Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Phần Thứ Ba - Chương 1
J
uanita tiếp tục sống chật vật và trả tiền học cho bé Estela với số chín mươi tám đô la mỗi tuần, và cô chỉ còn tám mươi ba đô la để chi tiêu cho tất cả mọi khoản khác. Tháng Tám cô lại trả thêm được một số nợ cho chồng do Carlos đã vay từ khi anh bỏ đi. Sau lúc cô bị nghi oan ở nhà băng vào tháng Mười năm ngoái, Juanita đâm ra được mọi người quý mến hơn. Một số nam nhân viên tỏ ra quý cô đặc biệt.
Nhưng Juanita không bắt thân với ai. Do bản chất và do kinh nghiệm cô không tin ở người xung quanh.
Trung tâm cuộc sống, đỉnh cao của cô trong mỗi ngày là buổi tối ngồi với bé Estela.
Lúc này hai mẹ con đang trong bếp, nhỏ thôi nhưng ấm cúng và đầy đủ tiện nghi, tại khu phố Forum East. Juanita nấu bữa tối. Bé Estela vừa giúp mẹ vừa cản trở mẹ. Bé năm nay lên ba, đã nhào bột và xay thịt để làm thứ bánh nhân thịt. Bé nhón một chút bột nặn thành thứ gì đó, nhấc lên khoe:
- Mẹ nhìn này! Con nặn cái lâu đài của nàng tiên.
- Đẹp quá! Đẹp quá! - Cả hai mẹ con cũng cười khúc khích. - Mẹ sẽ cho cái lâu đài đó vào lò nướng và chúng ta sẽ ăn nó. Khi đó nó sẽ trở thành cái lâu đài tuyệt ngon.
Bữa hôm nay Juanita băm thêm ít thịt bò, hành, vài củ khoai tây, vài củ cà rốt và cho vào đó thêm một hộp đỗ. Rau độn vào thịt, bởi cô không có tiền để mua nhiều thịt bò. Juanita rất khéo biến báo, cho nên bữa ăn nào của cô trông cũng đàng hoàng, ngon lành.
Món đó nằm trong lò đã hai mươi phút rồi và còn phải nằm thêm mười phút nữa mới đủ chín và ngon. Rảnh rỗi, Juanita đọc cho con gái nghe bản dịch ra tiếng Tây Ban Nha một truyện cổ tích của Andersen... Đang đọc thì có tiếng gõ cửa.
Juanita ngừng đọc, nghểnh đầu lên nghe nhưng không đứng dậy. Nhà cô không có khách bao giờ, nhất là vào giờ này. Lát sau, lại có tiếng gõ tiếp.
Juanita lo lắng ra hiệu cho bé Estela ngồi yên đấy rồi đi từ từ ra cửa.
Căn hộ của cô nằm ở tầng trên cùng của một toà nhà, xưa kia được xây chỉ cốt cho một gia đình ở, nhưng từ lâu đã chia thành rất nhiều căn hộ cho các gia đình thuê. Các kiến trúc sư của khu phố Forum East đã khéo léo vừa chia toà nhà ra thành nhiều căn, vừa trang bị thêm. Tuy vậy khu phố Forum East nhìn chung vẫn là khu phố nghèo và tỷ lệ phạm pháp ở đây rất cao: hầu hết là những vụ cướp có vũ trang.
Tuy các gia đình ở liền nhau từ tầng trệt lên đến tầng chót, nhưng ai biết nhà nấy. Ban tối họ đều khoá hai lần cửa và không đi đâu. Tất nhiên cửa lớn ra phố ở tầng trệt rất kiên cố, nhưng một số người cư trú trong toà nhà này hay quên đóng cẩn thận sau khi vào nhà.
Căn hộ của Juanita nằm ngay đầu cầu thang. Cô áp tai vào cánh cửa, hỏi rất to:
- Ai đấy?
Không có tiếng người trả lời mà chỉ thấy tiếng gõ cửa lần này to hơn, nghe có vẻ vừa rụt rè vừa quả quyết. Juanita kiểm tra cẩn thận sợi dây xích bảo hiểm rồi vặn chìa khoá, hé mở cánh cửa. Thoạt đầu bên ngoài tối, cô chưa nhìn thấy gì. Rồi một khuôn mặt hiện ra và một giọng nói:
- Juanita! Tôi muốn nói chuyện với cô. Tôi cần phải nói. Tôi van cô, cô cho tôi vào.
