Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 33
T
IFFANY CHẬM CHẠP KÉO chăn xuống. Sam như không tin vào mắt mình, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi que diêm cháy dần vào tay. Anh thả xuống, bật que khác rồi thắp ngọn đèn ở cạnh giường nàng lên. Lờ đi vẻ nhăn nhó của anh, nàng làm việc mình vẫn khao khát từ khi bị anh đánh thức dậy. Nàng quăng tay quanh cổ ôm chầm lấy anh trai.
“Cho em giải thích đã,” nàng thì thầm.
Spoiler
Sam đỡ lưng nàng. Nàng nhìn anh, hạnh phúc gặp lại anh trai sau từng ấy năm. Tóc vàng, mắt xanh, anh nàng thật đẹp. Nàng đã hơn một lần tự hỏi sao anh không giống nàng. Anh đã hãnh diện rằng mình giống ba. Lúc đó nàng chỉ khao khát được biết thêm về ba, nên đã ghen tỵ rất trẻ con với Sam vì anh giống Frank còn nàng thì không.
Mặt anh tối sầm lại. “Vậy ra chúng bắt cóc em. Sao em không nói vậy luôn đi?”
“Bởi vì điều đó không đúng. Họ cũng như anh – lầm tưởng em là Jennifer Fleming. Và điều em nói với anh là thật, họ nghĩ họ đã dụ được em với mức lương gấp đôi đấy.”
“Nhưng sao em không nói cho họ biết là họ sai?”
“Bởi vì em muốn ở đây.”
“Tif...”
“Ngồi xuống đi anh.” Nàng vỗ xuống giường bên cạnh nàng. “Nghe em này. Em không muốn đến Montana chút nào hết. Em nhất định không muốn cưới một gã chăn bò. Nhưng mẹ là người sắp xếp hôn ước này nên cứ muốn em chấp nhận nó. Mẹ bắt em phải hứa là sẽ ở đây 2 tháng để cho Hunter một cơ hội. Vì vậy em mới muốn làm chuyện này.”
“Anh và hai đứa kia cũng không muốn em cưới Hunter. Chỉ có bố mẹ chúng ta mới muốn cuộc hôn nhân này để gìn giữ hòa bình. Nhưng chuyện đó thật nực cười. Như thể bọn anh không thể tự lo được cho mình vậy – khốn kiếp, bọn anh có thể đá đít bọn nhà Callahan lúc nào cũng được.” Sam khinh bỉ cười. “Chắc chúng cũng nghĩ thế nên mới thuê một tay súng nổi tiếng như Degan Grant đến để bảo vệ. Lão Zachary còn kéo theo hắn đến nhà mình sáng nay để buộc tội đốt nhà. Chúng ta không sợ những tay súng bắn thuê, Tiff.”
Trong trường hợp này, thì sự tự tin của anh làm nàng sởn gai ốc. “Anh nên sợ đi! Người đàn ông đó rất nguy hiểm—“
“Đừng bận tâm đến hắn. Em không biết bọn anh đã mong chờ em đến thế nào đâu, để bây giờ lại thấy em ở đây.”
Nàng nhăn mặt. “Em cũng muốn gặp các anh lắm. Nhưng hơn thế --“ Nàng nén lại. Nàng không thể nói với anh về cảm xúc với Frank, rằng việc giả mạo này chỉ để tránh phải gặp và đối mặt với cha của họ. Sam sẽ không hiểu, bởi vì anh yêu Frank.
“Sao nào?” anh nói, đợi nàng tiếp tục.
“Em đã ở đây vài ngày, đủ lâu để biết cuộc sống này không dành cho em.”
“Mới vài ngày không là gì hết, và—“ anh chợt nhận ra – “em lại đang sống như một người giúp việc, chả trách em ghét nó!”
Nàng cười và chỉ ra, “Công việc của một quản gia rất nhàn.” Nàng sẽ không nhắc đến chuyện bếp núc. “Hơn nữa, em đang nói đến vùng đất này. Em đã chạm trán bọn cướp tàu, bị chúng dí súng, nhìn thấy người chết được khiêng xuống, mất gần hết đồ đạc, thấy Hunter gần như bị bắn từ phía sau... vậy là quá đủ rồi. Ở đây” – nàng vẫy tay – “là cuộc sống của anh, không dành cho em.”
Anh thở dài. “Anh biết những gì em đang nói, Tiff. Mỗi lần đến thăm mẹ và em bọn anh cũng thấy lạc lõng. Bọn anh không thuộc về nơi đó, bọn anh nghĩ rằng đó chỉ là một nơi bọn anh đến chơi tôi. Nhưng em biết không, Roy ấy, vẫn đến thăm em nhiều nhất ấy, khi trở về từ lần cuối cùng thăm em, nó nói nó thật sự nhớ thành phố, rằng nỗi nhớ đó đang lớn dần trong nó. Chỉ cần một chút thời gian thôi để em quen với nơi ở mới.”
“Đàn ông thì có thể đấy, nhưng mỗi lần nhìn xung quanh em đều thấy có bạo lực, không kiểu này thì kiểu khác.”
“Nghe như em không gặp may rồi. Thật đấy, có những lúc không nghe thấy tiếng súng cả mấy tháng liền, mà nếu có thì cũng chỉ là tiếng súng bắn rắn thôi.”
Tiffany nghiêm mặt. “Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật không còn nhiều nữa. Cảnh sát Hoa Kỳ ở đây để truy nã bọn chúng. Nhờ có đường ray tàu hỏa, chúng ta đang ngày càng được pháp luật bảo vệ nhiều hơn.”
Nàng vỗ tay anh. Không có sự đảm bảo nào đưa ra có thể thay đổi điều nàng nhìn thấy. Trở thành không có nghĩa sẽ tuân theo pháp luật.
Sam nhận ra điều đó nên trở nên tức tối. “Đó là lý do vì sao em nên về nhà với bọn anh. Bọn anh sẽ cho em một khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng ta sẽ đi câu và cưỡi ngựa, đi thăm các ngọn núi, cho em thấy ở đây thật sự có gì. Ba cũng rất mong được gặp em.”
Tiffany nhíu mày hoài nghi, nhưng Sam hiểu lầm, “Ừ, ba muốn em cưới một người nhà Callahan, nhưng đừng lo, bọn anh không để ba làm thế đâu. Mà có lẽ mẹ cũng sẽ đến thăm chúng ta nữa, nếu mẹ biết em đang rất vui ở đây.”
Các anh em nàng rõ ràng đã trông đợi một cuộc viếng thăm nữa, cho rằng nếu nàng thấy thích thú ở Montana này, thì mẹ họ cũng sẽ đến. Chẳng bao giờ có chuyện đó cả. Tiffany bỗng thấy ấm ức với cha mẹ nàng và những bí mật của họ. Mối quan hệ kỳ lạ của họ vẫn còn làm tổn thương các anh em nàng, ngay cả khi họ đều đã trưởng thành.
Nhưng nàng không nói cho anh nàng biết nàng đang tức giận. Nàng chỉ nói, “Sao các anh lại không đến thăm em ở New York nữa? Đã 5 rồi.”
Anh thật sự ngạc nhiên. “Anh đã nói trong thư rồi mà, không phải sao? Bọn anh có nhiều việc phải làm hơn. Bọn anh phải dắt gia súc từ bãi chăn thả ra chợ. Từ hồi anh mới 13 tuổi kìa. Tất nhiên là khi đường ray được xây năm ngoái thì bọn anh không phải làm thế nữa. Nhưng bọn anh vẫn còn những bãi chăn thả khác gần thị trấn, vẫn chưa nối với đường sắt. Nhưng chỉ có vài người có thể dắt gia súc đi thôi. Rồi lại còn cả trường học nữa.”
“Nhưng trước đó nó có ngăn các anh đến thăm em đâu.”
“Vì lúc đó chưa thực sự có trường học. Cha vẫn dạy bọn anh học khi ông có thời gian. Nhưng sau đó Nashart có thể thuê được giáo viên, thầy rất tâm huyết nên họ xây trường học cho thầy. Không nhất thiết phải đến trường, nhưng cha nghĩ mẹ sẽ hài lòng nên cho bọn anh đi học. Ngày nào cũng thế.”
“Em thích đi học lắm, anh không thích à?”
“Học hành thì tốt chứ, nhưng địa ngục là bị nhốt trong một phòng với John và Cole Callahan hàng ngày.”
“Ôi.” Nàng cố không cười. Rồi nàng nhận ra đó không phải chuyện đáng cười, dù đáng ra nó phải thế. Nhưng tuổi thơ của các anh em nàng không lớn lên với những khó khăn thông thường. Họ có những kẻ thù thật sự, sống rất gần họ, và hầu hết đều lớn hơn họ. Nếu có ẩu đả với anh em Callahan, họ có thể không bao giờ thắng được. Thật kinh khủng.
“Anh nói rồi đấy,” Sam lại nói, “mọi thứ thay đổi rất nhanh. Nashart thậm chí còn mở rộng gấp đôi trong những năm vừa rồi.”
Nàng lại nhăn mặt. Anh vẫn đang cố thuyết phục nàng để nàng thích nơi này. Nhưng nàng chợt nhận ra điều nàng cần thuyết phục anh, chứ không chỉ vì chuyện đó.
“Sam, em phải tìm ra cách nào đó để chấm dứt mối thù này mà không phải cần phải sống ở đây. Em sẽ có một cơ hội tốt hơn để làm chuyện đó ở đây, với những người này. Mary Callahan có thể là mấu chốt. Nếu có ai đó biết điều trong nhà này, thì đó chính là bà ấy. Em cần có thời gian làm việc gần bà ấy để tìm ra cách. Và em không muốn ba lôi em đến bệ thờ với Hunter chỉ bởi vì ba nôn nóng muốn chấm dứt mối thù. Nên – nên em muốn anh giữ bí mật chuyện em ở đây, đừng cho Frank biết, kể các anh em nhà mình.”
Sam đứng bật dậy. “Em không thể bảo anh nói dối ba. Em không thể!”
“Không nói dối, chỉ không nói đã gặp em thôi.”
“Cũng giống như-“
“Sam, đây là cuộc đời em, không phải của anh. Em cần thời gian. Nếu anh nói với bất kỳ ai, kể cả trong nhà mình hay với người trong gia đình này, em thề em sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên để về nhà, mặc kệ chuyện em đã hứa với mẹ. Rồi sẽ không bao giờ có chuyện giảng hòa nữa. Anh có bao giờ biết trước thời kỳ ngừng bắn thì như thế nào không? Tất nhiên là anh không biết rồi, vì lúc đó anh còn quá nhỏ, cũng như em. Nhưng mẹ biết. Mẹ đã sống ở đây lúc đó. Mẹ kể cho em nghe. Và mẹ căm ghét nó!”
Anh choáng váng. “Đó là lý do mẹ bỏ đi sao?”
Tiffany chớp mắt. “Anh không biết sao?”
“Anh đã hỏi ba. Cũng đã hỏi mẹ. Em có biết đau đớn thế nào khi biết ba mẹ nói dối mình không? Họ không giỏi nói dối, em biết đấy. Nhưng anh chưa bao giờ nỡ khoét sâu chuyện đó. Ba lúc nào cũng buồn bã. Còn mẹ thì nổi giận, dù anh thề bà chỉ giả vờ, chỉ để che đậy rằng bà cũng rất buồn. Điều đó không làm sáng tỏ được cái quái gì hết.”
“Không, không hề.” Tiffany lại thề sẽ bắt ba mẹ nàng nói rõ ràng vì sao họ chia tay. Nàng không còn là một đứa trẻ nữa. Nàng có quyền được biết. Nàng đã có đủ những lời dối trá của họ rồi. Nhưng giờ nàng phải khiến Sam đồng ý với kế hoạch của nàng. “Vậy anh sẽ giữ bí mật cho em chứ?”
Anh mím chặt môi. Rõ ràng là đang dùng dằng. Nàng nín thở.
Rồi anh nói, “Bọn anh đã hy vọng em sẽ ghét cay ghét đắng Hunter nhưng yêu thích Montana đến mức sẽ vẫn ở đây với bọn anh. Cứ nghĩ xem, chúng ta có thể gặp nhau lúc nào cũng được.”
Nén nước mắt, Tiffany lắc đầu. “Sam—“
Anh trông giận dữ lúc đứng lên. “Chưa xong đâu, Tiff. Nói dối ba và giả mạo là quản gia cho nhà Callahan là sai trái. Em hãy nghĩ về chuyện đó đi. Nhưng đừng nói gì lúc này cả.”