In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32:Uống Rượu
nh sợ anh đi rồi, em lại mộng du sẽ chẳng còn ai trông em nữa.”
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Thành Lâm bắt đầu dọn phòng. Nhìn bốn phía không biết nên bắt tay từ đâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hàn Đông, tát lên mông hắn một cái.
“Đứng lên!”
Hàn Đông vẫn nằm ỳ ra đó: “Làm chi?”
Diệp Thành Lâm nói: “Giúp anh đem cái giường này đi!”
“Anh không thể dọn trước những thứ khác sao? Cái giường lớn như vậy để trước cửa, đi qua đi lại vướng víu lắm!”
“Mấy cái kia không có gì để dọn, còn tủ, bàn ghế, phích nước nóng gì đó cậu xem cái nào tốt, dùng được thì dùng, không được thì để chủ nhà dọn.”
Hàn Đông khó hiểu: “Trong phòng này thứ gì cũng tốt hơn cái giường mà sao anh không lấy? Anh sợ bất tiện sao? Không phải anh không muốn khiêng lên xe lửa đấy chứ?”
“Cậu đừng quan tâm mấy cái đó, khiêng cái giường ra là được rồi.”
Khiêng xong, Diệp Thành Lâm phủi tay, yên lặng nhìn Hàn Đông.
“Cậu còn định ở lại đây bao lâu?”
Hàn Đông không nghĩ tới vấn đề này: “Ở bao lâu là bao lâu chứ?”
Ngữ khí Diệp Thành Lâm đột nhiên trở nên dịu dàng: “Lập gia đình sớm một chút đi, cũng sắp già rồi.”
“Anh nghĩ em không muốn hả?” Đêm qua Hàn Đông nằm mơ thấy mình làm đám cưới, lúc nhấc khăn voan cô dâu lên, không ngờ bên dưới lại là ảnh chụp trắng đen của Vương Trung Đỉnh.
Diệp Thành Lâm cười cười, không nói gì nữa.
Đến tối, anh em thân thiết tụ họp lại với nhau ăn tiệc chia tay của Diệp Thành Lâm.
Bởi vì Quý Châu quá xa, những người này ngày cử hành hôn lễ không thể đến tận nơi chúc mừng, nên bây giờ đem tiền mừng cùng những câu chúc phúc nói ra trước, tiệc chia tay sắp biến thành tiệc cưới của Diệp Thành Lâm ở Bắc Kinh luôn rồi.
Bạn gái Diệp Thành Lâm cũng đặc biệt theo ông xã đến mời rượu, đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy cô, diện mạo tuy không xuất chúng nhưng tướng mạo lại rất ổn, vừa nhìn đã biết là một người vợ tốt.
“Đây chính là Đông Tử mà anh thường nói với em!” Diệp Thành Lâm nói.
Bạn gái Diệp Thành Lâm cười, rót cho Hàn Đông một chén rượu: ” Diệp Thành Lâm từng nói: Nếu không có người anh em như cậu, không biết những ngày tháng lăn lộn ở Bắc Kinh của anh ấy sẽ như thế nào.”
Hàn Đông chỉ nhấp một miếng: “Xin lỗi chị dâu, hôm nay dạ dày em không thoải mái, không thể uống rượu.”
Người bên cạnh ồn ào: “Thằng nhóc Hàn Đông cậu thật không biết điều, chị dâu người ta mời là phải uống một hớp lớn, cậu một thằng đàn ông còn lằng nhằng cái gì! Có lý do lý trấu cũng vô dụng, hôm nay ai không uống đủ ba chén không được về!”
Nhiều người cũng chọc hắn, âm thanh càng lúc càng ồn ào, Hàn Đông có chút dao động, dù sao chỉ có một ly, chắc ổn thôi! Vừa nâng ly đưa tới bên miệng đã bị Diệp Thành Lâm đoạt mất.
“Để anh uống giúp cậu.” Diệp Thành Lâm ngẩng cổ uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, Diệp Thành Lâm cũng đã uống ly rượu ấy. Nhưng vị chua cay trong miệng Hàn Đông vẫn không giảm đi được.
Mời rượu xong ba bàn khách mời, Diệp Thành Lâm đã say khướt, bạn gái đã ngồi vào chỗ ăn cơm, anh ta vẫn còn đứng cạnh bàn cơm đùa giỡn. Cuối cùng mới lắc lư đi qua bàn Hàn Đông, đặt mông ngồi xuống bên cạnh không chịu rời đi.
“Tiểu Đông… Em nghe này… Anh có chuyện muốn nói với em…”
Hàn Đông ôm lấy vai Diệp Thành Lâm: “Nói đi, em nghe đây.”
“Kỳ thật… Nửa tháng nay em cứ một mực trèo lên giường của anh ngủ…”
Hàn Đông sửng sốt: “Là sao?”
“… Em chỉ biết tối hôm qua mình giả bộ mộng du đi qua giường anh, nhưng không biết mấy ngày trước em đã thực sự mộng du, vẫn luôn đòi ngủ cùng anh.”
Hàn Đông lúng túng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Diệp Thành Lâm ngà ngà say, nụ cười trên mặt còn lộ ra một loại cảm xúc khác: “En có biết vì sao anh không mang cái gì đi, chỉ dọn mỗi chiếc giường không? Bởi vì anh sợ em sau khi mộng du còn đi qua ngủ trên cái giường đó, nhưng trên giường lại chỉ có một mình em.”
Nghe như thế, tâm Hàn Đông như bị cái gì đó không chút khoan nhượng xoáy thẳng vào.
Hắn đột nhiên phát hiện, tâm tình của mình cũng không điềm nhiên ung dung như vậy, cái ngày thất hồn lạc phách ngồi dưới đất kia không phải vì Lý Thượng, hắn một thằng đàn ông lại bị người ta khinh bỉ bên đường, đi kéo khách ở trạm xe cũng không phải vì chút tiền này…
“Đông Tử, anh không có gì hết, chỉ có thể cho em một sợi dây thừng…” Diệp Thành Lâm càng nói càng nghẹn ngào: “Trước khi em ngủ nhớ tự trói mình lại, anh sợ anh đi rồi, em lại mộng du sẽ chẳng còn ai trông em nữa.”
Hàn Đông cố nén nước mắt trêu đùa nói: “Anh không sợ em lấy nó thắt cổ?”
“Nghe lời…” Diệp Thành Lâm còn đắm chìm trong bi thống: “Tự trói mình cho chắc, bằng không anh không yên lòng.”
Hàn Đông vẫy tay gọi chị dâu: “Anh Diệp uống nhiều quá rồi, chị dìu ảnh qua bên kia ăn cơm đi!”
Diệp Thành Lâm ôm Hàn Đông không buông tay, phải để hai người khác tới thô bạo gỡ tay anh ra mới vác qua bàn bên kia được.
Sau đó, Hàn Đông bắt đầu rót rượu cho mình, một ly rồi lại một ly, cái gì cũng chẳng quan tâm! Khó chịu, rất khó chịu! Trong đầu chỉ nghĩ muốn uống rượu, ngoại trừ uống rượu không thể nghĩ ra phương pháp khác khiến mình cảm thấy tốt hơn.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang