In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hương 30
Cả một đêm hai người bọn họ triền miên. Đêm này hắn đối với nàng rất ôn nhu nhìn nàng dưới thân hắn thở gấp, nhìn cách nàng động tình dưới tác động của thuốc mà không hề sợ hãi. Ý thức của nàng mất đi, thân thể thuận theo, dù hắn biết làm như thế sẽ không có được tình cảm của nàng, nhưng nhờ thứ thuốc đó mà nàng không còn sợ, nàng như vậy làm cho hắn kích động muốn khiến nàng cuồng loạn theo hắn. Trong miệng nàng lúc đạt được cực hạn vui sướng mà gọi tên nam nhân, một là Nhất Thần hai là Hoàng Bắc Thiên.
Gọi tên ai cũng không quan trọng, bởi vì dù là tên ai cũng không phải tên hắn khiến hắn đau khổ đến phát điên. Hắn cần nàng không đủ, tiếng hít thở nặng nề yêu kiều hòa vào một chỗ, trong thất một mảnh kiều diễm.
Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào sáng rực, Hữu Hi mệt mỏi mở hai mắt, cảm giác như thân thể bị xé nát thành từng mảnh. Nàng đã làm gì vậy, sao lại mệt như vậy, cả cơ thể đau nhức, cau mày quay đầu thấy một lồng ngực rắn chắc mà quang lõa.
Hữu Hi cả kinh đứng dậy, chăn mền trên người rớt xuống, một mảnh lương ý, nàng chú ý tới bản thân không có mảnh vải, cuống quýt cầm lấy chăn mền bao lấy cơ thể.
Lăng Khiếu Dương cũng tỉnh lại, nhìn vẻ mặt biến sắc của Hữu Hi, hắn không có chút thẹn.
Nhất định có chuyện, Hữu Hi nhớ tới ngày hôm qua sau khi ăn cơm tối, nàng cảm thấy cơ thể không khỏe, trong đầu bị những hình ảnh hoan ái hiện lên cắt nang. Trái tim trở nên lạnh ngắt. “Ngươi đã làm gì với ta”
Ngữ điệu bình tĩnh của Hữu Hi khiến cho hắn bất an còn hơn là nàng mắng to như kẻ điên.
Đứng dậy đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, hắn còn có thể làm gì, một người nam nhân có thể làm gì đối với người phụ nữ mà mình khao khát chứ.
“Giống như nàng nghĩ, chúng ta đã làm chuyện đó.”
“Ngươi hạ dược?”- Ngày hôm qua khác thường như vậy nguyên nhân nàng chỉ nghĩ được tới đây.
Hắn không giải thích, nhưng lại cười khổ nói: “Phải, có thể nói là giống như thế”- Một người phụ nữ dùng thân thể trao đổi, hắn lại nhẫn nại không chạm vào. Nếu như không phải vì yêu, hắn muốn cái gì mà chả được, ngay cả muốn nàng sinh hài tử cũng được? Nếu như trái tim hắn không phải bắt đầu thay đổi, hắn thà rằng mình vẫn như cũ tàn bạo không quan tâm cảm nhận của nàng.
Nhưng, kết quả thì sao, làm cái gì cũng sai, nếu nàng không cách nào đem trái tim giao cho hắn, như vậy, cho dù khiến nàng chán ghét, hắn vì muốn đạt được mục đích không ngại ngần dùng thủ đoạn, không cho phép nàng có cơ hội mang thai con nam nhân kia, bởi vì nàng là nữ nhân của hắn cả đời này.
Đôi mắt Hữu Hi chết lặng, lạnh như băng, vẻ mặt tĩnh lặng, hạ thấp giọng nói.
“Đi ra ngoài!”
Tay hắn quặc trụ cánh tay nàng, sắc mặt xanh mét: “Đây là bổn phận của nàng, nếu như không phải bổn vương không muốn cùng một tử thi sống làm chuyện này, thì chuyện ti bỉ này bổn vương cũng không biết làm, nhưng thoạt nhìn hình như nàng hôm qua cũng rất hưởng thụ”
Ba!! Một âm thành giòn to vang lên, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, tàn nhẫn tát vào mặt Lăng Khiếu Dương, trên gương mặt nhỏ bé càng thâm phần chán ghét.
Lăng Khiếu Dương vì cái tát này mà đầu sững lại, toàn bộ cơ thể cơ quắp, cắn chặt môi, quay đầu lại, đôi mắt đen ẩn nhẫn chịu đựng đau khổ, chỉ là một cái tát, phụ nữ này đã đánh hắn mấy lần rồi?
Nếu không phải vì yêu, hắn sớm đã khiến cho nàng sống không thoải mái. Nàng run rẩy mắng: “Ngươi vô sỉ”
Hắn ngoài cười ra trong lòng không biết nói gì: “Ta biết”- Trái tim co thắt đau đớn, hắn ở trong mắt nàng vẫn là vô sỉ, tàn bạo thì đã sao? Nàng không muốn, nàng chẳng qua bị dược khống chế, nàng càng chửi thì càng tự trách thân thể mình phản bội thuận theo. Nàng thống khổ nói: “Ngươi là nam nhân vô sỉ nhất, kinh tởm nhất, ngươi lại có thể đối với ta hạ dược.”
Hắn ở trong mắt nàng, trong lòng nàng, vĩnh viễn chỉ là nam nhân kinh tởm nhất, vô sỉ nhất.
Nhìn thoáng qua Hữu Hi, hắn tiêu sái đi ra ngoài, Hữu Hi đem mặt vùi vào lòng bàn tay, Đúng vậy, hắn nói không sai, lúc đầu là nàng cầu xin ở bên người hắn, làm nữ nhân của hắn đối lấy tính mạng của người nhà Hoàng Bắc Thiên, hắn muốn thân thể nàng, nàng biết.
Có gì phải thương tâm, có gì phải tức giận, trước kia, hắn cưỡng bức nàng, nàng xấu hổ muốn tự sát nhưng bây giờ phải chịu đựng. Không có nước mắt, không khóc, không điên cuồng la hét chỉ có sự yên lặng làm bạn với nàng. Giống như dùng một con dao rỉ sắt đâm vào điểm yếu trong lòng nàng, khiến nàng đau nhưng không thể hét lên, không cách nào kêu lên, bởi vì con đường này là tự nàng chọn lựa.
Một người càng có khó năng thừa nhận lớn bao nhiêu thì càng có nhiều điểm yếu, nếu không chịu đựng được thì sẽ điên. Những nỗi đau của Hữu Hi nàng chưa từng thổ lộ với ai, cũng không ai có thể giúp nàng, Hoàng Bắc Thiên bị nhốt trong bốn bức tường chịu khổ, nếu nàng còn đem nỗi khổ của mình nói cho hắn thì trong lòng hắn càng đau đớn.
Mặc dù nhìn qua có vẻ hai người yêu nhau vui vẻ nhưng thật sự trong lòng ai cũng chôn dấu một nỗi đau. Chỉ vì lẫn nhau mà cố chịu đựng, kiên cường, nỗ lực
Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương cấm không cho nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên, ít nhất bây giờ không thể, bởi vì mỗi lần Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên gặp nhau, làm cho trái tim hắn đau nhức.
Hai người họ gặp quá nhiều rồi, hắn đã hoàn thành tâm nguyện của nàng, nàng phải tự nhận ra đã đủ rồi, Hữu Hi không thể đi bất cứ đâu, chỉ có thể ngồi đợi trong phòng, ngoài cửa có người trông coi, không cho phép nàng ra ngoài.
Thái độ của Lăng Khiếu Dương đột nhiên thay đổi làm cho Hữu Hi khủng hoảng, có phải sau này hắn không cho nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên nữa không. Không, nàng không muốn, hắn lo lắng cho nàng, hắn ở trong Minh Viên không biết chuyện gì chắc chắn sẽ rất lo lắng. Còn nàng thì nhớ hắn, nhớ lồng ngực ấm áp khiến nàng an tâm vui sướng.
Nhưng mà Lăng Khiếu Dương nói hắn muốn nàng sinh cho hắn một đứa con, nhưng nàng làm sao có thể. Hắn không cho nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên vốn là sợ. Sợ nàng gặp Hoàng Bắc Thiên rồi mang thai sao? Hắn tưởng rằng nàng cùng Hoàng Bắc Thiên có thể xảy ra chuyện.
Nhưng thật sự là cái gì cũng không có, Bắc Thiên từ đầu tới giờ chưa bao giờ ham muốn nàng, mà nàng cũng e ngại, chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng khao khát. Nhưng Bắc Thiên là nam nhân, hắn là người có ham muốn bình thường, nhưng chỉ hôn nàng chứ chưa từng thật sự muốn nàng.
Nàng biết, Bắc Thiên là tôn trọng nàng, quý trọng nàng, lúc chưa danh chính ngôn thuận, Bắc Thiên sẽ không làm. Sau khi bái đường thành thân không kịp động phòng liền bị chia cắt, sau đó mấy lần thăm hỏi cũng không xảy ra chuyện gì. Có đôi khi lúc buồn chán nàng thầm nghĩ, có phải Hoàng Bắc Thiên bị thương ở đâu, cho nên, việc này, hai người họ chưa từng làm. Chỉ cần hai người vui vẻ là được, dù sao nàng cũng không có khao khát chỉ có sợ hãi.
Lăng Khiếu Dương cũng lo lắng nhiều hơn, nàng không giải thích, bởi vì với tính ích kỷ của nam nhân nhất định không tin. Nàng sốt ruột, vội mở cửa, muốn hắn để nàng rời khỏi đây ra ngoài. Nhưng hắn không chịu, không cho phép nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên. Hắn đã quyết tâm, Hữu Hi cho tới bây giờ chưa từng thấy nam nhân nào vừa bá đạo vừa tàn nhẫn như hắn.
Đúng vậy trong mắt nàng, hắn là nam nhân tàn nhẫn, đáng kinh tởm.
Đêm lặng lẽ phủ xuống, Hữu Hi vừa đau vừa mắng Lăng Khiếu Dương nóng lòng muốn đi gặp Hoàng Bắc THiên.
Cánh cửa phòng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, hướng đến gần nàng, thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương xuất hiện trong tầm mắt nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn về hắn, rống giận: “Lăng Khiếu Dương, mau thả ta ra ngoài, mau thả ra”
Lăng Khiếu Dương phất tay đem trường chẩm đánh rơi trên mặt đất, sắc mặt âm trầm: “Nàng vội vã đi gặp hắn như thế sao?”
“Ta không đi, nhưng không muốn bị nhốt trong phòng thế này, ta sẽ điên mất”
“Đừng ở trước mặt ta dối trá”- Lăng Khiếu Dương tiến lên, đem Hữu Hi ôm chặt vào lòng. “Ta biết nàng có bao nhiêu mong mỏi đi gặp hắn”
“Ngươi khốn khiếp”- Hữu Hi đấm đánh hắn sớm đã quên mất sợ hãi, Lăng Khiếu Dương để nàng tùy ý đấm như mưa vào người hắn, tay nàng thì đau nhưng hắn không hề phản ứng.
Chỉ dễ dàng đem nàng ôm ngồi lên bàn bát tiên, hô lớn: “Mang đồ ăn lên”
Ra lệnh một tiếng, nha hoàn bưng thức ăn tới, sắp xếp đồ ăn xuống sau đó lui ra. Lăng Khiếu Dương tựa hồ rất thích cùng ăn với Hữu Hi, thích tận tay gắp thức ăn nha hoàn, không thích nha hoàn đứng bên cạnh.
“Nàng nói xem, nàng muốn tự mình ăn hay muốn để ta giúp nàng?”- Giọng nói lạnh lùng mang theo uy hiếp, đôi mắt đen nhìn mặt nàng, cánh tay gắt gao ôm lấy nàng vào lòng. Nàng dám tuyệt thực, hắn chung quy có cách khống chế nàng, bởi vì, thứ có thể uy hiếp nàng là Hoàng Bắc THiên. Nàng làm sao đứng nhìn Hoàng Bắc THiên chịu lạnh, chịu đói khát, Lăng Khiếu Dương lại dùng cách đó huy hiếp nàng. Nàng một ngày không ăn, thì Hoàng Bắc Thiên hai ngày không được ăn, hắn dĩ nhiên có thể làm ra chuyện xấu xa đó.
Hữu Hi chú ý tới bàn cơm, lại làm nàng nhớ tới bát thuốc đó.
“Ta tự mình ăn, để ta xuống”- Nàng cần gì tự tìm lấy khó chịu để hắn ôm.
Lăng Khiếu Dương thấy nàng thỏa hiệp liền buông tay, Hữu Hi ngồi xuống cầm lấy đũa vùi đầu vào ăn, ăn không biết mùi vị. Lăng Khiếu Dương đắc ý, câu môi cười cũng ăn cơm, ăn xong hắn lại đưa một chén thuốc cho Hữu Hi.
Hữu Hi cau mày kháng cự, vươn đũa chỉ vào chén thuốc: “Ngươi lại hạ thuốc”
“Nàng nói xem”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh một tiếng: “Như vậy nàng mới không bất tỉnh có phải không?”- Nàng thà rằng mình bất tỉnh chứ không muốn để thân thể phản bội chính mình. “Ta không muốn, ngươi đừng như vậy, ngươi không quan tâm đến cảm nhận của ta”
Lăng Khiếu Dương sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng: “Ta chỉ quan tâm đến cảm thụ của bản thân, không muốn cùng một người chết làm chuyện đó”
“Ngươi”- Hữu Hi tức giận sắc mặt trắng bệch. “Ta không uống, muốn uống ngươi tự mình uống đi”- Hữu Hi đứng dậy, tính rời khỏi nhưng Lăng Khiếu Dương nhanh nhẹn đứng lên, ôm cỗ Hữu Hi, một đôi tay giam cầm tay nàng ở đằng sau, giữ lấy thắt lưng nàng lạnh lẽo nói: “Ta không ngại giúp nàng uống”
“Vô sỉ”- Hữu Hi giãy dụa, Lăng Khiếu Dương bưng chén lên, tự mình uống rồi đem bát vứt xuống đất, sau đó giữ lấy ót Hữu Hi, hôn lên môi nàng, thuốc theo môi hắn chảy qua miệng Hữu Hi bắt nàng uống.
“Đừng có chống đối ta, nàng đất không lại đâu”- Hắn buông môi nàng ra, thở phì phò.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi đỏ lên, tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương  ghê tởm gương mặt hắn, hận không thể giết hắn.
“Vương gia, vương gia”- Ngoài cửa truyền đến giọng nói bối rối.
“Chuyện gì?”- Lăng Khiếu Dương rống to.
Nha hoàn thở hổn hển, hô lớn nói: “Lan phu nhân phát bệnh, tự dùng đao đả thương chính mình, nô tỳ ngăn không được, Vương gia mau tới xem”
Lăng Khiếu Dương chau mày đứng lên, do dự nhìn Hữu Hi, cuối cùng đẩy nàng ra.
“Chờ ta quay lại”- Nói xong xoay người chạy về Thản Nhiên cư.
Hữu Hi nôn khan, nhưng cũng không cách nào nôn ra thứ thuốc vừa uống đáng chết hỗn đản Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi mắng, nàng sẽ không để hắn toại nguyện.
Thân thể Dạ Lan lại bắt đầu đau vì đau mà nàng tự tàn sát bản thân, lấy cái chết để giải thoát, may mắn Lăng Khiếu Dương kịp thời chạy tới. Thấy Dạ Lan như thế, trái tim Lăng Khiếu Dương cũng đau đớn, làm thế nào nàng mới không đau nữa.
Hắn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng: “Lan Nhi, còn đau không?”- Nàng run rẩy thân thể, gắt gao ôm lấy nam nhân: “Lăng… thiếp lại đau nữa rồi”
Lăng Khiếu Dương tự trách bản thân, không biết làm cách nào đối đãi với Dạ Lan, cũng không biết nên làm thế nào. Lừa nàng ngủ, nhìn nàng không đau nữa, từ Thản Nhiên Cư ra ngoài, mang theo tâm tình phức tạp, đi về Di Tâm Cư. Chắc chắn thuốc đã phát tác, đáng chết, hắn ở Thản Nhiên Cư được một lúc lâu, vậy Hữu Hi đáng chết…
Cảm giác chờ mong được ở với Hữu Hi nay vì Dạ Lan mà bắt đầu trở nên khó chịu. Trái tim hắn mâu thuẫn, nhanh nhanh bước đi tới Di Tâm cư. Đi tới cửa thì thấy nha hoàn nằm ngã trên mặt đất. Cửa phòng thì mở rộng, Lăng Khiếu Dương liền thấy bất an, hắn sải bước lên những bậc than đi vào phòng thì Hữu Hi đã không còn ở bên trong.
Trái tim đau khổ giằng xé, không chút chần chờ xoay người ra khỏi Di Tâm Cư. Lo lắng tức giận chạy tới Minh Viên, phụ nữ đáng chết, nàng dám đánh nha hoàn bất tỉnh. Nàng đang trong tình trạng như thế mà ra phủ, không, Lăng Khiếu Dương không dám nghĩ nữa, chạy càng nhanh. Lãnh Dạ Hủy, nếu nàng dám cùng hắn ta sẽ giết hắn, giết hắn rồi, Lăng Khiếu Dương tức giận mắng đi tới trước cửa Minh Viên, tức giận dộng mạnh cửa, hô to: “Mở cửa, mở cửa”
Cửa mở ra, Lăng Khiếu Dương không chút suy nghĩ vọt ra, lại bị thị vệ ngăn cản.
“Vương gia”- Thị vệ ngây người. “Ngài không thể vào!”
“Đáng chết cút ngay, đừng ngăn ta”- Lăng Khiếu Dương nổi giận muốn giết người,
“Vương gia, không có lệnh của hoàng thượng, ai cũng không được vào, xin ngài đừng gây khó dễ cho bọn nô tài.”
Lăng Khiếu Dương túm lấy áo thị vệ rống to: “Lãnh Dạ Hủy có tới đây không, có hay không?”
“Ở bên trong, Vương gia xin bớt giận!” Thị vệ bị Lăng Khiếu Dương hù dọa, kinh ngạc đáp.
“Để ta vào”- Lăng Khiếu Dương đẩy thị vệ ra, trực tiếp xông vào.
“Vương gia không thể vào”- Hai người thị vệ không dám ngăn Lăng Khiếu Dương, sợ hoàng đế trách phạt lại sợ đắc tội Vương gia.
Lúc nổi giận Lăng Khiếu Dương giống như dã thú, sớm đã mất đi lý trí, vọt vào trong. Trực tiếp đi tới chỗ Hoàng Bắc Thiên, mở cửa, đôi mắt lo lắng mở to, chứng kiến Hữu Hi cùng Hoàng Bắc THiên ôm nhau. Trái tim hắn như bị kim đâm
Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) - Hồ Ly