When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: Địa Công Tướng Quân Trương Bảo
úc này xung quanh vang lên tiếng kêu giết liên tục, các lực sĩ Hoàng Cân không thể lui thêm được nữa, đã bị bức đến sườn núi rồi, nữ đạo sĩ Trương Lương tóc tai bù xù không nhìn rõ hình dáng kia cũng bị dồn tới giữa sườn núi, kỹ năng “Hoàng Cân” của nàng tuy cũng là lam sắc, nhưng so với võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản lại kém hơn, cho nên bị đánh vô cùng thê thảm.
Công Tôn Việt đắc ý nhìn lên núi hét to:
- Đã sợ chưa, đại tỷ ta cũng không dễ đối phó, ha ha ha
- Cười cái gì?
Trương Yến bị Tôn Vũ nắm chặt hai tay, không thể động đậy mắng to:
- Đừng tưởng rẳng trên núi chỉ có Nhân Công tướng quân, hừ, Thiên Công tướng quân và Địa Công tướng quân đều còn trên núi, sẽ cho các ngươi sẽ biết thế nào là sợ.
A? Tôn Vũ vừa nghe, trong lòng thầm kinh ngạc, Thiên Công tướng quân chính là Trương Giác, Địa Công tướng quân chính là Trương Bảo, hai đại thần này cùng ở trên núi sao? Võ tướng kỹ của bọn họ là gì? Không hay rồi.
Tôn Vũ nhanh chóng nói với Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, mau lui binh, ta có dự cảm không tốt.
Công Tôn Toản gần đây rất nghe lời hắn, mau chóng phất cờ lệnh, hạ lệnh rút quân.
Tuy nhiên lúc này muốn lui quân cũng đã chậm, từ đỉnh núi đột nhiên có gió thổi sấm kêu ầm ầm, cát bay đá rơi, sắc trời tối đen … Trong không khí âm u đó có thể nhìn thấy một đám thiên binh thiên tướng, tiểu nhân tiểu mã hò hét cùng nhau xông tới.
Ta ngất mất, việc này … không khoa học chút nào? Tôn Vũ kinh ngạc vô cùng.
Trương Yến ở phía trước hắn cười ha ha nói:
- Đây là yêu thuật của Đại Công tướng quân, ta xem các ngươi chạy đâu cho thoát.
Lúc này trên núi có một luồng khói đen, cho dù là quân khăn đen hay Bạch Mã Nghĩa Tòng đều không nhìn rõ xung quanh, trong luồng khói đen này có rất nhiều thiên binh thiên tướng xuất hiện, khiến cho quân Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đứng dưới núi chiến đấu đều phải chạy tán loạn. Đáng lẽ quân binh Bạch Mã Nghĩa Tòng đang chiếm ưu thế nay lại đại loạn, còn những lực sĩ Hoàng Cân hiển nhiên là đã nhìn quen cảnh này, thấy luồng khói đen đó thì không hề tỏ ra bối rối, tìm các binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng chiến đấu tiếp, đánh cho quân Công Tôn nhanh chóng tan rã đội hình.
Cứ một Bạch Mã Nghĩa Tòng bị thiên binh thiên tướng dọa cho ngã ngựa thì sẽ lập tức có một lực sĩ Hoàng Cân nhảy tới, dùng một búa liền giết chết quân Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Một binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng khi đang sắp đâm chết một lực sĩ Hoàng Cân, thấy trong luồng khí đen có một thiên tướng nhảy ra chém một đao về phía hắn, binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng kia sợ quá nhanh chóng thu lại thương đã đâm ra, lực sĩ Hoàng Cân liền nhân cơ hội này trốn thoát, sau đó xoay búa, nhanh chóng quật ngã Bạch Mã Nghĩa Tòng kia xuống đất.
Trên núi vô cùng hỗn loạn, quân nhà Công Tôn bị luồng khí đen bao quanh khiến cho phân tán.
Lúc này trên đỉnh núi có một nữ đạo sĩ quanh người phát ra kim quang, đạo sĩ kia tóc tai bù xù, không nhìn rõ dung mạo, trong tay cầm một cây đào mộc kiếm. Nàng ngồi trên lưng ngựa, kiếm mộc đào trong tay giơ lên cao, kim quang toàn thân phát ra, trên đỉnh đầu có hai chữ rất to hiện lên “Yêu thuật”.
- Ồ.
Quân Công Tôn náo loạn, hóa ra đối phương còn có một võ tướng kim sắc đỉnh cấp.
Thấy võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc, ngay cả Công Tôn Toản luôn trấn định cũng có chút dao động, nàng không dám tin kêu lên:
- Kim sắc … Quân ta … Quân ta không thể chống lại được.
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới Trương Phi, nhớ tới “Đấu Thần” tung hoành trong đại quân Ô Hoàn, uy phong không ai bì kịp, trong lòng vô cùng sợ hãi, dường như mất hết cả ý trí chiến đấu.
Công Tôn Việt lại càng hoảng sợ, nàng hét lớn:
- Tỷ, mau chạy đi, người này có võ tướng kỹ có thể kêu gọi thiên binh thiên tướng, quân ta làm sao địch nổi. Chúng ta quay về xin ý chỉ triều đình, phái người có khả năng phá giải yêu thuật tới đối phó nàng.
Triệu Vân thân thể sợ run, trúc mâu trong tay nắm thật chặt, dựa vào sau lưng Tôn Vũ không dám nhúc nhích.
Toàn quân bất ngờ mất hết ý chí chiến đấu, quân Công Tôn bại trận trong khoảnh khắc.
Thiên binh thiên tướng ư? Không thể tin được? Thấy Công Tôn tỷ muội ở bên cạnh đang sợ tái mét mặt mày, Tôn Vũ vô cùng buồn bực, nhanh chóng nói với NM01:
- Hãy phân tích xem chuyện gì đang xảy ra.
NM01 lập tức đáp:
- Theo “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hồi thứ 2: Công tướng quân Trương Bảo dùng yêu pháp, trường kiếm dài cùng yêu thuật, có thể biến ra khói đen, mời thiên binh thiên tướng tới trợ giúp.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Không cần nói những lời nhảm nhí này, ta tin thế giới này có võ tướng kỹ kỳ ảo đó, nhưng thiên binh thiên tướng thì tuyệt đối không tin, nếu quả thật có thể mời thiên binh thiên tướng tới, Trương Bảo chẳng phải đã trở thành thiên hạ vô địch rồi hay sao? Ngươi đi xem xét cẩn thận nhìn xem võ tướng kỹ này rốt cuộc là gì?
NM01 được lệnh lập tức bay đi, dùng tia hồng ngoại nhìn trong đêm tối đi tìm hiểu xung quanh vùng có khói đen.
Rất nhanh sau đó, NM01 đã trở lại nói:
- Chủ nhân, đã điều tra xong, trong khói đen kỳ thật cũng không có gì, tất cả thiên binh thiên tướng cũng chỉ là ảo giác … Theo ngôn ngữ của chúng ta để hình dung thì đó chỉ là những hình chiếu mà thôi.
Tôn Vũ hừ lạnh một tiếng, ta sớm đã biết, thiên binh thiên tướng làm sao có thật, hóa ra toàn là hình chiếu. Việc này có thể hiểu là một loại ảo thuật lừa gạt người khác, cố ý lấy tên gọi là “Yêu thuật” đi dọa người. Đã như vậy, ta sẽ phá tan tên lừa bịp này.
Tôn Vũ vung tay lên, nói với Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, và Triệu Vân ở phía sau lưng:
- Các ngươi ở đây chờ ta, xem ta đi phá yêu thuật của Trương Bảo thế nào.
- Không được đâu, thứ này sao ngươi có thể phá được?
Công Tôn Việt kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Ngươi làm sao có thể địch nổi thiên binh thiên tướng? Hơn nữa … Đối thủ là võ tướng kỹ kim sắc đỉnh cấp đó, ngươi chỉ là tướng lĩnh hồng sắc trung cấp, đừng đi nộp mạng.
Trương Yến đang bị Tôn Vũ chế trụ cũng cười lạnh nói:
- Chớ có nói mạnh miệng, thiên hạ này căn bản không ai có thể phá được “Yêu thuật” của Địa Công tướng quân.
Công Tôn Toản cũng lo lắng nhìn hắn một chút, dịu dàng nói:
- Tôn Vũ không cần thiết đâu? Chúng ta tạm thời tránh đi, khiêu chiến với quân địch có kim sắc võ tướng kỹ quá nguy hiểm.
- Không hề nguy hiểm chút nào, võ tướng kỹ kim sắc của người này nhất định là lừa bịp.
Tôn Vũ cười to nói:
- Ta thấy, võ tướng kỹ của nàng cùng lắm chỉ là lam sắc, tuy nhiên lại có đám khói đen kia phụ trợ mà thôi. Ta đi một lát sẽ trở lại, các người giúp ta trông coi Trương Yến, đừng giết nàng vội.
Tôn Vũ lấy dây thừng trói chặt Trương Yến, đề phòng nàng dùng “Phi Yến” chạy thoát, sau đó đem Trương Yến giao cho Công Tôn Toản canh giữ, lại nhờ Công Tôn Toản giúp đỡ trông coi Triệu Vân, tự mình cưỡi một con bạch mã chạy vọt lên phía đỉnh núi.
Vừa lên núi, đám khói đen cuồn cuộn liền bao vây Tôn Vũ vào bên trong, không thể nhìn thấy cảnh vật, ngay cả giơ năm ngón tay mình cũng không nhìn thấy.
Trong màn khói đen lực sĩ Hoàng Cân và Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đánh nhau loạn cả lên, vô cùng náo nhiệt. Tôn Vũ suýt nữa thì bị một lực sĩ Hoàng Cân đánh trúng, nhanh chóng vung một búa đánh bay lực sĩ Hoàng Cân kia.
Hắn nhanh chóng nói với NM01:
- Đưa toàn bộ hình ảnh của hình chiếu trực tiếp chiếu lên võng mạc của ta.
Nói xong hắn dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
NM01 không tốn chút sức lực nào dùng tia hồng ngoại có thể nhìn xuyên đêm chiếu lại tình hình trong đám khói đen, sau đó đem toàn bộ hình ảnh này chiếu tại võng mạc của Tôn Vũ. Tuy Tôn Vũ đã nhắm chặt mắt lại nhưng lại có thể thấy rất rõ tình hình xung quanh, khói đen đầy trời cũng không có ảnh hưởng chút nào tới hắn.
Ha ha ha, đây là ta dùng công nghệ cao đối phó với mê tin dị đoan phong kiến, cho ngươi chút hiểu biếtnhé Trương Bảo.
Tôn Vũ vỗ mông ngựa, “Kỵ tướng”, “Cự lực” hai kỹ năng cùng phát ra, hắn cầm theo chùy của mình, xoạt một cái phi thẳng lên đỉnh núi chỗ Trương Bảo.
Trong đám khói đen người ngã ngựa đổ, quân binh loạn như thủy triều, nhưng Tôn Vũ nhìn rất rõ chung quanh, hắn khống chế dây cương, điều khiển bạch mã đi xuyên qua trận địa quân địch. Các lực sĩ Hoàng Cân bởi vì cũng bị ảnh hưởng bởi khói đen, cho nên cũng không có tướng địch nào đi theo mình.
Mỗi tầng khí đen đều bị Tôn Vũ bỏ lại sau lưng, Tôn Vũ ngày càng tới gần đỉnh núi.
Đột nhiên xung quanh sáng ngời, Tôn Vũ rốt cục có thể chạy ra luồng khói nặng nề kia, đi thẳng đến đỉnh núi. Hắn trợn to hai mắt, haha, thấy Địa Công tướng quân đang đứng trước không xa.
- Yêu nhân, xem chùy của ta.
Tôn Vũ hét lớn một tiếng, vung cự chùy trong tay lên, đập thẳng về hướng Trương Bảo.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++