Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 24186 / 791
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Giếng Khô
úc bấy giờ Cữu Điêu Tứ đang bò dậy, cũng không bị thương chỗ nào, nhưng gương mặt hắn lúc này phồng lên như gan heo, xem ra như sắp bùng nổ vậy.
Chỉ là cho dù hắn có ão não, nhưng cũng biết những tên trước mặt này không giống mình, họ đều là những đạo sĩ đã từng tu luyện qua đạo pháp chân chính, quả thực khác xa một trời một vực so với một người vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu đạo như mình, chỉ sợ họ chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể giết chết hắn.
Những tên Mạo thiên kiếm phái không hề để ý đến hắn, lúc này cả năm tên mà đứng đầu là Tống Dục đều đang nhìn Tô Văn Thanh, Tống Dục cười với vẻ khá thú vị và nói:
"Không biết cô nương làm sao nhận ra môn phái của chúng tôi vậy?"
Vương Tông Cảnh đứng sau lưng Tô Văn Thanh lúc này cũng nhớ ra mấy ngày trước Vương Tế Vũ tỉ tỉ đã từng nhắc đến với hắn là sẽ tiếp đón một tốp khách đến từ Đông hải Tân Vân châu, hình như tên môn phái ấy gọi là Mạo Thiên kiếm phái, mấy năm nay hắn bị nhốt trong núi sâu rừng già, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ở tại vùng đất biên thùy của Ưu châu, nên cũng không hiểu rõ các danh môn đại phái trong thiên hạ, thế mà sắc mặt của Tô Văn Thanh khá là trịnh trọng, chắc hẳn môn phái tu chân này đia vị cũng chẳng thấp.
Tô Văn Thanh mỉm cười và nói:
"Tiểu nữ kiến thức nông cạn, nhưng cũng đã từng được nghe nói về thanh danh của Mạo thiên kiếm phái, nghe nói đệ tử quí phái đây yêu kiếm như mạng của mình, ngay đến cả quần áo cũng đều có thêu hình kiếm, cho nên chẳng qua đoán mò mà thôi."
Tống Dục nhìn xuống tay áo của mình, tỏ ra vẻ ngạc nhiên, cười và nói:
"Cô nương quả nhiên tinh tế, quả không hổ danh là đệ tử môn hạ của Thanh Vân môn, dám hỏi tôn tánh đại danh?"
Tô Thanh Văn nhè nhẹ khom người và nói:
"Thật khộng dám, tiểu nữ tử là Tô Văn Thanh, vẫn chưa phải là đệ tử chính thức của Thanh Vân môn, hiện giờ vẫn đang trong quá trình tham gia hội thiThanh Vân."
Tống Dục gật đầu, khẽ chớp mắt và nói:
"Tô cô nương xinh đẹp thông mình, ánh mắt lại rất tinh tế, tương lai tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn."
Nói đoạn hắn lại quay người sang, đưa mắt nhìn Cữu Điêu Tứ với vẻ mặt lạnh nhạt tỏ vẻ lớt phớt hời hợt, rồi sau đó thu ánh nhìn lại, thần thái phong độ phất tay áo bào và nói:
"Nếu như là hiểu lầm, sự việc này coi như chấm dứt tại đây, hôm khác chúng tôi còn phải đến Thanh Vân sơn bái kiến Tiêu chân nhân và các vị cao nhân tiền bối, đến lúc đó nếu như có cơ duyên, thì lại được gặp các vị."
Nói xong, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Văn Thanh, sau đó quay người bỏ đi, bốn người ở bên cạnh cũng đi theo phía sau, chỉ có La Uy xem vẻ còn trẻ lại hiếu thắng, lúc đi khỏi còn trừng mắt nhìn Cữu Điêu Tứ, tỏ ra ý đầy thách thức.
Gân xanh tại góc trán của Cữu Điêu Tứ cứ giật lên vài hồi, Vương Tông Cảnh xem vẻ không xong, bèn vội chạy lên ngăn lấy hắn, Cữu Điêu Tứ quay đầu nhìn sang hắn, Vương Tông Cảnh thở nhẹ một tiếng, cũng chẳng nói gì, chỉ biết nhìn Cữu Điêu Tứ nhè nhẹ lắc đầu. Trên mặt Cữu Điêu Tứ co giật vài cái, nhưng sau một lúc cắn răng, cuối cùng cũng không bỏ tay Vương Tông Cảnh ra, mà chỉ là từ từ cúi đầu xuống.
