Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33:Xe Cứ Như Vậy Rời Đi
ư phụ, ông hoặc là dừng xe, hoặc là để tôi đập ông một trận.”
Lúc tiệc tàn, trong phòng tiệc một mảnh say khướt, có vài người còn tỉnh táo một chút miễn cưỡng tha mấy người anh em của mình ra bên ngoài. Diệp Thành Lâm càng say đến không biết trời trăng, bởi vì sáng mai phải bắt một chuyến xe lửa, bạn gái anh ta đành phải gọi hai vị phục vụ đưa ảnh lên xe taxi, đưa đến khách sạn trước.
Hàn Đông đã ra ngoài từ sớm, dường như không có ai biết hắn rời đi khi nào.
Mùa đông khắc nghiệt ở Bắc Kinh, Hàn Đông tay nắm chặt một sợi dây thừng khóc rống ở đầu đường. Cồn lên não, cảm xúc không thu liễm được, hắn bắt đầu chạy như điên trên đường, hai tay lấy khí thế hào hùng xé rách quần áo. Từ áo khoác len rồi đến sơ mi bên trong, từ quần dài đến quần trong…
Không hổ là diễn viên, phát tiết cảm xúc cũng có thể mạnh mẽ tới vậy.
Cảnh này nếu lồng thêm một đoạn nhạc nền bi thương, ghép vào phim thần tượng “Giữa cầu biệt ly”, là có thể khiến một đống fan não tàn cảm động không thôi.
Giờ này khắc này, tại đại sảnh nhà hàng năm sao Hoa Đại, công ty Trung Đỉnh đang tổ chức sự kiện “đêm truyền hình”.
Ngoại trừ toàn bộ minh tinh của Trung Đỉnh, còn có mấy trăm vị khách quý quan trọng cùng các nhân vật nổi tiếng trong giới. Phóng viên truyền thông vây quanh trước cửa chật như nêm cối, ánh đèn chớp nhoáng hết đợt này đến đợt khác. Tất cả ống kính đều dồn về phía thảm đỏ, số lượng xe thể thao kể không hết càng làm nổi bật đẳng cấp của chủ nhân, minh tinh và các siêu mẫu ganh đua khoe sắc.
Lý Thượng cùng vài người mới cùng nhau đi trên thảm đỏ, tuy rằng danh tiếng chưa cao, nhưng cũng đủ để đám phóng viên tranh nhau chụp choẹt. Một khắc kia, khi vô số máy ảnh nhắm về phía hắn, Lý Thượng rốt cục hiểu ra vì sao nhiều người lại muốn trở thành minh tinh tới vậy.
Tại hội trường, chỗ ngồi đều đã được sắp xếp.
Năm hàng rước đều là người trong giới truyền thông, hàng thứ sáu đến thứ tám là lãnh đạo cấp cao và ‘đầu sỏ’ của công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, hàng thứ chín về sau là những minh tinh đã ký hợp đồng, hàng nào càng xa thì độ nổi tiếng càng nhỏ. Lý Thượng lúc đi chỉ nhìn thấy chỗ ngồi dán từng dãy từng dãy áp-phích của các siêu sao, mắt bắt đầu quáng gà.
Cuối cùng, Lý Thượng mới tìm được vị trí của mình.
“Ôi chao! Mình vậy mà không ngồi hàng cuối?”
Chẳng lẽ còn có người địa vị còn thấp hơn hắn? Lý Thượng tò mò quay đầu lại nhìn, phát hiện có một diễn viên rất quen mắt, có vẻ như ba năm trước còn rất nổi, sau đó lại mai danh ẩn tích.
Phan Tùng ngồi bên cạnh Lý Thượng nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Mấy người này đều nằm trong ‘lãnh cung’ đó.”
Lý Thượng đã nghe qua đặc thù của nghành này, cơ hồ đều là trường hợp chọc giận lãnh đạo rồi bị công ty ‘ướp lạnh’, hợp đồng chưa hết hạn nên không thể đi ăn máng khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân khí hao mòn. Đa số bọn họ không muốn tham gia mấy sự kiện lặt vặt này, cho nên hàng ghế cuối cùng có rất nhiều chỗ trống.
Chỗ ngồi phía sau Lý Thượng cũng chỉ trụi lủi có ba chữ to —— Đào Duẫn Duẫn.
Công ty quản lý ban đầu của Đào Duẫn Duẫn không phải Trung Đỉnh, tiếng tăm có được cũng là sau khi nhờ vả Vương Trung Đỉnh, công ty quản lý của cô đã bị Phùng Tuấn mua lại, hơn nữa đã ký hợp đồng năm năm. Khoảng thời gian thanh xuân tốt nhất của một ngôi sao mới cứ thế kéo rủ, chôn vùi trong một tin tức thậm chí còn chưa được in lên báo.
Sắp đến giờ khai mạc, minh tinh đi trên thảm đỏ cũng càng lúc càng có tiếng tăm, sau khi các diễn viên quốc tế lần lượt tỏa sáng, người người ở đây đều đặc biệt tò mò Vương Trung Đỉnh sẽ nắm tay vị nào làm nhân vật then chốt xuất hiện cuối cùng.
Rốt cục, một chiếc siêu xe xa xỉ chậm rãi chạy vào hội trường.
Cửa xe hai bên mở ra, Vương Trung Đỉnh cùng nữ khách quý thần bí vừa bước từ trên xe xuống, ánh đèn liền chớp nháy liên tục.
Vương Trung Đỉnh mặc một bộ âu phục tiêu chuẩn, áo ghi-lê xám, sơmi trắng, cà- vạt xanh đậm, đầy kiên nghị, tay áo nằm ở một góc độ hoàn hảo tới nổi khiến người khác có một loại cảm giác ngạt thở mơ hồ. Cô gái bên cạnh mặc một bộ quần áo cao cấp may riêng đậm chất văn hóa Trung Quốc, phối hợp với trang sức tôn quý càng làm mỗi một bước chân, mỗi một tư thế đều có thể thấy rõ cuộc sống của người này sung sướng bao nhiêu.
Đã tham gia nhiều sự kiện như vậy, đã nhiều lần đi trên thảm đỏ, đổi nhiều người đi cạnh. Nhưng đây là người đầu tiên đứng bên Vương Trung Đỉnh có thể phát ra một cỗ khí chất như thể mình mới là vợ cả.
Lý Thượng ngay cả người này là ai cũng không biết, ở đây có rất nhiều người cũng không biết cô ta. Chỉ biết người đó tên Vạn Lý Tình, là danh môn thế gia, có quan hệ rất thân với Vương Trung Đỉnh.
Nhưng rốt cuộc quan hệ của hai người họ như thế nào, đến nay vẫn chẳng ai biết rõ.
Trước khi vào hội trường, Vương Trung Đỉnh theo thường lệ nhận một đoạn phỏng vấn ngắn.
“Vương tổng, nghe nói công ty có kế hoạch quay một bộ phim lớn trong năm, người chỉ đạo là ngài đúng không?”
Vương Trung Đỉnh thẳng thắn gật đầu: “Đúng, là tôi.”
“Chúng tôi phát hiện, chỉ cần là phim qua tay ngài, đều sẽ chọn diễn viên mới sắm vai, xin hỏi bộ phim này có phải cũng như vậy không?”
“Phải, tất cả nhân vật trong phim sẽ do người mới đảm nhận.”
Vừa nghe lời này, các phóng viên bắt đầu phấn khởi.
“Vương tổng, xin hỏi nam nữ diễn viên chính đã có bước đầu chọn người chưa?”
“Vương tổng, có thể tiết lộ đề tài của bộ phim một chút không?”
“Vương tổng, ngài đối với doanh thu phòng vé của bộ phim này có chờ mong gì không?”
“…”
Phùng Tuấn chạy tới, phất tay với mấy phóng viên: “Các vị phóng viên, cảm tạ mọi người đã quan tâm và ủng hộ tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, sự kiện cũng sắp bắt đầu rồi, Vương tổng còn phải vào chỗ ngồi. Mời các vị bên phía truyền thông đến hội trường an vị, cảm ơn mọi người đã phối hợp…”
Sau các nghi thức mở màn là lễ trao giải, rất nhiều diễn viên đều được nhận thưởng, còn nhiều nhân vật sau màn không lộ diện thường xuyên cũng lên sân khấu góp vui.
Lúc không khí đang náo nhiệt, di động Vương Trung Đỉnh lại reo.
Vạn Lý Tình quay đầu, thấy Vương Trung Đỉnh vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại, so với mấy khuôn mặt tươi cười xung quanh thật khác biệt.
“Tây Tây lại xảy ra chuyện?” Vạn Lý Tình hỏi.
Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Sốt cao không lùi.”
“Em biết mà, chỉ có thằng bé mới khiến tâm tình anh thay đổi.” Vạn Lý Tình bất đắc dĩ an ủi: “Có lẽ thằng bé chưa quen với khí hậu bên này, anh nghĩ xem, thân thể thằng bé đã không tốt, anh còn đem nó ngàn dặm xa xôi từ Hải Nam vào đây.”
Vương Trung Đỉnh không nói gì, sắc mặt nặng nề.
Vạn Lý Tình có chút dự cảm bất thường: “Đừng nói anh sẽ quay về nha? Đây là sự kiện của tập đoàn các anh, giải thưởng then chốt cuối cùng còn đợi anh lên công bố đó.”
Kết quả Vương Trung Đỉnh không chỉ có về, mà còn muốn Vạn Lý Tình một thân một mình ở lại đây làm việc thay mình.
“Cái gì? Em vất vả lắm mới tham dự sự kiện với anh được một lần, anh lại muốn vứt em một mình? Cả hội trường em chỉ biết có mình anh.”
Vương Trung Đỉnh nói: “Lát em thay anh công bố giải thưởng, tất cả bọn họ đều sẽ biết em.”
“Này, anh…”
Vạn Lý Tình lời còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Hàn Đông chỉ mặc một cái quần cộc, khoe hai cái giò dài chạy trên đường, chạy tới một nhà hàng năm sao mới dừng chân. Lúc dừng lại khóe mắt còn treo một mảnh nước đá nhỏ, mồ hôi trên người bị gió thổi lạnh cứng, tuyệt đối không phải lạnh bình thường!
Hàn Đông còn chưa có tỉnh rượu, say méo mó đi qua bãi đỗ xe, phất tay chặn mấy chục chiếc xe đang đỗ trong bãi.
Nhà hàng này đúng là nơi công ty Trung Đỉnh tổ chức sự kiện, xe bên ngoài đậu san sát nhau, dãy xe đương nhiên cũng là của các vị tai to mặt lớn. Số minh tinh và lãnh đạo cấp cao tham gia sự kiện có đến mấy trăm người, chỗ đỗ xe lại chỉ có tám mươi chiếc, cho nên ngoại trừ số ghế trong hội trường mà vị trí đỗ xe cũng có thể khẳng định thân phận chủ nhân của nó.
Hàn Đông tưởng ai cũng mê mình nên đứng vung tay một hồi, sau đó đi tới trước một chiếc xe nằm ở vị trí hiển hách nhất, gõ gõ cửa kính nói với chỗ ngồi bên trong: “Sư phụ, ông hoặc là dừng xe, hoặc là để tôi đập ông một trận.”
Không có ai đáp lại.
Hàn Đông vòng tay ôm lấy ngực run rẩy, hai cái chân dài trần trụi trắng trẻo run tới sắp gãy rồi.
“Sư phụ, ông nhanh chút coi! Tôi sắp chết cóng rồi!”
Cửa xe vẫn đóng chặt như trước.
Hàn Đông nóng nảy, dùng dây thừng đập bành bạch lên đèn xe, giơ chân đạp cửa xe cốp cốp, còn phun nước miếng lên cửa sổ: “Đ* mẹ! Dừng xe không mở cửa là sao? Chê gần nên không chịu chở hả? Có tin tao tố cáo mày…”
Nếu như là bình thường, có người dám quậy ở bãi đỗ xe như vậy đã sớm bị bảy tám tên bảo vệ gô cổ lôi đi. Nhưng hôm nay lại khác, ở lối ra của khách sạn C vừa lúc có mấy người gây sự, bảo vệ đều chạy qua bên kia dẹp loạn, từ đầu tới cuối không có ai quản Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh tới cửa nhà hàng hay dùng điều khiển từ xa mở cửa xe ra trước, rồi mới từ từ đi tới chỗ xe mình, chợt nghe thấy tiếng Phùng Tuấn ở phía sau gọi: “Vương tổng!”
Hàn Đông còn đang kéo kéo cửa xe, chợt… ý? Mở kìa!
Nhanh chóng chui vào trong, vừa nhìn thấy hàng ghế sau có một tấm thảm, không nói hai lời trực tiếp nằm lên đó quấn người lại, quấn đến vừa chặt vừa kín, thật ấm áp…
Vương Trung Đỉnh quay đầu nhìn về phía Phùng Tuấn: “Sao vậy?”
“Tài xế xin phép nghỉ, để tôi chở anh về.”
“Không cần.” Vương Trung Đỉnh phất tay: “Tôi tự lái, cậu giúp tôi đưa Vạn Lý Tình về nhà là được.”
Chờ khi Vương Trung Đỉnh lên xe, Hàn Đông đã ngủ mất.
Vương Trung Đỉnh vội vàng về nhà nên không nhìn ra ghế sau, Hàn Đông lại nằm thẳng, nhìn vào kính chiếu hậu cũng không thấy hết phía sau.
Vì thế, xe cứ như vậy rời đi …
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang