Số lần đọc/download: 627 / 0
Cập nhật: 2021-01-29 22:16:38 +0700
Chương 34
Trong phòng, khói nhang nghi ngút.
Từng đoàn người mặc đồ đen vào trong, thắp nhang và quỳ lạy trước linh cữu.
Người con trai tóc bạch kim ko hé răng lấy nửa lời, im lặng vô hồn, ko quan tâm ai đến, ko để ý ai đi. Chỉ đơn giản là ngồi đó. Thỉnh thoảng nhìn lên tấm ảnh trước linh cữu.
Hoàng nhi, mai chi, khánh long, vũ cường thay gia huy tiếp khách vào viếng, còn hai họ Nguyễn Ngọc và Nguyễn Thanh thì lo liệu đám tang.
Họ Nguyễn Nam chỉ có ông Dương và hai cậu con trai gia bảo-gia huy, bà Vũ Hà đã mất nên nhà chị còn 3 người đàn ông.
Giờ ông Dương cũng theo bà Hà. Gia bảo ko có nhà, chỉ có gia huy, một mình cậu ko thể làm hết mọi chuyện.
Thiên vũ và việt đông đã bắt đầu cuộc tìm kiếm thiên mỹ và gia bảo từ lâu.
Anh cũng đã gọi điện vào Nam cho ba má hay tin thiên mỹ bị bắt cóc, chứ anh cũng ko dám nói sự thật rằng ông Dương muốn hại nhỏ. Thiên vũ cũng ko quên gọi cho Kì Lam (bạn thân của thiên mỹ, đã nhắc ở chap 1).
Ko phải vì Lam là bạn thân của thiên mỹ nên anh mới gọi, cứ cho là 1 phần vì thế, nhưng còn lý do lớn hơn khiến anh muốn Kì Lam tìm thiên mỹ cùng anh, đó là do Kì Lam là nhà ngoại cảm.
Hồi bé anh, nhỏ và kì lam chơi thân với nhau vì ba má 2 nhà là bạn tốt, kì lam vốn thích thiên vũ nên dù ko thân với anh nhưng cô nhóc cũng ko hề dấu diếm 2 anh em nhỏ chuyện mình có năng lực kì diệu kia.
Bởi vậy anh cũng ko giật mình khi nghe kì lam trả lời mình qua điện thoại:
"em biết sẽ có ngày anh gọi cho em mà!!! Chỉ là em hơi thắc mắc sao đến anh mới gọi cho em!!! Thiên Mỹ có chuyện đúng ko?
".
Anh chỉ nói nhỏ:
"ừk, ra luôn nhé Lam?
".
Kì lam dạ ran và cúp máy.
Anh chỉ thấy lạ, ba má kì lam đâu phải nhà ngoại cảm, vậy mà cô bé có năng lực ấy. Lúc đầu kì lam nói anh và nhỏ chỉ lăn ra cười sằng sặc vì ko tin.
Đến khi lớn hơn 1 chút, vào đúng cái ngày nhỏ và kì lam lên cấp hai, thì cả 2 thực sự tin kỳ lam có năng lực siêu phàm ấy.
.....................................
Hôm đó, là ngày khai giảng, nhưng kì lam nhất định ko chịu đi học. Ai hỏi cô bé đều lắc đầu ko nói. Chỉ đến khi nhìn thấy anh và nhỏ thì cô bé mới kéo 2 anh em nhỏ vào phòng nói chuyện.
-sao vậy Lam? - thiên mỹ nhìn cô bé lo lắng hỏi.
-lại mè nheo gì đây? - thiên vũ nạt kì lam. Như bình thường, kì lam sẽ oánh thiên vũ tơi bời bởi tội anh nạt cô bé, nhưng ko. Cô bé khóc. Khóc nấc cả lên.
-gì vậy...? - thiên vũ lắp bắp. Thiên mỹ lo lắng nhìn cô bé hỏi han:
-cậu đau ở đâu...hả...?
-cậu...cậu mình...cậu sắp mất rồi??? -kì lam nghẹn ngào trong tiếng nấc.
-cậu nào???- cả anh và nhỏ đồng thanh. Kì lam giật mình nói:
-Cậu Hùng!!! huhu... - giờ thì cô bé khóc to hơn.
-vớ vẩn! Ko phải cậu ấy đang ở công ty với ba cậu sao? - thiên mỹ hét lên.
-giỏi bịa chuyện!!! ko muốn đi học đúng ko? - thiên vũ lại nạt.
-ko phải...tiếng còi đó lại vang lên...đáng sợ lắm....huhu...oaoaoa...oaoa....!!! - kì lam vừa khóc vừa gào.
Đúng lúc đó, ngoài phòng khách, mẹ của kì Lam vừa hay tin em trai mình-tức cậu Hùng của cô bé bị tai nạn giao thông.
Thiên vũ và thiên mỹ chợt giật mình, cả hai chợt nhớ đến câu chuyện hồi nhỏ mà kì lam kể với mình.
Kì lam nói mỗi khi 1 tiếng còn u ám, ghê rợn vang lên trong đầu cô thì sẽ có 1 người mất, mà toàn là người thân cô yêu thương.
Chuyện đã xảy ra 2 lần, 1 lần là người dì coi cô bé ko khác gì con ruột, 1 lần là ông ngoại thương yêu cô bé nhất trên đời, 2 lần đó, lần nào cũng vậy: đang bình thường thì đầu cô bé chợt vang lên tiếng còi u uất, tang tóc, ảm đạm đến rợn người.
Và sau đó tầm 30phút, thì hình ảnh người vừa hiện lên trong đầu cô sẽ ra đi mãi mãi.
Cô ghê tởm năng lực này.
Cô sợ hãi chính năng lực ấy.
Tại nó mà lắm lúc kì lam thầm nghĩ: MÌNH LÀ QUÁI VẬT!!!
Cô bé cho rằng, cô là ngọn nguồn của sự xui xeo, ai thân thiết với cô quá mức sẽ bất hạnh.
Nhưng nhờ thiên mỹ và thiên vũ cô mới thoát khỏi sự tự kỉ đó. Giờ thì cô đã điều khuyển được năng lực của mình và làm nó giúp được mình rất nhiều.
Tuy nhiên chuyện đó chỉ có 3 người biết, đó là cô bé, nhỏ và anh! Ko có người thứ4. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện kenhtruyen
Cho đến nay, sau cậu Hùng của kì lam thì cô bé chưa nghe tiếng còi ấy vang lên lần nào nữa.
Nhưng...có lẽ...nó lại sắp vang lên rồi!!! -alô, anh thiên vũ em xuống sân bay rồi!!!
-anh ra ngay đây!
-ko cần! Anh đến Thanh Hoá luôn đi, em đang gần đó rồi!!!
-Thanh Hoá? Tại sao lại đến đó?
-Công chúa tóc đỏ của anh đang ở đây chứ sao?
-thiên mỹ ở thanh hoá? Đừng gạt anh! Anh đã cho người tìm khắp nơi đó rồi, ko thấy gì cả!!!
-anh ko tin Ms.Witch này?
-được rồi, anh vô đó ngay!!!
-ok!!!
Kì lam dập máy.
Cô gái có vẻ đẹp thanh thoát ấy toát lên vẻ bí ẩn. Mái tóc đen mượt mà của cô đã bị nhuộm thành màu xanh nước biển. Màu đó quá nổi bật, nhưng nó hợp với cô. Khuôn mặt cô mang 1 vẻ đẹp hiền hoà, bởi cô là 1 tiểu thư thực sự ngoan hiền chứ ko như ai kia: người-mà-ai cũng-biết-là-ai đó! ((thiên mỹ ấy mà!!! ))
Cô tin chắc thiên mỹ đang ở đây. Linh tính mách bảo cô ấy như vậy. đừng coi thường. Nhà ngoại cảm đấy!!!
___________________________________________
Thiên mỹ ngồi dậy, bất giác nhìn xung quanh. Ko có ai cả!
Nhỏ vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.
Ko hiểu nhỏ nghĩ gì, liền với tay lên chiếc bàn cạnh đầu giường lấy con dao gọt hoa quả.
Thiên mỹ nặng nề bước xuống giường, lê chân vào phòng tắm.
Nhỏ xả nước ra bồn tắm.
Nhìn con dao, nhỏ khẽ cười, rồi lại khóc, lại kề con dao vào cổ tay. Nhưng chưa kịp nhấn xuống nhỏ đã vội rụt lại.
-chắc...đau lắm nhỉ...?
Thiên mỹ tự lẩm bẩm một mình.
Lại cười một mình.
Rồi nước mắt lại tuôn.
Nhỏ gào thét điều gì đó, liền ném con dao đi, ngồi ôm mặt khóc.
Một lúc sau liền nín bặt, lại nhặt con dao lên vào tỳ mạnh vào cổ tay.
Lần này nhỏ ko do dự nữa, mà quyết tâm ấn mạnh con dao bằng tất cả sức lực của bản thân.
_______________________________________
Một tiếng còi vang lên trong đầu của kì lam khiến cô nhức nhối.
Cô nhóc giật mình, và hoảng sợ.
Dù đã lâu ko nghe, nhưng cô ko hề quên cái tiếng còi ghê rợn đã cướp đi 3 người cô yêu thương.
Lần này, nó lại cướp đi người thân nào của cô nữa đây???
________________________________________
Vy Oanh quên đồ nhà hoàng anh nên vòng xe lại lấy. Bước vào phòng thiên mỹ, cô gái ko thấy ai, nhưng nghe tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm thì oanh lại tiến đến xem xét.
Vừa kịp kêu lên 1 tiếng cô liền ngã quỵ vì cảnh tượng trước mặt:
Một bóng dáng nhỏ bé nằm cạnh một bồn nước đầu màu đó, cả thân hình cũng được nhuộm dần bởi màu máu.
* * *