Số lần đọc/download: 754 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Chương 18 (Hết)
Kyrian ngạc nhiên nhìn dải băng cưới quấn trên tay trái. Anh vẫn không sao tin được mình lại may mắn có được Amanda trong cuộc đời này.
Bảy tháng trôi qua kể từ khi Amanda mang anh trở lại với ánh sáng. Bảy tháng tuyệt vời được ở cạnh cô ngày cũng như đêm. Cùng cô chấp nhận, phát triển và khai thác sức mạnh của mình, và giờ thì cô đã mạnh hơn anh rất nhiều.
Nhưng với anh chuyện đó không quan trọng. Năng lực Kẻ Săn Đêm còn lại trong người vẫn đủ để anh đảm bảo an toàn cho cô. Và an toàn của cô mới là điều quan trọng nhất.
Điều đó và việc mỗi sáng được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Và giờ thì họ chính thức kết hôn.
Amanda ôm anh từ phía sau, nép sát vào người anh. “Sao lại ra đây đứng một mình?” cô hỏi.
Anh quay người, nhìn cô trong bộ áo cưới. Áo cưới trắng sữa càng tôn thêm làn da hoàn hảo của cô. Má cô ửng hồng vì phấn khích, ánh trăng như đang tỏa ra trong đôi mắt cô.
“Anh chỉ muốn hít thở không khí chút thôi.”
Cô mỉm cười, nụ cười đó cùng lúc vừa khiến anh trở nên mềm yếu, vừa khiến anh trở nên mạnh mẽ. “Anh có muốn trốn khỏi bữa tiệc này không?”
Anh bật cười. “Trong đám đông khổng lồ đó chỉ có tám người là bạn anh thôi, còn lại đều là bạn em cả đấy.”
“Oh,” cô nhăn mũi nói. “Cũng không sao cả. Mọi chuyện còn có thể tệ hơn nữa mà. Với lại, dì Xenobia của em có thể đã nguyền rủa chúng ta rồi.”
Anh khoác tay lên vai cô, khi cô kéo anh quay lại phòng khiêu vũ trong nhà.
Dàn nhạc vẫn đang chơi trong khi một trăm năm mươi thành viên của gia tộc Devereaux-Flora vừa nhảy múa, vừa ăn uống vừa huyên thuyên trò chuyện. Miguel, Rosa và Liza đang ngồi với bà chị gái Selean của Amanda, cười đùa về chuyện của Grace và cậu con trai mới sinh.
Amanda dẫn anh đến gặp cha mẹ cô, Talon, Nick, Julian và Acheron đi xung quanh anh.
Julian chúc mừng anh. “Cô ấy đúng là một quản gia.”
Kyrian gật đầu. “Đúng thế đấy.”
“Ôi trời,” Talon buồn bã nói. “Tôi sắp sửa nhớ đến những lúc cậu đe dọa, rồi làm phiền tôi vì những trò dớ dẩn. Wulf thì sắp nổi loạn tới nơi vì cậu ấy mất đi một đối thủ truyền kiếp.”
Kyrian mỉm cười nhớ lại những tối chuyện trò với các anh em Dark Hunter trên mạng. “Nói Viking không cần lo đâu. Bất thình lình tôi sẽ xuất hiện hù anh ta một trận, và thách đấu với anh ta đó.”
Acheron uống một ngụm champaign. “Vậy cậu định làm gì trong phần đời ngắn ngủi còn lại?”
Kyrian nhìn Amanda bế nhóc Niklos ba tuổi và khiêu vũ với thằng bé. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. “Em sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc.”
Nick cho tay vào túi quần. “Vậy là tôi phải tìm một Kẻ Săn Đêm khác để phục vụ rồi…” Cái nhìn của anh chuyển sang Talon đầy ngụ ý.
“Quỷ tha ma bắt, đi làm mồi cho cá sấu đi, nhưng đừng có nhìn tôi bằng cái kiểu như thế. Tôi không có đủ kiên nhẫn như Kyrian đâu. Với lại, cabin chỉ đủ chỗ cho tôi và máy vi tính thôi.”
“Đừng lo,” Ash thuyết phục Nick. “Tôi sẽ tìm cho cậu một người.”
Nick nhìn có vẻ kinh hãi. “Xin đừng cho tôi bất cứ ân huệ nào hết. Sao cứ có cảm giác như anh sắp cho tôi tới Alaska để phục vụ cho anh chàng thần kinh Zarek quá.”
Kyrian bật cười cho đến khi Amanda tham gia vào cuộc vui với một cái cau mày.
“Có chuyện gì thế, em yêu?”
“Có… um…”
Mấy người đàn ông nhìn cô chờ đợi.
“Sao vậy?” Kyrian giục.
“Có một đội xe chuyển phát nhanh dừng trước cửa.”
Mấy người đàn ông nhìn nhau bối rối rồi cùng hướng ra cửa nơi bảy chiếc xe chuyển phát nhanh của hãng UPS đang xếp thành một hàng dài.
Một người tài xế tiến về phía Kyrian. “Chào,” anh nói. “Tôi tìm ông Hunter.”
“Chắc là tôi rồi.” Kyrian nói.
“Tuyệt. Anh muốn để mấy thứ đồ này ở đâu?”
“Mấy thứ đồ gì?”
Người tài xế đưa cho anh một danh mục những người đã gửi quà cho anh. “Wulf Tryggvason, Zoe, Blade Fitzwalter, Diana Porter, Cael, Brax, Samia, Alien, Kyros, Rogue, Kell, Dragon, Simon, Xander St. James, Alexei Nikolov, Badon Fitzgilbert…" Hết tên này đến tên khác, đều là những cái tên của Kẻ Săn Đêm.
“Cậu biết không, Kyrian,” Acheron vừa cười vừa nói, “chắc cậu sắp phải mua một căn nhà lớn hơn rồi đó.”
“Đúng đó,” Talon nói, “nhưng phải đợi đến khi nào có con đã. “Dám cá là phải gấp hai lần nhà này.”
Cả bọn lăn ra cười ngặt nghẽo.
Amanda bước đến, choàng tay ôm Kyrian, ngước đầu nhìn anh. “Em nghĩ đội quân Kẻ Săn Đêm các anh sắp sửa nhớ anh rồi đó. Có chắc là không ân hận chứ?”
Kyrian hôn nhẹ lên má cô. “Không bao giờ. Còn em?”
“Vĩnh viễn không.”
Acheron nhìn cặp tân hôn bước vào nhà, tay trong tay.
“Muốn cá tiếp theo họ sẽ làm gì không?” Talon hỏi.
Ash cười. “Không cần cá, anh biết rồi.” Anh quay về phía người tài xế, bảo anh mang hết quà vào phòng khách. “Anh nghĩ quà cưới của anh sẽ là mướn một người mở quà vào sáng mai.”
Nick cười. “Để tôi chỉ họ chỗ để nếu không Kyrian sẽ cằn nhằn cả ngày đó.”
“Để tôi giúp,” Talon nói.
Ash nhìn theo Nick đi trước dẫn đường trong khi Talon dè dặt bước theo sau. Anh lắng nghe tiếng nói của đêm đen, đó là những âm thanh đã quá quen thuộc với anh. Anh cảm thấy có một sự rung động nhỏ phía sau lưng.
Đó là sự hiện diện của một thứ mà anh còn hiểu rõ hơn cả bóng đêm.
Uống cạn ly champaign, anh lên tiếng. “Bà làm gì ở đây vậy, Artie? Tôi không biết là bà cũng được mời đó.”
Một bàn tay dài, dịu dàng vỗ nhẹ lên vai anh. Dù chỉ là một cái vỗ thông qua làn áo dạ phục, anh vẫn cảm thấy sự ấm áp bà ta dành cho mình. Cao khủng khiếp và đầy vẻ oai nghiêm, bà di chuyển uyển chuyển như một cơn gió. Dịu dàng. Thanh lịch.
Và có khả năng hủy diệt tất cả mọi thứ chỉ bằng một chút khuấy động mạnh mẽ.
“Ta là thần,” bà nói bằng chất giọng Hy Lạp êm dịu và thanh nhã. “Tôi không cần thư mời.”
Acheron quay đầu nhìn Artemis đứng bên trái anh. Mái tóc nâu vàng sáng rực rỡ dưới ánh trăng trong khi đôi mắt xanh lá cây lấp lánh.
“Vậy thì tôi hy vọng là bà đến để chúc phúc cho họ.” anh nói.
Bà nhìn anh ngờ vực trong khi không ngừng đùa nghịch với mái tóc vừa chuyển sang màu đen của anh. Một nụ cười ranh mãnh vẽ thành một đường cong trên bờ môi hoàn hảo. “Tất nhiên. Nhưng đúng ra phải hỏi là, cậu cũng thế chứ?”
Ash cứng người trước câu hỏi đầy ngụ ý. “Câu hỏi gì thế? Bà cũng biết là tất nhiên tôi sẽ làm thế.”
“Chỉ kiểm tra chút thôi, để chắc rằng con quái vật mắt xanh không khiến cậu có suy nghĩ khác.”
Anh nhíu mày nhìn bà. “Con quái vật mắt xanh duy nhất mà tôi biết chính là bà.”
Bà thở mạnh khi nghe những lời nói sắc bén đó, nhưng nụ cười không bao giờ tắt trên môi. “Oooo,” bà ngân nga bằng một chất giọng đầy quyến rũ. “Acheron càng già thì càng trở nên khó ưa.” Cô đặt cằm lên vai anh, ngón tay được cắt tỉa cẩn thận vẽ một đường lên xương hàm anh. “Cũng may là ta thích cậu, nếu không cậu đã sớm thành bánh mì nung rồi.”
Anh thở dài. “Đúng thế. Tôi thật may mắn, nhân tiện, từ đúng là ‘nướng’”
Artemis không bao giờ cập nhật kịp những tiếng lóng mà người ta đang sử dụng nhưng bà lại rất thích dùng. Hoặc nói đúng hơn là dùng trật lất. Đã có lúc anh nghĩ bà cố tình nói sai để xem thử anh có dám sửa lưng bà không.
“Mmmm,” bà nói, tinh nghịch vòng tay quanh eo anh. “Thấy cậu hăng hái thế này tôi rất thích.”
Acheron bước tránh xa bà ta. “Vậy bà sẽ chuyển ai đến New Orleans để thay cho Kyrian?”
Bà liếm môi ranh mãnh, đôi mắt sáng rực lộ vẻ tinh quái. Bà chưa kịp nói gì thì Julian đã bước đến chỗ họ.
“Em họ Artemis,” anh chào.
“Julian xứ Macedon,” bà lạnh lùng nói. “Không biết là anh lại ở đây?”
“Tôi cũng thế.”
“À,” Acheron nói, “Đỡ phải giới thiệu hai người với nhau đúng là tốt thật.”
Artemis nhìn Julian đầy đe dọa. “Đúng thế, mà, tôi ước gì mình có thể ở lại, nhưng không thể.”
Trước khi biến mất, bà ta chồm người tới thì thầm bên tai Acheron.
Anh sững người, lạnh toát khi nghe cái tin mới mà bà vừa để lộ, nó rõ ràng như thể ánh sáng trong màn sương.
Có những lúc, Artemis đúng là người đàn bà khủng khiếp và đê tiện nhất trên đời.
Julian nghiêng người nhìn anh. “Cô ta nói gì thế?”
“Không có gì,” Điều cuối cùng mà Acheron muốn làm là quăn cả quả bom vào Kyrian và Julian. Và anh sẽ không bao giờ làm điều đó ngay giữ buổi hôn lễ thế này.
Anh quay sang Julian. “Vậy thì, đại tướng, người bạn cũ đã trở về. Dám cá là hai người sẽ lại dính vào một vài vụ lùm xùm nào đó.”
Julian bật cười. “Không hẳn thế đâu.”
Acheron thật là khó mà tin được điều đó. Nhưng anh cũng càng không tin Artemis lại chấp nhận bỏ đi dễ dàng như thế.
THE END