Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hính miệng cậu ấy nói đã thích một người đó liệu có phải là Kỉ Hoa Ninh không nhỉ? Rốt cuộc người Lâm Tĩnh Lam thích như thế nào? Trời trở về đêm, Mẫn Na nằm trên giường ngẫm nghĩ lại từng lời nói của chị họ, cô không ngủ được.
Khoảng cách tuổi tác giữa cậu ấy và cô ta là rất lớn. Nhưng điều đó cũng không nói lên điều gì. Tuy nhiên, cô ta sớm đã có chuyện yêu đương ầm ĩ. Làm sao Lâm Tĩnh Lam lại thích một người như vậy cơ chứ? Nhắc lại chuyện cô dành tình cảm cho cậu, cô tự tin, không một ai có thể hơn mình. Hơn nữa nghe nói chị ta đã ra nước ngoài du học. Tuổi cô còn trẻ, lại cũng không phải là người đến sau, chẳng có lý do gì khiến cô không thể giành được cậu ấy?
Sau khi tan lớp, Mẫn Na mượn cớ để về cùng đường với Tĩnh Lam, để đi cùng cậu, hai người lặng lẽ bên nhau. Bỗng nhiên dưới ánh nắng như thiêu đốt một đứa trẻ ngã lăn ra đất, kêu khóc ầm ĩ. Bắt gặp cảnh đó, Mẫn Na vội chạy đến đỡ cậu bé đứng dậy.
- "Em trai, em có làm sao không? Ngã có đau không?".
Sau khi phát hiện ra bức ảnh đó. Mẫn Na tự ví mình là Kỉ Hoa Ninh. Nếu như cô và người đó hoàn toàn giống nhau liệu cậu ấy có thích cô không nhỉ?
Đứa trẻ vẫn ngoạc mồm gào to, khóc nức nở không chịu ngồi dậy. Lâm Tĩnh Lam đưa mắt nhìn Mẫn Na đang cẩn thận đỡ lưng đứa bé nhẹ nhàng dỗ dành, ngoài việc đó cậu không có biểu hiện gì thêm.
Mẫn Na thầm nghĩ: "Nếu như là cô ta chắc cậu ấy sẽ...".
Bỗng mẹ đứa trẻ từ đâu vội chạy đến, nhìn thấy con nằm lăn dưới đất khóc, không phân biệt trắng đen ngay lập tức mắng Mẫn Na.
- "Cô làm gì với con tôi thế? Nhìn xem nó khóc thế này này, ngay cả đứa bé mà cũng còn ăn hiếp...".
Bà ta vội ôm lấy đứa trẻ vừa giận dữ tuôn ra những câu khó nghe.
Mẫn Na ấm ức, hai mắt đỏ hoe, cô ngắc ngứ không thốt lên lời. Cô trông về phía Lâm Tĩnh Lam, quả nhiên cậu chạy đến nói với người phụ nữ đó.
- "Dì à! Là nó tự ngã đấy, cô ấy chỉ giúp đứa trẻ tự đứng lên thôi mà. Em trai, em có sao không?".
Đứa trẻ vẫn cụp mắt xuống, khóc nức nở: "Bảo Bảo muốn đi tìm mẹ, tìm không thấy, ngã ra đất... đau...".
Mẹ cậu bé ngượng ngùng nhìn hai người rồi ôm lấy con, sau đó quay người bước đi. Lâm Tĩnh Lam nhìn con đường tĩnh lặng, chợt bên tai cậu có giọng nói:
- "Thật không biết là loại người gì nữa, lòng tốt bị hiểu lầm".
Cậu bất giác hơi nhíu miệng, hàng lông mi đợi ánh nắng mặt trời chiếu vào biến thành màu vàng rực, dung mạo anh tuấn lồ lộ, Mẫn Na ngây người ngắm cậu một lúc lâu mới tỉnh lại, cô chua chát nhận ra vẻ đẹp đó không dành ình.
- "Đi thôi!".
Lâm Tĩnh Lam ngắt mạch suy nghĩ, nhẹ nhàng nói với cô: "Sau này đừng có bắt chước cô ấy".
Mẫn Na kinh ngạc, hay là cậu ấy sớm đã biết tất cả rồi?
Ngày hôm đó khi Lâm Tĩnh Lam quay về lớp học, cậu lập tức phát hiện bức ảnh Hoa Ninh đã không còn ở đó, nhìn vào hộc bàn thì thấy cuốn sách Mẫn Na đem trả. Cậu đã có đôi chút nghi ngờ. Sau đó, cậu dần phát hiện Mẫn Na đang có vẻ chăm sóc, săn đón mình, cậu mới dám khẳng định phán đoán của mình là đúng.
- "Lẽ nào mình và cô ấy không giống nhau?".
Cậu lắc đầu, lần đầu tiên gặp Mẫn Na khi đang trong vòng vây nguy khốn. Cậu đã có chút mơ hồ nhận nhầm người song chỉ nhìn thật kỹ mới phát hiện ra rằng hai người con gái là hoàn toàn khác nhau.
- "Không, bạn rất giống, giống tới mức suýt nữa mình nhận nhầm. Thế nhưng...".
Cậu ngập ngừng chợt nghĩ, nếu như mình nói ra bản tính của Hoa Ninh, nhất định Mẫn Na sẽ làm theo.
- "Tĩnh Lam, nếu cậu coi mình là cô ấy... mình, mình cũng không phật ý đâu".
Trước tình yêu ai mà không muốn là người độc tôn chiếm hữu? Tin rằng theo thời gian cậu ấy sẽ nhận ra mình là người tốt nhất.
Lâm Tĩnh Lam thở dài.
- "Giống như rốt cuộc vẫn không thể là một người. Có những người tồn tại trong ý thức của chúng ta, bất kể người đó như thế nào cũng không thể thay thế được. Mà Hoa Ninh trên thế gian này chỉ có một mà thôi".
Mẫn Na lắng nghe những lời cậu nói, ánh mắt chứa chan tình cảm lướt trên mặt cậu, cô vô cùng đau đớn. Vì lẽ gì mình không thể thay thế được cô ta?
Trên thế gian này chẳng có ai khi rời bỏ người khác là không thể sống được. Một người có thể thay thế người trước đây, đó chỉ còn là vấn đề của thời gian.
Nếu như là cô ấy – Hoa Ninh, trước mắt cậu sẽ không đến dỗ dành đứa trẻ đó, càng không thể ngọt nhạt gần gũi nó. Cô sẽ mắng mỏ gay gắt: "Tiểu quỷ, nhanh đứng dậy đi, mặt đất bẩn chết đi được". "Này tiểu quỷ!", đã lâu lắm rồi cậu không được nghe cô nói câu đó với mình. Lâm Tĩnh Lam ngó xa xăm về phía cuối đường, thứ tình cảm này chỉ thuộc về hai người đang nhớ đến nhau mà thôi, vĩnh viễn không có gì khác thay thế được, nó sẽ ngày càng trở nên sâu đậm. Điều ấy chỉ còn là vấn đề của thời gian.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan