Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Chương 33
N
guyên Ngọ đứng ở đầu hành lang, nhìn Lâm Thành Bộ nổi giận đùng đùng, xe di chuyển, dụng phải bồn hoa bên cạnh hàng rào, phanh kít một cái rồi quay đầu, vù vù phóng đi.
Hắn không hiểu, cảm thấy hơi buồn cười, mới lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Thành Bộ.
“Đèn bên trái vỡ rồi.”
Lúc quay người vào thang máy, Lâm Thành Bộ gọi tới: “Nhìn lung tung cái gì, đi lên nhà đi!”
“Nhìn xong rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Anh chưa tắt điện thoại cơ à?” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ do dự một chút: “Ừm.”
“Tôi ổn sẽ không gọi cho anh đâu.” Lâm Thành Bộ nói, “Nhưng nếu có chuyện mà gọi không được, sẽ phiền lắm đấy chú nhé.”
“Biết.” Nguyên Ngọ ấn nút thang máy, “Cậu lái xe đừng có gọi điện.”
“Tôi làm sao vừa gọi vừa lái xe được,” Lâm Thành Bộ nói, “Đang dừng xe bên đường gọi đấy.”
“Mau đi đi, cảnh sát đến kéo xe bây giờ.” Nguyên Ngọ nói.
Cúp điện thoại xong hắn đi vào thang máy, không biết tại sao vẫn cảm thấy buồn cười.
Gần đây không nổi nóng, không biết là tốt hay xấu nữa.
Bác sĩ Lương bảo hắn kiềm chế, chủ yếu là để tránh nghĩ lung tung, hắn cố gắng kiềm chế có phải là kiềm chế luôn cả tính tình không?
Không rõ nữa.
Về đến nhà định tắm rửa, hắn đứng bên vòi sen cả buổi, nước lạnh chảy ra, hắn đi ra ngoài nhìn thì mới thấy bình nóng lạnh tắt từ khi nào.
Sau khi hắn quay về thì bình nóng lạnh vẫn mở 24h một ngày, chưa hề tắt… Nguyên Ngọ ấn công tắc, đèn vẫn không sáng.
Hắn cực kỳ bực bội đá cái thùng bên cạnh một cái.
Dù cảm thấy có chút vui mừng, nhưng vẫn nên cáu kỉnh một xíu.
Hiện giờ trời đã lạnh dần, tắm nước lạnh không hợp lý, hắn đành đun mấy ấm nước đối phó để tắm.
Tắm thế này không khá hơn tắm trên thuyền, trên thuyền còn có bình nóng lạnh nhỏ đốt bằng khí ga, đôi khi không điều chỉnh được nhiệt độ, nước nóng đủ để vặt lông gà.
Tắm xong nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, hắn không muốn đi ngủ.
Nguyên Ngọ đứng giữa phòng khách, đột nhiên phát hiện mình không biết nên làm gì.
Đứng một hồi, hắn ngồi vào sofa, mở lap ra.
Laptop của Nguyên Thân hắn để lại trong căn phòng thuê kia, đồ đạc liên quan đến Nguyên Thân đều bỏ lại đó, ông bà nội không dùng, chắc cái lap kia không ai mở ra nữa.
Nguyên Ngọ tựa đầu lên thành ghế, như vậy, những câu chuyện của Nguyên Thân sẽ không tồn tại trong không gian của hắn, không có ai có thể liên lạc với ‘Cười hết một chén rượu’ nữa.
Đóng lại cửa căn phòng kia, Nguyên Thân đã biến mất.
Chúng ta sống trong tâm tưởng của mình hay là sống trong trí nhớ người khác?
Vấn đề của Nguyên Thân đến giờ vẫn không có đáp án, nhưng kết cục này đã chứng thực cho suy nghĩ của hắn, hắn liều mạng chứng minh bản thân mình đã từng tồn tại, cuối cùng vẫn…
“A.” Nguyên Ngọ đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, theo bản kế hoạch của hắn thời gian bây giờ không được dùng để nghĩ đến Nguyên Thân.
Hắn cầm tranh thêu chữ thập.
Thiên Phụ đến đây.
Đây là tranh thêu hắn muốn tặng cho Lâm Thành Bộ, nhưng thời gian lâu vậy rồi, còn chưa thêu xong cái mặt… Nhưng hắn cảm thấy mình giỏi hơn Lâm Thành Bộ nhiều, chí ít hiện giờ hắn không làm đứt hay lòi chỉ nữa.
Nhưng thêu mặt Thiên Phụ được nửa tiếng hắn bắt đầu thấy chán.
Ném Thiên Phụ, lại cầm tờ giấy nhớ lên viết.
Mua máy nóng lạnh.
Có lẽ vì lúc kiểm tra khoản, sẽ nhìn thấy tên mình, nên hắn vô thức né tránh, rất lâu rồi chưa tra số dư.
Thực ra trước kia có bao nhiêu tiền, hắn cũng không rõ, tiền lương ở quán bar không thấp, hắn còn chơi xe ba bánh, giúp người ta mua bán sang tay cũng kiếm được ít tiền hoa hồng, hắn cũng không tiết kiệm, mua nhà xong thì không kiểm tra lại…
Nguyên Ngọ bất an mở tài khoản nhìn qua.
… Thiên Phụ ơi!
Tiền vẫn còn, nhưng chẳng có bao nhiêu.
Hắn lại lật mấy tấm thẻ, tra xét một lượt, có một tấm vẫn còn ít tiền, mới thở phào một cái.
Còn có thể cầm cự thêm một thời gian, đến lúc tình hình ổn định quay về quán bar được.
Nguyên Ngọ ngã nằm ra sofa.
Bác sĩ Lương có nói qua, hắn có thể về quán bar làm việc, quay lại chốn cũ rất có lợi cho hắn.
Nhưng hắn muốn chờ khi nào cảm xúc ổn định mới cân nhắc… Có phải là đang né tránh không? Né tránh cái gì? Một người vừa mới tỉnh lại từ thế giới tinh thần của riêng mình, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi thế giới xung quanh?
Nguyên Ngọ cười cười.
Có lẽ vậy.
Hoặc là lười.
Lâm Thành Bộ giữ lời, không đến ngồi ở băng ghế cuối đường nữa.
Nguyên Ngọ mỗi ngày đều cầm kính viễn vọng nhìn, nhưng Lâm Thành Bộ không hề đến.
Không gọi điện, không nhắn tin, y như những gì cậu đáp ứng.
Ầy.
Nguyên Ngọ nhìn lịch, chỉ còn hai ngày nữa đến ngày trả phòng, hắn nhìn chìa khóa để bên cạnh.
Nên đi gặp ông bà nội.
Hắn không biết có cần phải làm vậy không, nhưng như một chương trình đặc biệt nào đó, nhiều năm như vậy, hắn vẫn cần đối diện với hai người già này.
Hắn muốn kéo bản thân về hiện thực chân chính.
Những lời nói từng tổn thương hắn, và ánh mắt rét lạnh.
Hai người khiến hắn sợ hãi, kháng cự rồi rời xa Nguyên Thân.
Hắn hít một hơi, nhắm mắt chậm rãi thở ra, cầm điện thoại, gọi cho Lâm Thành Bộ.
“Buổi sáng tốt lành!” Giọng Lâm Thành Bộ lộ ra vẻ vui sướng.
“Buổi sáng tốt lành,” Nguyên Ngọ nói, “Hôm nay có đi làm không?”
“Hôm nay được nghỉ,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh muốn ra ngoài?”
“Ừm,” Nguyên Ngọ liếc chìa khóa, “Tôi muốn đến… nhà ông bà nội.”
“Vậy giờ tôi qua đón anh?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Được.” Nguyên Ngọ đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
“Ăn điểm tâm không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi. “Tôi mang cho anh một ít.”
“Được.” Nguyên Ngọ trả lời.
Lâm Thành Bộ đến rất nhanh, chuông cửa vang lên đúng lúc Nguyên Ngọ vừa đun nước súc miệng xong.
“Tiên sinh, điểm tâm của ngài.” Lâm Thành Bộ tựa ở cửa, tay còn cầm một hộp cơm.
