You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
nh ba." Tần Dư Kiều bất đắc dĩ gọi Lục Cảnh Thành một tiếng anh ba.
Lục Cảnh Thành có đôi mắt rất giống Lục Cảnh Diệu, đuôi mắt xếch lên, nhưng vì tuổi tác nên đuôi mắt có vài nếp nhăn, con mắt như sao sáng, lúc cười rộ lên nếp nhăn đó như nước xoáy dâng tràn.
Tướng học nói đàn ông mà có mắt như vậy thì rất đào hoa, là người đa tình. Có hai loại đàn ông đa tình, có tiền thì phong lưu, không tiền thì thuộc loại lưu manh.
Lúc trước Tần Dư Kiều vẫn nghe Bạch Quyên kể vô số chuyện tình của Lục Cảnh Thành, bây giờ thấy người thật lại không thể nén sự tò mò liếc nhìn vài lần. Sau đó cô cảm thấy cánh tay đặt trên eo cô siết chặt, ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu ôm cô chặt hơn nữa.
"Thì ra là... em dâu sáu à?" Lục Cảnh Thành cười hề hề nhìn Tần Dư Kiều, đưa tay mình ra, "Lần đầu gặp mặt, không chuẩn bị quà rồi, lần sau sẽ bổ sung."
"Anh khách sáo rồi." Tần Dư Kiều mỉm cười, liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh Lục Cảnh Thành. Gương mặt cô ta hiện rõ vẻ xấu hổ nhưng vẫn tươi cười rất tự nhiên. Đúng là lăn lộn với đời thì tâm lý cũng phải vững vàng.
Đi du lịch nước ngoài cũng có thể gặp người nhà, nên tất nhiên phải ngồi ăn sáng chung rồi. Bởi vì dù sao Lục Cảnh Thành cũng là người nhà họ Lục, nên trên bàn ăn Tần Dư Kiều hơi lúng túng, nhưng Lục Hi Duệ còn lúng túng hơn cả cô. Nó nhìn cô gái bên cạnh bác ba, không biết nên xưng hô thế nào, liền cúi đầu, dáng vẻ vô cùng rầu rĩ.
Thật ra Tần Dư Kiều không muốn để Hi Duệ nhìn thấy những khía cạnh xấu của xã hội, trong thế giới của trẻ con, khái niệm về các mối quan hệ hết sức đơn giản, chỉ có những mối quan hệ như sau: Ba mẹ, người thân, thầy cô, bạn bè và bạn cùng lớp. Chúng không cần phải hiểu những mối quan hệ phức tạp xung quanh, nhưng cuộc sống lại ở trong vòng luẩn quẩn gia đình nhà trường và xã hội. Ví dụ như lúc bạn hưởng thụ sự tốt đẹp của các mối quan hệ tình cảm thì không thể tránh khỏi phải đối mặt với vài quan hệ phức tạp và lúng túng.
Tần Dư Kiều còn nhớ rõ khi còn bé thì cô có hai người thím, một lớn một nhỏ, hồi đó còn bé không hiểu chuyện, mãi cho đến khi đi học cô mới hiểu ra.
Hình như cô gái có tên là Nhiễm Nhiễm này rất thích Hi Duệ, đưa caramel, bánh quy và miếng bánh mì nướng cho nó: "Tên em là Hi Duệ à?"
"Lục Hi Duệ." Lục Hi Duệ khai báo đầy đủ cả họ lẫn tên của mình, sau đó gật đầu, nhìn chằm chằm bánh mì, caramel và bánh quy trong đĩa, có vẻ không muốn ăn lắm.
Lục Cảnh Thành đặt tay Nhiễm Nhiễm vào lòng bàn tay, lên tiếng hỏi: "Duệ Duệ không thích ăn sao?"
Tần Dư Kiều đưa tay xuống dưới bàn, học chiêu nhéo người của anh, cũng nhéo eo Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu ngước mắt, tươi cười nhìn vào mắt cô, sau đó quay đầu nói với Hi Duệ: "Không thích ăn thì đừng ăn, không ai ép con đâu."
Sau khi giáo dục con trai, Lục Cảnh Diệu nhìn Lục Cảnh Thành nói: "Hi Duệ, càng ngày càng kén ăn."
"Tôi tưởng trẻ con đều thích ăn những món này." Nhiễm Nhiễm cười nói, sau đó nhìn vào mắt Lục Cảnh Thành rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Cảnh Diệu: "Nhóc này kén chọn lắm."
"Không sao." Lục Cảnh Thành vẫn cười ha ha, rồi nói với Hi Duệ: "Lát nữa bác ba đưa con đi xem rùa biển nhé?"
Cảm giác lúng túng của trẻ con luôn biến mất nhanh chóng, nghe thấy chuyện hứng thú từ miệng Lục Cảnh Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vui vẻ. Hôm qua, trên máy bay Hi Duệ cứ quấn lấy Tần Dư Kiều nói về chuyện rùa biển: "Chị Dư Kiều, nếu có thể, em rất muốn mang một con về nhà."
Nghe thấy Lục Cảnh Thành nói đến rùa biển, Lục Hi Duệ lập tức vui vẻ, nhưng lại nói với Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, chúng ta đi xem rùa biển có được không?"
Tần Dư Kiều làm dấu "OK" với Lục Hi Duệ, sau khi lấy được câu trả lời Lục Hi Duệ không kìm nén được sự vui vẻ, giải quyết sạch sẽ bữa sáng một cách nhanh gọn.
"Lát nữa các em đi đảo nào?" Sau khi ăn sáng, Lục Cảnh Thành hỏi Lục Cảnh Diệu, "Bọn anh đi đảo Thái Dương, nếu không ngại thì cùng đi đi."
Lục Cảnh Diệu cũng không có ý kiến gì về việc đi cùng với Lục Cảnh Thành, nhưng nghĩ đến chuyện Tần Dư Kiều vẫn ngại giao tiếp với người nhà họ Lục, nếu muốn phá tan phòng tuyến tâm lý này của Tần Dư Kiều chỉ có một cách chính là để cô ấy tiếp xúc với người nhà họ Lục nhiều hơn.
Mà Lục Cảnh Thành có một ưu điểm lớn là mặc dù hơi đa tình nhưng tuyệt đối không lắm mồm. Đôi khi Lục Cảnh Diệu cảm thấy Trương Kỳ nói nhiều như vậy, chắc chắn cũng bởi nói hộ người đàn ông của chị ta.
"Bọn em cũng định ra đảo Thái Dương, vậy thì cùng đi thôi."
Được đi cùng, Lục Cảnh Thành rất vui: "Hình như lâu lắm rồi anh em mình chưa đi lặn cùng nhau, lát nữa có hứng thú thi lặn với anh không?"
Lục Cảnh Diệu nể mặt Tần Dư Kiều một cách khác thường: "Kiều Kiều, có được không?"
Anh ba cũng gọi rồi, Tần Dư Kiều cũng không còn phải giữ ý trước mặt Lục Cảnh Thành nữa, kéo tay Lục Cảnh Diệu nói: "Nếu anh không sợ thua, đương nhiên em không có ý kiến."
Lời này có phần khéo léo đáng yêu, vừa giữ thể diện cho Lục Cảnh Thành, vừa làm dịu bầu không khí vốn đang gượng gạo.
"Em dâu nói rất có lý." Lục Cảnh Thành hớn hở nói, "Có điều anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ thua rồi. Em không biết trước kia lão Lục có nickname là Lãng Lý Bạch Điều (*) sao."
* Lãng Lý Bạch Điều là biệt hiệu của Trương Thuận, nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am. Ông là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc và trong 36 Thiên Cang Tinh. Trương Thuận giỏi chiến đấu dưới nước, là một trong 6 đầu lĩnh thủy quân của Lương Sơn Bạc.
Lãng Lý Bạch Điều, Tần Dư Kiều bật cười, sau đó nói với Lục Cảnh Thành: "Anh gọi em Dư Kiều là được rồi."
Lục Cảnh Diệu nhìn nụ cười trên mặt Tần Dư Kiều, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Trên lý trí thì cảm thấy để Tần Dư Kiều tiếp xúc nhiều với người nhà họ Lục thì sẽ giảm đi sự kháng cự trong lòng cô. Nhưng khi thấy Tần Dư Kiều mới nói nhiều hơn vài ba câu với người nhà mình, anh lại không biết mình có cảm giác gì nữa.
Người phụ nữ này khác với những người phụ nữ khác, chỉ chuyên bắt bẻ người đàn ông của mình, nhưng trước mặt người đàn ông khác thì lại hớn hở tươi cười, dáng vẻ thân thiết.
....
Đã đặt trước thủy phi cơ, lúc đăng ký Lục Hi Duệ vẫn băn khoăn về rùa biển của nó, kéo chị Dư Kiều hỏi: "Chị Dư Kiều, đảo Thái Dương cũng có rùa biển sao?"
"Đương nhiên là có." Tần Dư Kiều trả lời, nghe vậy Lục Hi Duệ mới an tâm, vui vẻ leo lên thuỷ phi cơ. Khi lên máy bay, Tần Dư Kiều đi phía sau Hi Duệ. Giống như những người mẹ khác, cô lo con mình đang đi sẽ bị ngã, nhưng không thể dắt nó đi, sợ nó cảm thấy gò bó, cho nên đi sát phía sau nó, nếu đứa bé có ngã thì có thể đỡ nó dậy ngay.
Đàn ông rất hiếm khi chú ý đến chi tiết này, nhưng cũng là phụ nữ nên Nhiễm Nhiễm nhận ra. Sau khi đến đảo Thái Dương, Lục Cảnh Diệu và Lục Cảnh Thành cùng đi lặn, Nhiễm Nhiễm mới hỏi cô một câu: "Xem ra cô Tần rất tốt với Duệ Duệ."
Hi Duệ mới được cô bôi kem chống nắng cho xong, đang chơi cát ở một nơi không xa với người bạn da đen mà nó mới quen, Tần Dư Kiều dựa lưng vào ô che nắng, mỉm cười không nói gì.
Có lẽ Nhiễm Nhiễm sợ xấu hổ nên mới gợi chuyện, kết quả lại chọn đề tài không thích hợp nên càng lúng túng, cười nói: "Cô đừng để ý, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Tạm ngừng, "Tôi từng nghe Cảnh Thành nói, lão Lục nhà anh ấy là một người rất tốt."
Cố Nhiễm Nhiễm nói lão Lục là người rất tốt, không cần nghĩ cũng biết cô ta tự chém, Tần Dư Kiều lắc đầu nói sang chuyện khác, "Cô Cố, cô là người ở đâu?"
"Tôi ở Tam Á, Hải Nam, có điều sau này cả nhà chuyển đến thành phố S." Cố Nhiễm Nhiễm uống một ngụm nước trái cậy lạnh, quay đầu, "Còn cô Tần thì sao?"
Tần Dư Kiều: "Tôi là người thành phố G."
....
Người bạn nhỏ da đen chơi cùng với Hi Duệ tên là Barry, bởi vì Hi Duệ chỉ biết ít tiếng Anh nên lúc nói chuyện, Hi Duệ gần như dùng toàn bộ tay và chân của mình, khua khoắng loạn xạ diễn tả ý nghĩ của nó cho người bạn mới biết. Nếu như vậy vẫn không thể giải thích được ý của mình, nó sẽ chạy đến chỗ Tần Dư Kiều hỏi XXX tiếng Anh nói thế nào, sau khi lấy được câu trả lời, lại chạy đến chỗ người bạn mới nói ý kiến của mình.
Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Hi Duệ đang đỏ mặt nói chuyện với bạn, khóe miệng bất giác cong lên.
Có lẽ Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy không còn đề tài gì nói với cô nữa, nên đứng dậy đi thay đồ, sau khi thay một bộ bikini thì nói: "Cô có muốn đi bơi cùng tôi không?"
Tần Dư Kiều là vịt lên cạn điển hình, mực nước sâu nhất mà cô có thể chấp nhận được là mực nước trong bồn tắm lớn. Tuy cô rất muốn thể nghiệm hoạt động dưới nước, nhưng vẫn lắc đầu: "Ngại quá, tôi không biết bơi."
"Được rồi, vậy tôi đi trước đây." Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai, đi ra ngoài.
Khắp nơi xung quanh đảo Thái Dương đều là thực vậy nhiệt đới, mặt trời trên đỉnh đầu vô cùng chói chang. Tần Dư Kiều lười nhác nằm trên chiếc ghế sofa nệm hơi, cảm thấy hơi buồn ngủ. Bên kia Hi Duệ lại có thêm một người bạn mới cùng chơi, là một đứa bé gái Châu Á xinh xắn. Cô bé chơi một lúc rồi chạy lại hôn Hi Duệ rất tự nhiên. Đầu tiên Hi Duệ đỏ mặt, sau đó di chuyển chân tránh xa cô bé, không ngờ cô bé kia lại nhích lại gần nó.
Chao ôi, đồ ngốc, về sau con trai cô không lấy được vợ thì làm sao bây giờ? Tần Dư Kiều nghiêng người cười khẽ, lúc đang cười vui vẻ thì thấy nệm hơi bên cạnh lún xuống, sau đó ngang eo có thêm một đôi tay.
Lục Cảnh Diệu đi lặn đã về, để trần nửa người trên. Tần Dư Kiều quay đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại đối diện với hai điểm đỏ trên ngực Lục Cảnh Diệu.
"Thế nào, người đàn ông của em có thân hình đẹp chứ?" Lục Cảnh Diệu đắc chí ôm cô, tuy là ban ngày nhưng trên bờ biển có rất nhiều cặp tình nhân đang nghỉ ngơi nên cũng không ngại. Tần Dư Kiều ngượng ngùng nhíu mày: "Có gì đẹp. Duệ Duệ còn đẹp hơn anh."
Lục Cảnh Diệu cúi xuống cắn miệng Tần Dư Kiều: "Duệ Duệ di truyền dáng người của anh, về sau nhất định trở thành một người đàn ông giống anh."
Tần Dư Kiều không phản kháng được hành động "Mèo khen mèo dài đuôi" này của Lục Cảnh Diệu, khẽ huýnh cùi trỏ vào người Lục Cảnh Diệu: "Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Về anh ba sao? Em trở thành người nhiều chuyện như vậy từ bao giờ thế....?" Lục Cảnh Diệu cầm lấy hộp kem chống nắng ở phía sau, xoay người nằm lên ghế, "Kiều Kiều, đến đây, bôi cho anh đi."
"Đàn ông các người thật đáng ghét, con của chị dâu anh cũng lớn lắm rồi." Tần Dư Kiều rất giận, nhéo eo Lục Cảnh Diệu, phát tiết cơn giận của mình.
Lục Cảnh Diệu thoải mái kêu lên: "Kiều Kiều, em có thể mạnh tay hơn không, thoải mái quá."
Chỉ biết tận hưởng! Tần Dư Kiều vỗ một cái thật mạnh vào lưng Lục Cảnh Diệu, vang tiếng "Bốp" rõ to. Lục Cảnh Diệu cũng chấn động mạnh, dường như không ngờ cô sẽ xuống tay độc ác như vậy.
Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào năm ngón tay đỏ ửng trên lưng Lục Cảnh Diệu, cũng hơi lo sợ. Cô không biết mình lại ra tay nặng như vậy, da của Lục Cảnh Diệu vốn rất trắng, dấu tay trên lưng càng hiện rõ, nhìn hơi đáng sợ.
"Có... có đau không?"
"Có thể không đau sao?" Lục Cảnh Diệu lành lạnh quay lại nhìn cô, mặt tối sầm.
"Xin lỗi..." Tần Dư Kiều xoay Lục Cảnh Diệu lại, "Để em xem một chút."
Ngay lúc này, đột nhiên Lục Cảnh Diệu xoay người, đặt Tần Dư Kiều dưới thân, "Hôn anh một cái, anh sẽ tha thứ cho em."
Tần Dư Kiều: "..."
Sau đó lại "Bốp" một tiếng, Tần Dư Kiều lại không chút lưu tình cho anh thêm một bàn tay.
"Đúng là tạo phản, hôm nay anh sẽ lột da em ngay tại đây." Lục Cảnh Diệu làm bộ bắt lấy tay Tần Dư Kiều đang ở trên người mình, bắt đầu giở trò lưu manh.
Rõ ràng chỉ là trò đùa ngây thơ giữa nam và nữ, Tần Dư Kiều lại bị Lục Cảnh Diệu làm cho không ngừng cầu xin, chợt lớn tiếng kêu: "Lục Sáu, anh mau dừng tay." Nói xong còn thò tay xuống dưới nách Lục Cảnh Diệu theo bản năng, "Anh còn làm em sẽ cù anh đấy."
Đột nhiên người ở phía trên im bặt, sững sờ nhìn, Tần Dư Kiều chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Cảnh Diệu cũng khẽ chớp: "Em vừa nói gì?"
"Em sẽ cù anh." Tần Dư Kiều vẫn giữ tư thế sẵn sàng cù lét, nói mà không hề suy nghĩ.
"Câu trước đó nữa, em gọi anh là gì?"
Tần Dư Kiều: "Lục Cảnh Diệu?"
"Đồ khốn?"
Lục Cảnh Diệu: "Đồ khốn cái đầu em!"
Tần Dư Kiều mấp máy môi: "Lục..."
Đôi mắt của Lục Cảnh Diệu sẫm lại, im lặng nhìn cô vài giây, sau đó hỏi: "Kiều Kiều, có phải em đã nhớ ra cái gì không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Không có."
"Ah..." Lục Cảnh Diệu lập tức khôi phục lại nụ cười trên mặt, sau đó đặt kem chóng nắng vào tay cô, "Da anh bị nắng làm hỏng mất rồi, mau bôi giúp anh."
"Không phải anh không sợ nắng sao?" Tần Dư Kiều không tình nguyện bôi kem cho Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu thoải mái nhắm mắt lại: "Không phải anh đang nghĩ cho em sao, sợ nắng làm hỏng da, buổi tối em có sờ cũng không thấy thoải mái..."
Tần Dư Kiều lại đánh Lục Cảnh Diệu hai cái, đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng cười nhỏ, là Lục Cảnh Thành và Cố Nhiễm Nhiễm đã quay lại.
"Lão Lục, bên kia có trận bóng chuyền trên cát, có muốn chơi cùng anh không?" Rồi cúi xuống, nhìn Tần Dư Kiều cười mỉm, "Dư Kiều, em có hứng thú không?"
Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư Kiều: "Hai người đi đi, lát nữa em và Kiều Kiều đi câu cá."
...
Hoạt động câu cá được sắp xếp vào buổi chiều, giữa trưa dùng cơm tại nhà hàng dưới đáy biển, lúc ăn cơm có thể nhìn thấy những loài cá nhiệt đới rực rỡ. Ăn cơm trong khung cảnh như vạy, dù Tần Dư Kiều đã lớn rồi mà còn thấy hưng phấn, cũng nhìn ngó khắp nơi như Hi Duệ.
"Còn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi." Đột nhiên Lục Cảnh Thành nói, "Không biết bao giờ hai đứa về nhà?"
"Em và Kiều Kiều không vội." Lục Cảnh Diệu nhìn Lục Cảnh Thành cười nói, "Ngược lại là anh đó, chị ba vẫn đang chờ anh về nhà."
Nếu bình thường, khẳng định Lục Cảnh Diệu sẽ không nói nhiều như vậy, nhất là ở những phương diện tế nhị của đàn ông. Nhưng lúc trên bờ biển, rõ ràng Tần Dư Kiều giận chó đánh mèo vì chuyện của anh ba, vì vậy mà Lục Cảnh Diệu cố ý nhắc đến chuyện này. Anh muốn thông qua điều này biểu đạt quan niệm về gia đình của mình cho Tần Dư Kiều biết.
Lời này hoàn toàn hữu hiệu, buổi chiều lúc đi câu cá, thái độ của Tần Dư Kiều đối với Lục Cảnh Diệu đã tốt hơn rất nhiều. Cả buổi chiều câu cá trên du thuyền, bởi vì bên cạnh anh là hai tay mơ một lớn một nhỏ, cho nên Lục Cảnh Diệu cũng không câu được nhiều. Kết quả lại bị Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ khinh bỉ: "Thì ra ba cũng không lợi hại."
Buổi tối là tiết mục nướng hải sản, là hoạt động Hi Duệ thích nhất. Sau khi kết thúc hoạt động thì đã rất muộn, cho nên ở lại trên làng du lịch của đỏa.
Tối nay Tần Dư Kiều và Hi Duệ vẫn ngủ một phòng. Hi Duệ chơi cả ngày nên mau chóng chìm vào giấc ngủ, một phút trước còn nói chuyện với cô, phút sau đã lăn ra ngủ khò.
Tần Dư Kiều đưa tay vuốt ve cái miệng của Lục Hi Duệ, khi ngủ hình như nó mơ đến gì đó nên chép miệng.
Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Tần Dư Kiều ngẩng đầu liền thấy Lục Cảnh Diệu chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, đặt tay trước mặt, làm động tác "suỵt".
Lục Cảnh Diệu đi đến bên người Tần Dư Kiều, ý đồ trên mặt rất rõ ràng.
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu vài lần, người cũng hơi khô nóng, vươn tay về phía Lục Cảnh Diệu.
