Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Lời Mời Của Phùng Thiến Như
uấn luyện viên Bành, anh có thể giúp em một chuyện được hay không?
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng hỏi.
- Ồ, em cứ nói, chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ không thành vấn đề.
Bành Viễn Chinh sảng khoái đồng ý. Hắn kỳ thật là một người rất nặng tình nghĩa. Hắn xem ra, có chị họ Phùng Thiến Như chiếu cố hắn như vậy, nếu đủ khả năng, hắn nhất định phải hồi báo.
- Là như thế này, thứ bảy này là kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường. Buổi tối sẽ có một bữa tiệc, tiết mục Thái cực quyền của tụi em sẽ biểu diễn. Em nghĩ, anh có thể đến thủ đô một chuyến, cùng tụi em lên đài biểu diễn? Bản lĩnh Thái cực quyền của anh sâu như vậy, có anh dẫn đầu, tiết mục của tụi em nhất định sẽ thành công.
Phùng Thiến Như hơi có chút hưng phấn.
Bành Viễn Chinh do dự một chút:
- Anh đã tốt nghiệp rồi, nếu quay về trường học dự tiệc mừng, có phải là không thích hợp hay không?
- Có cái gì không thích hợp chứ? Tóm lại, anh giúp hay là không giúp? Nếu đồng ý, em sẽ cho xe đến rước anh, sau đó buổi chiều thứ bảy chúng ta tập hợp lại để tập luyện.
Phùng Thiến Như nói rất nhanh.
Bành Viễn Chinh thở phù một cái:
- Được rồi, để anh đi. Tuy nhiên, em đừng cho xe đến làm gì, anh tự ngồi xe lửa đến được rồi. Tối nay anh sẽ đi, sáng mai là đến rồi.
- Vậy thì vất vả cho anh quá. Sáng mai em cho xe đến nhà ga rước anh. Được rồi, cứ định như vậy đi. Em còn phải ra ngoài, em cúp máy nha.
Phùng Thiến Như dường như sợ Bành Viễn Chinh đổi ý nên vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện xong với Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh về đến nhà nói với mẹ một tiếng, nói là muốn trở về trường đại học cũ tham dự lễ kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường. Sau đó lại gọi cho Cung Hàn Lâm xin phép nghỉ hai ngày. Bởi vì hắn đã liên tục hoàn thành việc đưa tin về dịch vụ thành phố, cũng chỉ có hai ngày nghỉ nên Cung Hàn Lâm liền đồng ý.
Sau khi ăn cơm xong, hắn tắm rửa, thay quần áo, vừa muốn ra khỏi nhà thì tiếng chuông cửa vang lên.
Vừa mở cửa, hắn thấy ở ngoài có một nam một nữ. Người nữ chính là Tào Dĩnh, còn người nam là bạn học thời trung học của hắn Triệu Tử Bân. Triệu Tử Bân mặc trang phục cảnh sát, dáng người khôi ngô, sắc mặt ngăm đen, nhìn qua rất oai hùng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt có chút hưng phấn hô lên một tiếng:
- Triệu Tử Bân, sao lại là cậu?
Triệu Tử Bân cười ha hả, tiến lên ôm lấy Bành Viễn Chinh:
- Như thế nào, anh bạn. Cậu vào đại học hàng hiệu, tốt nghiệp lại vào cơ quan Thành ủy làm, liền quên người bạn nghèo túng này sao?
Hai người cùng cười ha hả.
Triệu Tử Bân là bạn tốt của hắn từ thời trung học. Người này đối nhân xử thế rất hào sảng, chỉ có điều thành tích học tập quá kém. Bởi vì y học tập quá kém, nên bất kể là chủ nhiệm lớp hay là Mạnh Lâm đều kiên quyết phản đối hắn chơi với Triệu Tử Bân. Sau này, Triệu Tử Bân lên lớp 11 thì nghỉ học, vào quân ngũ, nghe nói trở thành một gã trinh sát binh. Hai người cũng liền mất đi quan hệ.
- Tử Bân, tôi nghe nói cậu tham gia quân ngũ, sao lại có bộ dạng khác như thế này?
Bành Viễn Chinh buông Triệu Tử Bân ra, từ trên xuống dưới đánh giá y.
Triệu Tử Bân cười ha hả:
- Tôi sớm xuất ngũ rồi, sau đó vào làm ở Cục Công an, hiện tại đang công tác ở đại đội hình sự. Tuy nhiên chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường, không bằng một sinh viên hàng hiệu như cậu. Chậc, cán bộ cơ quan Thành ủy. Nếu tôi không gặp Tào Dĩnh, thì chẳng biết được tình huống của cậu.
- Đi thôi, chúng ta gặp lại, tôi mời cậu uống ly rượu, ôn lại chuyện cũ.
Triệu Tử Bân lễ phép chào Mạnh Lâm rồi kéo Bành Viễn Chinh ra ngoài.
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi từ chối:
- Tử Bân, tối nay tôi có việc rồi, tôi còn phải ngồi xe lửa đến thủ đô để tham dự lễ kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường đại học Kinh Hoa. Cậu đợi tôi trở về, rồi chúng ta sẽ gặp nhau.
Triệu Tử Bân có chút thất vọng, vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Sao trùng hợp vậy? Thôi được rồi, cậu cứ đi đi, tôi chờ cậu trở về rồi chúng ta gặp mặt. Cậu có số điện thoại không?
- 1263456789!
Bành Viễn Chinh nói xong, rồi hướng Tào Dĩnh gật đầu xin lỗi:
- Tào Dĩnh, thật ngại quá, tôi còn phải ngồi xe lửa đến thủ đô.
Tào Dĩnh dịu dàng cười:
- Anh cứ đi, tôi ở đây nói chuyện với cô Mạnh cũng được.
- Anh bạn, để tôi chở cậu ra ga.
Triệu Tử Bân kéo cánh tay Bành Viễn Chinh đi xuống lầu.
Dưới lầu, Triệu Tử Bân mờ ám nhìn lên trên lầu, nhỏ giọng nói:
- Anh bạn, cậu và Tào Dĩnh như thế nào rồi?
- Chưa nói tới, tối thiểu tạm thời chưa nói tới.
Bành Viễn Chinh cười khổ một tiếng:
- Ba mẹ cô ấy thấy tôi như thấy kẻ thù, sao mà tốt được?
Tiếng còi tàu chói tai phá tan sự trầm tĩnh vào buổi sáng.
6h1’, đoàn tàu đúng giờ vào nhà ga. Bành Viễn Chinh từ trong dòng người bước ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phùng Thiến Như đứng cách đó không xa.
Phùng Thiến Như hôm nay mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc đen dài được búi cao, trên mặt đeo một chiếc kính râm, cả người nhìn qua rất xinh đẹp, mang theo vài phần ngạo khí.
Phùng Thiến Như hiển nhiên là nhìn thấy Bành Viễn Chinh. Cô hưng phấn vẫy tay:
- Bành….anh Viễn Chinh, em ở đây này.
Phùng Thiến Như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thay đổi cách xưng hô của mình với Bành Viễn Chinh. Cô từ nhỏ đã chịu sự gia giáo, Bành Viễn Chinh dù sao cũng là em họ của cô, gọi Bành Viễn Chinh là huấn luyện viên Bành tuy không ảnh hưởng gì lắm, nhưng dù sao cũng là người một nhà, xưng hô nhất định phải sửa.
Tiếng “anh Viễn Chinh” của cô khiến cho Bành Viễn Chinh nghe xong cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nếu Phùng Thiến Như đã thay đổi cách xưng hô, hắn cũng không thể quá mức thất lễ. Chỉ có điều, trong lúc nhất thời, Bành Viễn Chinh cũng không biết xưng hô như thế nào cho đúng.
Phùng Thiến Như mỉm cười, duyên dáng bước đến, nhẹ nhàng cười:
- Anh Viễn Chinh, cứ gọi em là Thiến Như hoặc trực tiếp là em họ thì được rồi.
- Thiến Như…
Bành Viễn Chinh xấu hổ cười, lảng tránh tiếng gọi em họ. Hắn biết, trước mắt quan hệ giữa hắn và Phùng gia vẫn còn trong bóng tối, trực tiếp gọi em họ thì không tiện.
- Đi thôi, anh Viễn Chinh, xe chúng ta ở bên kia, chúng ta về nhà thôi.
Phùng Thiến Như nắm cánh tay Bành Viễn Chinh lôi đi, nhưng chợt cảm thấy không ổn nên liền buông tay ra.
Hai người ngồi lên xe, Phùng Thiến Như ngồi ở vị trí lái phụ, quay đầu lại cười nói:
- Anh Viễn chinh, bà nội nghe anh đến, tối hôm qua đã đến nhà của em rồi.
- Bà nội tối hôm qua bảo mẹ em đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, còn nói hôm nay em đi mua cho anh mấy bộ quần áo.
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói, trong lòng có chút cảm thán. Hắn có thể lý giải tâm tư của một người già, đồng thời cũng rõ, bà cụ là muốn bù đắp lại tình cảm cho người con đã mất của mình.
Sự yêu thương của bà cụ khiến cho hắn cảm động. Đồng thời cũng khiến hắn thương cảm. Giờ phút này, hắn nhớ đến người cha đã mất. Bành Ngọc Cường mất đi khi hắn mới có mấy tuổi, cho nên gương mặt của cha hắn đã sớm trở nên mơ hồ.
Thấy vẻ mặt đau thương của Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như lập tức tỉnh ngộ, im lặng quay đầu đi, trong lòng cũng không biết nghĩ gì.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư