Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 3-4
hiên Ngoại 3
3. Tình yêu của các nam nhân vật chính với… baby
Edit: chucuoiyeu
Lại cùng nhau họp mặt trong một đêm giao thừa nữa.
Đây là khoảng thời gian sau hai năm ngày cử hành hôn lễ của Nghiêm Chân ở thành phố B. Ở trong quân doanh thì thời điểm đón năm mới luôn rất náo nhiệt, các liên đội cùng nhau tổ chức các trò chơi chào mừng ngày tết âm lịch đang tới gần thì không nói, còn có hội diễn từ các phân đội biểu diễn cho mọi người cùng xem nữa.
Thời điểm đón năm mới của năm nay, Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh đều không có về nhà, đều phải ở lại trong sư đoàn để trực tết. Lý Uyển vốn không muốn, nhưng năm nay con lớn Cố Hoài Thanh ở phía nam cũng về nhà, bà cũng không nên cưỡng cầu nữa.
“Mẹ cháu ngày hôm qua gọi điện thoại cho ông già này mà vẫn còn rất oán giận đấy, nói thật vất vả lắm Hoài Thanh mới về nhà được một chuyến, thế mà hai đứa các cháu lại phải ở lại đây trực.” Diệp lão nói xong, cười nhẹ, lại đùa nghịch với Tiểu Bảo Bảo mập mạp ở trong lòng mình.
Tiểu Bảo Bảo kế thừa từ ba của mình một đôi mắt đen như mực, sáng ngời. Tiểu tử kia cứ mở đôi mắt to tròn như vậy mà cười một cách hòa ái với ông nội của mình, bàn tay trắng nõn vung lung tung lên. Diệp lão nhìn Tiểu Bảo Bảo này, yêu thương không thể nói hết được.
Tiểu Bảo Bảo là cháu gái duy nhất của Diệp lão, tên gọi được Diệp lão đặt cho, gọi là Diệp Duy Tây. Còn nhũ danh thì được mẹ đặt cho, gọi là Đông Thiên.
Nghe Diệp lão nói xong, Nghiêm Chân cũng chỉ nở nụ cười, quay đầu nhìn con mình đang nhắm mắt ngủ say trong nôi. Tiểu tử kia gọi là Manh Manh, Manh Manh không có tinh thần giống như Đông Thiên, cứ tới nửa đêm là oa oa khóc lên, ban ngày thì cứ ngủ như thế, chẳng khác nào chú lợn con cả. Nhìn con trong chốc lát, khóe miệng Nghiêm Chân cũng nhếch lên.
Một góc khác của phòng khách thì có ba đứa trẻ đang ngồi chơi, một bên xếp thành lũy bằng gỗ, một bên còn không ngừng đấu miệng.
“Anh Gia Minh, chúng ta đắp cái này là cái gì thế?” Cố Gia Niên nhíu mày hỏi.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi của mình, “Xe tăng.”
Bạn nhỏ Cố Gia Niên lập tức bày ra một biểu tình “anh lừa ai thế”, “Em ở trong phòng của ba em có nhìn qua mô hình xe tăng rồi, căn bản sẽ không giống như của anh thế này đâu.”
Quyền uy bị nghi ngờ, bạn nhỏ Gia Minh cũng bắt đầu luống cuống tay chân, “Xe tăng cũng không chỉ có một hình dạng như vậy, cũng có thể cải trang mà.”
Bạn nhỏ Cố Gia Giai ở một bên ôm búp bê sốt ruột, giọng nói nhỏ nhưng lại gấp rút, “Vậy mấy đồ chơi trẻ con này là cho em chơi rồi.”
Giao thừa năm nay ở Diệp gia rất náo nhiệt.
Quả thật là trừ bỏ Diệp Vân Đồng ở ngoài thì có thể nói là toàn bộ đều có mặt đầy đủ.
“Chú Diệp, chị Vân Đồng đi đâu vậy?”
Diệp lão gia khoát tay, “Đi diễn xuất cho bộ đội rồi.”
Năm trước Diệp Vân Đồng được điều đến tổng chính của đoàn ca múa. Tổng chính của đoàn cùng với đoàn văn công chính trị ở quân khu B không giống nhau, đất liền biển cả nơi đâu có quân đội thì cũng có thể đi. Năm nay Diệp Vân Đồng mang theo một phân đội nhỏ diễn xuất thẳng đến căn cứ không quân tham gia diễn xuất.
Một phía khác của đại sảnh có ba người đàn ông đang ngồi cùng nhau.
Bên này mặc quân trang là hai anh em Cố gia, bên kia mặc bộ quần áo bình thường là giáo sư Diệp Dĩ Trinh.
Ngày sinh của Đông Thiên cùng Manh Manh cũng chênh lệch không nhiều, qua hai tuần nữa chính là 100 ngày của hai đứa nhỏ này. Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn Đông Thiên được Diệp lão gia ôm trong ngực, cười nhẹ rồi nói.
“Lão Tam, tôi có thể lý giải được vì sao trước đây cậu lại vội vã kết hôn như vậy.”
Vợ cùng con gái đều ở bên cạnh mình, có thể không đắc ý sao.
Cố Hoài Ninh chọn cách nhìu mày, không nói chuyện. Nhưng thật ra Cố Hoài Việt đang chống đầu, nhìn xa xa rồi cười, “Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Bối phận của chúng ta phải tính như thế nào đây?”
Lời của Cố Hoài Việt vừa nói ra, sắc mặt Cố Hoài Ninh thay đổi một chút, còn sắc mặt của Diệp Dĩ Trinh thì vẫn nhàn nhã như trước.
Cố Hoài Việt ra sức phân tích, “Từ đầu là Hoài Ninh lớn hơn nhưng bây giờ thì Lương Hòa…” Anh kéo dài âm điệu, cười cười nhìn về phía Hoài Ninh, “Nhưng Hòa  Hòa phải kêu Dĩ Trinh là cậu rồi.”
Cố Hoài Ninh không tiếp lời nhưng Diệp Dĩ Trinh lại rộng lượng khoát tay, “Quên đi. Tôi cũng không có yêu cầu gì với Cố đội trưởng đâu.”
Cố Hoài Ninh hừ cười một tiếng, anh còn không có nghĩ tới chuyện đáp ứng đâu, thế mà tiểu tử này muốn ca cho anh một bài thế này rồi sao.
Anh uống một ngụm trà, nhìn hướng phòng bếp, “Khi tôi đi vào phòng bếp lấy nước thì thấy Ôn Nhiễm còn phụng phịu trong đó kìa.”
Anh nói được một nửa, ngẩng đầu đánh giá Diệp Dĩ Trinh.
Chỉ biết rằng đồng chí đội trưởng của chúng ta đã trả đũa rồi, nhưng không nghĩ tới là nhanh như vậy.
Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút rồi cười nhẹ, cúi đầu uống trà, sau đó lại tựa vào ghế dựa chậm rãi đọc tạp chí. Nhưng ánh mắt của đồng chí Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vfao anh, còn kém lấy một cái ống nhòm mà ngắm ngay vào anh nữa thôi. Ánh mắt giống như lưỡi đao kia khiến Diệp Dĩ Trinh không chịu nổi, nói ra ngọn nguồn.
Ngày hôm qua Nghiêm Chân cùng Lương Hòa cùng nhau tới đây giúp Ôn Nhiễm chuẩn bị mọi thứ để đón năm mới.
Một bên sửa soạn một bên vừa nhìn mấy đứa trẻ rồi cùng nhua tán gẫu, nói đến thời điểm sắp sinh thì Nghiêm Chân cùng Lương Hòa đều lộ ra nụ cười hạnh phúc cùng thẹn thùng, khiến cho bạn học Ôn Nhiễm buồn bưc không thôi. Như thế nào mà thời điểm người ta sinh con đều có ông xã ở bên cạnh, chính cô thì lại phải cô đơn một mình chứ. (kỳ thật vẫn có người ở bên cạnh, nào là Ôn phu nhân, Ôn lão gia, Diệp lão gia, Diệp Vân Đồng và nhiều người khác nhưng bạn học Ôn Nhiễm giận dữ lên nên đã toàn xem nhẹ họ.)
Vì thế bạn học Ôn Nhiễm cứ mạc danh kỳ diệu như vậy mà tức giận lên.
Đêm đó oán giận cùng với giáo sư Diệp, thật làm cho anh dở khóc dở cười.
Xem ra bạn học Ôn Nhiễm giận dữ quá nên đi hỏi tội chính người đắc tội với mình, mà đã quên chính mình sinh trước ngày sinh dự tính. Nếu theo đúng kế hoạch thì anh vẫn có thể thành công về nhà cùng cô dưỡng thai.
Phụ nữ khi đã làm loạn lên thì không thể nói đạo lý được, giáo sư Diệp thân thiết hiểu được điểm này cho nên cũng sẽ không giải thích cho chính mình, hạ thấp bản thân nói vài câu lấy lòng cô, không nghĩ tới bạn học Ôn Nhiễm vẫn buồn bực cho tới hôm nay.
Giáo sư Diệp hơi có chút đau đầu, xoa xoa cái trán, bỗng nhiên di động đặt ở một bên vang lên.
Anh dừng lại rồi nhận điên thoại.
Đầu kia là Ôn Hành Chi gọi điện thoại là đây là muốn đầu năm mới anh mang Ôn Nhiễm về Ôn gia một chuyến. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì anh đã đồng ý rồi, nhưng hiện tại Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên tò mò với một việc.
“Anh trở về rồi sao?”
Đầu bên kia quả nhiên trầm mặc một chút, “Nói sau đi.”
Chuyện của mấy người bên kia so với chuyện của anh cùng Ôn Nhiễm càng phức tạp hơn, Diệp Dĩ Trinh cũng không tùy tiện cho ý kiến được.
Trong khi trong điện thoại không có tiếng nói gì thì thanh âm huyên náo của mấy đứa nhỏ xuyên tới, ngay cả Ôn Hành Chi ở đầu kia điện thoại cũng có thể nghe được.
“Náo nhiệt như vậy sao?”
“Uh, cả lớn cả nhỏ gì đang làm loạn ở đây.”
Lời này nói ra nhưng trước mặt của Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh thì rất bình thường, trước mặt những người ba mươi tuổi còn không có con thì  nghe thấy lời này sẽ không cần phải nghĩ nhiều rồi.
Ôn Hành Chi bất động thanh sắc mà tắt điện thoại, xoay người nhìn về phía mảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ, cả thế giới trước mắt anh trắng như tuyết.
Tết năm nay Ôn Viễn không muốn trở lại thành phố B, vì thế anh liền mang cô đến thành phố T ở. Thành phố T này đã có vài ngày có tuyết rơi rồi, gió lạnh đến tận xương vẫn gào thét ở ngoài cửa sổ, mà trong phòng thì rất yên lặng và ấm áp.
Ôn Viễn đang xem sách.
Ôn Hành Chi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, xoay người mang chiếc áo khoác tới rồi lại đem Ôn Viễn từ trên giường bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị động tác của anh dọa cho hoảng sợ.
Người này sáng sớm đã bắt đầu xử lý công việc, vì đề phòng cô quấy rầy anh nên trước tiên đưa cho cô một quyển tạp chí để xem. Tiểu cô nương Ôn Viễn buồn bực vô cùng, trước mặt anh ném trả lại cuốn tạp chí, từ trong túi sách của chính mình lấy ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình để xem. Nếu như là lúc trước, Ôn tiên sinh khẳng định sẽ giáo huấn cô vài câu, nhưng hiện tại tiểu cô nương này được sủng quá nên càng ngày càng không kiêng nể gì anh, anh nếu muốn làm cho cô chịu thua thì biện pháp chỉ có thể có một.
“Em mặc quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài làm gì chứ?” Ôn Viễn chu miệng, “Em muốn đọc sách.”
“Một quyển ngôn tình hạng ba thì có cái gì tốt chứ? Buông nhanh cho anh.”
“Cái gì mà ngôn tình hạng ba chứ?” Tiểu cô nương không vui ý, “Anh từng làm lính sao? Vẫn là bộ đội đặc chủng sao?”
Tiểu cô nương vô ý thức lấy anh so sánh với người đàn ông khác, đây được xem như điều tối kỵ đối với bạn trai hoặc là ông xã của mình.. Ôn tiên sinh vẫn duy trì trầm mặc, tay đặt ở bên hông cô chậm rãi tăng lực lên.
Ôn Viễn vẫn không phát hiện ra rằng trên mặt Ôn tiên sinh càng bình tĩnh thì bên trong lửa giận càng mạnh, vẫn cằn nhằn liên miên như cũ, “Anh xem, nam nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này tham gia quân ngũ, là bộ đội đặc chủng. Tuy rằng người ta lui về làm một người quân nhân bình thường, mà một người quân nhân bình thường cùng một người không tham gia quân ngũ quả thật là không giống nhau.”
Ôn tiên sinh quay đầu đi, mắt nhìn đến tác giả của cuốn tiểu thuyết thì rất là khinh thương, “Ngay cả bút danh của một người mà cũng ẩn dưới con mèo cho được thì có thể viết ra cái gì văn vẻ chứ?”
Ôn Viễn chán nản, quyết định không cùng anh nói chuyện nữa. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Kết cục như thế nào?”
“Hả?” Anh hỏi không đầu không đuôi, Ôn Viễn nhất thời phản ứng không kịp.
“Quyển sách này có kết cục như thế nào?” Anh nhíu mày, thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là Happy ending rồi. Đều có baby, ôi lại còn nói nữa, trong quyển sách này trừ bỏ nam nhân vật chính còn có một tiểu gia hỏa rất hoạt bát nữa.. hihi…”
Lông mày của Ôn tiên sinh lúc này bắt đầu nhếch lên, nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết hư cấu đều có kết cục tốt hơn so với anh.
Ôn tiên sinh cảm thấy chính mình không thể lại bất động thanh sắc được nữa rồi.
“Em không đi ra phải không?” Anh nói.
“Em ở nhà xem tiểu thuyết.” Ôn tiểu cô nương mặt mày hớn hở.
“Em cũng không cần xem tiểu thuyết nữa.” Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, lấy quyển sách trên tay cô, “Chúng ta làm một chút chuyện nhỉ?”
“Cái gì? Làm gì chứ?” Ôn tiểu cô nương lắp bắp nhìn anh đang chồm người lại đây, bị một bóng người bao phủ lên khiến cô nhất thời cảm thấy chính mình chạy trời không khỏi nắng, lưu lại cho cô một kết cục chỉ có bốn chữ – Sách cốt nhập phúc.
p/s: cuội không thể tra rõ nghĩa được thành nghĩa cuối cùng: sách cột nhập phúc có nghĩa rõ ràng là gì. Có một cuốn đám mỹ  mang tên này cũng khá hay. Câu này hiệu đại khái là bị ăn đến tận xương nhưng cuội không chắc hoàn toàn nghĩa vì tra không được.  Hi vọng bạn nào biết được thì hãy giúp cuội một chút. Chỉ còn 2 pn nữa thôi
Bạn nào muốn biết về chuyện tình của Ôn Hành Chi và  Ôn Viễn thì hãy tìm đọc em là tất cả của tác giả này. Hi vọng sẽ sớm vì tác giả mới nhảy tới chương 20 thôi
Phiên Ngoại 4
4.  Mang thai
Edit: chucuoiyeu
4.1 Gia đình giáo sư Diệp.
Thời điểm Giáo sư Diệp đi công tác về thì đèn trong phòng khách vẫn chưa được bật lên.
Lẽ ra không nên như thế này, mỗi ngày như thế này thì cô vợ nhỏ nào đó hẳn đã phải thắp sáng đèn lên rồi.
Bỗng nhiên từ trong buồng vệ sinh truyền đến thanh âm xả nước, anh cảm thấy hiểu rõ nguyên do nên vội vàng đi qua xem một chút.
Ôn Nhiễm đang đứng ở trước gương mà đánh răng, tóc tai ẩm ướt.
“Anh đã về rồi.” Cô thấy anh thì lại càng ũ rũ. Giáo sư Diệp đi công tác nước ngoài sau 2 tuần mới về nước, hoàn toàn không hiểu được đãi ngộ như thế này.
Nhưng nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, giáo sư Diệp lập tức quên bất mãn mà hỏi, “Sao lại thế này, sao sắc mặt em kém như vậy?”
Ôn cô nương nào đó lộ ra vẻ mặt muốn khóc, “Em vừa rời giường uống một ngụm sữa liền chạy vào bồn cầu nôn hết, anh nhanh đi xem hộ em xem có phải hộp sữ đó quá thời hạn rồi không?”
Diệp Dĩ Trinh bật cười, đi qua bưng hộp sữa trên bàn cơm lên nhìn thoáng qua. Ngày sản xuất và hạn sử dụng trên hộp vẫn đảm bảo chất lượng sữa mà.
Ôn cô nương vừa nghe xong thì ô một tiếng, “Vậy chắc đại khái là cảm lạnh rồi.”
Tư thế ngủ của cô thì anh biết rõ ràng nhất nên anh chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, buông áo gió, ngồi ở trên ghế sofa chờ cô đi ra.
Bỗng nhiên anh nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt sửng sốt một chút.
Cầm lấy chìa khóa xe đi vào buồng vệ sinh, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi bệnh viện khám.”
Ôn Nhiễm một bên vừa rửa mặt,vừa lộ ra hai con mắt nhìn anh, “Không, không cần đi bệnh viện đâu. EM không sao.”
“Không được.” Anh không khỏi phân trần, thấy cô còn có chút kinh ngạc thì liền có chút bất đắc dĩ mà nói với cô, “Trong khoảng thời gian này còn chưa có thấy ngày đặc biệt của em, không phải sao?”
Ôn Nhiễm nghĩ lạ, “Hình như là không bình thường, tháng này đến nay còn chưa có tới…” Nói xong không khỏi che miệng lại, sau đó buông ra lúng ta lúng túng nói, “Không phải… không phải mỗi lần đều dùng biện pháp bảo vệ sao?”
Có mấy lần không có, giáo sư Diệp âm thầm nói trong lòng.
“Chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra xem, mặc kệ kết quả kiểm tra như thế nào thì luôn tốt đối với thân thể của em.”
“Vâng.” Ôn Nhiễm nhu thuận lên tiếng, trở lại phòng ngủ lấy áo khoác cùng anh đi xuống lầu.
Bệnh viện.
Sau khi lấy nước tiểu để kiểm tra, Ôn Nhiễm cùng Diệp Dĩ Trinh ngồi song song ở trên hành lang chờ kết quả.
Ôn Nhiễm có chút khản trương, mười ngón tay đều giao với nhau. Diệp Dĩ Trinh quay đầu đi, nhìn cô cười cười, cầm lấy đôi bàn tay của cô.
Chẳng được bao lâu, chợt nghe y tá kêu tên Ôn Nhiễm.
Y tá cười đem kết quả đưa cho hai người bọn họ, thuận tiện nói hai chữ, “Chúc mừng.”
Ôn Nhiễm mới đầu muốn tiếp nhận kết quả nhưng là vùa nghe được kết quả này thì đứng sững sờ ở nơi đó, mở to hai mắt, có chút không thể tin.
Vẫn là Diệp DĨ Trinh nhận lấy kết quả, cúi đầu nhìn kết quả, có nơi nào không rõ thì còn hỏi y tá.
Đợi cho y tá đi xa, bạn học Ôn Nhiễm còn không có phản ứng lại được.
Diệp Dĩ Trinh nhìn biểu tình trố mắt lên của cô, không khỏi có một tia bất an, chẳng lẽ Ôn Nhiễm là không muốn đứa nhỏ sao?
Anh mím chặt môi, kêu cô một tiếng, “Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm hoàn hồn, “Vừa… vừa rồi y tá nói thế là có ý gì?”
Giáo sư Diệp nhịn không được mà ho nhẹ hai tiếng, “Ý tứ của y ta là em mang thai.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Ôn Nhiễm nhịn không được hít một hơi, xoa xoa mặt sau đó lục túi tiền trên người của anh.
“Làm sao vậy?” Anh rũ mắt nhìn cô, có chút không rõ ý tứ về việc làm của co, trong lòng lo lắng ngày càng tăng lên vài phần.
Ôn Nhiễm một bên tìm thông tin trong di động vừa ói, “Em muốn gọi điện thoại cho mẹ. Còn có ông nội. Còn có Ôn Viễn, còn có chú út. Báo tin vui cho họ biết.” Nói xong thì chuyển được một cuộc điện thoại, bạn học Ôn Nhiễm hưng phấn nói chuyện điện thoại.
Diệp Dĩ Trinh đứng tại chỗ, không khỏi cười cười, mặt mày sủng nịch ôn hòa.
4.2 Gia đình nhị thiếu gia nhà họ Cố.
Cậu hai nhà họ Cố với việc sinh con cái vẫn có chút bất mãn thật sâu. Vì thế, sau khi trải qua mọi thứ rồi sóng êm bể lặng, việc mang thai của Nghiêm Chân cuối cùng cũng đã đến.
Sau khi tất cả mọi thứ đã sóng êm gió lặng, Nghiêm Chân cùng Cố tiểu tư lệnh cuối cùng cũng thành công bị vị tham mưu trưởng nào đó đưa đến thành phố B, quanh vinh khi trở thành thành viên của những người nhà đang tùy quân ở đây. Cùng với những vị quân tẩu khác ở trong sư đoàn A ở thành Phố B không có đi ra ngoài, chô nên vấn đề trường học gần đây được tiểu gia hỏa kia chiếm lĩnh nhiều thời gian mà giải quyết.
Cố tiểu tư lệnh đến chỗ nào đều có thể phủi đi chủ nhân trước đó ở nơi đây, vừa đến đại viện của quân khu ở thành phố B này, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu chiêu binh mãi mà, trù bị quân chính quy. Tầm đúng một tháng sau, tiểu gia hỏa kia đã muốn có đủ người—tạo thành hai phe.
Cậu bé lúc ban đầu muốn nghĩ tìm thêm người… nhưng từng việc mà làm vẫn cảm thấy có bao nhiêu vấn đề lớn lao.
Vì thế tiểu gia hỏa kia cũng rất phiền muộn.
Nghiêm Chân an ủi cậu bé, “Con xem đi, mấy đứa nhỏ trong toàn viện tham gia cũng không đủ nhiều người như vậy.”
Tiểu gia hỏa cúi đầu, “Nếu là ở thành phố C thì chỉ cần chừng này là đủ…”
Nghiêm Chân ngẩn người, thì ra tiểu tử kia là muốn đồng bọn ở thành phố C nha.
“Con ở bên những người bạn nhỏ khác không phải đều chơi đùa rất tốt sao?”
Trong viện mỗi ngày đều có tuyến xe đưa những đứa trẻ nhỏ đến trưởng học, một xe đò lớn được trang hoàng đẹp như vậy từ những người này, tùy tiện ép buộc bọn họ. Được vài ngày, Cố tiểu tư lệnh liền cùng những bạn bè cùng trang lứa hòa nhập.
Cố tiể tư lệnh nghe cô nói vậy thì ô ô hai tiếng, cọ cọ Nghiêm Chân, “Mẹ không biết, hôm qua còn gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Tiểu, bạn ấy nói sau khi con đi, binh lính của con đều bị Lâm Tử thu dụng hết rồi. Mẹ có biết tôn tử kia nói như thế nào không?”
Nghiêm Chân kinh ngạc, như thế nào lại lật lại việc đối chọi gay gắt cùng với Lâm Tử thế này.
Cô tận lực giữ biểu tình ôn hòa, “Lâm Tử nói như thế nào?”
Cố tiểu tư lệnh có biểu tình thực phẫn nộ, “Bạn áy nói, muốn đem binh lính của con chiêu hàng bạn ấy. Chiêu hàng! Chiêu hàng đó”
Nghiêm Chân buồn cười, “Có phải là binh lính của con cũng chưa chịu phải không, một đám người đầu hàng kẻ địch rồi.”
Cái mũi của Cố tiểu tư lệnh như muốn phun hỏa. Không có thể nào như vậy!
Nghiêm Chân sờ sờ đầu của cậu bé, cô thật sự không biết nên an ủi như thế nào với vị tư lệnh uy lực này nữa.
Buổi tối Cố Hoài Việt đã trở về.
Bởi vì lúc trước lo lắng về chuyện vấn đề học tập và công việc của vợ con, đại viện giành cho người nhà của các chiến sĩ được xây dựng ở nội thành. Mà nơi đóng quan bởi vì đủ loại nguyên nhân liền nằm ở ngoại ô thành phố B. Đến lúc này muốn trở về nhà thì ngồi xe bus công cộng trở về nhà cũng phải mất đúng một giờ, lo lắng đến vấn đề này nên trong khu vực đóng quân thì thứ hai và thứ tư có một chuyến xe đi về phía đại viện.
Cố tham mưu trưởng là người có quyền đặc biệt, không cần chờ xe, nhưng anh cũng không thể về nhà mỗi ngày, mỗi tuần thường về nhà hai ba ngày thì có thể được.
Về trong nhà thấy Nghiêm Chân đang nấu cơm, vì an ủi tâm tình tang thương của tiểu gia hỏa nòa đó mà cô giáo Nghiêm mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị làm thức ăn cho tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt đại khía là nhìn lướt qua, cởi áo khoác lại hỗ trợ.
“Như thế nào mà chuẩn bị nhiều như vậy?”
Nghiêm Chân mỉm cười, nhướng mày, dùng sức cắt sườn. Cố Hoài Việt thấy cô dùng sức mà chưa thành, tiện tay nhận lấy.
Nghiêm Chân đứng ở một bên nhìn động tác lưu loát của anh. Qua một hồi lâu mới mở miệng nói, “Hoài Việt, anh nói xem một mình Gia Minh có phải rất cô đơn không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt đem sườn cắt ra, tẩy sạch sao đó rửa tay rồi mới quay lại nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Nghiêm Chân cúi đầu, thoáng có chút phiền muộn, “Em là đang suy nghĩ, khi nào thì Gia Minh có thể có một em gái hoặc em trai.”
Cố Hoài Việt cười khẽ, đem mấy sợi tóc đang rơi xuống trước mặt vén ra đằng sau tai, “Cái này không phải chúng ta đang cố gắng đấy thôi.”
Nghiêm Chân ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Em không phải nói giỡn với anh đâu, em nói thật đấy.”
Vì thế Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, “Đi, có nói giỡn hay không thì phải chứng minh bằng hành động thực mới biết được.” Nói xong xoay người cúi xuống ôm lấy cô, ôm vào trong phòng ngủ.
Nghiêm Chân bị anh làm cho hoảng sợ, kinh hô ra tiếng, “Dừng.. dừng lại. Lửa còn chưa có tắt đâu.”
Cố Hoài Việt cúi đầu cười, hôn lên cái trán của cô rồi mới tạm thời buông tha cho cô, “Không có việc gì đâu, Gia Minh không nóng nảy cho nên em cũng đừng có gấp như thế.”
Từ sau khi từ Tây Tạng trở về thì thân thể của cô vẫn chưa được khỏe hẳn, thời điểm trước khi nghỉ lễ cũng rất dễ bị đau nhức, hiện tại mấy ngày nay vẫn đang còn đâu. Một thời gian cô uống thuốc đều nên mới dần dần có chuyển biến tốt, nhưng thân thể này vẫn còn suy nhược lắm.
Nghiêm Chân không khỏi phát sầu, “Anh nói xem có phải là em không… không thể có?”
Ba chữ cuối cùng nói với giọng rất thấp, Cố Hoài Việt đương nhiên vẫn nghe được, “Em đừng nói bừa.” Thấy cô vẫn buồn như trước, anh mới an ủi cô, “Đừng làm cho áp lực của chính mình lớn thành như vậy.” Anh ôm lấy cô rồi nói, “Anh hiện tại đã cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.”
Chôn ở trong lòng của anh, cô rầu rĩ ừ một tiếng.
Đương nhiên tuy rằng Cố tham mưu trưởng khuyên cô giáo Nghiêm đừng có gấp, lúc ấy việc của buổi tối vẫn cứ y như cũ mà làm.
Cứ thế mãi, cô giáo Nghiêm càng phát rầu.
Đều như vậy rồi mà như thế nào còn không có?
Thời điểm tháng 11 Nghiêm Chân tham gia vòng thi sơ khảo cuộc thi nghiên cứu sinh ở đại học B, qua một đoạn thời gian thì nhận được điện thoại tham gia vòng thi thứ 2 ở đại học B.
Ngày đó thi vòng hai, Nghiêm Chân sớm rời giường, thời điểm đứng ở trước gương sửa sang lại chính mình thì có chút khẩn trương. Thời điểm Cố Hoài Việt tiến vào lấy kem đánh răng thì nhìn cô trong gương mà không khỏi nụ cười, anh đưa tay thay cô sửa sang lại cổ áo.
“Có cần anh đưa em qua đó không?”
“Không cần.” Cô nói, “Tự em đi sang đó là được rồi.”
Vừa vặn anh hôm nay còn có công việc, thực tại không có nhiều thời gian, “Vậy em đi đường cẩn thận.” Dừng một chút rồi anh mới nói, “Giáo sư hẳn là sẽ không cố ý làm khó xử em, huống chi vợ của anh vĩ đại như vậy.”
Nghiêm Chân đưa mắt liếc nhìn anh một cái, có chút ý tứ hờn dỗi.
Thi vòng hai thật sự tiến hành rất thuận lợi, giáo sư trẻ tuổi cũng không có quá mức trách móc nặng nề, hoặc là cũng có thể nói là cô chuẩn bị rất đầy đủ, tính cả tài liệu mà anh tìm khắp nơi vè cho cô ôn tập thêm ữa.
Thời điểm chấm dứt phỏng vấn, Nghiêm Chân lại ngẫu nhiên đụng phải vị giáo sư trẻ tuổi này,cô hơi chơi cúi đầu chào rồi nói, “Cảm ơn anh, giáo sư Diệp.”
Người họ Diệp nào đó chỉ cười nhẹ, ôn hòa nói, “Không cần cảm ơn, chị dâu.”
Nghiêm Chân nháy mắt sửng sốt.
Diệp Dĩ Trinh mời cô ăn cơ, thời điểm đang đợi cơm thì đem ngọn nguồn sự thật nói cho cô biết. Thì ra vị giáo sư Diệp này cùng với Hoài Ninh là những người bạn chơi thân từ nhỏ, tự nhiên rất quan thuộc với Cố tham mưu trưởng, ngay cả tài liệu đều là Cố tham mưu trưởng tìm anh ta mà lấy.
Một người là giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, một người là quan quân chính trực, hai người đều là lần đầu tiên trong nhân sinh của mình đi cửa sau.
Nghiêm Chân biết được tình huống thực tế thì không khỏi bật cười, “Tôi nói sao mà anh ấy lấy tài liệu ở chỗ nào mà nhiều như thế.”, lại thấy hơi hơi có chút bất an, “Vậy… như vậy… có phải là có chút không không tốt hay không?”
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, “Tài liệu mà thôi, tìm trên mạng cũng có thể tìm được. Hơn nữa cũng không phải là lộ đề ra cho chị dâu, có tài nguyên như thế thì vì sao lại không cần chứ?”
Theo cách nói này, Nghiêm Chân vẫn là lần đầu nghe nói, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có chút đạo lý.
Món ăn rút cuộc cũng được đưa lên, Nghiêm Chân dùng thìa lấy một ít cá kho tàu đưa vào miệng. Ăn được mấy miếng, từ dạ dày truyền lên một tận quay cuồng.
Cô nhịn lại được, nhưng vẫn nhịn không được lâu nên lại chạy đến toilet nôn ra toàn bộ. Chờ cô vệ sinh sạch sẽ trở lạ chỗ ngồi thì thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh nhìn mình có lộ ra vẻ kỳ quái.
Nghiêm Chân không khỏi vuốt tóc mà nói, “Thật có lỗi, thân thể của tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái.”
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu, “Tôi cảm thấy chị dâu vẫn là nên đi bệnh viện khám xem thì tốt hơn.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, giống như là có chút dự cảm nào đó, lại có chút không thể tin được.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, “Lúc trước vợ của tôi cũng như thế này, kết quả đi bệnh viện kiểm tra rồi mới biết, kết quả…”
“Có?” Cô dùng ánh mắt hỏi.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười gật đầu.
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy tin tưởng vào bản thân hơn.
Buổi chiều.
Cửa phòng lớn ở sư đoàn A đóng chặt từ giữa trưa bỗng nhiên được mở ra, rất nhiều quan quên từ bên trong xếp hành đi ra. Phóng tầm mắt nhìn lại, quân hàm của những người này ít nhất cũng phải là thượng úy.
Ngay cả chủ quản của các khu cũng đến đông đủ, hơn nữa trên mặt mọi người đều có biểu tình tràn đầy chờ mong cùng hiếu chiến, nhịn không được mà xoa tay, đây là giải thích cho cái gì?
Ngày hội quân nhân… diễn tập quân sự lại sắp đến.
Binh lính của Sư đoàn A tương ứng là quân chủ át bài của quân khu, trước đó là tự mình dẫn dắt một cánh quân tham gia dã chiến. Mà sư đoàn A lại là được xem là sư đoàn có tổ chức quân đội tốt nhất của quân khu B, cho nên lần diễn tập này có thể nói là một sự đánh giá rất quan trọng.
Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư đang cùng nhau nói chuyện, vừa đi về phía văn phòng. Tiểu Phùng đang ở trong văn phòng thay anh nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy anh lại đây không khỏi vươn tay tới, “Chị dâu gọi.”
“Nghiêm Chân.”
Anh hơi hơi nhíu mày, nhận lấy điện thoại, “Alo?”
“Anh có việc sao, em lại quấy rầy đến anh sao?”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Anh họp vừa xong, thế nào rồi? Thi vòng hai thuận lợi chứ em?”
“Anh nói xem.” Cô than thở một tiếng.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, anh tự nhiên đều hiểu được tất cả, “Anh tin tưởng vào trình độ của em, hơn nữa anh tin tưởng Dĩ Trinh sẽ không cho em cơ hội đi cửa sau đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Em không nghĩ nhiều, nhưng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Uh, em nói đi.”
“Em giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm có chút không thoải mái, buổi chiều liền thuận đường đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi, em nghĩ..”
“Thế nào?” Anh hiểu được ý tứ của cô, lại tăng cường hỏi tiếp.
Đầu kia hơi có chút trầm mặc, như là áp lực.
Cố Hoài Việt cũng đại khái đoán được kết quả, “Nghiêm Chân…”
Anh gọi tên cô như an ủi, mà người đầu kia bỗng nhiên lại nói, “Có…”
Anh cờ hồ là không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại, “Cái gì?”
Xem ra lại vờ ngớ ngẩn, không phản ứng kịp lại sao? Nghiêm Chân bật cười, cố ý nói hung tợn, “Có chính là có, em mang thai rồi. Anh là kẻ ngốc.”
Nói xong tắt điện thoại, chính mình ngồi ở đầu dây bên này ôm điện thoại cười ngây ngô.
Mà Cố tham mưu trưởng là ngẩn người ra, văn kiện trong tay rơi xuống đất, đập vào chân của anh, đau một chút như vậy mới làm cho anh lấy lại tinh thần.
Anh ngồi ở trên ghế, cũng bắt đầu ngây ngô cười…. Hi… Anh lại làm cha rồi!
Quân Hôn Bí Mật Quân Hôn Bí Mật - Scotland Chiết Nhĩ Miêu