gió cho bà vừa bắt đầu lân la nói tới ý định lần viếng thăm này của mình.
Nàng suy nghĩ rất nung, cảm thấy không thể trực tiếp hỏi Thái hậu được, rất đơn giản, Nhược Lan bất chấp tất cả, làm trái ý Thái hậu, kiên quyết đòi gả cho Cận Thiệu Khang. Giờ bà còn chịu gặp nàng đã là tốt lắm rồi, còn muốn nhờ bà giúp nàng kháng chỉ ư? Không chừng bà sẽ đuổi ngay nàng ra ngoài!
Chuyện này phải từ từ tính, giờ chỉ nên mở rộng miệng thăm dò mà thôi.
“Thái hậu, có phải những lời Hoàng đế nói ra là lời vàng lời ngọc, không bao giờ thay đổi không ạ?”
Thái hậu nằm sấp trên giường mắt nhắm hờ, nghe Tưởng Nhược Nam hỏi câu này, ban đầu bà cũng không để ý lắm, buột miệng trả lời: “Điều ấy là đương nhiên rồi. Nếu như Hoàng đế sớm nắng chiều mưa thì quan viên dưới trướng sao làm việc được, thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn ư?”
Đạo lý này Tưởng Nhược Nam cũng hiểu nhưng…
“Lẽ nào không có ngoại lệ sao? Một lần cũng không có ạ? Nếu trong tình huống đặc biệt thì sao?”
Thái hậu mở to mắt, vẻ mặt chăm chú: “Theo ta biết thì Hoàng đế luôn nhất ngôn cửu đỉnh, những lời đã nói, thánh chỉ đã ra thì chưa từng thay đổi! Còn nói đến tình huống đặc biệt, phải xem tình huống đó thế nào, nếu liên quan đến giang sơn xã tắc, lê dân bách tính thì không chừng có ngoại lệ đấy.”
Giang sơn xã tắc, lê dân bách tính… Cả hai điều này đều quá to tát, lẽ nào, nàng không thể ly hôn? Cả đời nàng phải làm Hầu phu nhân ư? Tưởng Nhược Nam khổ sở.
Bên này, Thái hậu ngồi dậy, A Diệp đứng cạnh vội vàng khoác áo cho bà, Thái hậu quay người nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Nhược Lan, sao đột nhiên lại hỏi chuyện ấy?”
Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt hiền từ của Thái hậu, rất muốn nói thật với bà, nói rằng nàng đã hối hận, không muốn sống cùng Cận Thiệu Khang nữa. Nhưng lý trí lại bịt chặt miệng nàng, bởi vì lý do mà nàng muốn rời bỏ hắn quá hoang đường, Thái hậu sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Nàng không thể biết Thái hậu sẽ phản ứng ra sao, nói cho cùng, Thái hậu không phải mẹ đẻ của nàng, nên cũng sẽ không thể dung túng nàng vô điều kiện! Khó khăn lắm nàng mới có lại được sự sủng ái của bà, không thể để mất đi nhanh như thế.
“Không có gì ạ, con chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Tưởng Nhược Nam cúi đầu đáp.
Sau khi cạo gió cho Thái hậu xong, Tưởng Nhược Nam rời khỏi Từ Ninh cung.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Thái hậu nói với A Diệp: “Con bé này có tâm sự. Nếu không sao tự nhiên lại hỏi chuyện ấy.” Rồi sau đó lại hỏi A Diệp: “Người con gái cùng vào phủ một ngày với Tưởng Nhược Lan là người thế nào? Có xinh đẹp hơn Nhược Lan không?”
A Diệp đáp: “Đó là con gái của Vu đại nhân, nghe nói dung mạo như hoa, hiểu biết hiền thục, xinh đẹp có tiếng trong kinh thành.”
Thái hậu thở dài: “Đàn ông đều coi trọng vẻ bề ngoài, về điểm này, Nhược Lan phải chịu thiệt thòi rồi!” Sau đó hai mắt bà bỗng sáng lên: “Nhưng cho dù Nhược Lan có không xinh đẹp đi nữa thì cũng là con gái của Uy vũ tướng quân, Cận gia bọn họ dám đắc tội với nó, thì đừng trách ai gia không nể mặt!”
Thái hậu trầm tư một lát, rồi dặn dò A Diệp rất nhiều. A Diệp nghe xong, cười đáp: “Cứ thế này ai còn dám đắc tội với tiểu thư Nhược Lan nữa!”
Thái hậu thở dài: “Nhưng ai gia không thể giúp con bé có được sự yêu thích của phu quân…”
“Sự sủng ái của Thái hậu đương nhiên quan trọng hơn có được lòng yêu mến của phu quân.” A Diệp an ủi.
“Nhưng ai gia có thể bảo vệ nó tới khi nào chứ?”
***
Ngày hôm sau, Thái hậu cho người tới thưởng An Viễn Hầu phu nhân. Ngoài vàng bạc châu báu vải vóc ra, thì thứ quý giá nhất, thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là chiếc áo lụa vàng do Thái hậu khâm thưởng, mặc chiếc áo này lên, cũng như Thái hậu thân lâm, ngay đến Thái phu nhân và An Viễn Hầu cũng phải hành lễ với nàng. Đây là sự vinh sủng đặc biệt gián tiếp nâng cao địa vị của Hầu phủ, khiến người trên kẻ dưới trong Hầu phủ đều vui mừng ra mặt, đồng thời cũng khiến vị trí của Tưởng Nhược Nam ở Hầu phủ thêm vững chắc.
Sau chuyện này, Thái phu nhân nói với Trương ma ma hầu cận bên mình: “Thái hậu làm vậy là muốn cảnh cáo ta.” Bà trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Giờ Hầu gia và Nhược Lan đã chính thức viên phòng rồi, từ ngày mai hãy mang thuốc đến cho Vu di nương!”
“Chỉ mong Nhược Lan sớm có tin vui!” Thái phu nhân khẽ thở dài.
Năm ngày sau khi Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam viên phòng, Vu Thu Nguyệt hao tâm tổn trí nấu một nồi canh ngon, buổi tối đợi Cận Thiệu Khang về phủ thì đích thân mang đến thư phòng cho hắn, dùng lời lẽ mềm mỏng, lại có ý hối hận, công kích bằng cả vẻ dịu dàng, phong tình.
“Hầu gia, thiếp biết sai rồi, thiếp chỉ vì quá để tâm tới Hầu gia mà thôi! Vì vậy mới đố kị tỷ tỷ có thể đường đường chính chính đứng cạnh Hầu gia, còn thiếp chỉ có thể mãi mãi đứng sau hai người. Hầu gia, trong lòng thiếp rất buồn.”
“Thiếp cứ tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến chàng ghét tỷ tỷ, để ý quan tâm tới thiếp hơn, nên thiếp mới làm bao nhiêu việc ngu xuẩn như thế.”
“Nhưng những lời của tỷ tỷ đã khiến thiếp tỉnh ngộ, thiếp nhận ra mình quá sai lầm, bất luận thế nào tỷ tỷ cũng là chính thất, thiếp có suy nghĩ như vậy thật không nên, sau này thiếp không bao giờ dám đố kị nữa, thiếp chỉ cần được gặp Hầu gia thôi!”
Vu Thu Nguyệt nước mắt lưng tròng nói hết những lời từ tâm can, cuối cùng ngẩng đầu lên, xinh đẹp kiều diễm nhìn Cận Thiệu Khang, tỏ rõ sự mềm yếu của mình.
“Hầu gia, chàng có thể tha thứ cho Thu Nguyệt không? Nếu chàng không tha thứ cho Thu Nguyệt, Thu Nguyệt sống cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Màn biểu diễn này của Vu Thu Nguyệt hoàn toàn chẳng khiến Cận Thiệu Khang mềm lòng, nhưng dù sao nàng cũng là thê thiếp của hắn, được gả cho hắn khi tuổi còn trẻ, thân lại là đích nữ của Vu gia, cũng chẳng phạm tội gì tày trời, lẽ nào hắn cứ thế mà lạnh nhạt với nàng mãi?
Lúc này, Cận Thiệu Khang nhớ đến những lời mà Tưởng Nhược Nam nói.
“… Phụ nữ thấy chồng mình ở cùng người con gái khác, chẳng ai không ghen tị…”
Vu Thu Nguyệt biết đố kị, đương nhiên Tưởng Nhược Nam nàng cũng biết đố kị.
Chỉ là Vu Thu Nguyệt có thể nhịn, tại sao nàng lại không? Không thể quá dung túng nàng, nếu không, sau này nhà cửa sẽ khó yên!
Tối đó, Cận Thiệu Khang đến Cẩm Tú viện.
Ngày hôm sau, Vu Thu Nguyệt vừa dậy, còn đang tự soi gương trang điểm, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tối qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Chỉ cần cô ta sinh con trai sớm hơn nàng một bước, kết quả cuối cùng thế nào, còn phải bàn nữa sao? Thái hậu? Thái hậu có thể sống lâu trăm tuổi không?
Đúng lúc này, Trương ma ma bưng một chiếc bát sứ Thanh hoa bước vào.
Trong bát bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thuốc nồng đượm.
Vu Thu Nguyệt mặt biến sắc, cô ta từ từ đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bát thuốc trước mặt: “Đây là… đây là cái gì?”
Trương ma ma đặt bát thuốc xuống chiếc bàn trước mặt cô ta, cười đáp: “Là Thái phu nhân sai lão nô bưng tới, di nương hãy uống lúc còn nóng thì tốt hơn!”
Vu Thu Nguyệt nhìn bát thuốc đen sì, sắc mặt mỗi lúc một trắng hơn. Đương nhiên cô ta biết đây là cái gì, uống nó rồi, cho dù Hầu gia ngày ngày tới đây thì cô ta cũng sẽ không bao giờ có thai được! Cảm giác căm hận cứ quấn chặt lấy trái tim cô ta, không sao nén xuống được.
Tại sao ngươi đã cướp đi của ta tất cả, lại còn ép ta uống? Ngươi cậy có Thái hậu chống lưng, nên mới ức hiếp ta như thế đúng không? Tưởng Nhược Lan ta sẽ liều mạng với ngươi!
“Di nương, ta khuyên di nương nên uống đi, sau nửa năm nữa vẫn còn cơ hội!” Trương ma ma dịu giọng nói.
Nhưng đến khi ấy biết đâu Tưởng Nhược Lan đã mang thai đích trưởng tử thì cô ta còn cần cơ hội đó làm gì?
Vu Thu Nguyệt túm chặt áo, chặt đến nỗi các khớp xương ngón tay trắng bệch, móng tay đâm vào thịt nhưng cô ta lại chẳng cảm thấy đau.
Không thể phản kháng, nếu không, cô ta sẽ mất Thái phu nhân, mất cả Hầu gia!
Cô ta cúi đầu bưng bát lên, uống một hơi cạn ngay trước mặt Trương ma ma, Trương ma ma hài lòng mỉm cười, quay về gặp Thái phu nhân bẩm báo.
Trương ma ma vừa cất bước, Vu Thu Nguyệt đã lập tức quay vào phòng, cúi đầu xuống chiếc chậu gỗ mà móc họng, không lâu sau dạ dày cuồn cuộn, thứ nước thuốc đen ngòm vừa uống vào đã nôn ra gần hết.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng nhợt, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi, cô ta vịn tay vào giá gỗ, hơi thở yếu ớt nhưng hai mắt sáng tới đáng sợ.
Tưởng Nhược Lan, ngươi không thể giẫm đạp ta? Những gì thuộc về ta, ta sẽ lấy lại bằng hết!
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân