Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 359 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
"nào, hát thử bản nhạc này đi." Một phần nhạc nhạc phổ đưa đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, biểu tình vốn dĩ đã nhăn nhó nay càng nhăn nhó hơn, "còn hát à!"
"tôi muốn nghe em hát." Hàn Âm Diệc cúi người nhẹ nhàng dụi dụi vào trán Phùng Hiểu Linh.
Mĩ nam kế! Tuyệt đối là mĩ nam kế!
Rõ ràng trong tình huống này, nàng nên nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu bất hợp lí này, nhưng nàng lại..... một lần đầu hàng.
"được, được thôi, lần cuối cùng đấy nha."
Từ sau khi găp phải hắn, hắn cơ hồ rất thích để nàng hát nhạc của hắn. Một lần rồi lại một lần đòi nghe, không có chút bộ dạng gì gọi là chán ghét.
Bản nhạc kết thúc, Phùng Hiểu Linh ngẩn đầu, đối diện với đôi mâu đen tựa như đang suy ngẫm.
Mặt, lập tức đỏ bừng lên. Được thôi, nàng chỉ là một người nữ nhân bình thường, bị một nam nhân anh tuấn soái khí nhìn chằm chằm, đương nhiên mặt đỏ lên là phản ứng tự nhiên.
Cố gắng tìm lí do ình, Phùng Hiểu Linh cố đè nén nhịp đập loạn trong lòng hỏi: "em có phải là có năng khiếu hát bẩm sinh?"
"sao lại hỏi vậy?" Hàn Âm Diệc nhướng mày.
"bởi vì hôm nay Đông tiểu thư có khen em hát không tệ." Nàng vui mừng tự đắc nói.
"Đông tiểu thư nào?" hắn nhíu mày, không vui khi nàng nói đến người khác với vẻ mặt vui như vầy.
"tiểu thư Đông Nghi Mai a, ca sĩ hát bài ‘thánh âm’ của công ty tụi em, cùng quay MV với anh, người bạn cùng diễn....xinh đẹp......"
"quên rồi." chỉ đơn giản hai chữ, ngắt đi một đống lời nói thừa của nàng, "em hát cho cô ta nghe qua?" cánh tay dài dang ra, hắn kéo nàng đến trước mặt mình.
"không tính là vậy, chỉ là hôm đó ở phòng thu âm trong lúc em chán không biết làm gì, nên hát bài ‘thánh âm’và bị cô ấy nghe thấy."
"sau đó thì sao? Cô ta khen em hát rất hay?"
"đúng a!" nàng gật đầu, tiếp đó lại nhăn tú mi, "nhưng mà cô ấy không tin em và anh là bạn trai gái của nhau! Còn nói nếu như anh thật sự là bạn trai của em thì bản ‘thánh âm’ nên do em hát."
Lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống, bàn tay nắm lấy tay Phùng Hiểu Linh của Hàn Âm Diệc bất giác thu chặt lại, "Linh, em muốn làm ca sĩ?"
Làm ca sĩ sao? Nàng nghiêng dầu suy tư giây lát, "chưa từng nghĩ qua, hơn nữa tính cách em không thích hợp làm ca sĩ."
"đích thực không thích hợp." Lời của nàng, khiến hắn nhẹ nhõm, "Linh, đừng làm ca sĩ, quan niệm này, em mãi mãi không được phép có."
Lời nói thì thầm, tựa như bùa chú, khiến tim người dao động. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, sức lực ấy, cơ hồ khiến nàng choáng ngộp.
"Âm Diệc, đừng.....đừng ôm chặt như vậy, em....em sắp nghẹt thở rồi.’ nàng vùng vẫy nói.
"tôi không quan tâm, trừ phi em đồng ý là mãi mãi sẽ không trở thành ca sĩ." Mặt hắn nhẹ nhàng dụi dụi vào làn da mềm mại của nàng, cảm nhận cảm giác ôm nàng trong lòng.
"tại.....tại sao em không thể trở thành ca sĩ?" nàng cảm thấy kì lạ. Tuy nói là nàng thật sự không cho rằng bản thân có tố chất trở thành ca sĩ, nhưng.......
"bởi vì người muốn nghe nhạc của em, chỉ có mình tôi." Chỉ có mình hắn, chỉ có hắn, mới có thể nghe được tiếng hát của nàng, tiếng hát độc nhất vô nhị của nàng.
"nói bậy, Đông tiểu thư cũng cảm thấy em hát không tệ. Hơn nữa Huệ Huệ, Khả Chân cũng từng nói qua em hát không tệ." Nàng cố gắng đưa ra minh chứng.
Hắn không thèm quan tâm những điều nàng đang cố nói, chỉ một mực thì thầm: "hứa với tôi, chỉ hát ột mình tôi nghe......"
"làm sao lại có yêu cầu bá đạo như vầy!" nàng chu miệng, kiên quyết không hứa.
"hứa đi! Linh" giọng nói tựa ác ma, mị hoặc khiến người khác không có khả năng kháng cự. Đôi mắt hắn, cư như càng có ma lực, không ngừng thu hút nàng.
"làm sao có thể......ơ, hứa chứ......" nàng cố gắng giữ giọng điệu trầm nói.
"thật là không thể hứa sao?" cái gì là mê hoặc? Biểu tình bây giờ của hắn, chính là ví dụ điển hình.
"em.....suy nghĩ chút đã." Thượng đế minh giám, nàng chỉ là một tiểu nữ tử bình thường, đối diện với mĩ sắc như vầy, lập trường bị dao động là đương nhiên.
"Linh......"
"......" làm ơn đi, tại sao giọng nói của hắn lại hay đến thế?
"hứa đi."
"......"còn nữa, mắt hắn có thể không tiếp tục phóng điện được không?
"chỉ cần em hứa, tôi có thể vì em làm bất cứ thứ gì......."
"Hàn Âm Diệc!" nàng hét lên, "anh thật sự giống như sói xám mà!" hắn thực sự ép nàng đến mức không thế không đầu hàng mà.
"vậy thì, em chính là cô bé quàng khăn đỏ mà sói xám yêu nhất." Hắn cười nhạt.
Người hắn yêu nhất, là nàng a......
Kí giả, fan hâm mộ đến đông chật kín, tất cả đều chen chúc trong buổi họp báo.
Hội trường vốn dĩ còn có thể tính là rộng, nay hiển nhiên chen không vào. Với tình trạng như vậy, tuyệt đối có thể vượt qua sự tưởng tượng của bất cứ người nào trong công ty.
Nhưng, càng khiến người khác không thể tưởng tượng là——-
"anh nói là, anh từ trong cuộc họp báo đột nhiên rời khỏi, chỉ vì đói bụng?"
"đúng."
"không còn nguyên nhân nào khác?"
"ò, có."
"là gì?"
"rất muốn được ôm em."
Cằm rớt xuống đất! Phùng Hiểu Linh sửng sờ nhìn người ngam nhân trước mắt, một lần nữa khẳng định tư duy của đối phương tuyệt đối không cùng đẳng cấp với nàng.
Trừ phi thiên tài đều có tư suy tương đối quái dị?
Một đôi tay lớn trực tiếp ôm nàng đang vẻ mặt ngẩn ra vào vòng tay rộng lớn ấm áp, "Linh, hội kí giả nhàm chán quá."
"vậy.....vậy sao?"
"nhưng mà, nếu là em muốn tôi tham gia, thì tôi sẽ tham gia." Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu nàng, cảm nhận cảm giác mềm mại của da nàng. Ôm nàng không đủ, nhớ không đủ, nghĩ không đủ.
Hắn......Hàn Âm Diệc, cư nhiên lại mê mẩn một người nữ nhân, mê đến mức bản thân hắn còn không dám tin.
Mặt nàng đỏ bừng, "tại.....tại sao......"
"em biết không? Tôi là thuộc về em." Hắn vỗ nhẹ vào má nàng nói, "còn em....cũng là thuộc về tôi, chỉ thuộc về mình tôi."ngón tay thon dài dọc theo má mà đi xuống, di chuyển trên môi nàng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát đôi môi mềm mại, mỗi động tác đều tràn đầy mị hoặc vô tận.
Thật....thật là cảnh khiến người khác chảy máu mũi a!
Phùng Hiểu Linh bất giác thở dài trong lòng, bạn trai mình quả nhiên dùng chiêu thức giọng nói mị hoặc. Nếu như tình trạng này tiếp diễn, nàng rất có thể nhào vào hắn.
"anh....anh đói rồi, em...em đi lấy chút thức ăn đến cho anh!" nhanh chóng lui ra sau, nàng cố kìm nén nhịp đập loạn xạ trong lòng nói.
"được." Hắn khí định thần thanh thản mà nói, cười nhạt nhìn thân hình bé nhỏ vội vội vàng vàng rời khỏi phòng đựng nước.
Linh của hắn, khả ái đến thế, nhưng cũng dễ xấu hổ đến thế.
Trước nay chưa từng nghĩ qua, mình sẽ yêu một nữ nhân như nàng.
Lẳng lặng dựa vào góc tường, Hàn Âm Diệc cúi mâu đợi chờ.
Đột nhiên, một âm ảnh che ánh sáng bên cửa số, theo sau đó là tiếng nói kiêu nhu truyền đến: "Hàn tiên sinh, anh không phải là đi ăn đồ sao? Sao lại ở đây?"
Không ngẩn đầu, Hàn Âm Diệc lười biếng nói: "tránh ra, tôi không thích người khác quấy rầy tôi."
Ngữ khí lãnh mạc mà xa cách, khiến Đông Nghi mai cả người như nghẹt thở. Người nam nhân này, căn bản không hiểu được buổi họp báo hôm nay quan trọng với cô ta bao nhiêu, nhưng hắn lại có thể rời khỏi nơi quan trọng như vậy, càng khiến người khác tập trung sự chú vào người hắn. Còn cô ta, người nữ chính vốn dĩ trong cuộc họp báo này, có ở đó hay không, cơ hồ căn bản không quan trọng, thậm chí cô ta lấy lí do đi trang điểm lại mà tạm thời rời khỏi buổi tiệc, cũng không gây chú ý được bao nhiêu.
"sao chứ, không lẽ Phùng Hiểu Linh thì có thể quấy rầy anh?" lời nói cứ vậy mà xông ra khỏi miệng.
Mâu đen vốn dĩ luôn cúi xuống nay cuối cùng cũng ngước lên, Hàn Âm Diệc nhướng mày nhìn Đông Nghi Mai trước mặt, "vậy thì đã sao?"
Đông Nghi Mai cắn chặt răng, "Hàn Âm Diệc, anh thật sự quan tâm Phùng Hiểu Linh sao?"
"quan tâm, rất quan tâm, vậy thì sao nào?"
Tình Yêu Bị Độc Chiếm Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Thiên Thảo