In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
goặt ra khỏi một trong nhiều con đường quanh co của nghĩa trang, bây giờ Tess đang bước dọc theo một lối đi trải sỏi.
Lúc ấy vừa hơn tám giờ sáng. Xung quanh Tess, những đóa hoa xuân nở rộ quanh các bia đá, bãi cỏ được xén tỉa gọn ghẽ, ướt đẫm vì cơn mưa đêm qua. Nhiệt độ không khí tăng chút ít tạo nên một lớp sương mù, che phủ những ngôi mộ và các loại cây cối.
Trên không trung, một con chim két lẻ loi bay qua, phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch bằng tiếng kêu đầy ám ảnh. Dù nhiệt đ đã tăng lên và có áo khoác bên ngoài, Tess vẫn thoáng rùng mình khi đi sâu hơn vào nghĩa trang. Việc đi qua nghĩa trang vẫn gây ra cảm giác bất an dù đang là thời điểm thích hợp nhất; việc có mặt tại đây hôm nay làm Tess nhớ lại cha mình và đã bao lâu rồi nàng chưa đến thăm mộ cha.
Tess dừng lại, xem tấm bản đồ mà nàng đã in ra tại quầy bên cánh cổng vào đồ sộ theo phong cách kiến trúc Gothic. Nàng nghĩ mình đã theo đúng hướng, nhưng giờ lại không thấy chắc chắn như vậy nữa. Nghĩa trang trải rộng hơn bốn trăm mẫu đất nên rất dễ bị lạc, nhất là khi nàng không lái xe. Tess đã đi theo đường gờ từ giữa thị trấn đến trạm đường 25 trong khu Brooklyn, đi bộ về hướng Đông qua một dãy phố và vào nghĩa trang qua cổng chính.
Tess nhìn quanh, cố gắng xác định phương hướng và rồi lại băn khoăn tự hỏi liệu việc đến đây xét cho cùng có phải là một ý tưởng đúng hay không. Trên thực tế đây là một tình huống hoàn toàn bất lợi. Nếu Vance có mặt ở đây, nàng sẽ có lỗi xâm phạm những giây phút hết sức riêng tư.
Và nếu anh ta không ở đây, chuyến đi trở thành một sự lãng phí thời gian.
Tess đẩy lùi những nghi ngờ của mình vào sâu trong tâm trí và tiếp tục bước tới. Bây giờ, rõ ràng nàng đang ở cái phần cũ kỹ hơn của nghĩa trang. Khi đi qua một ngôi mộ trang trí công phu, bên trên có tượng một thiên thần bằng đá hoa cương đang ngả đầu sang một bên, Tess nghe thấy một tiếng động vang lên bên cạnh. Giật mình, Tess nhìn chăm cú vào làn sương mù. Không có gì ngoài bóng tối và những bóng cây lay động. Lo lắng trong lòng, Tess sải bước nhanh hơn đôi chút, biết rằng mình đang dấn bước sâu hơn vào những nơi hẻo lánh của nghĩa trang.
Kiểm tra thật nhanh tấm bản đồ, Tess nhận ra lúc này hẳn nàng đã đến gần. Khá chắc chắn về vị trí hiện tại của mình, nàng quyết định đi tắt qua một cái gò nhỏ, bước vội trên thảm cỏ trơn trượt. Tess vấp phải một đường gạch viền bám đầy rêu, nàng phải níu tay vào một tấm bảng chỉ lối bị đổ để không ngã.
Và rồi Tess nhìn thấy anh ta.
Anh ta ở cách nàng khoảng gần năm mươi mét, một mình đứng nghiêm trang trước một bia mộ nhỏ. Một bó cẩm chướng màu đỏ sẫm và màu kem đặt trước tấm bia mộ, đầu anh ta cúi xuống. Một chiếc xe Volvo màu xám đỗ trên lối xe chạy gần đấy.
