Số lần đọc/download: 604 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:35:27 +0700
Chương 33.
T
rên tầng tiệc, Minh Huy đi xung quanh tìm mà chẳng thấy được Chiêu Lam, lòng cậu như có lửa đốt.
- Linh Trân, các em có thấy Chiêu Lam không?
- Không, mà anh đi theo nó sao lại hỏi em?
- Anh mới xoay lưng đã không thấy em ấy! Anh lo quá, anh phải đi tìm em ấy!
Minh Huy lo lắng bỏ đi, Linh Trân quay lại nhìn Minh Thư:
- Hình như anh ấy nói thật đó!
- Ừ!
Minh Thư lấy điện thoại gọi cho ai đó:
- Mau đi tìm thủ lĩnh, lục hết thành phố này cũng phải tìm ra!
--- Tại nhà hoang ngoại ô phía tây--
Một gáo nước tạt vào người Chiêu Lam đang bất tỉnh, cô lim dim mở mắt ra.
- Mày tỉnh rồi à!
- Thảo...Thảo My, sao tôi ở đây?
- Haha, tất nhiên là tao đưa mày tới rồi! Chủ tịch nữa nhỉ, mày oai quá nhỉ?
- Đừng vòng vo, cô muốn gì?
- Mày vẫn như xưa, vẫn không có tiếng nói chung với tao! < Chát >
Chiêu Lam tức giận quay mặt lên nhìn vào Thảo My.
- Mày có biết tao ghét bản mặt mày lắm không hả? < Chát > Tụi bây chăm sóc nó cho tao!
Thảo My quay người ngồi vào ghế đối diện Chiêu Lam, 4 đứa con gái bước tới đánh đá vào người cô.
--- Lúc này, Nhật Vũ bỗng có linh cảm không tốt thì:
- Nhật Vũ, Chiêu Lam mất tích rồi! - Thế Nam nói
- Cái gì? Bao lâu rồi?
- Khoảng 1 tiếng!
Nhật Vũ liền lấy điện thoại ra, cũng may là mẹ của cậu đưa cho cậu chiếc nhẫn kim cương đó có chứa một thiết bị định dạng vị trí. Nhìn vào bản đồ điện thoại, phát hiện tín hiệu của Chiêu Lam. Cậu liền bỏ đi nhanh ra xe, Linh Trân nhìn thấy liền kéo đi theo dõi cậu.
-- Tại nhà hoang, Thảo My mỉm cười uống một ngụm trà.
- Được rồi!
Chiêu Lam ngước mặt lên nhìn cô, gương mặt bầm tím hết cả má, máu chảy ở khóe môi.
- Mày muốn gì?
- Haha, mày kiên cường thật! Đánh vậy mà mày không cầu xin tao!
- Con người không bao giờ cầu xin một súc vật!
- Mày < Chát > Được thôi, dù gì mày cũng chết, tao cũng nói ày biết! Vào 13 năm trước, mẹ của mày đã chết đúng không? Mày biết sao bã chết không?
- Mày..biết gì về mẹ tao?
- Haha, bã chết là đáng, vì bã cũng giống như mày quyến rũ đàn ông, là một con hồ ly! Nhưng trước khi chết bã vẫn là con đàn bà ngu, bã đã nghe lời mẹ tao.. Ông nội mày đã ra lệnh giết 2 chị em mày.. Haha, bã ngu cũng tin nên đã hy sinh cho 2 chị em tụi bây! Mày với mày đúng là ngu!
Chiêu Lam ngơ bgười ra, nước mắt chợt rơi xuống. Bỗng cánh cửa mở tung, Nhật Vũ tức giận nhìn vào Thảo My. Thảo My khẽ cười cầm cây súng đưa vào đầu Chiêu Lam.
- Chiêu Lam! - Linh Trân chạy vào
- Chị 2!
- Thảo My, cô bỏ súng xuống tôi sẽ tha cho cô con đường sống!
- Tránh ra, các người mà lại gần tôi bắn bể sọ nó!
Thảo My nắm Chiêu Lam đi ra nhoaiy xe, chạy vèo đi. Nhật Vũ liền đuổi theo, trên đường thì xe Minh Huy thấy:
- Chẳng phải là Chiêu Lam sao?
Cậu nhanh chóng chạy theo. Trên xe, Chiêu Lam khẽ nhếch môi.
- Mẹ tao không ngu như 2 mẹ con mày đâu!
- Mày nói cái gì?
- Trong sợi dây chuyền, mẹ tao đã để bằng chứng tội ác của mẹ mày, chẳng phải mẹ mày đã bị chết ngay sau đó sao?
- Mày im cho tao!
Bỗng Thảo My dừng xe lại, nắm Chiêu Lam ra khỏi xe. Nhật Vũ từ trong xe bước xuống, Thảo My la lên:
- Nhật Vũ, tôi cho anh một cơ hội chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tha cho nó!
- Nhật Vũ, anh không được đồng ý!
-
Mày im cho tao!
Nhật Vũ đau lòng nhìn gương mặt bầm tím của Chiêu Lam, cậu siết chặt nắm đấm.
- Không bao giờ!
- Vậy là anh không biết điều, tụi bây đánh nó!
Từ phía sau, 5 thằng con trai bước tới đánh vào người của Nhật Vũ.
- Dừng lại đi!
- Haha!!
Thảo My cười sảng khoái khi thấy những cây gậy đánh vào người Nhật Vũ, bỗng < Bốp >