Lúc này Tô Văn Thanh cũng bước sang, đứng bên cạnh hai cậu thiếu niên này, nhìn thần sắc của Cữu Điêu Tứ, nhè nhẹ chau mày, nhất thời cũng chẳng nói gì, cả ba cứ như vậy đứng đấy, bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng và có chút ngượng ngùng. Sau một lúc, cuối cùng vẫn là Vương Tông Cảnh lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng ấy, không nhắc chuyện ban nãy nữa, mà chuyển sang đề tài khác và nói:
"Điêu tứ,lúc nãy huynh trông thấy Tiểu Đỉnh sao?"
Cữu Điêu Tứ trầm mặc một lúc và nói:
"Người quá đông, tôi cũng nhìn không rõ lắm."
Vương Tông Cảnh chau mày ngước đầu dậy, chỉ thấy sắc trời đã ảm đạm, ánh chiều tà ở phía chân trời cũng đã ló dạng, đây là dấu hiệu cho thấy hoàng hôn sắp đến.Trong lòng hắn cân nhắc một lúc và nói:
"Hay là hai người cứ quay về trước, tôi sẽ ở đây đợi Tiểu Đỉnh, nếu nó đã thích nhìn cảnh giếng khô dâng nước, nên đến buổi tối nhất định là sẽ ra mà thôi."
Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh cùng nhìn sang hắn, Cữu Điêu Tứ nói:
"Tôi sẽ đợi cùng huynh."
Tô Văn Thanh có chút do dự một lúc, thế nhưng vẫn gật đầu và nói:
"Thôi kệ, tôi cũng rất yêu quí Tiểu Đỉnh, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, thôi thì cùng nhau đợi nó vậy."
Vương Tông Cảnh có hơi ngạc nhiên, không ngờ hai người cũng đồng ý ở lại chờ đợi, nhưng mà dù thế nào đi nữa trong lòng cũng cảm thấy có chút vui mừng, khóe miệng nở ra một nụ cười và nói:
"Được."
* * *
Thanh Vân thất đỉnh, từ xưa đến nay Thông Thiên đỉnh được xem là độc nhất vô nhị, có rất nhiều phong cảnh, còn trong sáu đỉnh còn lại, Long Thủ đỉnh bất luận là từ phương diện nào, thì cũng giữ một vai trò rất độc đáo, chỉ tiếc là mấy ngàn năm nay luôn bị che phủ dưới cái bóng của Thông Thiên đỉnh.
Nếu xét về độ cao, Long Thủ đỉnh chỉ đứng sau Thông Thiên đỉnh, còn luận về độ hiểm trở, Long Thủ đỉnh cũng không kém cảnh quan; còn luận về nhân tài, năm xưa cả dãy Long Thủ đỉnh phồn vinh hưng thịnh, chỉ đứng sau trưởng môn trong Thanh Vân môn từ trước đến nay; thậm chí nếu luận về địa vị nhân vật, thủ tọa của Long Thủ đỉnh năm trước là Tề Hạo, đến naycũng là nhân vật số hai trong Thanh vân môn, chỉ sau trưởng giáo Tiêu Dật Tài chân nhân.
Đức cao vọng trọng?
Chức cao quyền trọng?
Từ Thanh Vân môn cho đến cả giới tu chân trong khắp thiên hạ, những người biết đến Tề Hạo không phải là ít, chỉ là nhiều năm nay, Tề Hạo lại cứ luôn tương đối lặng lẽ, trong Thanh Vân môn cũng chưa từng có biểu hiện xuất đầu lộ diện, cũng chỉ yên phận ở cái địa vị bảo tọa của ông, tuy rằng như vậy, nhưng trên dưới Thanh Vân môn không hề có một người dám coi thường ông, vì mọi người ngày thường đều biết rằng, cho dù là trưởng giáoTiêu chân nhân, đối đãi với vị Tề Hạo Tề trưởng lão này, cũng phải nhường ông đến ba phần.
Đứng trên Long Thủ đỉnh, trông về hướng tây, có thể nhìn thấy hai đỉnh núi, một ngọn là đỉnh Phong Hồi, còn một ngọn càng cao càng xa hơn chọc lên đến tận trời, đó chính là Thông Thiên đỉnh.
Lâm Kinh Vũ lưng đeo Trảm long trường kiếm, đang ngẩn ngơ xuất thần, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Nơi hắn đang đứng chính là một bình đài trên Long Thủ đỉnh, xung quanh là rừng tùng bách, mỗi một cây đều là những cây cổ thụ xa xưa, môi trường thanh vắng tĩnh lặng, cách nơi ông đứng không xa có một ngôi đình nhỏ, bên trong đình đặt một chiếc bàn đá và bốn cái ghế đẩu, dưới mái hiên bên ngoài đình, có treo một tấm biển có vẻ cũ kĩ lâu năm và trên đấy viết hai chữ to:
"Thông đình."
Đi về phía sau bình đài, là một gian tịnh đường không lớn lắm, nhìn vào là một căn viện khoảng hai ba tiến, lúc này có hai người một nam một nữ kề vai bước ra.
Người nam phong độ vững vàng với một hàm râu ngắn, dáng vẻ gương mặt đều dường như đã trải qua sự thăng trầm của năm tháng, tuy rằng có vẻ trưởng thành già dặn nhưng vẫn toát ra cái phong thái anh tuấn và hào phóng của tuổi trẻ.
Còn người phụ nữ kia chính là Điền Linh nhi, lúc này trông cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ, trong tay bưng một khay trà, bước về phía Thông đình, cười và gọi Lâm Kinh Vũ:
"Lâm sư đệ, đừng đứng đấy hóng gió nữa, qua đây uống tách trà nào."
Vạt áo của Lâm Kinh Vũ bay phấp phới, quay người lại, nhìn hai người, gương mặt nở một ánh cười, bước vội sang, đầu tiên gật gật đầu với Điền Linh nhi, sau đó nhìn sang người đàn ông, ánh mắt lóe lên cái nhìn đầy kình trọng và nói:
"Tề sư huynh, đệ quay về rồi."
Người đàn ông này đương nhiên chính là Tề Hạo, giờ đây là một nhân vật danh chấn một phương, có điều lúc này nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, nét mặt vẫn rạng rỡ nụ cười, bước lên hai bước, mỉm cười nói:
"Quay về thì tốt, nào, ngồi xuống đi."
Cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn đá, Điền Linh Nhi rót trà cho hai người, vừa định ngồi xuống, bèn nghe thấy bên trong tịnh đường vọng ra tiếng kêu la của một bé gái, Tề Hạo nhìn vào bên trong cười và nói:
"Tiểu Huyên sao vậy?"
Điền Linh Nhi nói với giọng không vui:
"Chẳng phải là lại muốn xuống núi tìm tiểu Đỉnh ca ca của nó chơi đấy sao?
Mới tí tuổi đầu, lại là con gái, thế mà lại không hề có nữ tính gì cả, suốt ngày chỉ muốn chạy đông chạy tây."
Tề Hạo xem ra khá là thương yêu cô con gái này, bèn cười và nói:
"Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, để nó đi tìm Tiểu Đỉnh chơi đi."
Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh chen miệng vào:
"Hôm nay trong thành Hà Dương, đệ có trông thấy Tiểu Đỉnh đấy."
Tề Hạo và Điền Linh Nhi đều ngơ ngác, Tề Hạo im lặng một lát, rồi lập tức gật đầu và nói:
"Đúng rồi, hôm nay là rằm tháng tám, là ngày tế thần sông trong thành Hà Dương, nếu không thì những đệ tử trong Thanh Vân biệt viện sẽ không được đến đó đâu."
Điền Linh Nhi hứ một tiếng và nói:
"Cho dù là vậy, Tiểu Đỉnh chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi, làm sao có thể để một mình thằng bé chạy đi chơi chứ? Muội nói mà, thằng bé này từ nhỏ đã bị nuông chiều hư rồi, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm."
Tề Hạo chợt cười, lắc đầu nói:
"Muội đừng có nói bậy, Lục sư muội tính tình ra sao muội cũng không phải không biết, muội ấy quản giáo rất nghiêm."
Điền Linh Nhi chép miệng và nói:
"Muội không phải nói Lục sư tỉ, muội muốn nói cha của Tiểu Đỉnh ấy, cái người này thật chẳng ra làm sao cả, từ sau khi có đứa con trai, thì cứ như biến thành một người khác, vô cùng cưng chiều, nếu không phải Lục sư tỉ quản thúc hai người họ, thì tiểu Đỉnh đã sớm lật cả trời rồi."
Chính vào lúc này, tiếng kêu la của cô bé ở bên trong tịnh đường chợt càng gào to hơn, xem vẻ rất là vội.
Điền Linh Nhi bất lực bèn đứng dậy và nói:
"Muội đi dỗ Tiểu Huyên, sư huynh đệ hai người cứ từ từ mà trò chuyện."
Tề Hạo mỉm cười gật đầu, Lâm Kinh Vũ thì khom người. Mắt nhìn dáng người thon thả uyển chuyễn của Điền Linh Nhi đi xa dần, lúc này Tề Mạo mới thu ánh nhìn về, ông vẫn dịu dàng như ngày trước khi nhìn người vợ này của mình bao nhiêu năm qua.
Quay đầu sang, ông cầm lấy ấm trà, rót đầy tách cho Lâm Kinh Vũ và nói:
"Suốt đường đi đệ cực khổ rồi, nghe nói đệ bị thương lúc ở Nam Cương đúng không?"
Lâm Kinh Vũ trầm lặng một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hạo, trông thấy nụ cười trên mặt Tề Hạo đã dần dần biến mất từ khi nào, mà đang nhìn hắn chằm chằm.
Hai sư huynh đệ nhìn nhau một lúc sau, Tề Hạo chợt trầm giọng hỏi:
"Là hắn sao?"
Lâm Kinh vũ cầm lấy tách trà trước mặt, nhìn màu nước trà trong vắt vàng nhạt với một mùi hương thoang thoảng bên trong tách, lại trầm mặc một lúc, sau đó mới lặng lẽ nói:
"Là hắn."
Với công phu hàm dưỡng hiện giờ của Tề Hạo, đuôi mắt vẫn nhè nhẹ co giật vài hồi, rồi sau đó cũng ngơ ngác xuất thần một lúc lâu, rồi mới đưa tay ra cầm tách trà trước mặt mình lên, rồi từ từ đưa lên miệng uống một ngụm, vài phút sau mới nói:
"Thật không ngờ, thật không ngờ…..hắn vẫn còn sống."
Lâm Kinh Vũ gật đầu và nói:
"Đúng vậy, đệ cũng không ngờ đến."
Ánh mắt Tề Hạo vẫn nhìn xuống tách trà trong tay mình, giống như đang nhìn chăm chú gì đấy, cái tách bằng sứ trắng toát ấy như có chút trong suốt, lấp lánh ánh sáng nhạt nhòa.
Vài phút sau, ông bỏ tách trà xuống, thở dài một hơi và nói:
"Hắn có nói gì với đệ không?"
Lâm Kinh Vũ lặng lẽ lắc đầu, uống ngụm trà, sau đó dường như nở một nụ cười khổ và nói:
"Hắn…có nói một câu, nói rằng đệ quả nhiên không khiến hắn thất vọng."
Tề Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, cũng trông thấy Lâm Kinh Vũ đang nhìn ông, sau một lúc, cả hai đồng thời nở ra một nụ cười chua xót.
Lâm Kinh Vũ khẽ giọng đáp:
"Hắn…hắn vẫn còn nhớ chúng ta đấy…"
Tề Hạo âm thầm cầm ấm trà lên rót đầy trà vào trong tách cho cả hai, giọng có vài phần bất lực và buồn bả:
"Đúng vậy, thế nhưng như vậy thì sao, không quay đầu lại được rồi."
Cả người Lâm Kinh Vũ có chút run lên, không nói thêm gì nữa, dường như đang nhai nghiến những con chữ đã không lấy trở lại được.
Tề Hạo đứng dậy, đi lại vài bước trong đình, rồi đột nhiên nói:
"Sư đệ, đệ còn chưa biết, cái căn thông đình này kì thực là do năm xưa sư phụ xây dựng nên đấy."
Lâm Kinh Vũ có chút bất ngời, đưa mắt nhìn đi, chỉ trông thấy Tề Hạo điềm đạm nói:
"Đó là chuyện cách đây đã rất lâu, kể từ khi đệ còn chưa nhập môn, còn về tấm biển bên ngoài đình, là do ta thay lên, trước đây không phải là tấm biển này."
Lâm Kinh vũ "í" một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài nhìn lên, Tề Hạo đi đến bên cạnh hắn, nhắm nhẹ mắt nhìn tấm biển ấy, nhìn chằm chằm một lúc sau, mới lặng lẽ nói:
"Trên tấm biển vốn không phải viết hai chữ này, mà là ba chữ do chính tay sư phụ viết khá là có khí thế, tên gọi là "Nhất kiếm đình."
Hoàng hôn buông, đêm xuống,là lúc đèn hoa được thắp lên, thành Hà Dương vẫn rất náo nhiệt, thời gian cứ thế mà dần trôi, cuối cùng rồi cũng trở nên tĩnh lặng. Giữa khoảng không gian tĩnh lặng ấy, thời gian cứ đi qua, dường như mấy trăm ngàn năm nay trải qua những thăng trầm, đều qua đi như thế.
Bên cạnh giếng khô, ba người trẻ tuổi vẫn cứ đứng đấy chờ đợi. họ tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu được sự thăng trầm trong thế gian này, có điều khi nhìn thấy cảnh náo nhiệt phồn hoa dần dần biến mất, những ngọn đèn bên trong mọi nhà sáng lên rồi sau đó lại tắt lịm đi, trong lòng vẫn có chút cảm khái, nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế nào.
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này trên trời đầy những ngôi sao, một vầng trăng sáng lung linh đang treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi ánh sáng trong như nước xuống tòa thành nhỏ này, phản chiếu hình bóng thon nhỏ của mỗi người ngay phía sau lưng họ.
Gió đêm ùa đến, bên cạnh giếng khô vẫn là đủ loại cống phẩm được đựng bên trong những chiếc bát sứ to nhỏ khác nhau, vây chặt kín bên thành giếng, còn xung quanh là một màn đêm tĩnh lặng, không còn một bóng người. Do ban ngày phồn hoa huyên náo như vậy, cho nên sự tĩnh lặng của lúc này, càng có phần thê lương hơn.
Vương Tông Cảnh nhìn sang bên cạnh, Cữu Điêu Tứ vẫn lặng lẽ đứng đấy, ngơ ngác người trông có vẻ xuất thần, không biết là đang nghĩ gì, còn Tô Văn Thanh thì lại tìm một tảng đá ngồi xuống, có lẽ là đã mệt mỏi, và cứ thế mà ngồi đấy, thần sắc trên mặt vẫn rất bình thản, không hề có vẻ gì là sốt ruột cả. Nhưng mà trong lòng Vương Tông Cảnh ít nhiều vẫn cảm thấy có chút ái ngại, do chuyện này lúc đầu không có liên quan gì đến Tô Văn Thanh cả, trước mắt lúc này ở lại trong thành Hà Dương trễ như vậy, chỉ sợ rằng ngày mai sẽ liên lụy cô ấy phải chịu phạt chung với mình.
Nghĩ đến đây,Vương Tông Cảnh cảm thấy ảo não vô cùng, hầm hực nói:
"Cái tên tiểu quỷ này, quả thật rất biết trốn, đến bây giờ vẫn chưa chịu ra."
Cữu Điêu Tứ đứng bên cạnh quay đầu sang nhìn hắn, không nói gì, trái lại Tô Văn Thanh thì mỉm cười và hỏi:
"Sao vậy, sốt ruột rồi sao?"
Vương Tông Cảnh thở dài và nói:
"Tô cô nương, chuyện này vốn không liên quan đến cô nương, mà bây giờ lại khiến cô nương phải chịu liên lụy rồi."
Tô Văn Thanh điềm tĩnh cười một cái, dưới ánh trăng, cô phủi nhẹ quần áo và đứng dậy, mỉm cười nói:
"Không sao cả. Nhưng mà trước mắt đã sắp đến giờ hợi ba khắc rồi, sao tiểu Đỉnh còn chịu ra vậy, không lẽ cậu nhóc này đã tự mình chạy về Thanh Vân biệt viện rồi sao?"
"Í" không nói còn tốt, vừa nghe Tô Văn Thanh nói xong, Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ cũng lộ ra vẻ hồ nghi, ngay cả bản thân Tô Văn Thanh cũng ngơ người ra, ba người lúc đầu đều cho rằng tiểu Đỉnh nhất định là muốn đợi tại đây để ngắm giếng khô, chứ dường như chưa từng nghĩ đến những khả năng khác. Nếu như quả thật là cái thằng nhóc đó tự mình lặng lẽ quay trở về, vậy thì cả ba người Vương Tông Cảnh cứ đứng đợi mãi ở đây, chẳng phải sẽ trở nên buồn cười hài hước lắm hay sao.
"Không phải chứ…." Người mở miệng chính là Cữu Điêu Tứ, giọng nói ấy mang một chút thấp thỏm lo lắng, ai cũng có thể nghe ra được. Vương Tông Cảnh đi lại hai bước, quả quyết và nói:
"Cái tên tiểu quỉ này quả thực là luôn khiến người khác phải lo lắng, hay như vậy đi, chúng ta đợi thêm một chút nữa, đến khi qua giờ tí mà tiểu Đỉnh vẫn chưa chịu xuất hiện, thì chúng ta đành quay về, cũng không đợi nữa, có được không?"
Tô Văn Thanh gật đầu, Cữu Điêu Tứ có chút do dự, nhưng rồi cũng đồng ý với cách nói này. Vương Tông Cảnh cười khan, lòng thầm nghĩ không chừng tối hôm nay đã bị tên tiểu quỉ này cho leo cây rồi, quả thực là hiếu động, nhưng mà ý nghĩ này thì không thể nói rõ ra được, nên bèn chọn lại một đề tài và nói với hai người họ:
"Hai người trước đây đã từng nghe qua truyền thuyết về cái giếng cạn dâng nước này chưa?"
Cữu Điêu Tứ lắc đầu, Tô Văn Thanh thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chuyện này chưa chắc là không có thật, tôi đã từng xem qua vài quyển cổ thư tạp kí, đôi khi ngẫu nhiên cũng thấy có ghi chép về việc này."
Vương Tông Cảnh cũng không ngờ Tô Văn Thanh lại cũng biết về những việc này, nên bèn cảm thấy có chút hiếu kì, vội hỏi:
"Nếu như cũng có chuyện như vậy, Tô cô nương, giờ cũng rãnh rỗi, cô kể cho chúng tôi nghe thử đi."
Tô Văn Thanh gật đầu và nói:
"Kì thực những hiện tượng kì lạ tương tự như giếng khô này có thể phục sinh thì cũng có không ít, tôi đọc được những ghi chép trên sử sách, thường là luôn ở những nơi có sông nước, hoặc như là thanh Hà Dương này, cách chỗ này không xa cũng có một con sông chảy qua, là một nơi có nguồn nước rất phong phú. Người xưa thường cho những chuyện này rất thần kì, nhưng mà cũng có những người xưa viết rằng, đây có thể là những dòng chảy ngầm ở phía dưới đất sâu, khi nó chảy qua, đôi khi cơ duyên trùng hợp đổ vào cái giếng khô này, tự nó hình thành, nên cũng chẳng có gì là kì lạ cả."
Cữu Điêu Tứ đưa mắt nhìn lên, ngạc nhiên hỏi:
"Chẳng lẽ nói, tại một nơi nào đó ở dưới chân chúng ta, lại có một con sông lớn hay sao?"
Tô Văn Thanh che miệng cười nhẹ, rồi sau đó lại nhè nhẹ lắc đầu và nói:
"Việc này thì tôi không biết được rồi, cách nói trên các quyển sách ấy lại không giống nhau, ai mà biết được đâu là thật, đâu là giả chứ?"
Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn sang bên cái giếng khô, dưới ánh trăng, giếng khô sâu thẳm không thấy đáy, xung quanh cống phẩm chất như núi, sau đó hắn lắc đầu và nói:
"Tôi thì tin chắc rằng ở dưới giếng chắc có dòng chảy ngầm nào đó, nhưng mà những cống phẩm này sao đem cho thần sông đây, cứ để mãi ở đây hay là ngày mai sẽ thả hết xuống giếng?"
Cữu Điêu Tứ đứng bên cạnh chợt nói:
"Hình như không phải như vậy, hồi sớm lúc tôi đi tìm tiểu Đỉnh, có nghe bá tánh trong thành nói rằng, lúc giếng khô này dâng nước cũng chính là lúc thần sông hiển linh, thần linh hiện thân, thì sẽ tự khắc mang tất cả cống phẩm đi thôi. Nhưng mà phong tục trong thành từ trước giờ là không được làm phiền thần linh, cho nên cứ đến buổi tối là xung quanh giếng khô này sẽ chẳng còn ai cả."
"Hả?" Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều ngơ ngác, rồi lại nhìn về phía cái giếng khô, ánh mắt bèn có chút khác thường. Lúc này trên con phố dài vắng vẻ, quả nhiên ngoài ba người bọn họ ra, một tòa thành lớn như vậy lại không thấy có một ai khác xuất hiện, gió đêm vi vu, không biết từ nơi nào đó thổi đó, khiến cho cả người cảm thấy lành lạnh.
Sắc mặt Tô Văn Thanh có chút biến trắng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, có điều chỉ cười to một tiếng và nói:
"Không có chuyện đó đâu nhỉ?"
Vương Tông Cảnh cũng chau mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an, nhưng khi trông thấy dáng vẻ Tô Văn Thanh có vài phần khẩn trương, trái lại trở nên có chút hào khí, bèn cười và nói với cô:
"Không có chuyện gì đâu."
Nói đoạn, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời và nói:
"Sắp đến giờ tí rồi, nếu thằng bé còn không đến thì chúng ta nên về thôi…."
Nói chưa dứt lời, đột nhiên hắn chau mày lại, giống như đột nhiên bị á họng vậy, bắt đầu chăm chú lắng nghe. Tô Văn Thanh và Cữu Điêu Tứ nhìn bộ dạng của hắn, đều ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
"Sao vậy?"
Vương Tông Cảnh "suỵt" một tiếng, như có ý bảo họ im lặng, và vẫn giữ trạng thái vểnh tai lắng nghe, đồng thời thời gian cứ trôi qua, biểu hiện trên mắt hắn bắt đầu càng trở nên khó coi. Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ mới đầu còn không hiểu gì, nhưng rồi sau đó rất nhanh, hai người họ cũng nghe thấy một âm thanh trầm thấp, âm thầm, thoắt ẩn thoắt hiện. Âm thanh tuy không lớn, nhưng khí thế ẩn chứa bên trong đó lại mạnh như ánh chớp, nhất loạt vang lên từ khắp tứ phương tám hướng, dường như khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa sóng biển mênh mông, ngay cả nền đất dưới chân, tựa hồ cũng đang lắc lư nhè nhẹ.
Nơi phát ra âm thanh ấy, lại là từ phía dưới nền đất sâu thẳm ở dưới chân phát ra.
Thời khắc ấy, cả ba người đều biến sắc, đồng thời cùng quay người nhìn sang hướng cái giếng khô, và chính và lúc này, đột nhiên Tô Văn Thanh kinh ngạc kêu lên, lấy tay chỉ về phía trước mặt và nói:
"Nhìn xem, đó chẳng phải là Tiểu Đỉnh sao?"
Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ cùng lúc quay đầu nhìn đi, quả nhiên trông thấy Tiểu Đỉnh đang nhoẻn miệng cười ha ha, cái đầu tròn tròn dưới ánh trăng cứ sáng loáng lên, đang chạy ra từ một góc tối nào đó cùng với đại vàng và tiểu hôi, vun vút một cái chạy về phía cái giếng khô. Mà mặt đất lúc này đã bắt đầu rung động, và từ cái giếng khô ấy tựa như có vài luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ phát ra, trông vô cùng là kì lạ.
Vương Tông Cảnh hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều bèn xông về phía tiểu Đỉnh, miệng hét lớn:
"Tiểu Đỉnh, đừng có chạy qua đấy, cẩn thận……"
Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh trông thấy hắn xông qua, nhất thời không suy nghĩ nhiều, bèn vội chạy theo, nhưng Tiểu Đỉnh tuy rằng tuổi nhỏ chân ngắn, nhưng tốc độ cũng chẳng thua kém họ bao nhiêu, chỉ với vài bước là đã chạy đến bên thành giếng, trên đường đã đạp tung vô số các chiếc bát bằng sứ đựng cống phẩm, tựa vào thành giếng nhìn xuống bên dưới:
"Đâu rồi, đâu rồi, thần sông đâu rồi, trông như thế nào nhỉ?"
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng la hét của thằng bé, và tất cả đều im lặng, cái cậu nhóc này quả là cũng lớn gan thật. Chính vào lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên run động dữ dội, kèm theo đó là tiếng ầm ầm như sấm giật khe khẽ, "Rạt"tiếng như sóng cuộn trào, trong giếng khô đột nhiên có một luồng hơi nước phụt lên, vài phút sau tiếng nước như sấm, một cột nước trông như vòi rồng từ bên trong giếng khô phun ra bắn thẳng lên trời, trong chốc lát đã khiến cho tiểu Đỉnh, Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi ướt đẫm cả người.
Cùng ngay lúc này, cột nước lớn với đường kính gần năm thước này, vẫn không ngừng cuộn tròn bắn lên trời, kèm theo đó là xung quanh miệng giếng đột nhiên vang lên âm thanh leng keng leng keng, Vương Tông Cảnh ngơ ngác, đưa mắt nhìn xuống, trông thấy những cái bát sứ không biết bắt đầu run động từ khi nào, chúng cứ va đập vào nhau, đồng thời từ từ di động đến bên miệng giếng.
Thoáng chốc trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, nhất thời gai ốc nổi cả lên, vội vã hét vang lên:
"Tiểu Đỉnh, chạy đi, mau rời khỏi miệng giếng!"
Tiểu Đỉnh đang có chút bực tức phủi phủi bộ quần áo ướt đẫm trên người, bên cạnh Đại Hoàng và Tiểu Hôi cứ luôn rùng mình bắn ra những hạt nước, cả ba đều y chang nhau. Nghe thấy giọng của Vương Tông Cảnh, Tiểu Đỉnh còn chưa kịp phản ứng, thì chợt ngẩng đầu lên, không đợi cậu bé lên tiếng, rồi đột nhiên cả ba trông thấy nét mặt của Tiểu Đỉnh chợt biến sắc, cả người đột nhiên nghiêng xuống, ngã về phía miệng giếng.
Vương Tông Cảnh vô cùng hốt hoảng, không kịp suy nghĩ nhiều, bèn bổ nhào về phía Tiểu Đỉnh, có điều tất cả những việc này đều xảy ra trong tích tắc, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Đỉnh, không ngờ cậu bé lại bị một sức hút vô hình nào đó hút vào bên trong giếng khô, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đứng bên cạnh cũng ngơ ngác một lúc, rồi sau đó cả hai liền nhảy vào bên trong giếng.
Vương Tông Cảnh chạy đến bên thành giếng nhưng đã chậm một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiểu Đỉnh ngã vào trong bên trong giếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh từ đằng sau chạy đến, trông thấy cảnh tượng kì lạ của giếng khô, cũng nhất thời biến sắc, phản ứng của Tô Văn Thanh là nhanh nhất, như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nắm lấy Vương Tông Cảnh và gọi:
"Đi nào, chúng ta không thể đứng ở …."
Chữ "đây" vẫn chưa nói dứt, chỉ nghe thấy bên trong cái giếng khô tựa như có tiếng gào thét của một con thú khổng lồ, một luồng sức mạnh không đỡ nổi dường như đã bị đè ép mấy ngàn vạn năm nay, đột nhiên phun mạnh từ bên trong giếng ra, rồi trong nháy mắt hình thành nên một xoáy nước quay với tốc độ cao, thoáng chốc đã hút toàn bộ số cống phẩm ở bên miệng giếng vào bên trong giếng khô, mà cái sức hút mạnh mẽ ấy không phải sức người có thể chống đỡ được, ba người Vương Tông Cảnh loạng choạng loay hoay vài hồi, nhưng rồi cũng bị cái sức mạnh ghê gớm ấy hút vào bên trong cái giếng khô sâu thẳm không nhìn thấy đáy ấy.
Cột nước bay thẳng lên trời, duy trì được một lúc, sức mạnh dần dần giảm đi, tiếng nước cũng dần dần khẽ đi, và cuối cùng là tuột trở xuống và nhanh chóng thu trở về bên trong cái giếng khô, mọi thứ xung quanh, lại trở về với vẻ yên tĩnh.
Con phố dài vẫn tĩnh mịch, ánh trăng vẫn trong sáng, xung quanh giếng khô đều rất yên tĩnh, tất cả những cống phẩm và bóng người, đều biến mất hoàn toàn, chỉ có những nơi bên rìa miệng giếng là bị ướt, nó cho thấy là nơi đây đã từng xảy ra điều gì đó kì lạ. Màn đêm sâu thẳm ấy, dường như đã nuốt chửng hết tất cả.
Giếng khô vẫn âm u, ẩn hiện vọng đến tiếng nước ầm ầm, và nhẹ nhàng vang vọng trong màn đêm.
Tru Tiên 2 Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh Tru Tiên 2