Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 33
K
hi Halberstaedt mang thông tin khủng khiếp đấy đến, Viktor đã một rã rời tới mức không còn nhớ số điện thoại của chính mình. Đừng nói chi đến số của Kai. Người thám tử tư đã không giữ đúng thỏa thuận. Khi anh ấy không gọi điện đến như đã hứa ngay cả sau 20 phút, Viktor muốn tự mình làm việc đấy. Nhưng dường như cơn sốt tăng lên hiện giờ đang tấn công vào khả năng nhớ lại của ông. Nó giống như có ai đó đã lấy tất cả các dữ liệu địa chỉ được lưu lại trong bộ não của ông mang đi khuấy chung thành một nồi súp số và những mẫu tự đang sóng sánh qua lại trong đầu ông với mỗi một bước chân. Vì thế mà ông không thể báo cho Kai biết rằng bản fax đã bị hỏng.
Nhưng trong khoảnh khắc này thì đấy chắc chắn là mối lo nhỏ nhất của ông. Ông sợ thuốc độc kinh khủng. Lưng ông đau như sau khi bị cháy nắng, và cơn đau đầu đã lan ra từ gáy qua đầu cho đến trán. Ngoài ông ra không có bác sĩ trên đảo. Ở cấp gió hiện đang hoành hành trên biển bây giờ thì ngay tới một chiếc trực thăng của quân đội cũng chỉ đến trong trường hợp khẩn cấp nhất. Và Viktor cũng chẳng biết rằng ông thật sự có phải là một trường hợp khẩn cấp hay không. Anna có nói thật không? Hay là cô ấy đã nói dối và đã đánh thuốc độc ông dần dần trong những ngày vừa qua?
Như Charlotte? Hay Josy?
Nói chung là cô ấy có cơ hội để làm điều ấy hay không? Viktor quyết định chờ thêm vài giờ nữa. Dù trong bất kỳ trường hợp nào, ông không muốn gây nguy hiểm đến tính mạng của những người bác sĩ cấp cứu trong cơn bão của thế kỷ này. Có lẽ là sau đấy họ sẽ phát hiện ra rằng mình đã bay xuyên qua một cơn bão chỉ vì một cơn cảm lạnh tầm thường. Và may mắn là ông có đủ thuốc than và những loại thuốc giải độc khác mà ông đã uống phòng trước cùng với thuốc kháng sinh mạnh.
Sau đấy, Viktor nghĩ rằng tình trạng khẩn cấp của cơ thể ông có lẽ chính là trạng thái thích hợp nhất để đón nhận cái tin đáng sợ ấy của Halberstaedt. Thế nhưng cơn bệnh và các tác dụng phụ của thuốc đã làm cho đầu óc ông u mê đến mức ông hoàn toàn không có khả năng phản ứng thích hợp trước hình ảnh của cái chết mà ông nhìn thấy được trên hàng hiên nhà.
“Tôi rất lấy làm tiếc, bác sĩ ạ”, người thị trưởng nói. Ông ấy giữ chặt một chiếc mũ cát két màu đen bằng cả hai tay và để cho nó lùa qua những ngón tay của ông.
Viktor vấp nhẹ khi ông cúi xuống gần con chó đã chết của ông.
“Tôi tìm thấy Sindbad ở phía sau Ankerhof, cạnh một cái thùng rác”.
Viktor nghe những từ ngữ ấy nhỏ đi giống như chúng đã xuyên qua một màn che sân khấu nặng nề. Ông cúi người xuống, vuốt nhẹ lên phần còn lại của con chó Golden Retriever của ông. Ngay một người không chuyên cũng có thể nhận ra ngay tức khắc, rằng có ai đấy đã hành hạ con vật cho đến chết. Hai chân, hàm và có lẽ xương sống cũng bị gãy.
“Ông biết là ai đang ở đó chứ?”
“Cái gì?” Viktor lau nước mắt trong khi ông nhìn lên người thị trưởng. Ngoài ra Sindbad còn bị thắt cổ nữa. Một sợi dây câu cá siết sâu vào bộ lông của nó ở cổ và gáy.
“Cô ta. Cái người đàn bà đó. Cô ta sống trong Ankerhof. Và nếu ông hỏi tôi, cô ta cũng đã làm điều này”.
Trong cơn bốc đồng đầu tiên, Viktor đã muốn đồng ý với ông ấy. Xin ông ấy hãy đợi, để ông có thể lấy vũ khí mà bắn chết cô ta. Nhưng ông tự bắt buộc mình phải bình tĩnh lại ngay tức khắc.
“Ông nghe này, bây giờ tôi không thể nói được gì cả. Về cung cách xử sự của bệnh nhân tôi lại càng không”.
Cô ta không đàng hoàng. Dây câu cá.
“Cô ta vẫn còn là bệnh nhân của ông à? Tôi nhìn thấy cô ta tức giận vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà ông trở về làng”.
“Điều đấy cũng chẳng có liên quan gì đến ông cả”, Viktor nổi giận với giọng nói càng lúc càng yếu ớt.
Halberstaedt giơ cả hai tay lên.
“Rõ rồi, bác sĩ. Cứ hãy bình tĩnh đã nào. Này, ông trông có vẻ hoàn toàn không được khỏe đấy”.
“Thế à? Ông ngạc nhiên lắm à?”
“Tôi chỉ nói thế thôi. Tôi có thể giúp gì được cho ông không?”
“Không”. Viktor lại quay sang con vật bị hành hạ. Mãi đến bây giờ ông mới nhìn thấy những vết đâm vào bụng. Chúng rất sau.
Giống như bằng một con dao lạng thịt.
“Hay là có đấy. Ông có thể làm một việc”. Viktor đứng dậy. “Ông có thể chôn Sindbad được không? Tôi không làm được”. Cả tinh thần lẫn thể xác.
“Không thành vấn đề”. Halberstaedt lại đội chiếc mũ cát két lên và dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào vành mũ. “Tôi biết xẻng ở đâu rồi, bác sĩ ạ”. Ông nhìn ra phía sau về hướng nhà kho.
“Nhưng trước khi tôi làm việc đấy, còn có một cái khác mà tôi phải đưa cho ông xem. Có lẽ rồi ông sẽ hiểu được tình hình nghiêm trọng đến đâu”.
“Cái gì nữa?”
“Đây này”. Halberstaedt đưa cho Viktor một mảnh giấy màu xanh lá cây dính đầy máu. “Nó nằm trong mõm con Sindbad khi tôi tìm thấy nó”.
Viktor vuốt phẳng tờ giấy.
“Đó có phải là...?”
“Vâng. Một giấy sao kê tài khoản. Nếu tôi không lầm thì nó là của ông”.
Viktor chà một ít máu ra khỏi góc trên bên phải và thật sự nhìn thấy được tên ngân hàng của ông. Đây là một bản sao kê tài khoản tiết kiệm của ông, nơi ông cùng với Isabell gửi khoản tiền dành dụm của gia đình.
“Ông cứ hãy nhìn đi”, Halberstaedt khuyên ông.
Ở phía trên bên trái là ngày tháng và số của giấy sao kê.
“Đấy là ngày hôm nay!”
“Đúng như thế đấy”.
“Sao lại như thế được?”, Viktor tự hỏi. Không có máy in giấy sao kê của ngân hàng này trên đảo. Nhưng ông chỉ thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy con số dư.
Vào ngày hôm kia nó vẫn còn là 450.322 euro.
Nhưng hôm qua đã có người rút một lần toàn bộ số tiền đó ra.