Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Chương 35
C
ô bé người làm giữa trưa gọi điện thoại cho Tứ Phương, nói là thiếu vài loại hoa, cần bổ sung một chút. Tứ Phương ăn qua cơm trưa, để cho Lại Văn ở nhà nghỉ ngơi, anh liền đi đưa hoa cho cửa hàng.
Làm xong mọi việc, lại đi chợ mua một ít đồ ăn, đến khi trời tối thì về nhà, vừa mở cửa ra, trong nhà tối như mực, cũng không thấy Lại Văn đâu, Tứ Phương đành gọi cô “Lại Văn, em ở đâu?”
Tiếng của Lại Văn từ bên kia ban công truyền đến, “Ở ban công “
Tứ Phương đem đồ ăn đặt tới trên bàn, đi đến ban công, nhìn thấy Lại Văn đang nhìn về phía khoảng không, trong tay không ngừng phe phẩy cây quạt. Cây quạt kia được nhiều người dân nơi đây dùng, được làm từ cấy chuối tây diệp. Có một lần buổi sáng bọn họ đi ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy một ông cụ bán rất nhiều hàng mĩ nghệ, có ghế tựa, cây gãi ngứa, chổi, còn có cả quạt, cái khác bọn họ không cần đến nên mua một cây quạt. Lại Văn còn học hỏi ông ấy, dùng dây bố đan viền quanh cây quạt, như vậy còn có thể dùng lâu một chút.
Lại Văn xoay người lại hỏi anh, “Bên ngoài mất điện?”
“Không có, chỉ có tiểu khu nhà mình bị mất điện.”
“Đúng a, có người nói tiểu khu của mình ngừng phát điện, bọn họ nói muốn sửa đường dẫn.”
Tứ Phương gật đầu, thị trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn được, thành phố lớn muốn mất điện thì còn khó,chứ nơi này thì muốn cắt là cắt, mùa hè này cũng đã cắt điện đến vài lần.
Tứ Phương ngồi xuống ghế “Anh mới mua một mẻ cá Lư mới, hôm nay chưng cá Lư cho em ăn.”
Chưng cá Lư bình thường Lại Văn rất thích ăn, nhưng hôm nay cô thật sự không thèm ăn chút nào, đang đến ngày thân thể vốn đã không thoải mái, hiện tại lại mất điện, cả ngưới nóng nảy, còn dính mồ hôi, bụng cũng đau đến khó chịu.
Tứ Phương lấy tay lau trán cho Lại Văn “Thực nóng.”
Lại Văn gật đầu, miễn cưỡng dựa vào vai Tứ Phương, cầm cây quạt quạt cho Tứ Phương ào ào.
Tứ Phương vỗ vỗ lưng cô, sau đó đứng lên, “Anh đi vào nấu cơm.”
Lại Văn gật đầu.
Cơm chiều Tứ Phương làm món hấp cá Lư, một món canh khai vị, một món đậu cove xào. Lại đem một cái bàn nhỏ đến ban công, ở dưới bầu trời hè nóng cùng Lại Văn ăn cơm chiều, Lại Văn cố ăn như bình thường, chịu đựng sự khó chịu, miễn cưỡng uống thêm mấy thìa cháo, ăn một chút cá Lư, sau đó Tứ Phương nói thế nào, cô cũng nhất quyết không ăn.
Tứ Phương thấy cô ăn rất ít, sợ cô buổi tối sẽ đói, chọn mấy miếng thịt bò, đem rửa sạch sẽ, để trong một cái bát, lại để thêm một chén cháo, để cho cô trước khi ngủ đói bụng thì ăn.
Lại Văn nằm ở trên giường trúc, tay ôm bụng, trong miệng đáp lời anh, trong tay không ngừng phe phẩy cây quạt.
Tứ Phương cầm chén bát đi rửa, vào phòng bếp đốt ngọn nến, dọn dẹp phòng bếp một chút.
Anh dọn dẹp xong thì đi tắm rửa một cái, Lại Văn vẫn là nằm ở trên giường trúc. Anh đến nằm bên người cô, chiếc giường nhỏ bị anh đè lên vang lên tiếng kẽo kẹt. Lại Văn thúc anh một cái ”Đến ghế nằm đi, giường trúc cũng bị anh đè nặng mà hỏng đấy. “
Tứ Phương lấy cây quạt trong tay cô,thay cô quạt một chút ”Sẽ không sao, nào có yếu ớt như vậy.”
Lại Văn cũng không để ý tới, dựa vào bờ vai của anh, híp mắt lại. Thiu thiu, bất tri bất giác cũng ngủ thật.
Ngủ cũng không phải là ngon, dù sao bụng vẫn còn khó chịu, nửa ngủ nửa tỉnh, cũng không có ngủ được mấy.
Lầu dưới vang lên tiếng trẻ khóc the thé, Lại Văn tỉnh lại, dụi mắt, Tứ Phương còn tỉnh, vẫn còn quạt cho cô.
“Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Hơn mười một giờ “
“Đã trễ thế này?” Lại Văn kinh ngạc, thế nhưng bất tri bất giác ngủ lâu như vậy.
Cô lấy cây quạt trong tay Tứ Phương, ngồi xuống dưới giường, “Anh cũng ngủ đi, đừng quạt cho em mãi vậy.”
Tứ Phương sờ sờ bụng của cô ”Có phải rất đau hay không, anh vừa mới nhìn em đến trong mộng cũng phải ôm bụng hừ hừ.”
Lại Văn không thèm để ý nói, “Khả năng tháng này bị trễ, nên hơi đau. Ngày mai thì tốt rồi.”
Tứ Phương từ trên giường đứng lên, “Anh đi mua nước đường đỏ cho em, như vậy em ngủ sẽ ngon hơn.”
Lại Văn cầm lấy tay anh “Đừng đi, đã trễ thế này.”
Tứ Phương vỗ vỗ tay cô ”Không sao hôm nay tiểu khu mất điện, rất nhiều người còn ở dưới lầu hóng gió, anh sẽ mau trở về.”
Lại Văn cẩn thận nghe một chút, dưới lầu thất sự là có rất nhiều người còn ngồi nói chuyện phiếm.”Vậy anh đi xem có hay không, nhanh mau trở lại đấy.”
Tứ Phương gật đầu, vào trong nhà thay quần dài, một lát sau Lại Văn nghe thấy tiếng xe tải dưới lầu sau đó đi ra ngoài.
Lại Văn không ngủ, cô sợ Tứ Phương trở về gõ cửa mà lại không nghe được, cô dựa vào ghế tựa, phe phẩy cây quạt, cẩn thận nghe mọi người dưới lầu nói chuyện phiến.
Có mấy người đàn ông đang so sánh ai nấu cơ ăn ngon hơn, một người đàn ông đã lớn tuổi mắng một người phụ nữ, “Cô,mẹ nó cũng không biết mỗi ngày làm cơm kiểu gì, nếu không mặn, nếu không nhạt, thì đồ ăn cũng không có vị gì, ăn đến nỗi lưỡi cũng mất hết vị giác.”
Vợ hắn cũng không yếu thế, “Tôi mà tốt như vậy, còn có thể gả cho ông sao, ông tự soi vào nước tiểu của mình coi, nhìn xem bản thân là cái loại gì, đòi tiền không có tiền, còn muốn mặt mũi, tôi có thể mỗi ngày nấu cơm cho ông ăn, đã là phúc cho ông lắm rồi.”
“Dựa vào, bà con mẹ nó còn ngang bướng a, chả khác gì con lợn, bà cũng không nhìn mình xem, bà có thể so sánh được với ai ở chỗ này, tôi cũng không nói đến tầng cao nhất kia, chỉ nói đến tầng 5 kia, bà có điểm nào so được với với người ta chứ?”
“Gì, dù thế nào, ông cũng nhớ thương người ta ở tầng cao nhất kia thôi, ông cũng phải nhìn đến chồng người ta chứ, ông đến xách giày người ta cũng không xứng, ông mà cũng xứng với cái tầng 5 kia á.”
Người đàn ông kia không phục ồn ào, “Có gì đặc biệt hơn người, tôi một người tay chân còn nguyên còn so ra kém hắn sao …”
Người bên cạnh một trận cười vang, trêu ghẹo hai vợ chồng này, ồn ào ba phải.
Lại Văn nhíu nhíu mày, khi nào thì cô cùng Tứ Phương trở thành đề tài cho người khác bàn luận vậy?
Cô không có tự xét lại là: cô cùng Tứ Phương cũng không phải là người tầm thường giống như người trong thị trấn, Tứ Phương mặc dù chân hơi bị thọt, nhưng vẫn rất có phong thái, khí chất độc đáo, mà cô lại rất xinh đẹp, là một người đàn bà dễ bị người ta chú ý.
Cô không để ý đến sắc đẹp bản thân,nhưng người chung quanh đều cực kì chú ý đến bọn họ, có đôi khi lại trở thành đề tài nói chuyện trên bàn cơm của bọn họ.
Lại Văn từ trên ghế đứng lên, quyết định không nghe bọn họ nói chuyện nữa, đi vào bên trong tắm rửa một cái. Nước nóng còn rất nhiều, xem ra Tứ Phương dùng rất ít. Cô đem nước điều chỉnh một chút, tắm một cái, cảm giác tốt hơn nhiều, bụng đau cũng giảm bớt một chút.
Cô khoác áo tắm đi ra, đến bên giường cầm di động lên nhìn, đã đến 12 giờ hơn. Tứ Phương vì sao còn chưa trở về, không phải nói với anh sẽ đi nhanh sao? Nếu không có thì khỏi phải mua, sao anh lại đi lâu như vậy.
Cô gọi điện cho Tứ Phương, chuẩn bị giục anh đi về, nhưng điện thoại kết nối đã lâu cũng không thấy ai tiếp, không biết có chuyện gì? Cô lại gọi vẫn không có ai bắt máy.
Lại Văn chậm rãi ngồi xuống ở bên giường, nghĩ có lẽ anh vào cửa hàng, di động để ở trên xe, không nghe được. Cô dừng gọi, quyết định chờ một chút.
Lo lắng đợi đến 15 phút, cô lại đi ra ngoài, lần này cô gọi lại thật lâu, vẫn không có ai tiếp, cô vẫn chưa bỏ ý định gọi liên tiếp mấy cuộc nữa, nhưng đều không ai tiếp điện thoại.
Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy? Tứ Phương rất khi để điện thoại trên xe, càng không thể không nhận điện thoại của cô, cho dù anh để điện thoại di động ở trên xe, ở trong siêu thị mua đường đỏ cũng sẽ không lâu đến như vậy.
Cô dần dần lo lắng, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Cô đột nhiên nhảy dựng lên, mở cửa tủ quần áo ra, tùy tiện lấy cái váy mặc vào, cầm lấy di động, kích động đứng một hồi trong phòng khách, lại quay lại phòng ngủ cầm ví tiền cùng chìa khóa, vội vàng ra cửa.
Từ tầng trên đi xuống, bên ngoài trời đã tối như mực, dưới lầu trên bãi cỏ vẫn còn mấy người tụ tập nói chuyện. Cô nhìn vào vị trí đỗ xe, nơi đó đã trống không, vậy Tứ Phương quả thật là lấy tải để đi ra ngoài, không phải bản thân cô nghe lầm.
Cô đi dọc theo đường tiểu khu, chạy chậm tới cổng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, hy vọng Tứ Phương sẽ đột nhiên xuất hiện.
Ra khỏi tiểu khu là quốc lộ, đi về phía trái là đến huyện, hướng ngược lại là nông thôn. Tứ Phương khẳng định phải đến huyện để mua đường đỏ đi, cô không chút do dự rẻ trái.
Đường lớn im ắng, ngẫu nhiên có một chiếc xe vượt qua, Lại Văn đều cố gắng nhìn biển số xe, không phải, không phải, không phải, cũng không là Tứ Phương.
Lại Văn vẫn gọi vào di động của Tứ Phương, nhưng bây giờ di động Tứ Phương không phải không có người tiếp mà là tiếng máy bị tắt.
Cô biết Tứ Phương khẳng định đã xảy ra chuyện.
Chạy mãi đến ước chừng bốn mươi phút, Lại Văn nhìn thấy phía trước đã có lác đác ánh sáng đèn đường, xem ra đã đến thị trấn, cũng đã gần rạng sáng hai giờ, các cửa hàng đều đóng cửa hết chỉ còn lác đác vài nhà trọ nhỏ.
Mỗi nhìn thấy có một nhà trọ, Lại Văn đều chạy vào hỏi ”Có nhìn thấy một người đàn ông? 1m82, mặc áo màu đen ngắn tay, quần vàng nhạt, chân hơi thọt?”
Đa số người bị hỏi đều lắc đầu,còn có người mắng cô không biết lễ phép.
Đến lúc này, Lại Văn làm sao còn có thể nhớ tới chuyện lễ phép nữa chỉ có thể khóc lóc dò hỏi mà thôi.
Người phụ nữ nhìn thấy cô khóc thật thảm, còn ngượng ngùng nói không biết. Nói xong còn sợ Lại Văn không tin, tay phải giơ lên cao, như là thề.
Lại Văn thất vọng, đưa tay lau nước mắt chào người phụ nữ kia lại đi tiếp.