Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - 6
hap 13.6:
- Chị Zu, chị lạnh à? Sao... lại run thế???
Nó ko nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu. Lạnh à? Có chút chút nhưng cái khiến nó sợ đến phát run như thế chính là bóng tối... Ừ, từ nhỏ thì nó đã bắt đầu sợ bóng tối...
- Nếu như em ko hậu đậu... nếu như em biết quan sát nhiều hơn... nếu như em ko sảy chân thì... chị đã ko phải nắm tay giữ em lại... lòng bàn tay chị cũng sẽ ko phải va trúng mũi đá nhọn đó... chị bị thương nhiều thế... là do em cả... - Mon tự trách bản thân mình.
Nó dùng tay, xoa nhẹ lên đầu Mon như muốn cô bé đừng trách mình nữa...
- Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi... - nó.
Rồi cả hai cứ im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sao lại chậm đến thế, chưa bao giờ nó muốn trời sáng như lúc này, chắc là cả bọn giờ lo cho nó với Mon lắm, nó ghét cảm giác này, thật ko hay tẹo nào... Để trấn át nỗi sợ, nó cố dỗ bản thân vào giấc ngủ... nó ko ngủ được nhưng cơ thể mệt rã rời khiến nó muốn ngất đi, 2 hàng mi khép lại, ko thể mở ra nổi... Mon chỉ biết ngồi đó bó gối, 1 tay nắm chặt tay Zu như để biết nó còn ở đó... lúc này, Mon thấy nó thật gần gũi... Hóa ra chỉ cần một khoảnh khắc thì con người ta có thể phá vỡ hết mọi khoảng cách...
.
- Zu...
Nghe được tiếng gọi từ phía xa... Mon gắng gượng đứng dậy, tiến ra ngoài hiên. Thấy bóng dáng ai loáng thoáng như là hắn, dù đã bị màn mưa làm mờ đi đôi chút nhưng cái dáng vẻ cô độc đó ko thể lẫn với ai được... Mon gọi to:
- Anh Jun!!! Em và chị Zu ở đây! Ngôi nhà!!!
Mon cứ lập đi lập lại câu nói 2, 3 lần cơ hồ như sợ hắn sẽ ko nghe thấy...
Rất nhanh sau đó, hắn đã xuất hiện trong mái hiên nhà với dáng vẻ ướt như chuột lột, thấy Mon và Zu cũng ở đây, hắn chờ cho thân nhiệt mình trở lại ổn định, cũng may, cơn mưa này với hắn ko phải là vấn đề to tát gì... hắn bắt liên lạc với 2 người kia...
- Nghe rõ chứ???
-..................... - Nan, Ken.
- Nan, tao đang ở hướng Tây... nhìn theo la bàn rồi cứ đi, có 1 ngôi nhà... Ken, xong rồi, dẫn Pj về trước đi!- Jun
-..................... - Nan.
- Cả 2 người đều ở đây!- Jun.
Ko nói thêm gì nữa, hắn đi lại phía Zu; ko cần hắn phải nói thêm gì, Mon cũng tự hiểu và dịch ra xa...
- Chờ!!!- chỉ đơn giản một từ thế thôi, rồi hắn lại quay sang Zu bỏ Mon lại ở đó với ánh nhìn ngơ ngác...
" chờ
"???
Hắn cho đầu nó tựa lên vai mình, hắn cảm nhận được nó đang run... Gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó... hắn choàng tay qua người nó như để giữ ấm...
Jun ko thể định hình được cảm xúc của mình lúc này... chỉ biết là khi nghe tin nó mất tích, hắn muốn phát điên lên được... Cứ bịn rịn ko yên... Ánh mắt hắn lúc đó... dậy sóng... Khi tìm thấy nó thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm... nhưng đến lúc phát hiện những vết trầy sướt của nó thì đột nhiên thấy... tội... Rốt cuộc là cảm xúc đeo bám hắn từ lúc nó bị mất tích tới bây giờ là gì??? Bám hắn dai như đỉa... Qua ngày mai nó mất đi được chứ???
Trông nó lúc này mỏng manh quá... trái ngược hẳn với hình ảnh một con nhóc ngỗ ngược, ngang tàng... ko biết sợ ai... đã từng so lo với hắn...
- Anh Jun!!!
Tiếng của Nan vang lên làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị đứt quảng... Nghe được giọng nói quen thuộc... hàng mi đang lim dim của Mon cũng bừng mở... thấy dáng vẻ lúc này cảu Nan nhỏ có chút chạnh lòng... Mưa lúc này đã tạnh dần, gió thổi mạnh... 1 cơn gió khẽ lùa vào hiên khiến Mon co rút người lại...
Hắn cho nó tựa người vào vách... đổi tư thế, nhẹ nhàng cõng nó lên vai... Chỉ còn Mon là ko biết phải cư xử thế nào, đến mặt Nan mà nhỏ cũng ko dám nhìn... Cô bé men theo vách tường mà đứng dậy...
- Bị gì???
Sự hỏi thăm của Nan làm cho Mon hơi lúng túng...
- À... ờ... ko sao... chỉ là... hốc đá... cái chân... bị mắc vào...
Trời ạ, ngôn từ cảu cô bé loạn cả lên...
Nan thôi ko nói nữa, đột nhiên khum người xuống, 2 tay tựa lên đầu gối. Mon ko hiểu gì xấc, đứng đó mà tròn xoe mắt nhìn...
- Nhìn gì? Lên đi!
- Nhưng... - Mon hơi ngập ngừng.
- Đừng bắt mọi người chờ!- Nan
Xoay qua thấy Jun cũng đang cõng Zu trên vai, nhàn hạ nhìn ra bên ngoài... cô bé ngại ngùng trèo lên lưng Nan... bờ vai cậu nhóc quả thật rất vững chải... mang lại cho Mon cả một khoảng trời bình yên... Cô bé nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu nhóc...
Ước sao, cho thời gian ngưng đọng...
.
- Về thôi!- Ken đứng dậy sau khi hội thoại với hắn.
- Họ có sao ko?- Pj
- Ổn!
Pj ko nói gì nữa, chỉ biễu môi mỉa mai rồi bật đèn bin đi trước...
- Á...- Pj la lên, ánh sáng đèn bin cũng vụt tắt, có lẽ nhỏ bị té...
- Gì vậy???- Ken dừng lại, đảo mắt tìm người trong bóng tối...
- Đang... đang ở đâu... thế?
Pj lắp bắp... tay chân quờ quạng trong bóng tối...
1 bàn tay... tìm thấy 1 bàn tay...
- Nắm chặt vào! Mất tích tôi ko quay lại tìm đâu!- Ken
Ken cầm đèn bin dự phòng đi trước, Pj nắm tay tên đó đi sau... thật chặt... tim Pj đập lệch 1 nhịp... Bàn tay đó, tạm thời Pj giữ được... chỉ là tạm thời thôi mà... Pj tự nhủ...
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul