Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ecker chăm chú nhìn mặt tiền quán rượu. Sau đó anh nhìn sang phía bên phải rồi ngó sang trái. Những tòa nhà ở đây đều được xây bằng gạch và cũ nát.
Anh đi bộ xuống cầu thang, chìm dần vào trong không gian tối tăm ngập ngụa khói thuốc.
Anh nhìn ngó xung quanh, thấy hai nười công nhân đang ngồi ở một bàn ở phía trong, tay đều đang nâng cốc vại uống bia. Một phụ nữ ngồi một mình ở bàn tròn cao bằng quầy rượu, một tay cầm li rượu vang trắng, tay còn lại cầm điếu thuốc hút dở. Anh quan sát cô ta để điếu thuốc lá xuống gạt tàn nhựa màu đen, tiếp đến là đặt li rượu xuống bàn, lôi chiếc hộp phấn sáp và thỏi son ra khỏi ví, dặm lại sắc môi.
Decker đi ngang qua bọn họ, tiến thẳng đến quầy rượu. Vẫn là người phục vụ ấy. Decker ngồi xuống và gọi một li bia Coors. Người phục vụ rót bia ra li, gạt sạch bọt bia trên miệng li bằng con dao phết bơ, rồi đẩy nó qua, để đổi lại, Decker đưa cho anh ta một đồng năm đô và bảo anh ta cầm lấy tiền thừa. Hành động đó thu hút sự chú ý của người đàn ông.
“Anh đã từng đến đây rồi,” người phục vụ nói.
Decker gật đầu và nhấp một ngụm bia. “Từng đến. Cùng với một người khác.”
“Ừ, cái người đó. Gã kì quặc.”
“Anh ta đã quay lại đây chưa?”
“Chưa.” Người đàn ông bắt đầu lau chùi quầy rượu được đóng bằng gỗ dái ngựa bằng miếng giẻ lau, từng vòng tay chuyển động mạnh mẽ.
“Anh ta đến đây lần nào chưa?”
“Vài lần.”
“Anh đã nói chuyện với anh ta lần nào chưa?”
“Anh ta chẳng nói chuyện với ai cả. Trừ anh ra.”
“Anh ta sống gần đây sao?”
“Không biết nữa. Chỉ nhìn thấy anh ta quay lưng rời đi. Chỉ thấy nhiêu đó hôi.”
“Tôi không thấy cô phục vụ ở đây.”
Người phục vụ bật cười khoái trá. “Phải rồi.”
“Có chuyện gì với cô ấy sao?”
“Cô ấy?” Anh ta bật cười khoái trá còn hơn lúc nãy rồi dừng động tác lau chùi, đặt hai khuỷu tay lên trên mặt quầy, rướn người lên phía trước và nói, “Anh hãy gọi nó là cô ấy. Còn tôi thì không.”
“Thế anh gọi nó là gì?”
Người phục vụ chỉ ngón tay vào người Decker. “Hỏi câu hay đấy. Tôi không làm nhiệm vụ thuê mướn ở đây. Tôi chỉ rót rượu, lau chùi đồ dùng và tống mấy thằng khốn say khướt ra khỏi cửa thôi.”
“Thế ai thuê cô ta?”
“Ban quản lí, chẳng biết là ao. Quán này đã bị bán bốn lần trong vòng có ba năm. Chỉ có tôi đây là còn trụ lại, tôi cũng chẳng muốn làm ở đây chỉ là tôi không thể tìm được chỗ nào trả công cao hơn.”
“Anh nói cô phục vụ bàn là đàn ông mặc đồ giả gái à?”
“Ừm, hoặc đại loại thế. Không biết chắc nữa. Mà tôi cũng chẳng buồn kiểm chứng. Tôi không có thói quen tọc mạch quá sâu.”
Decker nhắm mắt lại, những khung hình kí ức lật qua lật lại trong đầu anh.
Cao, gầy, tóc xoăn vàng.
Như thế giấu giếm gần hết toàn bộ khuôn mặt của cô ta.
Hoặc khuôn mặt của hắn ta.
Hoặc có thể là che yết hầu, một đặc điểm làm lộ giới tính thật. Chỉ có đi phẫu thuật mới xử lí được cái này.
“Anh có thông tin gì về người đó không? Phải có tên, địa chỉ. Mấy cái thông tin cần thiết để được nhận lương?”
“Ban quản lí có tất cả các thứ đó. Thậm chí họ không phải là người ở đây. Có thể là người ở bang khác. Tôi cho là họ xoay vòng kinh doanh và két hợp chúng lại thành một hợp thể. Kinh tế quy mô hay cái bố khỉ gì đấy. Tôi cá là họ kiếm được cả đống tiền, còn tôi thì chẳng kiếm được bao nhiêu.”
“Không có bản lưu trữ nào được để lại đây à?”
“Không.”
“Ai phỏng vấn người kia làm vị trí này?”
“Đến từ văn phòng tuyển dụng.”
“Anh có biết văn phòng nào không?”
Người phục vụ nhìn Decker. “Tại sao anh tọc mạch nhiều thế?”
Decker lôi tờ giấy ủy quyền cảnh sát của mình. “Đang điều tra một vụ án. Người này có thể là người mà tôi cần nói chuyện.”
Người đàn ông đọc kĩ tờ giấy ủy quyền rồi nói, “Được rồi. Sự thật là tôi không biết là văn phòng nào. Một ngày nọ, nó bỗng xuất hiện và bắt đầu làm việc.”
“Thế mà anh không thắc mắc gì sao?”
“Ơ kìa, chúng tôi cần có phục vụ nữ. Một cô khác không thèm đi làm. Bảo rằng cô ta đã bị văn phòng thời vụ mà ban quản lí thuê bố trí làm việc khác. Thế là tôi cho nó làm việc.”
“Lúc bắt đầu làm là khi nào nhỉ?”
“Một ngày trước khi anh đến đây với cái người kia.”
“Nếu cô ta không phải do văn phòng tạm thời gửi đến thì sao?”
“Chậc, thế nó nói dối làm cái quái gì?”
“Chỗ anh có nhà vệ sinh dành cho nhân viên không?”
“Có chứ, ở phía sau.”
“Người đó có khi nào sử dụng không?”
“Tôi chắc chắn là có rồi. Ai mà chẳng phải đi tiểu tiện với các việc tế nhị, phải không? Đi đứng hay đi ngồi cũng cần phải đi chứ.”
“Chỉ cho tôi xem.”
Người phục vụ quầy dẫn anh xuống hành lang phía sau, đến một cánh cửa xiêu vẹo méo mó có ghi chữ “Phòng vệ sinh.”
“Anh có băng dính to không?” Decker hỏi.
“Ở phía sau.”
“Lấy nó giúp tôi.”
Người phục vụ rời đi với vẻ bối rối, một phút sau quay lại với cuộn băng dính trong tay.
Decker kéo băng dính dán chồng chéo lên cửa ra vào.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Người phục vụ quầy rượu hỏi.
“Tôi sẽ gọi đội khám nghiệm hiện trường đến trong vòng năm phút nữa. Không ai được vào trong nữa.”
“Nhưng nếu tôi phải sử dụng thì sao?”
“Dùng cái dành cho khách hàng ấy. Anh sẽ được hỏi một vài câu để mô tả vè nó, thế nên cố nhớ kĩ lại mọi chi tiết dù là nhỏ nhất.”
Decker gọi điện cho Lancaster.
Chị nói, “Tôi điều đội tới ngay. Cuộc nói chuyện của anh với Bogart thế nào?”
“Không ngoài dự đoán.”
Anh tắt máy và bước ra ngoài.
Nhờ đến chỗ này anh đã giải quyết được hai khúc mắc.
Đầu tiên, nữ phục vụ đã chụp ảnh anh và Leopold ở quán rượu, sau đó gửi tấm hình kèm với các chi tiết chính trong câu chuyện đời anh đến Alexandra Jamison. Cô ta là người duy nhất có thể làm thế. Mục đích là để hủy hoại tiếng tăm của Decker, đến mức nhiều người biết đến anh hơn trước. Nhưng quan trọng hơn, chúng muốn anh bắt đầu chất vấn sự thật.
Điều thứ hai, cô ta đã rời khỏi quán rượu, đi lấy xe, sau đó đón Leopold khi hắn ta rời khỏi quán rượu. Chắc chắn đó phải là một chiếc xe lai hoặc là xe điện, bởi Decker không nghe thấy tiếng động cơ mà đáng lẽ ra anh sẽ nghe thấy.
Trong khung hình đang chạy trong đầu anh, chỉ có người đàn ông phục vụ quầy rượu rời đi ngày hôm đó trong khi Leopold ra khỏi quán. Nữ phục vụ không có mặt ở đó. Bởi vì cô ta đã chạy đi lấy xe ô tô.
☆☆☆
Một người đàn ông mặc đồ phụ nữ.
Hoặc có thể là một người phụ nữ đã từng là đàn ông mặc quần áo phụ nữ. Tình huống này giống trong bộ phim mà anh đã xem nhiều năm trước có James Garner và Julie Andrews đóng, Victor Victoria.
Và có thể nữ phục vụ bàn đó là đồng phạm của Sebastian Leopold.
Decker đã không nhìn xuống chân của người đó, để giờ đây anh ước mong tha thiết rằng mình đã làm thế. Nhưng nếu anh phải đoán thì cô ta chắc sẽ đi giày cỡ chín. Anh cố ước chừng chiều cao của cô ta trong trí nhớ của mình. Lúc đó anh đang ngồi. Có thể cô ta đã đi giày cao gót. Anh kéo từng khung hình kí ức.
Cao khoảng một mét bảy bảy đến một mét tám. Vóc người mảnh mai, vai xuôi, hông hẹp.
Kém xa với một người cao một mét tám bảy, nặng hơn chín mươi cân, bờ vai rộng rãi như Decker.
Thế nhưng không gì là không thể. Còn nước là còn tát. Bất cứ điều gì đều có khả năng xảy ra.
Anh đứng chờ đội khám nghiệm hiện trường đến. Họ vừa xuất hiện, anh đã chỉ cho họ ngay những chỗ anh muốn được khám xét kĩ. Lancaster ra lệnh họ phải làm theo đúng đến từng chữ trong lời yêu cầu cùa Decker. Một họa sĩ vẽ phác thảo ngồi xuống với ngườ phục vụ quầy rượu.
Sau đó Decker khởi hành đến nơi tiếp theo.
Bởi vì có một thứ vừa mới lướt qua đầu anh.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu