Số lần đọc/download: 2584 / 41
Cập nhật: 2016-07-02 21:21:12 +0700
Chương 33: Giang Ly Rất Kì Quái
V
ề đến nhà, tôi hơi mệt một chút, đến quần áo cũng chẳng kịp thay, ngẩng đầu dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Giang Ly đứng bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn xuống, đến mức tôi phải run sợ. Giang Ly đột nhiên khom lưng, cách mắt tôi gần thêm mấy phân. Tôi ngẩn ra nhìn mặt Giang Ly, trong lòng nghĩ, làn da anh ta thật đẹp...
Giang Ly nhìn tôi một lát, đột nhiên mát mẻ nói: “Quan Tiểu Yến, cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Sao?” Tôi có gì muốn nói với anh ta?
“Vậy thì...” Giang Ly kéo mặt xuống. “Bọn cô ở trong vũ hội hóa trang chơi cái gì?”
“Ăn uống, khiêu vũ, chơi trò chơi.”
Giang Ly nhướn mày, ánh mắt thoáng lóe sáng rồi vụt tắt: “Vậy thì chơi trò chơi gì rồi?”
“Tôi...” Tôi vừa nghĩ đến hình ảnh Vương Khải hôn tôi, liền lúng túng, thế là nịnh bợ nói: “Chỉ là mấy trò chơi linh tinh thôi mà, rất vô vị.”
Giang Ly chậm rãi, nói giống như mất hồn: “Vậy sao, hôn cũng rất vô vị ư?”
Tôi ngẩn ra: “Anh... anh làm sao mà biết được? Lẽ nào anh đã đến đó từ rất sớm?”
Trong giọng nói của Giang Ly mang chút tức giận: “Nghe một con hồ ly tinh nói, nói cái gì mà Hoa Thần hôn công chúa Bạch Tuyết... Khi tôi đến, vừa hay nhìn thấy chồng trước của cô thổ lộ với cô, nhưng không ngờ rằng, hóa ra trước đó còn có đoạn thế kia. Quan Tiểu Yến, cô giỏi thật đó hử?” Chữ “hử” cuối cùng còn cất cao giọng, rõ ràng là giọng điệu uy hiếp.
Tôi chỉ không hiểu, tôi đã chọc giận gì anh ta chứ? Nhưng mà đổi cách nghĩ đi, tôi lại thoải mái thư thái, tiểu tử này nhớ nhưng Vương Khải sao... Thế là tôi nhướn mày, cười nói: “Anh ghen sao?”
Giang Ly nhìn tôi một cách nguy hiểm, hai mắt sáng lên. Tôi phát hiện tiểu tử này thực sự cũng chỉ là hổ giấy, đa số trong các tình huống chỉ là nhanh miệng mà thôi, thế là lúc này tôi to gan hơn, tiếp tục giả vờ bình tĩnh, huênh hoang, thản nhiên nói: “Ai da, Giang tiểu công chúa của chúng ta ghen rồi, nên làm thế nào đây?”
“Làm thế này là được rồi.” Giang Ly nói rồi, đột nhiên cúi xuống.
Tôi cảm thấy không tốt rồi, vừa muốn đứng dậy khỏi sofa lại bị anh ta ấn trở lại, sau đó, anh ta bịt miệng tôi... bằng môi của anh ta.
Hai bờ môi mềm mềm, mát mát giày vò trên môi tôi. Tôi bị anh ta dọa cho giật thót mình, hoảng hốt đẩy anh ta ra, nhưng không có cách nào làm anh ta xê dịch chút xíu. Lúc này hai cánh tay của Giang Ly ấn vai tôi, tôi cảm thấy lực của tay anh ta càng lúc càng nặng, lực trên miệng cũng... càng lúc càng nặng. Anh ta đã đổi giày vò thành cắn, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi vẽ vẽ trên môi tôi...
Tôi nhất thời bốc hỏa, nhấc chân đạp một cái thật mạnh vào đầu gối anh ta, Giang Ly đau đớn, thả tôi ra.
Tôi tức giận đùng đùng, gắng sức chùi miệng nói: “Anh bệnh à, chỉ có người yêu nhau mới có thể hôn, anh có hiểu hay không?!” Anh ấy à, chẳng phải chỉ là chồng trên danh nghĩa của tôi thôi sao, coi nụ hôn là trò chơi, tôi gét nhất loại đàn ông này!
Giang Ly quay người ngồi xuống sofa, bên cạnh tôi. Trước vẻ tức giận của tôi, anh ta liếm môi, cười quái dị: “Vậy thì cô và Vương Khải thực sự yêu nhau à?”
Tôi sửng sốt: “Đó chỉ là trò chơi, trò chơi, anh có hiểu không?”
Giang Ly khoanh hai tay ra sau gáy, dựa vào sofa, dáng vẻ vui vẻ: “Vậy chúng ta cũng coi như là đang chơi đi... Cô cho rằng tôi coi là thật à?”
Tôi ôm lấy gối, đập vào đầu anh ta, ném ra một chữ “cút”, chạy đi thay quần áo, tắm rửa. Giang Ly, tên biến thái này, đơn giản là không thể hiểu được!
Từ sau buổi vũ hội hóa trang đó, Vu Tử Phi khi nhìn thấy tôi đã chuyển từ sự bối rối sang lẫn tránh. Không lâu sau đó, anh ta chủ động xin đến chi nhánh của công ty ở thành phố S, coi như hoàn toàn cách xa chúng tôi.
Vì vậy, tôi là một người tốt, có ân báo ân, sau khi Vu Tử Phi đi, tôi quyết định biểu hiện thành ý của tôi, mời Giang Ly ăn một bữa cơm ở trong một nhà hàng sang trọng. Đương nhiên, Giang Ly cũng không khách sáo, còn cố chọn những món đắt nhất, trong chốc lát đã mất hơn nửa tháng lương của tôi, tôi đau lòng vì chuyện đó.
Giang Ly gọi đồ xong, lại gọi một chai Domaines Barons de Rothschild, nghe nói là tám mươi hai năm (nói thật lòng, tôi không hề tin). Tôi liền ngăn anh ta: “Ăn cơm trưa uống rượu vang không thích hợp, không thích hợp...” Gọi loại rượu đó, tôi sẽ phá sản mất.
Giang Ly suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Cũng được, vậy thì gọi Mào Đài nhé! Gọi loại của năm nào thì tốt nhỉ...”
Tôi vội vàng nói: “Giang Ly, chúng ta tiến cùng thời đại, gọi loại của năm nay đi.”
Giang Ly nhướn mày, nửa cười nửa không: “Cô chỉ có chút thành ý thế này thôi sao?”
Tôi cười hì hì, thành ý cũng phải dùng thực lực kinh tế để nói à...
Giang Ly nho nhã ăn tiền lương của tôi, tôi nhìn dáng vẻ khá tốt của anh ta, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thế là nói: “Giang Ly, cảm ơn anh!”
Giang Ly: “Đừng khách sáo, tôi không phải làm không công.”
Tôi tang bốc anh ta: “Thực ra con người anh cũng rất tốt đó.”
Giang Ly ngẩng đầu hồ nghi nhìn tôi, cuối cùng nói: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tôi: “Cái đó... anh xem, mọi việc đều được giải quyết rồi, anh có thể trả blog lại cho tôi được không?” Mấy người bạn tốt của tôi đều biết blog của tôi, mấy ngày trước Hạp Tử còn chửi tôi, làm sao có thể tùy tiện đăng ảnh chồng lên như thế, lúc đó tôi bi phẫn lắm...
Giang Ly không đồng ý, chỉ nói: “Cô thế này gọi là qua cầu rút ván đấy nhỉ?”
Tôi: “Nhưng mà đó vốn dĩ là của tôi.”
Anh ta không hề phủ định, tôi lại hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có trả không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không trả.”
“Vì sao?” Ức hiếp người quá đáng!
Giang Ly: “Tôi vẫn chưa chơi đủ.”
Tôi: “...”
Giang Ly, tôi hận anh, hận anh, hận anh, hận anh... (tiếng vang)...
Giang Ly lại lạm dụng tiền lương của tôi một chút, rồi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Mấy ngày trước tôi và bố vợ của tôi cùng ăn một bữa cơm.”
Tôi nhất thời chưa phản ứng lại được, ngốc nghếch hỏi: “Ai là bố vợ anh?”
Giang Ly lắc đầu thở dài: “Quan Tiểu Yến, cô hết thuốc chữa rồi.”
Tôi nhớ ra, không vui vẻ nói: “Ông ta tìm anh làm gì?”
Giang Ly: “Còn có thể làm gì, con gái ruột của ông ấy không nhận ông ấy, đành đến chỗ người con rể này để tìm chút an ủi thôi.”
Tôi: “Ông ta là muốn lôi kéo anh nhỉ?”
Giang Ly: “Vậy cũng có thể coi là lao tâm khổ tứ.”
Tôi: “Đùa à, ông ta lừa anh đấy! Nếu như ông ta thực sự lao tâm khổ tứ, vậy lúc đầu vì sao ông ta lại ròi bỏ mẹ tôi?”
Giang Ly lắc đầu, giả như chẳng biết làm thế nào: “Quan Tiểu Yến, con người cô cực đoan quá, sống thế này sẽ tương đối mệt mỏi.”
Tôi cúi đầu, không nói, nghĩ không thông tại sao tất cả mọi người đều muốn nói giúp loại người đó, rõ ràng ông ta đã vứt bỏ mẹ con tôi.
Giang Ly lại nói: “Chẳng phải cô cũng đã tha thứ cho Vu Tử Phi rồi sao?”
Tôi cau mày: “Ai nói tôi tha thứ cho anh ta?”
Giang Ly nói: “Ít nhất cô không còn hận anh ta nữa.”
Tôi thảng thốt, chính xác, tôi thực sự đã chẳng hận Vu Tử Phi nữa!
Giang Ly khéo léo dẫn dắt: “Ngoan, mau thừa nhận đi, thực ra cô đã không hận Vu Tử Phi nữa.”
Tôi đành gật đầu, nói: “Được rồi, tôi thực sự không hận anh ta nữa, nhưng vậy thì sao chứ?”
Giang Ly giả vờ như chán nản, bất lực lắc lắc đầu, nói: “Quan Tiểu Yến à, Quan Tiểu Yến, cô còn không hiểu sao? Cô không thể cả đời sống trong sai lầm của người khác! Thực ra, hận một người rất lãng phí sức lực. Có ai có thể ngốc đến mức đem sức lực của cả đời này đi lãng phí hết trên phương diện thù hận chứ? Cô không hận Vu Tử Phi không có nghĩa là cô đã tha thứ cho anh ta, mà là cô thực sự đã bỏ qua rồi. Cô có thể bỏ qua cho Vu Tử Phi, giống như bỏ qua cho bố cô. Nếu như một người luôn dùng sai lầm của người khác để thù hận, vậy người này thực sự là hết thuốc chữa rồi.”
Tôi nghe Giang Ly nói mà sững sờ, đầu óc nhất thời trì trệ hơn. Tôi lắp bắp phản bác: “Nhưng mà...ông ta làm những chuyện đó...”
Giang Ly day trán, nói: “Được rồi, ông ấy đã làm những chuyện chẳng có đạo đức gì, vậy thì cô hận ông ấy, hận ông ấy vứt bỏ cô hay là hận ông ấy vứt bỏ mẹ vợ?”
Tôi: “...”
Giang Ly: “Nếu cô hận ông ấy vứt bỏ mẹ vợ, cũng chính là mẹ cô, vậy thì bây giờ mẹ cô còn hận ông ấy không? Tôi đoán bà ấy sớm đã rất sáng suốt bỏ qua quá khứ đó rôi, chưa biết chừng còn muốn có mùa xuân thứ hai đó. Cô nói xem, người bị người khác vứt bỏ đã nghĩ thông rồi, cô còn có gì nghĩ không thông chứ? Cũng không thể nói rằng trong sự việc này những tổn thương mà cô phải chịu lớn hơn những tổn thương mà mẹ cô gặp phải nhỉ?”
Tôi: “...”
Giang Ly: “Còn nữa, nếu cô hận ông ấy vứt bỏ không cần cô, vậy thì cách nghĩ của cô càng đáng cười hơn. Ông ấy nuôi cô mười sáu năm, yêu thương cô mười sáu năm, trong mười sáu năm đó, ông ấy đối xử với cô có tốt không? Đúng chứ? Vậy thì ông ấy đối xử với cô mười sáu năm, cô lại chỉ vì một sai lầm của ông ấy mà hận ông ấy suốt cả đời...Cô còn cảm thấy người ấm ức là cô à?Được thôi, tuy tôi không tán thành việc bố cô làm khi đó nhưng tôi càng không tán thành cô bởi vì chuyện này mà làm đến mức cha con không nhìn mặt nhau!”
Tôi: “...” Tôi hoang mang nhìn Giang Ly, không biết làm thế nào. Hôm nay anh ta rất khác. Thường ngày Giang Ly đều che dấu sự sắc sảo, ngay cả khi tức giận cũng sẽ không quá kích động, chỉ thỉnh thoảng cau mày. Nhưng bây giờ, anh ta toàn thân như đang kích thích, hai mắt sáng lên, biểu cảm trên mặt có thể miêu tả là sinh động nhiều màu sắc, phát ra sức sống chói chang, phảng phất như minh tinh trong cuộc thi hung biện.
Giang Ly lại nói: “Tôi cảm thấy cô và bố cô làm ầm lên như thế này, mẹ cô sẽ vui vẻ được sao?”
Sao?
Giang Ly: “Hoàn toàn ngược lại! Mẹ vợ của tôi, bà không hẹp hòi như vậy. Thực ra bà ấy lo lắng nhất chính là cô không thể có quan hệ tốt với bố của mình, con gái ruột của bà luôn ôm lòng thù hận đối với bố đẻ, cô cảm thấy trong lòng người mẹ có vui vẻ được không?”
Tôi không dám nhìn Giang Ly, đầu óc rất hỗn loạn.
Giang Ly đưa ra một câu tổng kết: “Tóm lại, Quan Tiểu Yến, cô là một kẻ ngốc nghếch, ngu si, suy nghĩ cực đoan, yếu đuối, ích kỷ không suy nghĩ cho người khác, mẹ vợ của tôi có thể nhin cô đến ngày hôm nay, cũng được coi là kỳ tích rồi.”
Tôi ủ rủ cúi đầu, không thể phủ nhận.
Giang Ly giống như đang thẩm vấn phạm nhân: “Cô ngẩng lên, không được trốn tránh, trốn tránh chỉ có thể khiến cô càng yếu đuối.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Ly, có lẽ lúc này mắt tôi quá mờ nên dẫn đến cảm giác sai lầm, tôi nhìn thấy trong mắt của Giang Ly có sự hỗn loạn.
Giang Ly lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ chau mày nói: “Ấy, sao mà cô lại khóc rồi.”
Tôi lau mắt, không nói gì. Anh nói tôi một thôi một hồi, còn không cho phép tôi đau lòng một chút sao?
Giang Ly chẳng biết làm thế nào, lắc lắc đầu: “Cô chỉ biết dùng chiêu này với đàn ông thôi à?” Nói rồi, anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, thanh toán rồi đi.
Cảm xúc của tôi tương đối rối loạn cho nên mặc cho Giang Ly thanh toán rồi kéo tôi ra ngoài...Sau này, tôi không nhắc đến chuyện này nữa, cũng không trả tiền anh ta, cứ coi như bữa cơm đó là do tôi mời (phụ nữ à, chỉ muốn nhẫn tâm một chút với đàn ông thôi).
Tôi nhoài người lên cửa kính xe, nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố B
Tôi tự hỏi, mình có thực sự hận ông ấy không. Hận người bố biết đưa đón tôi đi học, biết đưa tôi đến khu vui chơi, biết giấu mẹ tôi mua đồ ăn vặt cho tôi, khi tay của mẹ tôi đạp lên đỉnh đầu tôi, liền cười hi hi ôm tôi vào lòng?
Mười năm rồi, từ “bố” trong từ điển của tôi đã có chút xa lạ, nhưng nó lại đã từng tồn tại quá rõ ràng như vậy.
Tôi hận sao? Nếu tôi thực sự hận, vậy thì tôi vì yêu mà hận, vẫn là cố ý dùng suy nghĩ này để áp đặt mình hận.?
Nếu tôi hận, vậy thì hận bao lâu?
Tôi giả vờ không quên ông ấy là bởi vì hận ông ấy, hay là bởi vì muốn trả thù ông ấy? Tôi muốn ông ấy áy náy thêm một chút?
Nhưng mà bất luận thế nào, tất cả những điều này có ý nghĩa gì không? Ông ấy đã bỏ đi rồi, còn tôi vẫn phải sống, mẹ tôi mỗi ngày đều giống như phát điên vậy, tự do tự tại, không có cảm giác của người già.
Gần như không thê thảm giống như tôi tưởng tượng.
Giang Ly nói không sai, vì sai lầm của người khác mà khiến mình rơi vào đau khổ, thực sự là không cần thiết.
Mẹ tôi nói cũng không sai, bỏ qua cho người khác, thực ra chẳng qua là bỏ qua cho chính mình.
Huống hồ, thời trẻ con và thiếu niên của tôi, ông ấy từng mang đến cho tôi sự ấm áp và yêu thương không gì thay thế được.
Hà tất phải nói đến hận chứ!