Đã lâu rồi Lục Cảnh Diệu không được thấy động tác đáng yêu như vậy của Tần Dư Kiều, lập tức cúi người xuống ôm cô lên, sau đó thuận tay tắt chiếc đèn nhỏ trên đầu giường.
Đôi khi môi trường xung quanh thay đổi, tình dục cũng trở nên mới lạ. Tối đó Lục Cảnh Diệu đã thử rất nhiều tư thế, lúc kết thúc Tần Dư Kiều đã mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả mắt cũng không mở được, đẩy Lục Cảnh Diệu, cất giọng khàn khàn hỏi: "Anh còn chưa xong sao?..."
Câu hỏi này cứ như cô đã quên mất mình mới là nữ chính trên giường, Lục Cảnh Diệu muốn vỗ mông đùi Tần Dư Kiều để cô tỉnh táo, nhưng lại không đành lòng, cuối cùng vẫn vội vàng chạy nước rút rồi kết thúc.
Lúc này là lúc mà thể xác và tinh thần của Lục Cảnh Diệu khoan khoái nhất, sau khi kết thúc còn làm vệ sinh cho Tần Dư Kiều, rồi mới ôm cô tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Dư Kiều dậy sớm hơn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu bị Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm mà thức giấc, nhìn Tần Dư Kiều với đôi mắt buồn ngủ mông lung, hơi bỡ ngỡ: "Kiều Kiều?"
Tần Dư Kiều không nói gì, một lúc sau mới mở miệng: "Em nằm mơ."
Lục Cảnh Diệu vuốt ve Tần Dư Kiều rồi nói: "Mơ thấy gì?"
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu: "Chúng ta ở Edinburgh, cực kỳ yêu nhau, anh đối với em rất tốt, chúng ta yêu thương thắm thiết rồi có Duệ Duệ."
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Đúng vậy!"
Tần Dư Kiều sụt sùi nói: "Nhưng trong mơ không phải như vậy, anh đối với em không tốt, cực kỳ không tốt..."
Lục Cảnh Diệu ngẩn người, sau đó gõ đầu Tần Dư Kiều: "Làm sao có thể." Lục Cảnh Diệu cúi xuống, rồi lại nói: "Chắc lúc em mơ là quá nửa đêm, quá nửa đêm giấc mơ đều ngược với sự thật, ngược với sự thật!"
Ngoại truyện 5: Đái dầm
Bất kỳ đứa trẻ nào cũng có quá khứ đen tối về đái dầm, nhưng mà đối với đứa trẻ thường hay xấu hổ, chắc chắn không cho phép mình năm tuổi rồi mà còn đái dầm.
Cho nên buổi sáng sau khi thức dậy, biết được chuyện mình đái dầm, Hi Duệ không thể tiếp thu nổi chuyện này.
Lặng lẽ lấy máy sấy trong phòng cô giúp việc, đóng cửa phòng lại, lên phòng của mình, đỏ mặt sấy khô ga giường ẩm ướt. Sau khi sấy khô thì cho rằng không còn sơ hở nữa, cất máy sấy lại chỗ cũ.
Nhưng mọi chuyện đều bị cô giúp việc làm biết được, còn nói chuyện này cho bác hai của Hi Duệ nghe. Bác hai còn vui mừng mà nói: "Hi Duệ Nhà của chúng ta thật hiểu chuyện, đái dầm mà còn chủ động sấy khô ga giường."
Qua chuyện đó, Hi Duệ không thích bác hai của nó nữa.
***
Ngoại truyện 6: Kẹo kéo và Hi Duệ
Khi Hi Duệ lên lớp lớn, nghe thấy bạn bè nói lớp mầm mới có thêm ba bạn mới, hơn nữa lại sinh ba, sau đó có rất nhiều bạn chạy đi xem. Sinh ba thật thú vị, ba người giống nhau như đúc.
Hi Duệ là đứa trẻ đáng yêu, lúc đi gặp ba bạn sinh ba đó còn mang theo ba cây kẹo kéo mới được cô giáo phát vào hôm nay, xem như quà gặp mặt.
Sau đó chạy đến lớp mầm non, nhìn một lúc lâu cũng không thấy có ba đứa trẻ giống nhau như đúc, lúc đó Bì Bì đi ra, Hi Duệ liền hỏi cậu: "Nghe nói lớp em có Sinh Ba phải không?"
Bì Bì lắc đầu: "Lớp bọn em không có ai tên như vậy cả."
Kén Cá Chọn Canh Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu