Số lần đọc/download: 548 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:48 +0700
Yêu Không Giới Hạn – Chương 33
B
uổi sáng mùa đông. Trời se lạnh. Từng dòng xe từ hạng sang đến hạng vừa lần lượt rẽ vào cánh cổng vàng kim đang rộng mở. Những thiếu gia, tiểu thư yêu kiều và lịch lãm bước ra khỏi xe hòa vào không khí rộn ràng của học viện.
Mọi thứ được bắt đầu lại từ ngày hôm nay từ việc chia lại lớp, phân công lại giáo viên chủ nhiệm, bộ môn, bổ sung và chỉnh sửa nội quy… chẳng khác gì ngày khai trường. Học viên náo nức tập trung lại khu vực bảng thông báo – nơi xướng những cái tên danh giá, có ai đó vui mừng hét lên, có ai đó chỉ cười nhẹ, có ai đó hồi hộp dò từng cái tên trong danh sách…
Buổi tập huấn đầu tuần nghỉ đã thổi làn gió mới vào học viện. Thay vì cứ tổ chức cắm trại, sinh hoạt, ca hát hay mấy trò chơi nhàm chán học viên được trải nghiệm những điều mới mẻ có tính phiêu lưu và mạo hiểm. Sợ hãi và những vết thương là điều không tránh khỏi nhưng qua buổi tập huấn những cô cậu này có lẽ đã học thêm được nhiều điều: lòng dũng cảm, tính nhanh nhạy, tinh thần đồng đội và những kĩ năng cần thiết trong những tình huống đặc biệt. Dư âm của buổi tập huấn vẫn còn đọng lại qua lời kể, lời bàn tán của học viên hai khối. Một số học viên khối 10 còn tỏ ý tiếc rẻ khi không được tham gia.
Họ đã vượt qua kì thi học kì nghẹt thở và buổi tập huấn đặc biệt. Giờ chỉ việc xem kết quả, ai sẽ ở lại và ra đi?
- Gia Hân!!! Mình nhớ cậu quá. – Vũ Phương ôm chằm lấy Gia Hân, nở nụ cười với lúm đồng tiền sâu hút.
Khá bất ngờ với cái ôm, Gia Hân dí ngón trỏ vào chiếc mũi thẳng của cô bạn:
- Cậu trẻ con thật đấy.
- Lúc ở tòa nhà trung tâm không thấy cậu đâu cả. Về tới nhà thì bị mẹ lôi sang Pháp. Mình mới về tối qua đấy. Không có thời gian gọi cho cậu luôn. – Vũ Phương nhăn mũi.
- Đi Pháp sao? Mình thì sang Đức với bố. À, có quà cho cậu đấy nhưng mình không mang theo.
- Thật sao? Tớ yêu cậu nhất đấy…
- Được rồi. Tớ biết rồi.
- À… Đi coi danh sách lớp thôi. Không biết mình với cậu có chung lớp không nữa?
Chợt nhớ ra điều quan trọng, Vũ Phương lôi ngay cô bạn tiến về bảng thông báo đang nghẹt người.
…
- Trên tay các cô cậu là thời khóa biểu và bảng nội quy đã được bổ sung, sửa đổi. Hệ thống phân nhóm đã không còn nên tôi mong chúng ta có thể làm việc tốt với nhau trong một môi trường bình đẳng. Giải lao xong sẽ bắt đầu vào tiết 1.
Cô chủ nhiệm bước ra khỏi lớp cũng là lúc tiếng chuông báo giờ reo lên. Vũ Phương uể oải vươn vai lia mắt về phía bàn trên lẽ ra là chỗ của cô nhưng lại bị tên Hàn Phong ngang nhiên chiếm mất.
- Đi ăn trưa không? – Gia Hân tươi cười quay xuống bàn dưới.
Vũ Phương liền ngóc đầu dậy lia mắt về người bên cạnh Gia Hân.
- Cùng Lâm Hàn Phong à?
Sau cái gật đầu của Gia Hân, Vũ Phương nhìn Hàn Phong, cười ranh ma:
- Vậy thì Lâm Hàn Phong cậu chịu trách nhiệm trả tiền nhé!
- Sao tôi phải trả?
- Vì chỗ ngồi hiện tại của cậu.
