Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 33
T
ất cả đều đi ra ngoài. Bogart nhìn hai đặc vụ của mình rồi nói, “Chờ chúng tôi ít phút. Tôi sẽ gặp các cậu trên xe.” Họ rời đi. Bogart quau ra phía Lancaster. “Tôi có vài lời muốn nói riêng với cộng sự của cô.”
Lancaster liếc nhìn Decker, anh nói, “Tôi sẽ gặp chị sau, Mary.”
“Anh chắc chứ?”
“Anh ta chắc chắn,” giọng Bogart gay gắt.
Lancaster nhìn Bogart chằm chằm. “Tôi rất lấy làm tiếc cho Đặc vụ Lafferty.”
“Đặc vụ đặc biệt Lafferty. Cảm ơn.”
Chị quay người bước đi, ngoái lại nhìn một lần nữa trước khi chị vòng vào góc và biến mất khỏi tầm mắt.
Giây tiếp theo, Bogart đã đẩy Decker dính vào bức tường gạch của nhà xác. Ông ta chèn cả cẳng tay lên họng anh.
“Nghe đây thằng khốn nạn béo phệ, chúng ta phải nói cho rõ ràng tại đây, ngay lúc này.”
Bogart là người cao lớn, khỏe mạnh, hình thể tốt hơn Decker nhiều phần. Hơn nữa, anh ta còn đang dồn nén cảm xúc căm hận và thất vọng ngút ngàn, chính chúng đang tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể ấy. Thế nhưng Decker cũng có thân thể nặng cả trăm cân, và đã từng là một cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp. Sau khoảng một phút vật lộn với nhau, người nào cũng muốn chiếm thễ thượng phong, Decker cong đầu gối và đạp tường bật ra, sức đẩy đó kết hợp với thân thể to lớn của anh xô mạnh cả hai người lên phía trước, mặc dù thật ra là đẩy lùi đối với Bogart. Cùng lúc đó, Decker ngoắc cổ chân trái phía sau bàn chân phải của đặc vụ FBI, anh ta ngã sầm xuống đất. Decker hạ cả thân hình mình lên người ông ta như bức tường đổ sập xuống.
Dù ngã sấp lưng, thêm thân hình nặng hơn một trăm năm mươi cân chèn lên người, Bogart vẫn có thể vung tay tung một nắm đấm lên hàm của Decker. Decker nếm thấy máu trong miệng và cảm nhận một chiếc răng bị lung lay. Anh giã thẳng khuỷu tay mình thẳng vào bên đầu Bogart, lập tức nghe thấy người đàn ông kêu rên rỉ vì chấn động khi đầu ông ta đập nẩy xuống nền đất.
“Tao sẽ giết mày!” Bogart gào toáng lên khi ông tiếp tục vung tay đá chân trong khi Decker gắng kìm kẹp đôi tay đôi chân quờ quạng.
Decker đứng dậy lên cao một vài phân so với Bogart rồi bỗng thả phịch người xuống, nã thẳng vai phải ụ thịt chính giữa cơ hoành của người đàn ông kia. Sau đó anh làm lại lần nữa. Bogart gằn tiếng, thở hổn hển, kêu rên đau đớn, sau đó không vùng vẫy nữa.
Decker đứng dậy, loạng choạng vài bước, cong lưng lại, cố hít lấy không khí, hai bàn tay chống lên hai bên đầu gối đang run bần bật, bụng phập phồng, hai lá phổi cũng vậy.
Khi anh nhìn qua bên kia, Bogart đã ngồi dậy, súng của anh ta đang chĩa thẳng lên đầu Decker. Rõ ràng trông rất đau đớn, người đàn ông từ từ đứng dậy, họng súng vẫn chĩa thẳng vào Decker.
“Anh vừa hành hung một đặc vụ liên bang đó,” Bogart vừa hổn hển vừa bịt cái đầu bị thương đang chảy máu bằng bàn tay còn lại.
Decker nhìn khẩu súng rồi sau đó nhìn Bogart.
“Tôi có thể bắt giữ anh,” vị đặc vụ liên bang nói thêm.
Decker đứng thẳng người rồi lại khuỵu chân xuống, dựa vào bức tường gạch để chống đỡ. Cuối cùng, anh cũng điều hòa được nhịp thở, anh nói, “Không phải anh có điều muốn nói với tôi sao?”
Vẫn chĩa thẳng súng về phía Decker, Bogart quệt tóc ra khỏi mặt và vuốt phẳng chiếc cà vạt. Anh ta tiến lại gần hơn. “Điều gì?”
“Anh nói anh muốn nói chuyện rõ ràng còn gì. Tôi không nghĩ anh có ý muốn tẩn tôi. Tôi nghĩ câu đó có nghĩa là có chuyện muốn nói.”
Bogart chỉ vào cánh cửa nhà xác. “Hắn để lại lời nhắn trên… trên người đặc vụ của tôi nhắm thẳng đến anh.”
“Tôi biết hắn đã làm vậy.”
“Tức là anh phải biết hắn chứ. Chắc chắn anh đã gây thù hằn với gã này. Hắn gọi anh là anh em cơ mà.” Bogart quát lên ở câu cuối.
Decker buông tiếng hở phào cuối cùng và đạp tường đứng thẳng dậy. “Tôi không biết gã này. Tôi cũng không phải anh em gì của hắn.”
“Anh nói anh không bao giờ quên. Đấy, gã này cũng thế. Anh đã làm gì. Có thể anh không nhận ra mình đã làm gì, nhưng hắn đã giết… hắn đã giết…” Giọng Bogart bỗng lạc đi, anh hạ khẩu súng xuống, sau đó cứ nhìn mãi xuống nền nhà và lắc đầu, nét mặt chỉ toàn tuyệt vọng.
Decker sờ lên vết rách và tím trên bên trên má mà Bogart đã đấm anh. Đầu lưỡi đẩy vào chiếc răng lung lay.
“Hắn đã giết cả tá người, bao gồm gia đình tôi và Đặc vụ đặc biệt Lafferty,” Decker nói.
Bogart liếc nhìn anh và gật gù. “Gồm cả Nora.” Bogart cất vũ khí đi. “Nghe này, tôi xin lỗi tôi… nếu anh muốn tố cáo thì cứ làm đi. Hành động đó không thể bào chữa được.”
Decker nói, “Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra, ngoài việc tôi đã vấp chân và ngã xuống, lôi cả anh theo. Vụng về đến cạn lời. Nhưng dù sao tôi cũng to con, béo ị và không cân đối. Tôi nghĩ anh sẽ cần phủi sạch bộ âu phục và kiểm tra vết rách trên đầu đi.”
Bogart chà mấy vết bẩn trên ống tay áo và liếc nhìn Decker. “Chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
“Những việc chúng ta đã làm cho đến giờ chưa thực sự thu được kết quả gì cả. Anh có tìm thấy thứ gì có ích ở căn cứ quân sự không?”
“Không có gì cả. Chỉ toàn ba cái thứ tạp nham. Tất cả đều biến thành bùn nhão. Lầu Năm Góc vẫn chưa hồi âm lại với ta. Chưa chắc họ còn có thể bổ sung thêm thông tin gì không. Thế còn bài báo thì sao?”
“Tôi đã nói chuyện với phóng viên rồi.”
“Lancaster đã kể chúng tôi nghe. Cho chúng tôi địa chỉ IP. Đội đặc vụ vẫn đang lùng theo nó, đến giờ vẫn chưa truy ra được gì.”
“Tôi không nghĩ nó sẽ dẫn đến địa chỉ nào cụ thể. Thế thì quá dễ dàng.”
“Thế là chúng ta vẫn không có gì trong tay sao?” Bogart nẫu ruột nói.
“Chúng ta sẽ có rất nhiều thứ, chỉ cần chúng ta xâu chuỗi chúng lại một cách hợp lí. Chúng ta có Sebastian Leopold.”
“Nhưng hắn ta có người làm chứng trong cả hai vụ giết người.”
“Nhưng không có trong vụ giết Lafferty.”
“Ý anh là hắn bắt tay với người khác nữa? Đó là ý anh khi anh nói không ai có thể có mặt ở hai địa điểm cùng một lúc cả?”
Decker gật đầu.
“Nhưng làm thế nào anh có thể chắc chắn chính hắn đã giết Nora?”
“Tôi không thể. Nhưng tôi không nghĩ chính Leopold đã khắc những từ đó lên người cô ấy.”
“Tại sao?”
“Tôi đã gặp Leopold. Nếu tôi đã gặp gã kia, tôi sẽ nhớ hắn. Nhưng tôi lại không nhớ, chứng tỏ tôi chưa từng gặp hắn. Chỉ có thể là cộng sự của hắn. Gã này sẽ không cho phép Leopold làm thế. Đó là chuyện cá nhân. Tôi là anh em của hắn. Không phải ai khác. Hắn là người có thù với tôi.”
“Nhưng Decker, làm sao anh có thể bắt gặp gã kia mà không nhớ ra hắn chứ? Trong khi hắn căm ghét anh đến mức dám giết người?”
“Tôi không thể trả lời câu hỏi mà tôi không có đáp án,” Decker thừa nhận. “Nhưng tôi hứa với anh, tôi sẽ tìm ra.”