Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 34:Cảm Xúc Thăng Hoa~
“G
iống như cảnh tượng người mẫu quốc tế mặc bikini đi xịt thuốc trừ sâu cho cây ăn quả vậy, có thể khiến cung bậc cảm xúc của người xem dễ dàng ‘thăng hoa’.”
Chạy chưa được 5km liền kẹt xe.
Vương Trung Đỉnh mở radio trong xe, một đoạn nhạc hòa tấu vang lên, tâm tình chậm rãi thả lỏng.
Trong xe có bật hệ thống sưởi, Hàn Đông mới đầu còn lấy thảm cuộn mình lại như con nhộng, không nhúc nhích gì. Bây giờ ấm áp rồi, bắt đầu vô ý thức đẩy tấm thảm trên người ra.
Dù tiếng nhạc trong xe khá lớn, Vương Trung Đỉnh vẫn cảm giác được động tĩnh dị thường.
Khi anh cẩn thận lắng tai nghe, động tĩnh lại đình chỉ.
Có lẽ đồ đạc để trong xe lăn qua lăn lại đụng vào nhau… Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh không để ý nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Lúc sau đầu radio đổi nhạc thành một bài tiết tấu thanh thoát, sôi động. Hơn nữa đối với Hàn Đông – một thằng khi ngủ còn có các loại hoạt động ‘đặc sắc’, quả thực chính là một liều thuốc kích thích.
Rất nhanh, Hàn Đông liền rên ư ử theo điệu nhạc.
Vương Trung Đỉnh lại nghe thấy động tĩnh dị thường, tắt nhạc, hắn vừa tắt, Hàn Đông cũng nín. Chờ Vương Trung Đỉnh bật nhạc trở lại, âm thanh quái lạ lại xuất hiện, đổi nhiều bài cũng vẫn như vậy.
Sao lại có tạp âm nhỉ? Chẳng lẽ radio bị hư?
Đang nghĩ, người nào đó đột nhiên hát lớn lên.
Mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy tái rồi.
Bởi vì anh nghe thấy ca từ…
Cái này đang là nhạc hòa tấu mà!!!
Công ty nào lại có thể sản xuất ra một cái radio có tạp âm phản khoa học tới vậy? Lấy ca từ trong ca khúc Phượng Hoàng truyền kỳ ghép vô khúc dương cầm của Richard Clayderman mà lại hợp nhịp mới ghê!
Vương Trung Đỉnh thẳng chân đạp một cước phanh lại.
Chưa kịp bật đèn trong xe, một cánh tay trắng bệch từ phía sau vươn tới.
“Sư phụ, chạy tới khu nhà khúc ngoặt sông…”
Vương Trung Đỉnh cổ cứng ngắc khẽ nghiêng đầu, liền thấy Hàn Đông cầm trong tay mấy tờ giấy, đó không phải nhân dân tệ, mà là mấy là bùa vàng đêm qua bày trận còn dư. Quét mắt nhìn một vòng trong kính chiếu hậu, phát hiện cặp mắt trên mặt cái người từ đâu chui ra này chưa có mở.
Nếu Vương Trung Đỉnh không phải người theo chủ nghĩa duy vật, giờ khắc này chắc đã sợ tới mức hồn vía bay mất.
Làm thế quái nào trên xe tự dưng có thêm một người vậy?
Hàn Đông quăng bùa lên đùi Vương Trung Đỉnh, trở về tiếp tục ngủ.
Vương Trung Đỉnh bật đèn trong xe lên, liền thấy một người nằm chỏng vó trên ghế sau, cả thân chỉ mặc độc một cái quần xì. Bình thường mấy người lấy loại hình tượng này xuất hiện, nếu không phải là thằng khùng thì cũng là bợm nhậu, nhớ lại xe của mình từng đỗ trước quán rượu, Vương Trung Đỉnh liền đoán ra tên này thuộc loại thức hai.
Nếu trực tiếp ném ra đường mặc kệ, thì không chết cóng cũng bị đông lạnh tới tàn phế.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh chui ra ghế sau xe, muốn đánh thức Hàn Đông hỏi thăm tình trạng. Kết quả tay mới vừa giơ lên, hai mắt lại dính phải cặp giò của Hàn Đông.
Với khoảng cách gần thế này, rõ ràng thế này, mọi góc độ… đều không hề sai sót!
Không phẫu thuật, không chỉnh hình, không một vết sẹo… tự nhiên mà có!
Vương Trung Đỉnh đã rất lâu rồi không gặp phải điều gì khiến anh cảm thấy khó thở tới vậy, căn bản không thể tưởng tượng ra, một kẻ vì để chèn ép cấp dưới mà bịa đặt số liệu cơ thể người, thế nhưng trên đời vẫn có người mang số liệu phản khoa học ấy!!
Hàn Đông như có ý định khoe khoang dáng người ngon lành của mình, tư thế nằm thẳng không được thoải mái, hắn lật thân lại, cặp giò dài miên man bởi vì không đủ chỗ duỗi thẳng chỉ đành gác lên thành dựa lưng của ghế, hai cái đùi mở ra một góc lớn, triển khai hết vốn liếng đường cong kinh diễm của mình.
Vương Trung Đỉnh giờ này khắc này kích động sắp chết rồi, như thể anh vừa lụm được một cái đồng hồ cổ thất truyền đã lâu.
…
Bởi vì lúc nãy Hàn Đông cầm mấy lá bùa, miệng thì lèm bèm nhắc tới địa chỉ nhà mình nên Vương Trung Đỉnh biết, nơi đó cách nhà anh cũng không xa lắm, Vương Trung Đỉnh định chở Hàn Đông về nhà trước đã, nhân tiện điều tra tư liệu cá nhân của hắn luôn, để sau này còn liên hệ.
Lúc xe dừng lại, Vương Trung Đỉnh cố gắng đánh thức Hàn Đông nhưng không cách nào thành công, rơi vào đường cùng đành phải dùng thảm gói kỹ hắn lại, trực tiếp khiêng xuống xe.
Lúc vào thang máy, điện thoại Vương Trung Đỉnh vang lên.
Hàn Đông bất thình lình bị thanh âm quấy nhiễu, nằm trên người Vương Trung Đỉnh giãy một cái, nửa mê nửa tỉnh, quơ lấy cọng dây thừng tròng vào cổ Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh mới vừa bắt điện thoại, cổ đã bị dây thừng quấn ba vòng. Nhưng Hàn Đông không làm gì nữa, Vương Trung Đỉnh chỉ cho là hắn uống say lên cơn điên nên không để ý, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
“Tôi đã đưa cô Vạn về nhà, anh cứ yên tâm đi.”
“Tôi…”
Kết quả Vương Trung Đỉnh mới mở miệng, không biết vì sao lại kích thích ông nội này, hắn bắt đầu lồng lộn lên, ra sức thắt cổ Vương Trung Đỉnh. Còn thắt rất nghiêm túc, dây thừng siết cho Vương Trung Đỉnh ót nổi gân xanh, mặt mày tím ngắt.
“Có phải vợ anh hối anh tới nhà ga không? Hử? Có phải đi mua vé không? Còn muốn chạy? Cửa nhỏ cũng không có!” Hàn Đông một bên siết một bên ồn ào, ngăn cản như thế nào cũng vô dụng.
“Anh làm sao vậy? Này? Vương tổng? Sao không nói gì…”
Cúp ngang di động, Vương Trung Đỉnh nghiêm túc bao nhiêu năm, ngày hôm nay bị Hàn Đông làm cho nổi điên tới mức nói tục.
“Con mẹ nó cậu nằm yên cho tôi!!”
Một tiếng rống này đánh tỉnh Hàn Đông, nhưng tỉnh rồi vẫn còn cơn say, mơ mơ màng màng nhìn Vương Trung Đỉnh, oán hận trề môi nói: “Đệt! Đ* mẹ lại mơ thấy mày! Thằng gay chết bầm!”
Thang máy vang lên tiếng chuông ‘ting’ một cái, Vương Trung Đỉnh chịu đựng khiêng Hàn Đông về phòng.
Kết quả, mới vừa quăng Hàn Đông lên giường, thằng này liền ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh, đeo lên người anh, miệng kề vào tai Vương Trung Đỉnh, cười như một tên trộm: “Kỳ thật anh đưa dây thừng cho em không phải để em tự trói mình đúng không? Mà là để em trói anh lại. Phải không? Phải không? Hí hí hí hí hí…”
Lời này nếu Diệp Thành Lâm nghe thấy, nhất định sẽ khóc rống, nhưng đổi thành Vương Trung Đỉnh, thì sẽ thế nào?
Hàn Đông nặng nề vỗ nhẹ lên ót Vương Trung Đỉnh: “Có phải nói trúng tim đen anh rồi không? Hử? Có phải không? Hí hí hí hí…”
Vương Trung Đỉnh: “…”
Ngay lúc Hàn Đông còn đang làm ầm ĩ, Vương Trung Đỉnh trong lúc vô tình quét mắt nhìn đến ảnh chụp Hàn Đông treo trên tường đối diện. Người bình thường nếu trưng tranh ảnh không phải ảnh nghệ thuật cũng thì là ảnh kỷ niệm, ai đời lại lấy ảnh chụp chứng minh nhân dân phóng to n lần rồi treo trên tường bao giờ? May là màu sắc rực rỡ, nếu là ảnh trắng đen, quả thực không khác gì ảnh thờ.
Xem ra, tên này không phải uống rượu vào mới điên, mà tâm thần vốn đã có vấn đề.
Lúc Vương Trung Đỉnh còn đang do dự, Hàn Đông vì để anh dễ suy đoán mà cung cấp thêm một cái ‘bằng chứng’.
Hắn bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa túm dây thừng. Vương Trung Đỉnh trơ mắt nhìn Hàn Đông lấy dây thừng cột hết vòng này đến vòng khác trên người hắn. Đúng vậy, hắn một bên khóc đến thương tâm muốn chết, giống như phải chịu oan ức ngập trời, một bên tự ngược, dùng dây thừng trói mình lại.
Càng trói càng khóc, càng khóc trói càng chặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Trung Đỉnh khó có thể tưởng tượng loại sự tình này là do một người làm ra.
Vốn dĩ còn đang định tìm giấy tờ của Hàn Đông để hiểu biết thêm một bậc, nhưng xem ra cần phải từ bỏ rồi. Huống hồ trong nhà còn có việc gấp, Vương Trung Đỉnh thật sự không có thời gian ở đây chơi đùa với hắn, nghĩ nên mau chóng rút lui khỏi cái chỗ này.
Kết quả, trong nháy mắt khi Vương Trung Đỉnh xoay người, liền mạnh mẽ bị bức lui một bước dài.
Anh thế nhưng lại thấy được di ảnh của mình.
…
Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp khôi phục lại tâm tình từ trong cơn khiếp sợ, Hàn Đông đã đứng lên trên giường.
Gỡ đống dây thừng trên người mình xuống, ánh mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Loại nghiêm túc này không phải cố ý giả bộ để doạ nạt người ta, mà toàn thân thật sự tản mát một cỗ ý vị thần bí.
Đáng thương thay cho Hàn đại thẳng nam, ngay cả trong hoàn cảnh thương tâm đến thế, vẫn không quên mình uống rượu là phạm vào điều cấm, nhất định phải bày một trận pháp mới lần nữa. Hơn nữa, trận pháp này phải thực hiện trong bí mật, nếu có người khác ở đây liền tan rã.
Bất quá, lúc uống say, trong mắt Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh căn bản không phải người.
Hắn không để Vương Trung Đỉnh ra ngoài, mà quay mặt sang phía Vương Trung Đỉnh, ra vẻ không giận mà uy, giọng điệu hung hăng, âm hiểm nói một câu: “Mày rốt cục cũng hiện nguyên hình!”
Vương Trung Đỉnh mặt đơ như cục sắt.
Hàn Đông lục lọi trong tủ quần áo ra xấp giấy vàng vàng và bút lông, trước mặt Vương Trung Đỉnh viết thật chính xác ngày sinh tháng đẻ của anh, sau đó giống như hôm qua, lấy tờ giấy vàng đã viết ngày sinh tháng đẻ của hai người cắt bỏ. Lấy ra hai đồng tiền, bên hắn ném hướng Bắc, bên anh ném hướng Nam. Lại từ trong tủ lôi ra một con long quy, treo trên ‘di ảnh’ của Vương Trung Đỉnh. Cái gọi là long quy, tức là đầu rồng lưng rùa, trên lưng có một con ba ba nhỏ, chuyên dùng để trừ tai họa.
Lúc bày trận xong, Hàn Đông đứng giữa phòng niệm câu thần chú kia.
“Càn Khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan…”
Cuối cùng, Hàn Đông còn lạy một cái thật sâu với ‘di ảnh’ của Vương Trung Đỉnh, lễ độ cung kính nói: “Lên đường bình an!”
Giờ khắc này mặt Vương Trung Đỉnh đặc biệt giống với bức ảnh chụp trắng đen treo trên tường kia…
Nếu Hàn Đông thân mặc trường bào, cầm trong tay cây phất trần mà làm phép, thì cũng không khó chấp nhận đến vậy. Vấn đề là Hàn Đông chỉ mặc độc một cái quần xì, quần xì tam giác ôm lấy thân thể tuyệt đỉnh mê người, đặt trong trường hợp này là một chuyện sai quá sai!
Giống như cảnh tượng người mẫu quốc tế mặc bikini đi xịt thuốc trừ sâu cho cây ăn quả vậy, có thể khiến cung bậc cảm xúc của người xem dễ dàng ‘thăng hoa’. Đó là một cảnh tượng kinh sợ cùng vụng về, dễ thương mà đần độn, lãnh diễm nhưng ngu xuẩn.