- Được thôi, coi như ăn mừng ba chúng ta được xếp chung lớp vậy.
Thỏa thuận xong, cả ba đứa kéo nhau xuống căn-tin, Vũ Phương cười khoái chí khi vẽ ra viễn cảnh ăn uống của mình.
***
Học viện đang dần đi vào nề nếp mới. “Chế độ bất bình đẳng” bị xóa bỏ hoàn toàn, ngoài danh sách lớp ra ở bảng thông báo không nói gì thêm. Đó là sự dàn xếp có tính toán của Hiệu trưởng, không đưa ra danh sách cụ thể những cái tên sẽ rời bỏ học viện chỉ âm thầm vứt bỏ chúng, ngầm báo trước cho những học viên bị loại và chuyển chúng đến một ngôi trường khác thích hợp hơn. Không ai biết rõ có bao nhiêu cái tên bị loại chỉ biết số lượng học viên mỗi khối đã giảm từ 10- 15. Dù bất mãn nhưng rõ ràng không ai có thể thay đổi bởi biết rõ thế lực to lớn của vị Hiệu trưởng đáng kính khi xây thêm hai dãy phòng học, nâng cấp thư viện và nhiều phòng bộ môn khác. Bingel đang thay màu áo mới.
Trong căn-tin nhộn nhịp có sự thay đổi rõ rệt khi hai khu ăn uống giờ đã gộp lại thành một.
- Trời đất!!! Cậu là heo à? Sao ăn lắm thế? – Hàn Phong trố mắt nhìn khi Vũ Phương gọi ra bao nhiêu là món, bao nhiêu là đồ ăn vặt, bàn của họ đã đầy ắp thức ăn.
- Lâu lâu mới có người trả tiền phải biết tận dụng chứ? Mà thiếu gia như cậu cũng tiếc tiền à?
- Chỉ là vung tiền cho con heo như cậu thực sự là không đáng.
- Cậu…
Tiếng hò hét, náo động của đám đông làm cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai bạn trẻ. Mọi sự chú ý đổ dồn về kẻ đang xuất hiện, chỉ một ánh mắt lướt qua đã làm mọi thứ như trùng xuống, không gian trong trẻo không một vết xước của tạp âm.
Hai tay đút vào túi quần, dáng người cao ngạo nghễ bước đi. Chàng trai có mái tóc ngắn tự nhiên ngồi xuống bàn có ba người. Đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, mái tóc xỏa dài che gần hết gương mặt. Thời gian tích tắc trôi, những ánh mắt hiếu kì đổ dồn về hai nhân vật chính, bên cạnh Hàn Phong và Vũ Phương cũng đơ người với cảnh tượng trước mắt. Vũ Phương còn chẳng dám thở mạnh khi ngồi chung bàn với con người đáng sợ này thế mà có một cô gái đang hết sức vô tư ăn cơm. Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn-tin, mọi thứ dường như bất động trước sự xuất hiện đột ngột của quỹ.
- Anh thật bất lịch sự. Sao lại nhìn khác chằm chằm thế hả? – Gia Hân bất ngờ buông thìa, cau mày nhìn người bên cạnh.
Câu nói của cô gái thật nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác. Cô ta dám chửi thẳng vào mặt Chấn Nam như thế ư?
- Bất lịch sự? – Chấn Nam khẽ nhíu mày, khó chịu nhìn Gia Hân. Cái nhìn khiến người trong cuộc và kẻ bên ngoài phải lạnh sống lưng.
Sau vài giây im lặng, Chấn Nam đứng bật kéo theo cả Gia Hân nhưng ai đó đã kịp nắm lại.
- Buông cậu ấy ra. – Giằng lại tay còn lại, Hàn Phong gằng giọng.
Chấn Nam chỉ bình thản lia nhìn về phía Gia Hân, lặp tức cô gái nhỏ nới tay ra khỏi tay Hàn Phong, nhích người về phía Chấn Nam y hệt mèo con ngoan ngoãn. Có âm thanh của sự đỗ nát trong lòng ai đó.
Nhìn cô gái nhỏ đang cúi mặt, anh nhếch môi rồi nhìn một lượt về xung quanh.
- Không ai được đụng vào Triệu Gia Hân. Cô ấy là-của-tôi.
***
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, người đàn ông bước đến chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, tay buông xuống một chiếc chìa khóa. Xong ông nhẹ nhàng nâng khung ảnh lên xem, một bức ảnh gia đình ấm áp. Trong lòng ông có cái gì đó đang len lỏi, những pha trộn của thứ cảm xúc mơ hồ, vừa ấm áp lại vừa xót xa, vừa hạnh phúc lại vừa buồn đau.
- Bố…
Cửa phòng bật mở, người đàn ông nhẹ nhàng đặt lại khung ảnh, nheo mắt nhìn cậu con trai:
- Về rồi à?
- Bố tìm con sao?
- Ta chỉ vô tình đi qua, thấy cửa phòng mở nên vào xem. – Người đàn ông điềm đạm nói, nét mặt cứng đơ cố che giấu sự giả tạo.
Ông chậm rãi bước ra ngoài khi bước qua cậu thì lạnh lùng nhắc nhở:
- Tiệc sinh nhật cuối tuần này nhớ dẫn con bé đó tới.
Hàn Phong nhìn theo ông rồi nhìn lại phía đầu giường. Cầm chiếc chìa khóa trong tay, môi nhếch một đường tuyệt đẹp. Cậu vừa nhìn thấy chiếc moto của mình dưới sân, nó đã được sửa chữa cẩn thận sau vụ tai nạn lần trước.
- Cho anh một lí do đi. – Lâm Vũ ngước nhìn cô gái trước mặt, mái tóc xỏa đơn điệu, bộ dạng tiu nghỉu như cây cỏ dại vừa trãi qua trận bão táp.
- Anh không biết sao? Tập đoàn nhà em sắp phá sản rồi,em không từ chức thì những người khác cũng lôi em xuống thôi. Tới lúc nhà em thật sự phá sản nói không chừng em còn bị đuổi khỏi đây vì không lo được học phí.
Đặt hai tay lên bàn để chúng đan xen nhau, Lâm Vũ cất giọng ấm áp:
- Chắc em chưa đọc nội quy mới? Trong đó có một điều nghiêm cấm phân biệt đối xử giữa các học viên đấy. Em cũng có thể xin học bỗng. Anh sẽ giúp nên chuyện từ nãy giờ anh sẽ xem như không có gì, em vẫn là Hội phó Hội học sinh.
Bảo Châu cười nhợt nhạt, có màn sương phủ quanh đôi mắt:
- Anh nói nghe dễ thật đấy. Một tập đoàn lớn mạnh đột nhiên đứng trước nguy cơ phá sản chỉ trong một đêm, một tiểu thư như em đột nhiên trở thành một cô gái nghèo nàn. Anh nghĩ những kẻ ngoài kia sẽ không cười nhạo sao?
…
Giờ giải lao – thời gian mà đám học viên cực kì thích thú. Học viện rôm rả, sôi nổi hơn trong những tiếng nói đùa, cười giỡn hay âm thanh ồn ào phát ra từ căn-tin.
Có mái tóc ngắn màu hạt dẻ tung tăng trên sân trường, gò má hồng hào ẩn hiện hai lúm đồng tiền xinh xắn. Bước gần đến thư viện, cô nàng có chút khó chịu khi thấy người mình không ưa đang ngồi trên băng ghế, đầu hắn vẫn còn mang một miếng băng trắng dày cộm. Mặc kệ, Vũ Phương ung dung bước qua người đó.
- Nè!
- Nè!
- Nè! Vũ Thu Phương.
Mái tóc ngắn dừng bước, quay đầu, bực bội hỏi lại:
- Gọi tôi à?
- Còn ai nữa hả?
- Có chuyện gì?
Hoài Nam ngồi thẳng dậy, lấy trong túi ra một vật gì đó chìa trước mặt cô.
- Trả em đấy!
- Không phải tôi đã nói là bỏ rồi sao?
- Vậy em có lấy không?
Vũ Phương tuy chề môi nhưng tay thì vẫn quơ lấy bảng tên trong tay Hoài Nam.
- Xong rồi chứ?
- Ừ.
- Vậy tôi đi đây.
Vũ Phương liếc nhìn Hoài Nam thì quay đi mặc những thắc mắc về thái độ kì lạ của con người này. Hắn ta cứ như mệt mỏi và buồn bã chuyện gì lắm. Hay là hắn bị Chấn Nam đánh vào đầu nên bị mất trí rồi nhỉ?
- Em có thể ngồi đây chút không?
Nhịp nhịp đế giày lên nền gạch, Vũ Phương chẳng hiểu được sao cô lại chấp nhận ngồi cùng một tên xấu xa này chứ? Có lẽ vì thái độ kì lạ của hắn, lúc này trông hắn đáng thương hơn là đáng ghét.
- Có chuyện gì à? – Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
- Em có muốn nghe không?
Cô im lặng nhưng cũng ngấm ngầm đồng ý.
- Ba mẹ tôi sắp li dị rồi…
Vũ Phương nhìn Hoài Nam vẻ xót xa, cô im lặng để nghe tiếp câu chuyện.
- Nếu lần này ba tôi không trúng cử chức Nghị trưởng, họ sẽ lặp tức li hôn. Mà chi phí tranh cử trước giờ đều nhờ vào tập đoàn của nhà Bảo Châu, em cũng biết rồi đấy tập đoàn đó đang đứng trước nguy cơ phá sản. Bố tôi vì thế đang rất khó khăn còn mẹ tôi bà ấy đúng là một phụ nữ thực tế… – Hoài Nam cười nhạt, sự chua xót như lấp đầy hốc mắt.
…
*Chát*
- Cô dám đánh tôi? Cô tưởng mình còn là tiểu thư danh giá sao?
*Chát*Chát*
- Đau không? Đây là cái giá cô phải trả vì dám đánh vào mặt tôi đấy. Nhưng vẫn chưa xong đâu cô Hội phó ạ!
Sau hiệu lệnh của cô nàng tóc xoăn, đám nữ sinh phía sau hung hãn vồ lấy nữ sinh đang dựa lưng vào tường, mái tóc ướt rũ rượi ôm lấy gò má sưng vù do hai cái tát. Cô cố vùng vẫy trong đau đớn, nước mắt ứa ra đầm đìa trên má.
- Mấy người làm gì vậy hả? – Cánh cửa một phòng vệ sinh gần đó bật mở, một nữ sinh khác kinh ngạc la lên.
- Không liên quan đến cô. Ra khỏi đây ngay. – Cô gái tóc xoăn trợn mắt, ra lệnh.
Nhưng cô nữ sinh ấy không hề mảy may tới, dấn người qua đám nữ sinh hung hăng, cô gái nhỏ đỡ lấy cô gái vừa bị đánh.
- Con nhỏ này, mày muốn ăn đòn giống nó à? – Một đứa khác trong đám tiến về phía hai cô gái, chuẩn bị ột cái tát như trời giáng.
- Dừng lại. Cô muốn chết hay sao mà dám đụng tới nó hả?
Cô gái tóc xoăn gắt lên rồi ra hiệu cho cả đám, trước khi bỏ đi cô ta lia đôi mắt sắc lẻm về phía Gia Hân.
- Cậu không sao chứ?
Bảo Châu im lặng, đem ánh mắt vô vị rải về nơi nào đó xa xăm.
Bên cạnh, Gia Hân e dè hỏi:
- Sao bọn họ lại làm vậy với cậu?
- Cậu không biết à?
- Chuyện gì?
- Nhà tôi sắp phá sản đó. Cậu không biết thật sao?
- Tôi biết.
Lớp sương mù đau thương lại hiện đầy trong hốc mắt hanh khô:
- Thế sao còn giúp tôi? Cậu không thấy đám người đó cười nhạo tôi thế nào à?
- Vì cậu là bạn cùng lớp nên tôi mới giúp cậu. Còn việc nhà cậu phá sản hay đám người kia cười nhạo cậu thế nào tôi thật sự không quan tâm. – Môi nở nụ cười như đóa hoa giữa mùa xuân ấm áp, cô gái nhỏ chìa trên tay một bộ đồ thể dục. – Tôi đem đồ đến rồi nè, mau thay đi rồi lên lớp.
Có thứ cảm xúc kì lạ nảy nở trong lòng, có vị ngọt thanh đang phủ đầy cánh môi nhợt nhạt, có dòng chảy ấm áp từ tim lan ra từng mạch máu trong cơ thể. Cô nàng Hội phó khẽ mấp môi với đôi mắt đầy nước:
- Cảm ơn!