“Cậu làm?” Nguyên Ngọ phát hiện đây không phải hộp đựng thức ăn ngoài tiệm.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật gật đầu, “Sủi cảo rán.”
“Tiện mua cũng được,” Nguyên Ngọ nhận hộp cơm, “Còn tự làm nữa, phiền.”
“Không phải làm cho anh đâu,” Lâm Thành Bộ nói, “Bữa sáng còn thừa của tôi.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
“Là không ăn hết, chứ không phải cắn dở đâu.” Lâm Thành Bộ bổ sung.
“…Cậu không giải thích tôi thấy còn đỡ buồn nôn hơn.” Nguyên Ngọ thở dài.
“Mau ăn đi,” Lâm Thành Bộ vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn qua, “Sao anh không mua sẵn một ít sữa bò hay gì đó…”
“Không có thói quen.” Nguyên Ngọ mở hộp cơm, cũng lười lấy đũa, dùng tay bốc sủi cảo ăn.
“Vậy anh ăn đi.” Lâm Thành Bộ nói.
Ăn xong sủi cảo, Nguyên Ngọ chậm rãi rửa sạch hộp cơm, rửa xong, đứng bên bồn rửa nghiêng hộp cơm, đổ nước ra ngoài, nhìn dòng nước ban đầu là chuỗi sau đó thành từng giọt.
“Nguyên Ngọ,” Lâm Thành Bộ ở sau lưng gọi một tiếng, “Anh không muốn đi à?”
“Cũng không phải,” Nguyên Ngọ nói, “Dù sao vẫn phải đi.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Làm sao?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn cậu.
“Không, cảm thấy anh thật lề mề.” Lâm Thành Bộ nhìn hộp cơm trong tay hắn.
Nguyên Ngọ cười cười, ném hộp cơm lại cho cậu: “Tôi đi thay quần áo.”
Lúc nói ra địa chỉ nhà ông bà, Nguyên Ngọ cảm giác rất xa lạ, mặc dù hắn ở đó hơn chục năm, nhưng khi nói ra địa chỉ, không nhớ nổi khung cảnh xung quanh.
Rời đi quá lâu, chỉ khi Nguyên Thân tự sát hắn mới quay về một lần, thời gian cũng ngắn, chưa đến nửa giờ, hắn đã bị ông bà vừa khóc vừa đuổi đánh.
Lâm Thành Bộ không biết đường, nhưng cũng không hỏi Nguyên Ngọ đi như thế nào, trực tiếp xem chỉ dẫn.
Nguyên Ngọ cầm phong thư, bên trong có ghi địa chỉ phòng trọ, bỏ chìa khóa vào.
Hắn cứ cầm phong thư như vậy, gõ nhẹ từng cái lên chân, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái được nửa đường, Nguyên Ngọ chỉ bên ngoài: “Rẽ vào đường kia, là trường học của bọn tôi.”
“Cao Trung à?” Lâm Thành Bộ giương mắt nhìn cột mốc.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, “Sau khi tốt nghiệp tôi không quay về, giao lộ này cũng chẳng thay đổi gì.”
“Muốn vào xem một chút không?” Lâm Thành Bộ cho xe đi chậm lại.
“Không cần,” Nguyên Ngọ lắc đầu, “Tôi không có ký ức gì với trường học, nhìn thấy cũng chẳng có gì mà nhớ.”
Lâm Thành Bộ đạp chân ga, xe lại tiến lên.
Cậu cũng nhìn quang cảnh đường phố hai bên, bên này là phía tây thành phố, hắn chưa từng đến, nhưng là nơi Nguyên Ngọ đã ở đây vài chục năm, cậu nhìn cảnh sắc xa lạ này, có cảm giác gì đó không nói ra được thành lời.
Khi chỉ dẫn nhắc nhở: “Điểm đến ở con đường bên phải trước mặt.”, Nguyên Ngọ vẫn ngồi thẳng người bên ghế phụ.
“Là chỗ này à? Phía trước?” Lâm Thành Bộ hỏi.
Phía trước là một khu dân cư rất cũ, đa số tầm bốn năm tầng, nhà này nhà kia đều nuôi gà vịt, làm vườn trồng rau nhìn rất lộn xộn, có mấy cổng nhà còn ngay sát lề đường.
“Ừm.” Nguyên Ngọ hạ giọng rất thấp, “Cậu đi chậm một chút.”
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ giảm tốc độ, cho xe từ từ trôi sang bên đường.
Trôi chừng năm sáu trăm mét, ngón tay Nguyên Ngọ ở trên cửa xe gõ một cái: “Dừng xe.”
Lâm Thành Bộ dừng xe.
Nguyên Ngọ nhìn ra bên ngoài, không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn ra ngoài.
Lâm Thành Bộ huých nhẹ hai cái, theo hướng nhìn của hắn nhìn theo, thấy giữa hai toàn nhà toàn đồ đạc linh tinh, có mấy ông cụ đang ngồi bên bàn nhỏ đánh cờ.
Ánh mắt Nguyên Ngọ dừng lại, thất thần không nhúc nhích.
“Là ông nội anh sao?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Là ai?”
“Ở trên xe chờ tôi.” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn cậu một cái.
Lâm Thành Bộ gật đầu: “Đưa chìa khóa rồi đi thôi, không có gì cần nói thì không nói.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ đẩy cửa xe nhảy xuống.
Khu này chẳng thay đổi gì, nhìn thấy đống đồ cũ bừa bộn vẫn như xưa, lại còn đám gà chạy lung tung, một bầu không khí vừa xa lạ vừa quen thuộc bao bọc bốn phía Nguyên Ngọ.
Không sai.
Đúng là chỗ này, nơi hắn từng sống vài chục năm, lại không muốn nhớ tới đây là ‘nhà’.
Ông nội ngồi bên đó, cách chừng hai mươi mét, nhìn người khác đánh cờ.
Ông cụ già rồi, già hơn so với hình ảnh trong trí nhớ của hắn rất nhiều, nếp nhăn hằn sau, vết đồi mồi, lơ thơ vài sợi tóc trắng…
Già thật.
Nguyên Ngọ cách bàn nhỏ chừng sáu mét thì dừng lại.
Mấy ông cụ đang đánh cờ nhìn về phía bên này, sửng sốt vài giây rồi đẩy ông nội: “Này lão Nguyên, không phải đứa cháu lớn nhà ông sao? Nguyên Ngọ?”
Tay ông nội run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bên này.
Nguyên Ngọ nhìn ông cụ đối mắt, do dự mãi, mới mở miệng gọi: “Ông nội.”
Ông cụ đứng dậy, đi vài bước qua bên này, bờ môi run run, bàn tay run run, nửa ngày không nói lên lời.
“Con…” Nguyên Ngọ đè ý nghĩ muốn quay đầu bước đi lại, hắn vừa mở miệng đã bị cắt lời.
“Mày đến làm gì!” Ông nội run rẩy, giơ tay chỉ vào hắn, “Mày đến làm gi!”
“Lão Nguyên, lão Nguyên.” Mấy ông cụ xung quanh đứng dậy, kéo ông nội, “Ông làm gì thế, bao năm rồi Nguyên Ngọ mới về mà…”
“Mày cút đi!” Ông nội mặc kệ mấy người xung quanh, muốn lao tới, “Cút!”
Nguyên Ngọ không nói gì, lùi về sau một bước.
“Đừng như thế! Lão Nguyên ông đừng như thế!” Mấy ông cụ loạn cào cào, mồm năm miệng mười khuyên giải, lôi kéo.
Ông nội rất tức giận, sức lực mạnh hẳn, lúc muốn nhào tới, mấy ông lão kia muốn kéo lại cũng tốn sức.
Nguyên Ngọ đứng im, lẳng lặng nhìn xem, ông nội như thế này với ông nội luôn lạnh lùng trong trí nhớ của hắn thực sự rất khác.
Có cảm giác xa lạ không nói thành lời.
Kỳ thực lúc đầu cũng xa lạ, có nhiều khi hắn cảm thấy đó chỉ là ông nội của Nguyên Thân.
Dư thừa, hắn chỉ cảm thấy bản thân thừa thãi.
Có lẽ vì như vậy, Nguyên Thân mới cảm thấy bản thân thừa thãi.
Có lẽ, tất cả mọi người ai cũng là kẻ thừa.
Lâm Thành Bộ xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn sang.
Cậu không thấy biểu cảm của Nguyên Ngọ, chỉ thấy Nguyên Ngọ từ đầu tới cuối đứng im cách ông cụ năm sáu bước, nhưng có thể thấy rõ biểu cảm của ông cụ.
Phẫn nộ, căm hận, viết rõ ràng trên mặt, còn một từ ‘Cút’ chọc thẳng vào tai Lâm Thành Bộ, cậu cắn răng mãi mới không tiến lên luôn.
Có lẽ ồn ào quá, nên một cánh cửa mở ra, một bà cụ từ trong nhà chạy ra.
Lâm Thành Bộ vừa suy đoán có lẽ đây là bà nội Nguyên Ngọ thì bà cụ nhào tới, không chờ cho Lâm Thành Bộ kịp phản ứng, bà đã tát Nguyên Ngọ một cái.
“Mày đến đòi mạng à!” Bà cụ gào lên, sức chiến đấu còn cao hơn ông cụ, nhưng trung khí hưng thịnh, tốc độ cũng rất nhanh, Nguyên Ngọ vừa giơ tay đỡ, bà cụ đã tát mấy cái.
Bốp bốp.
“Tôi đệt!” Lâm Thành Bộ đá cửa xe lao tới.
Nguyên Ngọ có vẻ không muốn né tránh, hoặc xoay tay suy nghĩ, lúc Lâm Thành Bộ vọt tới bên cạnh hắn kéo một cái, thấy Nguyên Ngọ tỉnh táo nhưng lãnh đạm, có hơi mù mịt.
“Bà làm gì thế!” Lâm Thành Bộ đẩy bà cụ ra.
Bà cụ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn mặt đất xong ngồi thụp xuống: “Ôi mày làm gì, còn gọi người đến đánh người già à!”
“Tôi đệt!” Lâm Thành Bộ kinh ngạc, trong giây phút đối mặt bà cụ đang khóc lóc, cậu bắt đầu luống cuống.
Ông cụ thừa dịp này cũng đánh tới, đẩy cậu một cái: “Chúng mày muốn làm gì, giết người a!”
“Tôi muốn giết người thì năm phút trước hai người chết con mẹ nó rồi!” Lâm Thành Bộ lấy lại tinh thần, rống một tiếng về phía ông cụ: “Không còn ở đây giả vờ bị người khác đánh đâu! Hai người được lắm!”
Rống một tiếng đau cả họng, Lâm Thành Bộ cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Ông cụ bị tiếng hét làm cho sửng sốt, nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ bà cụ ngồi trên đất, lại hét lên: “Mấy người nghĩ anh ấy muốn đến à! Tính tình thối nát này của hai người, hai người có chết anh ấy cũng không đến viếng đâu! Tôi đệt!”
Rống xong, cả đám người ở đó đều yên tĩnh lại, không biết là do cậu rống to quá hay là ăn nói vô lễ quá đáng, cậu quay đầu nhìn Nguyên Ngọ: “Đồ đâu? Đưa bọn họ đi.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu mấy giây, đột nhiên nhếch miệng cười cười.
“Cười rắm ấy.” Lâm Thành Bộ sửng sôt, “Đưa bọn họ, rồi chúng ta đi.”
Nguyên Ngọ đến trước mặt ông cụ, rút phong thư ở trong túi áo, “Trong này là địa chỉ và chìa khóa phòng ở Nguyên Thân thuê khi trước, nó để lại không ít đồ vật ở đấy.”
Ông cụ nhìn hắn, bà cụ thì nhanh chóng bò dậy, cầm phong thư đổ chìa khóa ra, nắm chặt: “Phòng Nguyên Thân thuê?”
“Ngày mai đến hạn trả.” Nguyên Ngọ nói, “Hai người không đến lấy đồ, thì chủ thuê đồ sẽ ném đi.”
“Đồ đạc của Nguyên Thân?” Ông cụ lúc này mới hồi sức hỏi một câu.
Nguyên Ngọ không trả lời, quay người định rời đi.
“Mày đứng lại!” Ông cụ hô một tiếng, “Vì sao giờ mày mới nói cho chúng tao biết! Nó chết hai năm rồi! Bây giờ mày mới nói! Mày có ý gì?”
“Không có ý gì.” Nguyên Ngọ không quay đầu lại, nói xong câu đó cũng nhanh chóng đến bên xe, mở cửa vào xe.
“Anh ấy muốn nói thì nói, không muốn nói thì con mẹ nó cũng không cần nói! Tôi nói cho mấy con rùa các người biết, có khác gì trò cười không!” Lâm Thành Bộ không nuốt trôi cục tức này, nếu không phải Nguyên Ngọ đã lên xe, cậu chắc đứng ở đây mắng tám mươi hiệp nữa, “Tôi hôm nay được mở mắt rồi, Lâm tiên sinh sống hai mươi sáu năm, lần đầu mới thấy người đần độn như vậy!”
Ông cụ bà cụ còn ở phía sau hô hoán gì đó, Lâm tiên sinh không nghe thấy, cũng không muốn nghe, sau khi lên xe đã đạp ga luôn, xe xông ra ngoài không phân biệt phương hướng, chỉ muốn đi đã rồi nói sau.
Đi qua mấy con phố, Lâm Thành Bộ mới dừng xe ở vên đường, mở hướng dẫn tìm đường về.
“Tôi chỉ cho.” Nguyên Ngọ nói.
“Được.” Lâm Thành Bộ dừng tay, quay đầu nhìn hắn, “Anh… không sao chứ?”
“Bây giờ không sao.” Nguyên Ngọ cười cười.
Lâm Thành Bộ không nói chuyện, chỉ nhìn hắn, nụ cười này của Nguyên Ngọ như bóp thắt cõi lòng của Lâm Thành Bộ.
Bất đắc dĩ, thương cảm, thất vọng… Nụ cười chất chứa quá nhiều tư vị, ngay cả người ngốc như cậu cũng nhận ra.
“Anh…” Lâm Thành Bộ nhìn bên má đỏ ửng của hắn, “Con mẹ nó thế mà anh còn nhịn được.”
Đúng vậy, lại nhịn được, Lâm Thành Bộ không dám nghĩ, Nguyên Ngọ luôn nóng nảy, đối mặt với ông bà nội không cần lý do mà đánh chửi như kẻ thù sẽ nhường nhịn như vậy.
“Thật sao,” Nguyên Ngọ sờ mặt, “Quen rồi, chắc là… thói quen.”
“Anh đợi một chút.” Lâm Thành Bộ nhìn ven đường, “Tôi đi mua chai nước lạnh để chườm, không lát nữa lại sưng lên.”
“Tôi thấy có vẻ sưng rồi,” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Như bị sốt ấy.”
Lâm Thành Bộ chạy đến siêu thị nhỏ ven đường, lật tủ lạnh nửa ngày mới lấy được chai nước khoáng lạnh, rồi quay về xe.”
Cậu mở cửa phụ, lấy một cái khăn bọc chai nước, áp lên má Nguyên Ngọ.
“Ai,” Nguyên Ngọ cầm chai, chườm một lúc, nhìn cậu: “Trước kia tôi không phát hiện cậu ăn nói thô lỗ như thế.”
“Thô lỗ á?” Lâm Thành Bộ phì cười, “Bình thường tôi cũng đâu phải nhân tài có tốc chất, trước kia đi sửa xe, bây giờ là đầu bếp… Nếu không nổi giận thì cũng không ăn nói khó nghe như vậy.”
“Cảm… A cậu bảo dừng cảm ơn đúng không,” Nguyên Ngọ thở dài, “Vậy nói thế nào đây.”
“Không cần nói đâu,” Lâm Thành Bộ dựa vào cửa xe, “Khi nào tâm tình anh tốt thì cho tôi hôn một cái là được.”