Mãi đến lúc này Juanita mới sửng sốt nhận ra người gõ cửa chính là Miles Eastin. Nhưng cả giọng nói lẫn dáng hình đều hoàn toàn khác chàng trai hồ hởi tươi vui, cô đã từng quen biết ngày xưa. Khuôn mặt hiện ra trong bóng mờ tối của chỗ đầu cầu thang trông xanh xao, gầy tọp đi. Giọng nói thì van vỉ và như tiếng khóc. Juanita suy nghĩ:
- Tôi tưởng anh còn ngồi tù?
- Tôi vừa được ra xong. Mới hôm nay thôi. Tôi được họ cho hưởng chế độ quản thúc tại nhà.
- Anh đến đây làm gì?
- Tôi chợt nhớ địa chỉ của cô.
- Không tôi hỏi chuyện khác kia. Tại sao anh lại tìm đến tôi?
- Bởi trong tất cả những tháng qua, nằm trong tù tôi chỉ tâm niệm sẽ đến gặp cô, nói chuyện với cô, cắt nghĩa cho cô.
- Không có điều gì cần cắt nghĩa cả.
- Có đấy cô Juanita. Tôi van cô, cô đừng đuổi tôi.
Bé Estela hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:
- Ai đấy, mẹ?
Eastin nói tiếp:
- Cô không việc gì phải sợ, cô cũng như con gái cô. Tôi không mang theo thứ gì hết, ngoài thứ này, - anh ta nhấc cao chiếc va li nhỏ và nát. - Quần áo người ta trả lại lúc tôi ra tù.
- Thật ra... - Juanita ngập ngừng. Nỗi hiếu kỳ của cô đã thắng nỗi sợ.
"Tại sao anh chàng Miles này lại muốn gặp mình?" Cô nói: - Anh đợi một chút.
Cô khép cửa, tháo sợi dây sắt bảo hiểm ra rồi mở to cửa.
- Cảm ơn cô Juanita, - Miles sợ hãi bước nhanh vào, như sợ Juanita đột nhiên thay đổi ý kiến.
- Chào chú! - bé Estela nói. - Chú là bạn của mẹ cháu phải không? Bị bất ngờ Eastin lúng túng nói:
- Chú đã không xứng đáng là bạn của mẹ cháu và chú rất lấy làm ân hận.
- Tên chú là gì? - bé Estela lại hỏi.
- Miles.
Cô bé khúc khích cười:
- Ôi, chú gầy thế! Đúng vậy không, chú Miles?
- Đúng thế.
Từ lúc Juanita nhìn thấy Eastin dưới ánh sáng đèn sáng, cô vẫn còn sửng sốt trước hình dạng tiều tụy của anh. Mới qua tám tháng mà Miles gầy đi đến mức hai má trũng sâu, và cả người chỉ còn như bộ xương, không thấy thịt đâu. Bộ âu phục nhàu nát thõng xuống như anh mượn của người nào phải to béo gấp đôi anh. Dáng điệu anh mỏi mệt và ốm yếu.
- Tôi ngồi được không? - Eastin hỏi.
- Được chứ. - Juanita trỏ chiếc ghế bành bằng mây. Eastin ngồi xuống. Juanita vẫn đứng trước mặt anh và đột nhiên nói như trách:
- Trong tù anh không chịu ăn uống?
Eastin lắc đầu, nở nụ cười thảm hại:
- Ở đấy làm gì có bữa ăn hẳn hoi. Cô không thấy như vậy sao?
Bé Estela hỏi:
- Chú đến ăn bữa tối với nhà cháu phải không? Hôm nay mẹ cháu làm bánh nhân thịt đấy.
- Không phải đâu. - Miles ngượng nghịu đáp.
Juanita hỏi thẳng thắn:
- Ngày hôm nay anh đã ăn gì chưa?
- Có, buổi sáng, lúc xe đỗ.
Mùi bánh nhân thịt trong lò toả ra ngon lành.
Bất giác Eastin quay mặt về phía đó.
- Vậy thì anh ngồi đây ăn với chúng tôi. - Juanita nói. Cô bày thêm một bộ đĩa thìa lên bàn ăn. Đấy là một cử chỉ tự nhiên. Người Porto Rico có tục lệ, dù nghèo đến đâu nhưng cũng mời khách khi gặp bữa, ngay cả khi bữa ăn rất đạm bạc.
Trong lúc ăn, bé Estela nói luôn miệng và Miles Eastin trả lời những câu hỏi của đứa trẻ.
Thấy rõ là anh đang thoải mái dần. Rất nhiều lần anh đưa mắt quan sát căn phòng, với những đồ đạc đơn giản nhưng bày biện có thẩm mỹ. Juanita rất thích trang hoàng và khâu vá. Cô may những rèm cửa sổ bằng vải rẻ tiền nhưng ưa mắt. Vài tấm áp phích quảng cáo du lịch và một bức hình Đức Mẹ Đồng trinh.
Juanita không nói nhiều. Cô vẫn còn lo lắng và nghi ngại. Tại sao Miles đến đây? Nhằm mục đích gì? Liệu anh ta có lại gây cho cô nhiều nỗi đau khổ còn hơn cả hồi tháng Mười năm ngoái không? Kinh nghiệm cho Juanita thấy chuyện đó rất có khả năng xảy ra. Tuy nhiên tối hôm nay, Miles trông có vẻ lành hiền, ốm yếu, nhút nhát, giống như kẻ bại trận.
Juanita cảm nhận rõ những nét đó của Eastin.
Vả lại cô không hề có ác cảm với anh. Tất nhiên Miles có tìm cách đổ tội oan cho cô, nhưng chuyện đó đã lui vào quá khứ. Ngay khi Miles bị vạch mặt Juanita đã thở phào nhẹ nhõm. Từ ngày đó cô chỉ yêu cầu một điều: hãy để cho hai mẹ con cô yên.
Miles thở dài rồi đẩy đĩa ra, chiếc đĩa anh đã vét sạch nhẵn.
- Cám ơn. - Anh nói. - Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn một bữa ngon như thế này.
Juanita hỏi:
- Sau đây anh định làm gì?
- Tôi chưa biết. Mai tôi bắt đầu đi tìm việc.
Anh hít một hơi thật sâu, như định nói gì đó.
Nhưng Juanita ra hiệu khoan một chút rồi bảo con gái bằng tiếng Tây Ban Nha:
- Estela, muộn rồi. Con lên giường đi ngủ đi.
Nói xong, cô dắt con vào gian trong. Lát sau Estela mặt mũi sạch sẽ, tóc đã chải gọn gàng, trong bộ đồ ngủ màu hồng, bước ra chào khách: Cặp mắt to của đứa trẻ nhìn thẳng vào mắt Miles Eastin, nghiêm trang nói:
- Bố cháu bỏ đi rồi. Chú cũng sẽ lại đi phải không?
- Đúng thế! Lát nữa thôi.
- Cháu không tin. - Bé nói rồi chìa trán ra cho Miles hôn.
Đặt con lên giường xong, Juanita quay ra, khép cửa buồng ngủ lại. Cô ngồi xuống, đối diện với Eastin, chắp hai bàn tay đặt lên đầu gối, nói:
- Bây giờ anh muốn nói gì thì nói đi.
Eastin ngập ngừng, liếm môi. Anh rất lúng túng. Đợi mãi mới đến lúc này vậy mà anh lại không biết nói thế nào.
- Trong suốt thời gian tôi ở tù, cách xa đây... tôi rất muốn gặp Juanita để xin lỗi, tôi mong được cô tha thứ. Tôi hối hận về tất cả những dại dột tôi đã làm, nhưng thứ làm tôi hối hận nhất là chuyện đối với cô. Tôi rất xấu hổ. Tôi thấy không hiểu tại sao lúc đó tôi lại làm chuyện ấy. Nhưng hình như bây giờ tôi đã hiểu.
Juanita nhún vai, nói:
- Chuyện qua rồi. Anh đã xin lỗi, tức là coi như xong. Mà đấy chẳng phải là chuyện quan trọng.
- Với tôi thì đó là tội lỗi rất lớn. Xin cô cho phép tôi được nói tiếp.
Thế là lời lẽ của Eastin tuôn ra như thác đổ. Anh nói về sự thức tỉnh của lương tâm, về nỗi ăn năn, về cuộc sống của anh trong năm ngoái, về những điên rồ, các lần thua cá cược, về nợ nần. Miles Eastin nói với Juanita rằng, lúc đó như có một ngọn lửa bùng cháy trong đầu anh, khiến anh quên sạch mọi giá trị đạo đức Bây giờ nghĩ lại, anh tưởng như lúc đó có một kẻ khác đã nhập vào anh, điều khiển tâm hồn và thân thể anh.
Anh rất xấu hổ, Miles sôi nổi nói, và sự xấu hổ đó đã ám ảnh tâm trí anh suốt thời gian anh ngồi tù không buông tha anh lấy một ngày và sẽ không bao giờ buông tha anh nữa..
Juanita lắng nghe. Lúc đầu cô còn nghi ngờ, sau đó nỗi nghi ngờ đó tan dần, nhưng vẫn chưa mất hẳn.
Cô đã bị nhiều kẻ đánh lừa, lợi dụng và đến nay cô không còn tin ai nữa. Tuy nhiên, đến đoạn cuối, lòng thương xót đã đánh bại mọi nghi hoặc.
Juanita thầm so sánh Miles với Carlos, người chồng đã bỏ rơi cô. Carlos nhu nhược. Miles cũng vậy. Nhưng qua việc Miles dám đến gặp cô bất chấp nỗi xấu hổ, chứng tỏ anh có nghị lực và một chất dũng cảm nam nhi mà Carlos không thể có. Đột nhiên Juanita nhận thấy tất cả những người đàn ông đã từng ít nhiều dan díu với cô đều là những kẻ tầm thường, vô vị, cũng yếu đuối và nhút nhát như cô. Ý nghĩ đó làm Juanita suýt bật cười, may cô ghìm lại được.
Miles nghiêm trang nói:
- Juanita, tôi muốn hỏi cô một câu. Cô có bằng lòng tha thứ cho tôi không?
Juanita sửng sốt nhìn anh, không trả lời.
- Nếu cô bằng lòng tha thứ, xin cô nói lên một lời cho tôi yên tâm.
Ý nghĩ bật cười ban nãy biến mất. Hai mắt Juanita nhoà lệ. Nước mắt chảy ròng ròng trên hai gò má. Vậy là cô đã hiểu. Cô rất hiểu giá trị của sự ăn năn và sự xin tha tội. Cô đứng dậy, nói:
Miles! Anh đứng lên và hãy nhìn thẳng vào mắt tôi.
Miles ngoan ngoãn làm theo.
Juanita dịu dàng nói:
- Vâng. Tôi tha thứ cho anh.
Mặt Miles đột nhiên méo xệch. Anh cúi xuống và nức nở khóc, tựa trán lên vai cô.
Khi Miles Eastin đã trấn tĩnh và họ lại ngồi xuống ghế, đối diện nhau, Juanita chuyển sang chuyện thực tế.
- Đêm nay anh định ngủ đâu?
- Tôi sẽ tìm được chỗ nào đấy.
Juanita ngẫm nghĩ rất nhanh rồi nói:
- Nếu anh không ngại thì ngủ ở đây.
Thấy Miles ngạc nhiên, cô vội nói tiếp:
- Anh ngủ phòng ngoài này và chỉ đêm nay thôi. Tôi ngủ buồng trong với bé Estela. Cửa thông hai phòng sẽ được cài chốt. Vậy là anh rõ rồi chứ?
- Tôi vui lòng chấp nhận. Cô yên tâm. Không có gì khiến cô phải sợ cả.
Miles không nói cụ thể tại sao không phải sợ. Bốn tháng quan hệ đồng tính với Karl, đã xoá sạch trong anh khả năng khao khát nữ giới và Miles tự hỏi không biết rồi đây anh có trở lại thành "đàn ông" được không?
Lát sau Juanlta đã mệt, lui vào buồng trong với Estela. Sáng hôm sau, cô nghe thấy tiếng Miles dậy sớm. Nửa giờ sau, lúc Juanita ra ngoài phòng, Miles đã đi rồi. Anh để lại mảnh giấy trên bàn:
"Juanita, Chân thành cảm ơn cô! Miles."
Lúc sửa soạn bữa điểm tâm, Juanita bắt gặp cô tiếc rằng Miles đã đi và cô ngạc nhiên tại sao mình lại tiếc như vậy.