Tess chờ một lát trước khi quyết định tiếp cận anh ta. Nàng chậm rãi bước về phía anh ta, lặng lẽ, liếc nhìn tấm bia mộ và bắt gặp hàng chữ “Vance” cùng “Martha” trên bia. Vance vẫn không quay lại khi Tess chỉ cách anh ta chưa đến ba mét, mặc dù họ là những người duy nhất có mặt ở đấy.
“Giáo sư Vance”, Tess lên tiếng, giọng
Anh ta vẫn đứng đó, bất động một lúc trước khi chậm chạp quay lại đối mặt với nàng.
Tess thấy mình đang đứng trước một con người đã hoàn toàn thay đổi.
Tóc anh ta dày và có màu xám bạc, khuôn mặt hốc hác. Mặc dù vẫn còn dong dỏng và cao lớn, vóc dáng thể thao của anh ta như đã bị thu nhỏ lại, thậm chí có phần lom khom. Anh ta mặc áo khoác màu tối, cổ áo bẻ lên và tay đút túi. Tess để ý thấy có một vài vết ố trên cổ tay áo đã bị sờn. Thực tế, Tess cảm thấy bối rối khi nhận ra toàn bộ dáng vẻ bên ngoài của Vance khá tiều tụy. Dù hiện tại đang làm gì đi nữa, rõ ràng địa vị của anh ta hiện nay giảm sút rất nhiều so với địa vị mà anh ta từng có. Nếu hôm nay tình cờ đi ngang qua anh ta trên đường phố – đã một thập niên từ lần cuối gặp gỡ – Tess ngờ rằng nàng khó mà nhận ra anh ta, nhưng ở đây, trong hoàn cảnh này, thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh ta nhìn nàng, vẻ thận trọng.
“Tôi thực sự rất xin lỗi vì đã không mời mà đến,” Tess lắp bắp, “mong anh thứ lỗi. Tôi biết đây là giây phút hết sức riêng tư, và xin anh tin tôi, nếu có cách nào khác để liên hệ với anh thì...” Nàng ngừng lại, để ý thấy nét mặt Vance có vẻ bừng lên nhưng chỉ là thoáng qua, không đủ để có thể nói là anh ta đã nhận ra nàng.
“Tess. Tess Chaykin. Con gái Oliver.”
Nàng hít sâu và thầm thở ra nhẹ nhõm. Trong khi nét mặt anh ta dãn ra, đôi mắt xám sắc lẻm bừng lên, và Tess nhìn thấy dấu vết của sức lôi cuốn mà anh ta từng có khi họ gặp nhau lần cuối, từ bao năm trước đó. Rõ ràng trí nhớ của Vance không có gì trục trặc, bởi anh ta đã buột miệng, “Bây giờ tôi đã biết tại sao cô trông khác hẳn. Lúc chúng ta gặp nhau, cô đang mang thai. Tôi nhớ tôi đã nghĩ là thiên nhiên hoang dã ở Thổ Nhĩ Kỳ không phải là nơi tốt lành cho cô lúc ấy.”
“Vâng.” Tess thấy bớt căng thẳng. “Tôi có một bé gái tên Kim.”
“Cháu bé hẳn đã...” Anh ta đang cố nghĩ xem đã bao lâu rồi.
“Cháu đã chín tuổi,” Tess sốt sắng đỡ lời, rồi ánh mắt nàng lảng đi nơi khác, vẻ bối rối. “Xin lỗi, tôi... thực sự, tôi không nên đến đây.”
Tess cảm thấy một nỗi thôi thúc bất chợt muốn rút lui và lẩn đi khi nàng nhận ra nụ cười của Vance tắt dần. Khuôn mặt anh ta tối sầm lại khi liếc nhìn về tấm bia mộ. Vance lên tiếng, giọng êm dịu. “Đến hôm nay, con gái Annie của tôi hẳn đã lên năm.”
Con gái? Tess nhìn Vance, sững sờ và quay nhìn tấm mộ bia. Tấm bia mộ trắng, thanh nhã, giản dị, trên đó khắc hàng chữ cao chừng năm phân:
MARTHA VÀ ANNIE
VANCE
Mong sao những nụ cười của họ làm rạng ngời
một thế giới tốt đẹp hơn thế giới này
Thoạt tiên, Tess không hiểu. Rồi nàng hiểu ra.
Hẳn là vợ Vance đã chết khi sinh.
Tess cảm thấy mặt mình bừng đỏ, vô cùng ngượng ngùng vì sự thiếu suy nghĩ của mình khi theo dõi người đàn ông này đến tận huyệt mộ của vợ và con gái anh ta. Tess ngước nhìn Vance và thấy anh ta đang nhìn lại mình, nỗi buồn hằn thành những vết nhăn sâu trên mặt Vance. Lòng nàng như chùng lại. “Tôi rất tiếc,” Tess lẩm bẩm, “Tôi không ngờ.”
“Chúng tôi đã chọn sẵn tên, cô thấy đấy. Matthew nếu là con trai và Annie, dĩ nhiên. Chúng tôi đã chọn tên vào đêm chúng tôi cưới nhau.”
“Điều gì... làm sao họ...” Tess không thể thốt ra trọn vẹn câu hỏi.
“Chuyện xảy ra ngay khi vợ tôi mang thai hơn nửa thời gian. Cô ấy đã được theo dõi chặt chẽ ngay từ đầu. Vợ tôi – phải, cả hai chúng tôi – khá lớn tuổi để có con đầu lòng. Và gia đình cô ấy có tiền sử cao huyết áp. Thêm nữa vợ tôi lại bị chứng gì đó gọi là chứng tiền sản giật. Người ta không biết tại sao nó xảy ra. Người ta thông báo với tôi là bệnh khá phổ biến, nhưng có thể nguy hiểm. Điều đó rơi vào trường hợp của Martha.” Vance ngưng nói, hít một hơi dài và nhìn đi nơi khác. Rõ ràng Vance rất đau đớn khi nói về chuyện này và Tess muốn anh ta dừng lại, nàng muốn mặt đất nứt ra nuốt chửng lấy nàng, tránh làm anh ta phải hồi tưởng lại sự việc vì sự hiện diện ích kỷ của nàng. Nhưng đã quá trễ.
“Các bác sĩ nói họ không làm gì được,” Vance buồn bã nói tiếp. “Họ bảo chúng tôi rằng Martha sẽ phải phá thai. Annie quá nhỏ nên chẳng thể hy vọng con bé có thể sống sót trong lồng ấp, và cơ hội để Martha giữ lại cái thai thì đang giảm dần theo từng ngày.”
“Việc phá thai đã không...”
Ánh mắt trân trân của Vance như chìm vào nội tâm. “Thông thường, chúng tôi lẽ ra còn không có cơ hội làm việc đó. Nhưng trường hợp này lại khác. Mạng sống của Martha đang lâm nguy. Vì vậy chúng tôi làm cái việc mà chúng tôi vẫn hay làm.” Vance nói một cách khó khăn. “Chúng tôi hỏi cha xứ McKay xem chúng tôi nên làm gì.”
Tess rúm người lại khi được chuyện gì đã xảy ra.
Mặt Vance nhăn nhúm lại. “Cương vị của ông ta, vị thế của Giáo hội là rất rõ ràng. Ông cha xứ bảo như thế là giết người. Không chỉ là vụ giết người bất kỳ nào, cô hiểu đấy, mà là vụ ác độc nhất. Một tội ác khôn tả. Ồ, ông cha xứ tỏ ra là người có tài hùng biện tuyệt vời trong chuyện đó. Ông ta lên án chúng tôi đang vi phạm lời đã được viết ra của Chúa. ‘Ngươi không được giết.’ Ông ta bảo chúng tôi đang nói đến mạng sống của một con người. Chúng tôi đang giết chết một sinh mạng ngay từ khi nó bắt đầu sự sống, có thể nói là nạn nhân trong trắng nhất của một vụ giết người. Một nạn nhân không hiểu biết, không thể tranh luận, không thể cầu xin tha mạng. Ông cha xứ hỏi chúng tôi sẽ làm gì nếu nghe thấy tiếng kêu của nó, nhìn thấy nước mắt của nó. Và dường như làm vậy vẫn chưa đủ, lý lẽ kết luận của ông ta lại theo cái kiểu ‘đã quyết định, không bàn cãi nữa’. ‘Nếu có một đứa con một tuổi, các con có giết nó, hy sinh nó cho sự sống của chính các con không? Không. Dĩ nhiên các con sẽ không làm vậy. Nếu đứa bé được một tháng thì sao? Nếu chỉ một ngày tuổi thì sao? Khi nào thì đồng hồ thực sự bắt đầu điểm giờ cho một cuộc sống?’” Vance ngừng nói, lắc đầu trước ký ức. “Chúng tôi đã để tâm đến lời khuyên của cha xứ. Không phá thai. Chúng tôi đặt lòng tin vào Chúa.”
Vance nhìn ngôi mộ, nỗi đau buồn pha lẫn giận dữ rõ ràng đang xoáy cuộn trong huyết quản anh ta. “Martha kiên trì đến khi cô ấy lên cơn co giật. Cô ấy chết vì xuất huyết não. Và Annie,... lá phổi nhỏ bé của nó không bao giờ có cơ hội hít thở bầu không khí dơ dáy của chúng ta.”
“Tôi rất tiếc,” Tess hầu như không thốt được nên lời. Nhưng chuyện đó thực sự không phải là vấn đề. Vance dường như đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Nhìn vào mắt anh ta, Tess có thể thấy nỗi buồn đau, giờ đây đã bị lấn át bởi cơn thịnh nộ cuộn dâng từ sâu thẳm trong lòng Vance.
“Chúng tôi đã ngờ nghệch giao sinh mạng của họ vào tay lũ lang băm kiêu căng, ngu dốt kia. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Không xảy ra với bất kỳ người nào nữa. Tôi bảo đảm điều đó.” Vance nhìn trừng trừng vào khoảng không gian trống rỗng xung quanh họ. “Thế giới đã thay đổi rất nhiều trong một ngàn năm. Cuộc sống không còn do ý nguyện của Chúa hoặc ác tâm của Quỷ sứ nữa. Cuộc sống là sự thật mang tính khoa học. Và đã đến lúc mọi người hiểu điều đó.”
Và trong khoảnh khắc đó, Tess hiểu ra.
Máu Tess như đông cứng lại khi nàng hiểu ra, với một sự chắc chắn tuyệt đối.
Anh ta là người đàn ông trong viện bảo tàng. William Vance là kỵ sĩ thứ tư.
Hình ảnh về cơn hoảng lo viện bảo tàng, những tên hiệp sĩ đang tấn công, tiếng súng bắn, sự hỗn loạn và những tiếng thét dồn dập hiện ra trong tâm trí Tess.
“Sự thật sẽ giải thoát cho ngươi.” Những từ ngữ vừa vuột thốt ra khỏi miệng Tess.
Vance nhìn Tess, đôi mắt xám của anh ta như xoáy vào nàng, vừa cuồng nộ vừa nhận thức rõ ràng.
“Chính xác.”
Tess thấy phải tránh đi nhưng đôi chân như đã hóa chì. Nàng cảm thấy toàn thân cứng đờ, và trong khoảnh khắc đó nàng nghĩ đến Reilly.
“Tôi rất tiếc, lẽ ra tôi không nên đến đây,” đó là tất cả những lời Tess có thể thốt lên. Nàng lại nghĩ đến viện bảo tàng, nghĩ đến cái thực tế nhiều người đã chết vì việc làm của người đàn ông này. Tess nhìn quanh, hy vọng thấy những người đưa tang khác, hoặc bất cứ du khách hay người chuyên quan sát các loài chim thường lui tới nghĩa trang này, nhưng lúc ấy hãy còn quá sớm. Chỉ có nàng và Vance.
“Tôi mừng là cô đã đến. Tôi thật sự cảm kích khi có bầu bạn, và cô, trong số tất cả mọi người, cô nên trân trọng điều tôi đang nỗ lực thực hiện.”
“Xin anh, tôi... tôi chỉ cố gắng...” Tess xoay xở cố lấy lại sự sống cho đôi chân và do dự lùi ra sau vài bước, lo ngại liếc nhìn xung quanh, tuyệt vọng cố tìm ra một lối thoát. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của nàng vang lên.
Tess mở to mắt khi nhìn Vance và vẫn bước giật lùi, trong lúc đó Vance chậm rãi tiến về phía nàng, nàng chìa một tay ra, tay kia thọc vào túi xách lấy điện thoại vẫn đang reo.
“Xin anh.” Tess van nài.
“Đừng,” Vance thốt lên. Và ngay lúc đó Tess nhận ra cái gì đó như khẩu súng trong tay anh ta. Trông nó như một thứ đồ chơi, với những sọc màu vàng, nòng súng chĩa thẳng vào nàng. Và trước khi Tess kịp di chuyển hay la lên, những ngón tay nàng vẫn đang nắm chặt điện thoại trong túi xách, nàng nhìn thấy Vance bóp cò và hai luồng tia bay xuyên qua không khí. Chúng đập vào ngực Tess và nàng cảm thấy những luồng sóng thiêu đốt của cơn đau không thể chịu được.
Ngay lập tức, chân Tess khuỵu xuống, toàn thân tê liệt, bất động.
Tess sụm xuống.
Rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Từ phía sau một thân cây gần đó, một gã đàn ông cao lớn mặc quần áo sẫm màu hôi mùi cảm thấy kích động khi nhìn thấy Tess bị bắn và ngã nhào xuống đất. Nhổ toẹt một thanh kẹo cao su cai thuốc lá hiệu Nicorette, gã rút di động ra và bấm nút gọi nhanh, bàn tay kia thọc vào bao súng sau lưng tìm khẩu Heckler & Koch USP nhỏ gọn.
De Angelis trả lời ngay. “Có chuyện gì?”
“Tôi vẫn đang ở nghĩa trang. Cô gái...” Joe Plunkett ngừng nói, nhìn Tess nằm đó trên bãi cỏ ướt. “Cô ta gặp gã nào đó, rồi bị hắn hạ gục bằng súng bắn điện taser.”
“Cái gì?”
“Tôi nói với Cha là cô ta đã bị hạ. Cha muốn tôi làm gì? Muốn tôi lôi hắn ta ra không?” Đầu óc gã đang sắp xếp kế hoạch hành động. Súng bắn điện taser không phải là mối đe dọa. Gã không chắc người đàn ông tóc bạc đứng phía trên cô gái kia có mang theo vũ khí nào khác trong người không, nhưng dù thế nào cũng không phải là vấn đề; gã có thể khống chế hắn trước khi hắn ta kịp phản ứng, đặc biệt khi lão già đó dường như chỉ có một mình ở đây.
Plunkett chờ nghe lệnh. Tinh thần gã tự lên dây cót sẵn sàng cho cuộc tấn công, và gã thực sự nghe được tâm trí de Angelis đang rù rì chuyển động. Và rồi ông cha cố lên tiếng, một giọng nói bình thản, khẽ khàng.
“Không. Đừng làm gì cả. Cô ta không ảnh hưởng gì nữa. Giờ ông ta là ưu tiên của anh. Bám theo ông ta và bảo đảm là không để mất dấu. Tôi đến ngay đây.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa